Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 102: Không thương kế làm kinh động thành đại danh
Bọn Liễu Long nghe Đoạn Văn Kinh nói xong, nhất tề đứng dậy, nói:
– Từ lâu rồi bọn tôi đã có ý ấy, chỉ e một nỗi thế mỏng lực cô, e không làm nên chuyện. Ngày thường vốn nghe tiếng Đoạn gia trưởng nghĩa khinh tài, kết giao rộng rãi, lại am hiểu kỳ thuật phủ Đại Danh xa gần nức tiếng, âu cũng là vận may của chúng tôi. Nếu Đoạn gia không chê, chúng tôi nguyện cùng ngài kết làm anh em, hoạn nạn tương trợ lẫn nhau, cùng mưu đồ nghiệp lớn.
Đoạn Văn Kinh nghe bọn Liễu Long nói vậy, liền nói:
– Các vị đã nể mặt, Đoạn mỗ sao dám chối từ?
Liễu Long nghe xong, nói:
– Đoạn ca, xin hãy nghe tôi nói. Nếu thấy hợp lý, ta nên làm ngay thôi.
Liễu Long nói:
– Xin Đoạn ca hãy nghe tôi nói: việc không nên trì hoãn, chúng ta hãy mau chóng kết giao. Mọi người cùng tỏ rõ lòng mình. Chỉ có điều, ở đây thiếu vàng mã, hoa quả, hương đèn. Thôi thì ta hãy đắp đất thay hương, bày tỏ tấm lòng mình là xong.
Mọi người đều khen:
– Nói phải lắm!
Rồi đứng cả dậy. Đoạn Văn Kinh lại thêm mã khoái Từ Khắc Triển và hai tên Trương, Lưu lần lượt khai rõ ngày, tháng, năm sinh. Văn Kinh lớn tuổi nhất, Liễu Long đứng thứ hai. Thứ ba là Từ Khắc Triển. Bọn còn lại quỳ cả xuống theo thứ tự lớn nhỏ. Hành lễ xong xuôi, đứng cả dậy. Cả bọn lại quỳ lạy Đoạn Văn Kinh, sau đó mới chia ngôi thứ mà ngồi xuống, tiếp tục bàn việc đánh cướp phủ Đại Danh. Đoạn Văn Kinh đưa mắt nhìn những kẻ kia, nói:
– Các vị huynh đệ, ngu huynh có kế này. Nay chúng ta hãy viết bố cáo, dán khắp nơi nhưng không đề rõ tên. Trên bố cáo viết: “Ngày mươi ba tháng tám dấy binh, muốn đánh phá tòa thành Đại Danh?”. Sau đó đem dán khắp nơi, nhất định từ quân tới dân trong thành sẽ sợ hãi, chắc chắn sẽ điều quan binh canh phòng Đại Danh. Mặc cho chúng phòng bị, ta sẽ không làm gì hết. Tung tin đồn trước, động binh sau. Bọn chúng thấy ta không có hành động gì sẽ giải tán quân sĩ cho về. Nhân cơ hội ấy, ngày mười sáu tháng tám ta sẽ vào phủ, mang theo vũ khí vào thành. Ta hãy ngầm hẹn nhau tại miếu Thành Hoàng, tới canh ba nhất tề ra tay, bảo đảm thành công.
Đoạn Văn Kinh nói:
– Tới ngày mười sáu tháng tám chúng ta hãy trà trộn vào thành hẹn nhau canh hai sẽ tụ hội tại miếu Thành Hoàng, canh ba ra tay, đại sự tất thành.
Liễu Long nói:
– Đại ca nói có lý lắm. Anh hãy viết ngay mấy trang bố cáo “ngày mười ba đánh phá Đại Danh” để đệ sai người vào phủ Đại Danh đem dán, cho bọn chúng kinh sợ một mẻ.
Đoạn Văn Kinh không chút chậm trễ, bảo bọn chúng đi kiếm bút với nghiên, lập tức viết mười mấy tờ bố cáo, sau đó sai bốn người lén vào phủ Đại Danh dán. Còn bọn Đoạn Văn Kinh từ đó náu thân trong miếu.
Lại nói chuyện tri phủ Đại Danh là Tân Vinh Phiên, từ phủ Đại Danh đi suất ngày đêm lên phủ Bảo Định, xin được vào gặp Lưu đại nhân. Chế đái đại nhân nghe báo đạo đài phủ Đại Danh là Hùng Ân Hoãn bị nha dịch giết hại, giật mình kinh hãi, lập tức hỏi rõ ngọn ngành, một mặt viết công văn gửi về kinh, một mặt sai vẽ hình truy nã. Tri phủ Tân Vinh Phiên vội vàng về phủ.
Lại nói chuyện hiệp đài phủ Đại Danh là Phú đại lão gia cũng phải viết công văn gửi lên đề đốc Diêm đại nhân tại Cổ Bắc Khẩu. Nhận được tin báo, cả đề đốc, tổng đốc đều vội tới Đại Danh. Giờ ta lại nói tới chuyện của bọn Đoạn Văn Kinh trong hầm miếu Ngọc Hoàng cùng nhau bàn tính chuyện đánh phá phủ Đại Danh.
Đoạn Văn Kinh náu thân trong địa đạo miếu Ngọc Hoàng bàn việc muốn đánh phá thành Đại Danh, lén sai bốn tên đồng đảng vào phủ, dán bố cáo “ngày mười ba tháng tám cướp thành”. Lũ cướp bàn bạc suốt đêm. Tới sáng rõ ngày hôm sau, chợt thấy bốn tên kia trở về, cùng nhau chui xuống hầm. Văn Kinh và những kẻ khác đúng cả dậy, nói:
– Các vị vất vả quá! Đã về rồi hả?
Bốn tên kia nghe vậy, nói:
– Đâu dám. Việc đã được giao, chúng tôi sao dám chối từ.
Lại đồng thanh nói:
– Trong phủ Đại Danh náo loạn cả lên, binh sĩ được phái đi trấn giữ khắp trong, ngoài thành.
Bốn tên nói xong, nhất tề ngồi xuống. Cả bọn lại vui vẻ uống rượu. Chỉ còn đợi tới ngày mười sáu tháng tám là ra tay xông vào đánh phá phủ thành. Tạm gác chuyện bọn Văn Kinh trong miếu lại. Giờ ta lại nói tới chuyện của đề đốc, tổng đốc. Họ đi suốt đêm tới phủ Đại Danh, ở lại cả trong dịch quán. Ngày hôm sau, tổng đốc họ Lưu còn chưa dậy, đã có đường quan vào báo cáo tình hình, nói:
– Bên ngoài cửa công quán có dán một tờ cáo thị, nội dung thực khiến người ta phải lạnh mình. Bên dưới không ghi tên của ai. Chỉ thấy trên đó viết: “Ngày mười ba tháng tám cướp thành Đại Danh”
Tổng đốc họ Lưu nghe vậy cũng giật mình, vội mặc quần áo đích thân ra xem, thấy trên tường quả có dán một tờ thông cáo. Vội trở vào báo lại với Kích Bắc đề đài Diêm đại nhân.
Tổng đốc phủ Bảo Định Lưu đại nhân còn đang trầm ngâm chưa biết phải quyết ra sao, chợt thấy quan nội đường vào bẩm báo, nói:
– Cổ Bắc Khẩu đề đài Diêm đại nhân tới!
Tổng đốc họ Lưu nghe vậy, vội dặn:
– Mời vào.
– Dạ!
Quan nội đường ứng tiếng, đi ra. Tới bên ngoài gặp Đề đài họ Diêm, vội quỳ một gối, nói:
– Đại nhân chúng tôi có lời mời!
Diêm đại nhân nghe vậy mới sải bước tiến vào công quán. Tới đại sảnh, tổng đốc đại nhân ra tận hiên nhà đón tiếp, thi lễ xong xuôi, phân ngôi ngồi xuống. Ngươi hầu dâng trà lên. Trà nước xong xuôi, đề đài Diêm đại nhân đưa mắt nhìn tổng đốc Lưu đại nhân, nói:
– Trên tường, trước cửa dịch quán của tôi có dán một tờ cáo thị, trên đó viết có kẻ muốn đánh cướp phủ Đại Danh vào ngày mười ba tháng tám nhưng không để lại tên tuổi, cũng chẳng biết ai đã dán lên. Bởi vậy tôi mới tới đây gặp đại nhân cùng thương lượng.
Tổng đốc Lưu đại nhân nghe vậy, cũng vội kể lại cho đề đốc nghe chuyện xảy ra khi nãy. Hai vị đại nhân còn chưa kịp kể hết với nhau, đã thấy toàn bộ quan viên văn võ của phủ Đại Danh kéo tới cũng chỉ vì chuyện này.
Lưu tổng đốc đưa mắt nhìn để đài, miệng gọi “lão đệ”, nói:
– Chắc hẳn trong vụ này có uẩn khúc chi đây. Xem ra, tên giặc này hẳn phải là kẻ bất thiện. Cần phải bắt lấy hắn, trình lên thánh chúa phán xét rõ ràng. Chớ nên báo ngay lên kẻo Hoàng thượng buồn phiền, ta phải cân nhắc cho kỹ rồi mới được hành động. Nhất thiết phải sai quân phòng bị nghiêm ngặt, nếu không sẽ làm quân và dân kinh hãi.
Đề đốc nghe xong, nói:
– Chính phải. Đại nhân nói đúng lắm.
Tiếp đó, Diêm đề đốc quay sang căn dặn Hiệp đài:
– Mau chóng chia quân trấn giữ thành. Bốn cổng đều phải sai các thiên tổng, bả tổng tới đó canh giữ, tra xét cẩn thận những kẻ ra, vào. Cần khám xát, quan sát diện mạo họ. Tuyệt đối không được cho giặc vào ra. Hiệp đài ứng tiếng, nói:
– Tuân lệnh!
Rồi quay mình, lui bước, trở ra ngoài, chia quân giữ thành.
Diêm dại nhân cũng trở về dịch quán. Lại nói chuyện bọn Văn Kinh, Từ Khắc Triển cùng mười mấy tên cướp kia. Từ sau khi dán bố cáo nặc danh, chúng chỉ còn đợi tới ngày mười sáu là ra tay đánh phá phủ thành. Ngày tháng thoi đưa, hai vầng nhật, nguyệt thi nhau chạy từ Đông sang Tây. Tới ngày mười ba tháng tám, quân sĩ được chia ra canh phòng khắp trong, ngoài phủ Đại Danh. Phó tướng, tham quân, du kích, thủ bị, thiên tổng, bả tổng người nào cũng cung tên ngang vai, ngựa không đừng vó đi khắp nơi canh phòng, chỉ lo tặc nhân vào đánh phá phủ thành. Suốt một ngày một đêm ầm ĩ, tới sáng sớm ngày mười bốn vẫn không hể thấy tăm dạng của cướp đâu. Tới lúc này mới biết kẻ xấu đã tung tin láo trong thành, lập tức trở về bẩm lại với tổng đốc họ Lưu, lại báo cho đề đài Diêm đại nhân cùng biết. Hai người ấy lúc này mới yên tâm, mới biết tung tin sai thực là đáng sợ, truyền lệnh giải tán binh sĩ quay về phủ của mình, một lòng dò xét. Giờ lại kể tới chuyện của lũ ác đồ.
Lại nói chuyện bọn Đoạn Văn Kinh đang trong hầm sâu, chỉ đợi tới đêm mười sáu tháng tám là đánh phá phủ Đại Danh. Đêm ngày mười lăm tới sáng ngày mười sáu, cả bọn đã chuẩn bị, cải trang xong xuôi, rời khỏi hang, nhằm hướng phủ Đại Danh kéo tới. Ban ngày, chúng lẩn lút tại những nơi ít người để ý, tới đêm xuống, chúng trà trộn vào đoàn người lẻn vào thành Đại Danh, tới tề tựu tại miếu Thành Hoàng đợi thời cơ ra tay.
Lại nói chuyện quan binh canh giữ phủ thành Đại Danh, tới tối ngày mười lăm, người nào người nấy đều bận rộn chuẩn bị đón rằm, từ quan tới quân đều uống rượu, vui chơi.
Lại nói chuyện hai mươi ba tên bọn Đoạn Văn Kinh rạng sáng ngày mười sáu tháng tám đều cải trang, giấu binh khí vào mình, nhằm phủ Đại Danh thẳng tiến.
Bọn Đoạn Văn Kinh nhằm hướng miếu Thành Hoàng kéo tới. Đứa nào cũng giấu binh khí trong mình. Tới cách thành Đại Danh chừng hơn chục dặm, tìm nơi kín đáo ẩn mình. Đợi tới khi vầng hồng khuất núi chúng mới kéo nhau vào phủ thành Đại Danh. Lại nói chuyện Từ Khắc Triển và Đoạn Văn Kinh cải trang theo lối quân lục kỳ. Hai đứa bọn chúng đầu đội mũ lính cắm lông chim, chân đi giày xanh, mình mặc áo xanh viền đỏ lưng thắt đai vải màu lam, cài đao bên hông nhằm hướng cổng thành phía Nam tiến vào. Vừa tới cửa thành, chợt nghe tiếng quát vang:
– Mau đứng lại, không được vào thành.