Đọc truyện Lưu Công Kỳ Án – Chương 100: Vội chạy họa nửa đêm cướp cổng thành
Lại nói chuyện vợ của Đoạn Văn Kinh là Uông thị, sau khi thấy con gái là Đoạn Thụy Bình lao vào mũi đao tự tử cô ta cũng húc đầu vào tường chết theo. Nha dịch Đoạn Văn Kinh thấy vợ và con gái đã chết, lúc này mới nổi lửa đốt nhà chợt thấy bên ngoài có tiếng hò hét huyên náo, ông ta nghĩ rằng có người tới báo quan, quan phủ dẫn quân tới tróc nã họ.
Kính thưa quý vị độc giả, tới lúc ấy rồi, chẳng nhẽ quan binh lại không biết hay sao? Quý vị thử nghĩ xem, nếu vụ này xảy ra vào ban ngày, đừng nói là ba người bọn họ, cho dù là ba trăm người, họ cũng khó lòng giết hết cả nhà Hùng đạo đài. Bởi họ xuất kỳ bất ý, hành động vào lúc nửa đêm, nên mới dễ dàng thành công như vậy. Tuy có báo quan, nhưng quan phủ cũng phải mất nửa ngày chuẩn bị, võ quan trong phủ Đại Danh, người đứng đầu là chức phó tướng, vị quan hiệp đài này vốn là người từ kinh thành phái tới, dòng giống kỳ quan, họ Phú, thường được gọi là Phú đại lão gia. Tới khi tin này được báo tới nha môn hiệp đài, Phú lão gia cuống cả lên, vội sai người đi triệu tập binh sĩ. Bên này vừa biết tin, bên kia, Đoạn Văn Kinh đã ra khỏi ngục rồi. Bởi vậy, họ chỉ còn biết sai quân đuổi theo bắt lại, không cần điều quân chặn tại nha môn nữa. lại nói chuyện Đoạn Văn Kinh thấy vợ và con gái đã chết, đang định nổi lửa đốt phòng, chợt thấy bên ngoài có tiếng hò hét vang trời. Văn Kinh cũng chẳng kịp phóng hỏa, tay xách cương đao chạy vội ra, tới trước cửa, định thần quan sát.
Đoạn Văn Kinh chạy ra trước cửa, dõi mắt nhìn. Thì ra không phải là quan tướng quan binh mà là lũ tội phạm trong nhà ngục đang xô nhau cướp vàng bạc của các hộ bên đường, lại có cả những kẻ khác tự tìm binh khí cho mình, chuẩn bị cho việc phá cửa thành xông ra. Văn Kinh thấy vậy, miệng nói:
– Không ổn! Mau nhân dịp này sớm ra khỏi Đại Danh!
Lũ giặc thấy vậy vội dừng tay, nhất tề theo sau Đoạn Văn Kinh tiến lên, vượt đường ngang, ngõ tắt, không ai dám ngăn cản. Ngửa mặt trông lên, đã thấy cửa Nam thành Đại Danh hiện ra trước mắt. Chúng vội xô tới ra tay, phá khóa, cậy then, muốn mở cửa thành, làm kinh động mấy tên quân canh cổng và một viên thiên tổng tên gọi Trương Tân. Họ nhất tề xô ra, quát tháo. “Kẻ nào nửa đêm dám phá cổng thành? Mau bắt lấy, giải về nha môn, xem hắn thoát khỏi họa đao kề cổ hay không?”
Thiên tổng Trương Tân còn chưa dứt lời, trong đám tội phạm có một đứa xách đao xông ra, nhằm thiên tổng chém xuống một nhát. Không kịp đề phòng, nhát đao ấy trúng ngay Trương Tân, “huỵch” một tiếng, ngã nhào ra đất khiến thủ hạ canh cổng sợ hãi rụng rời, bỏ chạy tứ tán, không tên nào dám canh cổng nữa. Đám tội đồ chỉ trong phút chốc đã phá được khóa, mở toang cổng thành. Văn Kinh dẫn đầu chạy ra ngoài, lũ tội đồ không biết sống chết là gì, chạy theo sau. Vừa ra khỏi thành Đại Danh, chợt nghe thấy ầm ầm như sóng triều dâng. Thì ra hiệp đài thống lĩnh quân lục kỳ trong doanh trại kéo đến. Lại có cả tri huyện và tri phủ, cùng một đám nha dịch, bổ đầu, mã khoái, tay cầm đèn đuốc sáng trưng như ban ngày từ đằng sau đuổi tới. Nếu họ tới sớm hơn chỉ nửa khắc thôi, chắc hẳn Đoạn Văn Kinh không thể chạy thoát. Xem ra số trời định vậy, không thể khác được. Hôm nay, nếu không bắt được Từ Khắc Triển, Trần nhị phủ tuyệt đối không thể được thăng chức tri châu, sẽ chẳng có ai tới cướp phủ Đại Danh, và cũng không có trận lén điều binh ngày mười sáu tháng tám. Chuyện sau này ta tạm thời gác lại, giờ hãy nói tới lũ giặc cướp trước.
Quân sĩ của hiệp đài Đại Danh – Phú đại nhân tới chậm một bước để bọn Đoạn Văn Kinh chạy ra khỏi thành. Nếu binh mã tới sớm chỉ nửa khắc thôi, sẽ đỡ được bao nhiêu chuyện, âu cũng là số trời định vậy, mới khiến cho bao nhiêu quan binh lỡ mất một chuyến.
Lại nói chuyện binh đinh, nha dịch, văn võ, quan viên của phủ Đại Danh đuổi tới cửa Nam, bọn Đoạn Văn Kinh đã ra khỏi cửa thành rồi, Phú đại nhân thấy vậy, đưa mắt nhìn đám quan văn võ trong thành, nói:
– Lũ giặc tuy đã ra khỏi thành, thiết nghĩ chưa thể chạy được xa. Ta cần đuổi theo bắt chúng lại. Xem ra, trách nhiệm của chúng ta mới giữ được đôi phần.
Đám quan viên văn võ nghe Phú đại lão gia nói vậy cũng đồng thanh nói:
– Nhất thiết phải làm như thế!
Nói xong, nhất tề đuổi ra khỏi thành Đại Danh. Quan binh, nha dịch chia làm hai đường truy đuổi, vây bọn Đoạn Văn Kinh vào một thôn làng. Quan binh từ phía sau đuổi thật gấp, không lâu sau đã đuổi kịp trọng phạm Đoạn Văn Kinh, chẳng nói chẳng rằng, vây kín lũ nghịch tặc vào một làng thôn. Lũ tội đồ lẽ nào dễ dàng chịu ngồi chờ chết? Chỉ còn một chút hy vọng chúng cũng phải níu lấy. Tù phạm cùng binh sĩ ra tay đánh lẫn máu, lại thêm mấy vị công sai cũng nhảy vào cuộc. Lũ tội đồ, thứ nhất bởi không có binh khí tốt, thứ hai bởi lòng khiếp sợ quan binh, chẳng bao lâu, năm mươi ba tên đã bị bắt lại cả, chỉ còn trơ lại bọn nha dịch bốn tên. Đoạn Văn Kinh, tuy đã bốa mươi hai tuổi, nhưng một mình hắn vẫn có thể địch được mười quan binh. Lại thêm mã khoái Từ Khắc Triển, năm ấy hai mươi bảy tuổi, đang độ thanh xuân, hai tay có thể nhấc được tám trăm cân, bắt cướp, tóm trộm dễ như trở bàn tay, Đại Danh phủ gần xa đều biết tiếng. Sau này, Càn Long lão phật gia đích thân hỏi cung hắn, hỏi mười câu, tới chín câu hắn không thèm trả lời. Thái thượng hoàng vô cùng nổi giận, thưởng cho hắn một trăm vả mồm bằng gậy, sau đó lại liên tục dùng hiệp côn ba lần, Từ Khắc Triển cũng không thèm ư hử. Hình bộ vả miệng hắn một trăm cái, hai bên má hắn không sưng, cũng chẳng hề tím. Chân bị kẹp ba trận hiệp côn, mà hiệp côn của triều đình khác hẳn với hiệp côn mà những châu huyện khác thường dùng. Hình cụ của bộ hình trong cung toàn được làm bằng gỗ đàn mộc, thực kinh người! Vậy mà sau ba trận hiệp côn liên tiếp, da thịt hắn vẫn không hề có chút thương tích. Ở đây, tại hạ không hề nói sai trá, mà người thời ấy, ai ai cũng biết vụ này. Chuyện sau này, ta tạm không nhắc tới nữa. Giờ ta lại nói tới chuyện của Khắc Triển, Văn Kinh.
Lại nói chuyện Đoạn Văn Kinh, Từ Khắc Triển, Trương Quân Đức, Lưu Phụng, bốn người bị quan binh phủ Đại Danh vây kín. Bốn tên ấy vô cùng dũng mãnh, nhất tề ra tay, đánh ra khỏi trùng vây, còn làm bị thương một viên bả tổng. Hơn chục quan binh, rồi lọt lưới chạy thoát.
Như trong hồi trước quyển sách này đã nói, đó là đêm mười sáu tháng bảy, trăng bị mây che lấp, bốn bề tối như hũ nút. Lúc này, trời lại đổ mưa lâm thâm. Đêm càng tối, mưa càng nặng hạt, khó lòng truy tìm. Quan viên văn võ phủ Đại Danh chẳng còn cách nào khác, đành phải thống lĩnh binh đinh, nha dịch, áp giải năm mươi ba tên tù phạm trở về Đại Danh.
Lại nói chuyện Đoạn, Từ, Lưu, Trương, bốn tên sau khi thoát khỏi vòng vây của quan binh, nhân lúc đêm tối không trăng đội mưa, cuống cuồng chạy về hướng Tây Nam.
Lại nói chuyện quan viên phủ Đại Danh thống lĩnh đám binh đinh, nha dịch, áp giải năm mươi ba tên tù phạm nhất tề trở về phủ Đại Danh, tới thẳng nha môn đạo đài xử tội chúng. Hai dặm đường thoáng chốc đã đi qua, đoàn ngươi kéo nhau tiến vào thành Đại Danh theo lối cửa Nam. Tri phủ Đại Danh đưa mắt nhìn hiệp đài, nói:
– Giờ xin giao lại lũ tội phạm này cho tôi để tôi tống chúng vào ngục. Sau khi khám nghiệm tử thi nhà đạo đài xong, tôi sẽ viết văn thư trình lên.
Phó tướng nghe vậy, nói:
– Có lý lắm! Niên huynh cứ vậy mà làm!
Trong lúc nói chuyện với nhau, họ đã đi tới chỗ ngã tư. Tân tri phủ, thống lĩnh nha dịch và tù phạm về nha môn, tống hết lũ tội đồ vào nhà ngục. Hiệp đài, tri huyện, thiên, bả tổng cùng viên quan nhất phẩm đô ti, cùng nhau trở về nha môn. Hiệp đài đại danh đưa mắt nhìn tri huyện, nói.
Hiệp đài Phú lão gia của phủ Đại Danh đưa mắt nhìn tri huyện và đám thuộc hạ như đô ti, thủ bị, thiên bả… nói:
– Chúng ta vào trong cần phải kiểm tra hết sức cẩn thận.
Hiệp đài Phú lão gia còn chưa dứt lời đã thấy tri phủ lão gia cũng tới nơi, vội vàng xuống khỏi lưng ngựa. Tri phủ đưa mắt nhìn hiệp đài, nói:
– Tôi đã cho đóng gông năm mươi ba tên tù phạm vừa bắt được khi nãy, tống cả xuống nhà ngục rồi. Ngoài ra, còn cắt cử rất nhiều người canh giữ. Đợi sau khi bẩm rõ lên phủ Bảo Định, chế đài Lưu đại nhân gửi văn thư xuống, chúng ta tuân lệnh thi hành là xong.
Phú hiệp đài nghe tri huyện lão gia nói vậy, liền nói:
– Tốt! Lời của Niên huynh đúng lắm!
Nói rồi, bọn họ nhất tề kéo nhau tiến vào nha môn của Hùng đạo đài.
Nha dịch, binh đinh xách đèn đi trước dẫn đường, tiến thẳng vào qua cổng lớn, vượt qua đại đường, nhị đường, mới tới được nơi Hùng Ân Hoãn ở. Hiệp đài, tri phủ, tri huyện, đô ti, thủ bị, thiên tổng, bả tổng, cùng đám quan viên văn võ khác chỉ huy nha dịch, binh đinh, tay xách đèn lồng, đi khắp các phòng kiểm tra.
Đám quan van võ cùng lũ thủ hạ, tay xách đèn lồng, đi khắp nơi coi xét, chẳng mất bao công đã tìm được tử thi của Hùng đạo đài. Thì ra hắn bị giết ngay giữa sân, bên cạnh còn có đèn nến vứt chỏng trơ. Ngoài ra còn có một người phụ nữ khác cũng bị hại. Coi như trong sân bị giết hai người. Trong dãy phòng phía Đông có một người bị giết ngay trên giường. Hắn chính là Ngô Liên Thăng, kẻ thân với nhà quan. Hùng công tử bị giết tại căn phòng phía Tây. Lai Tường cũng bị chém chết tại đó. Phòng trên còn có xác một thiếu phụ. Thì ra cô ta là vợ của Hùng đạo đài Ngô Thúy Hồng. Cả thảy có sáu mạng bị giết, thi thể còn nằm ngổn ngang trong nhà. Đám quan viên văn võ tra xét khắp trong ngoài thấy kho tàng không hề bị trộm cướp. Bận rộn suốt nửa đêm trường, lúc này phương Đông đã ửng hồng, tri phủ dặn dò đám đông sai canh giữ tử thi, rồi quay sang đưa mắt nhìn hiệp đài nói:
– Huynh đệ lập tức phải lên phủ Bảo Định báo rõ lên nha môn tổng đốc vụ này. Lão đại gia nên sai nhiều quan binh và tướng lĩnh chú ý đề phòng cẩn thận các nơi.
Hiệp đài nghe vậy, nói:
– Phải lắm! Phủ đài cứ việc lên tỉnh đi!
Nói xong các quan văn võ chia tay, phó tướng về nha môn điều binh, tri phủ cưỡi ngựa lên tỉnh. Giờ ta lại nói tới bọn Đoạn Văn Kinh, hắn cùng mã khoái Từ Khắc Triển và hai tên Trương, Lưu sau khi tháo chạy khỏi vòng vây của quan binh, nhân lúc đêm tối, chạy thẳng lên đường lớn phía Tây Nam. Chúng chạy suốt đêm được chín mươi dặm thì trời đã sáng. Đoạn Văn Kinh đưa mắt nhìn ba người kia, nói:
– Các vị lão đệ nghe ta nói đây: Chúng ta đã giết quan còn cướp ngục, nhất định các quan văn võ tại Đại Danh sẽ viết văn thư báo lên trên. Ban ngày chúng ta khó đi lại, máu me trên mình để lộ hình tích.
Đoạn Văn Kinh nói tới đây, ngửa mặt lên nhìn, thấy trước mặt có một khu rừng liễu. Bốn người vô cùng mừng rỡ, nghĩ thầm:
– Sao ta không vào đó tạm ẩn thân?
Thực đúng là ý trời muốn lũ chúng gặp được cướp tại đó. Bọn chúng kéo nhau vào khu rừng, gặp ngay đám cướp trong ấy cùng nhau kết bè kết đảng, tới ngày mười sáu tháng tám trở lại đánh phá thành Đại Danh.