Đọc truyện Lưu Bạch, Anh Yêu Em – Chương 9
Mặc dù có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần, nhưng
khi anh chạy xe trên con đường thẳng tấp, dừng trước khu nhà được gọi là biệt
thự, tôi vẫn hơi sững lại. Khu nhà màu trắng lấp lánh ánh nắng nằm lọt giữa
vườn hoa, phía sau nhà là một thảm cỏ xanh rộng lớn, con đường nhỏ dẫn ra hồ
nước, góc cuối đường còn có một bến đò nhỏ. Đây có phải là Thượng Hải không?
Bỗng chốc tôi có cảm giác là mình bị lạc mất phương hướng. Xin hãy thứ lỗi cho
sự mất cân bằng chút xíu đó của tôi. Trong khi thành phố này vẫn con bao nhiêu
người vật lộn phấn đấu để có một không gian nhỏ cho riêng mình, nhìn thấy ngôi
nhà như thế này, chắc chắn họ sẽ cảm thấy nhụt chí.
“Em có thích biệt thự nhà anh không?”. Anh kéo tôi vào trong rồi nói. “Nhà đang
sửa sang lại, em đi cẩn thận nhé.”
Biệt thự? Tôi tròn xoe mắt nói. Thưa ngài đây phải gọi là dinh cơ mới đúng, nếu
anh định dùng tiền để dọa em thì sự kiện bất ngờ này là đủ lắm rồi.
Sở Thừa cười giòn tan, đưa tay véo mũi tôi: “Dùng tiền là dọa được em sao? Sao
em không nói sớm, làm anh phải mất bao nhiêu chất xám, ngày nào cũng phải nghĩ
xem làm thế nào mới cưa được em?
Chúng tôi bước vào phòng khách đang chất đầy vật liệu, không gian rộng rãi
trong phòng dường như có thể chứa được hai căn nhà của tôi. Tôi thở dài nói:
“Nếu sớm biết anh có nhiều tiền thế này thì kiểu gì em cũng phải làm cao một
chút để anh phải theo đuổi nhiệt tình hơn”
“Thế nào mới được gọi là nhiệt tình?”. Anh kéo tôi lên tầng. “Chỗ này sẽ để cho
em một phòng, em thấy thế nào?”
“Phòng khách hả?” tôi thò đầu vào ngó.
“Dĩ nhiên là phòng chung của anh và em rồi, ngốc ạ. Em định ngủ một mình à?,
anh ôm tôi từ phía sau và nói, hơi thở ấm áp luồn vào tóc tôi. Căn phòng rộng
rãi đang để không, chỉ có ánh nắng hắt qua cửa kính chiếu. Giây phút này, trong
lòng tôi tràn ngập niềm vui.
Cậu Sở, cô gái này là…?, một giọng nói già nua từ phía cầu thang vọng lại. Sở
Thừa quay đầu lại chào “Bác Phúc, bác còn ở đây à?”
Bước lên cầu thang là một cụ già dáng người nhỏ bé. Ánh mắt lướt qua Sở Thừa,
dừng lại chổ tôi.
“Đây là Lưu Bạch, bạn cháu. Cháu đưa cô ấy đến xem biệt thự. Lưu Bạch, đây là
bác Phúc, trợ lý của bố anh, hiện bác đang phụ trách công việc sửa sang biệt
thự”
“Cháu chào bác ạ!” Tôi gật đầu chào ông, thấy ánh mắt ông càng lộ rõ vẻ thăm
dò, bất giác tôi lùi ra sau một bước rồi nói: “Sở Thừa, em xuống ngắm hồ nước
nhé”
Tôi đi về phía cầu thang, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng
Triều Châu. Không nén nỗi tò mò, tôi bèn quay đầu nhìn trộm, thấy bác Phúc đang
liếc nhìn mình, tôi nhanh chân bước xuống cầu thang. Không hiểu tại sao trong
lòng tôi bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an.
Chiều thứ bảy, tôi và Mạt Lợi ăn mặc tinh tươm, ở nhà đợi Sở Thừa đến đón. Mạt
Lợi kéo chiếc quần bò và áo phông trắng đang mặc trên người, vô cùng phấn khởi:
“Mẹ ơi, những chú ngựa đó có giống như trông tranh không ạ?”
“Giống chứ, chúng sẽ rất cao và rất to, đến lúc đó Mạt Lợi đừng có sợ đấy nhé.”
“Có ngựa bé không hả mẹ? ” Mạt Lợi cười híp mắt nói tiếp: “Mạt Lợi có thể cỡi
ngựa bé mà.”
Mẹ không biết, nếu có chắc chắn sẽ cho Mạt Lợi cỡi ngựa bé,đúng không?
Vâng ạ, vâng ạ. Thế mẹ ơi, sao chúng ta chưa đi ạ? Nếu mặt trời xuống núi thì
ngựa bé phải đi ngủ rồi.
Chúng ta còn phải đợi một người, không phải hôm qua mẹ đã nói với Mạt Lợi rồi
đó sao? Hôm nay, không phải chỉ có hai mẹ con mình, có một người nữa sẽ đi cùng.”
Đang lúc nói chuyện, điện thoại của tôi đổ chuông. “Lưu Bạch, anh đến rồi, em
mau xuống đi.”
Tôi dắt Mạt Lợi vào thang máy, tim đập nhanh hơn. Không biết khi nhìn thấy Mạt
Lợi anh sẽ như thế nào?
Ngoài trời ánh nắng chan hòa, anh đã đứng chờ ở ngoài xe. Thấy chúng tôi bèn
nhanh chân bước tới, anh ngồi xổm xuống trước mặt Mạt Lợi. “Chào bé, bé có phải
Mạt Lợi không nhỉ?”
Mạt Lợi tròn xoe mắt vẻ hơi ngần ngừ. Con gái đây là bạn của mẹ, con chào chú
đi.
“Không, chào anh chứ. Anh vẫn chưa kết hôn mà, không được gọi chú. Ở Triều Châu
mọi người đều gọi như vậy.”
“Anh” tôi phì cười. anh nói gì vậy, em là mẹ Mạt Lợi, Mạt Lợi gọi anh bằng anh
thì em là gì của anh?”
Tục lệ phải như vậy, khuôn mặt anh tỏ vẻ vô tội. Mạt Lợi, anh bế em lên xe được
không? Nếu em không đồng ý thì anh cứ ngồi thế này không dậy nữa đâu.
Từ nãy giờ Mạt Lợi vẫn im lặng, nhưng thấy anh như vậy con bé không nhịn nỗi
bật cười, đưa bàn tay nhỏ xinh ra cho anh ôm gọn vào lòng. Vừa nhìn là biết anh
ít khi thực hiện những động tác khó như thế, anh thận trọng bế Mạt Lợi lên,
trông khá lóng ngóng vụng về, nhưng mặt lộ rõ vẻ thích thú.
Tôi chăm chú nhìn hai người, cho dù thời gian trôi qua bao lâu đi chăng nữa,
hình ảnh này vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí tôi. Dưới ánh mặt trời, mái đầu
của hai người, một lớn một bé áp sát vào nhau bước đi trước tôi, chỉ trong tầm
tay, giống như hạnh phúc cũng chỉ trong tầm với. Nếu thời gian mãi dừng lại
trong giây phút này thì sẽ tuyệt vời biết bao.
Ba chúng tôi đã chơi đùa một ngày vui vẻ, ăn tối xong. Mạt Lợi ngủ ngon lành
trên hàng ghế sau. Sở Thừa vặn nhỏ nhạc lại, nhìn qua gương chiếu hậu: “Lưu
Bạch, em nhìn coi Mạt Lợi ngủ kìa, nhìn đáng yêu quá”
“Có gì mà đáng yêu, nó nghịch cả một ngày rồi, bây giờ thì ngủ cứ như con lợn
con ấy.”
Mạt Lợi giống em lắm, đôi mắt to, cũng không thích nói nhiều. Một cô bé trầm
lặng. Anh nắm lấy bàn tay đang đặt trên người của tôi rồi thơm một cái: “Hôm
nay, anh rất hồi hộp”
“Hồi hợp cái gì?”
Sợ Mạt Lợi không thích anh sẽ khiến em khó xử.
Tôi nắm chặt tay anh: “Sở Thừa, anh tốt với em quá”
Đèn đỏ bật sáng, xe dừng lại, anh nhoài người sang bên tôi quay đầu nhìn Mạt
Lợi. Không phải nhìn đâu, Mạt Lợi ngủ say lắm. Sở Thừa khẽ cười tiếp tục hôn
tôi. Lưu Bạch, anh có linh cảm rằng anh và Mạt Lợi sẽ rất hợp nhau.
Tôi thở phào một cách thỏa mãn, trên chiếc xe này có người đàn ông mà tôi yêu
và cô con gái thân thiết nhất của tôi, nếu được lựa chọn, liệu tôi có thể ẩn
mình trong không gian nhỏ bé này, mãi mãi không bao giờ rời xa.