Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Chương 6


Đọc truyện Lưu Bạch, Anh Yêu Em – Chương 6

Đúng giờ, máy bay cất cánh. Tôi ngồi ở vị trí gần cửa
sổ. Trong chuyến bay này, hầu hết các du khách đều có đôi và đi theo đoàn, các
thành viên trong đoàn du lịch hào hứng bàn tán về hành trình chuyến đi, những
người đi du lịch cùng bạn hoặc người yêu cùng nói về chuyện riêng của mình.
Ngồi bên cạnh tôi là một cặp tình nhân, cô gái nũng nịu tựa đầu vào vai chàng
trai, thỉnh thoảng còn đòi cậu bại điều chỉnh ghế ngồi vào vị trí thoải mái
nhất. Tôi ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, máy bay vượt lên tầng mây, tia nắng mặt
trời chiếu thẳng xuống nhửng áng mây bồng bềnh trắng như tuyết. Nghĩ đến mấy
tiếng đồng hồ nữa sẻ được đặt chân đến đất nước thanh bình với biển xanh cát
trắng, tôi liền mỉm cười, lòng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản hơn.

Đến sân bay quốc tế Phuket đã là nửa đêm, sau máy tiếng đồng hồ ngồi trên máy
bay, hầu hết du khách đều đã thấm mệt. “ Tôi cũng vậy, kéo vali, đứng xếp theo
một hang dài chờ đợi làm thủ tục nhập cảnh. Ánh đèn ở sân bay sang choang,
tiếng người ồn ào náo nhiệt, nhiều khách du lịch nước ngoài đi đi lại lại, các
nhân viên người Thái Lan vừa mỉm cười vừa làm nhiệm vụ dữ trật tự. tôi hỏi họ
về các chuyến xe buýt của sân bay, câu trả lời đã làm tôi thất vọng. M thế này
rồi, xe buytsaan bay đều đã nghỉ làm việc, nếu tôi muốn đến khách sạn trong
thành phố thì chắc chắn phải bắt taxi.

“Chị đến khách sạn nào? Chị có đi xe cùng bọn em vào thành phố không?” Đột
nhiên tôi nghe thấy giọng người Trung Quốc quen thuộc, đó là hai cô gái đứng
trước tôi, họ nhìn tôi tủm tỉm cười: “Bọn em cũng đi du lịch bụi nhưng không
biết nói tiếng anh. Tiếng anh của chị rất giỏi, chút nữa chị trả giá với tài xế
taxi nhé?”.

“Ok!”, tôi mừng thầm. Đang buồn vì không có bạn đi cùng, được làm bạn với hai
cô gái ngang tuổi mình, tôi cũng đỡ lo nhiều.

Ba chúng tôi ra khỏi sân bay, sau khi trả giá với mấy người lái xe địa phương,
cuối cùng chúng tôi đã chọn được một chiếc xe. Cô gái gợi chuyện với tôi ban
nãy nhanh nhảu giới thiệu: “Em tên là Phi, đây là Triền – bạn em. Hai đứa em từ
Thượng Hải sang đây du lịch bụi một tuần thì sao ạ?”

“Mình tên Lưu Bạch, cũng sang đây đi du lịch bụi. các bạn đặt phòng ở khách sạn
nào vậy?” Tôi giơ đơn đặt phòng ra xem, họ nhìn vào rồi reo lên.


“Sao may thế, khách sạn và chuyến bay mà bọn em đặt đều trùng với chị. Chị Lưu
Bạch, chị đi một mình hả? Hay là chúng ta cùng đi với nhau nhé”.

“Được thôi”. Xa nhà mà gặp bạn đi cùng như thế này, đúng là tôi phải cảm ơn ông
trời thật.

“Sao chị lại nghĩ ra ý tưởng đi du lịch một mình nhỉ? Chị không sợ à?”, Triền
thắc mác hỏi.

“Chị thấy không có gì đáng sợ. Đây là đất nước của du lịch, chắc sẽ an toàn,
hơn nữa vé máy bay và khách sạn chị đều đã đặt trước hết rồi, chắc không có gì
trục trặc đâu.”

“Ở sân bay Phố Đông bon em đã để ý chị rồi. Người bạn tiễn bọn em còn nói, một
người đẹp như chị mà đi du lịch một mình, không có ai tiễn cả.”

Tôi hơi đỏ mặt, trước khi lên máy bay, chắc tôi hơi ngơ ngác, không để ý gì đến
mọi người xung quanh nên cũng không biết có rất nhiều người nhìn thấy dáng vẻ
tồi tệ của mình.

Đang lúc nói chuyện, điện thoại đổ chuông. Thật kỳ lạ, ở đất nước xa xôi mà
giọng Sở Thừa lại rõ hơn bình thường: “Lưu Bạch, em đã đến nơi an toàn chưa?”.

“Em đến rồi!”, tôi khẽ mỉm cười, niềm vui trong lòng.

“Bây giờ Thái Lan đang là nửa đêm, em đến khách sạn bằng gì? Gọi taxi à? Em đi
một mình phải chú ý an toàn đấy, bảo nhân viên sân bay khách sạn ghi lại biển
taxi giúp em nhé”.

“Không sao đâu anh, em vừa quen hai cô gái tầm tuổi em. Không ngờ lại may đến
thế, khách sạn và hành trình của họ đều giống em, bây giờ bon em đang bắt taxi
về khách sạn. Vậy là mấy ngày ở đây em sẽ có bạn, anh yên tâm đi”.

“Thật thế hả, Lưu Bạch, nhưng em vẫn phải cẩn thận đấy, có chuyện gì phải báo
cho anh biết đấy”, Sở Thừa nhẹ nhàng dặn dò khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thực ra anh ở xa thế, có dặn dò thì tôi vẫn phải tự giải quyết mọi vấn đề, hành

lý vần phải tự xách nhưng những lời đó của anh vẫn khiến tôi vô cùng vui vẻ.
bỗng chốc bầu trời tối mịt, bên ngoài cũng trở nên vui mắt.

Gấp điện thoại lại, thấy hai cô bé cười cười: “Bạn trai chị hả? Xót chị thế mà
lại cho chị nước ngoài một mình”.

Tôi cười đáp: “Anh ấy cho hay không cho thì có liên quan gì đâu? Chị đã đến đây
một mình rồi đó thôi”.

“Chị Lưu Bạch gấu thật đấy”. Nói xong, cả ba chúng tôi đều cười thành tiếng.
tôi có cảm giác chuyến du lịch Thái Lan lần này chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Sang hôm sau, tôi ngủ đến khi mặt trời lên cao, sắp hết giờ ăn sang, mới uể oải
bò dậy, ra phòng ăn thì gặp Phi và Triền. Lúc đi ngang qua bể bơi lộ thiên của
khách sạn, tôi đi thấy có khách người nước ngoài mặc bikini bơi lội, có người
vừa nằm trên ghế bành sửa nắng vừa đọc sách. Ra khỏi khách sạn đi dạo đã sang
tầm trưa, tôi không ngờ phần lớn của hàng hai bên đường vẫn chưa mở cửa, những
người đi dạo đều là du khách nước ngoài với đủ mọi màu da, trông ai cũng thon
thả an nhàn, khác hẳn với vẻ bận giộn thường thấy khi ở trong nước.

“Sao người Thái lại lười biếng như thế nhỉ?”, Triền buộc miệng kêu lên. Cô ấy
làm việc ở đài truyền hình, đã quen với sự bận rộn, tự nhiên đặt chân đến vùng
đất có nhịp sống hoàn toàn khác này, thực sự thấy khó thích nghi.

“Như thế không tốt sao?” Chúng tôi lang thang trên đường, nhìn thấy khu vực tập
trung nhiều tiểu thương, tôi bước vào sạp hàng đầu tiên, lật xem những chiếc
khăn màu sắc sặc sỡ. người phụ nữ Thái Lan độ tuổi trung niên trông hang, giơ
tay báo giá rồi rút một chiếc khăn màu xanh lam ra khoác lên người tôi vaf giơ
ngón tay cái lên.

“Bọn em đã lên rất nhiều chương trình rồi đấy nhé, đi ăn đồ biển, thưởng thức
massage kiểu Thái, rồi xem cả gay biểu diễn, buổi tối còn phải đi dạo trên con
đường có các quán bar nổi tiếng nhất ở vùng này nữa”, Phi trịnh trọng mở chương
trình đã được in sẵn của mình ra xem.


Tôi trả tiền rồi quay lại, ánh mặt tròi rức rỡ khiến tôi nheo mắt lại: “Thế thì
còn đợi gì nữa, chúng ta sẽ thực hiện từng cái một”.

Rối cuộc khoảng thời gian còn lại của chúng tôi không hề trống. lúc chúng tôi
rời khỏi quán bar đã là hai giờ sang nhưng trên đường, người vẫn đông vui tấp
nập. Quay về khách sạn, đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi. Tôi hạ quyết tâm, ngày
mai đến đảo PP, nhất định phải thực hiện theo kế hoạch đã định của mình. Tôi
phải cảm nhận được cảm giác an nhàn, nếu không chưa đợi đến hôm về nước, tôi sẽ
mệt đứt hơi ở đây mất.

Ngày thứ ba, chúng tôi ngồi thuyền ra đảo, khu bungalow (nhà gỗ một tầng) mà
chúng tôi dặt nằm ở điểm cực nam của đảo, ba mặt giáp biển, khắp làng toàn nhà
gỗ một cột. một mình tôi hưởng thụ một không gian rộng rãi, bên ngoài là biển
trời xanh thẳm khiến tôi thực sự không dám tin vào mắt mình. Khách du lịch đến
đây rất ít, bờ biển với những dải cát mịn, nước trong xanh màu ngọc bích, lục
nào củng như đang dụ dỗ bạn xuống nước. Tôi quấn chiếc khăn vừa mua ra ngoài bộ
bilini và bắt đầu thưởng thức những giây phát khó quên trên đảo.

Đến giờ ăn sang tôi mới gặp được hơn chục vị khách Âu Mĩ ở phòng lộ thiên bên
bờ biển. tôi cầm theo quyển sách vừa ngắm song biển vừa ăn sang, một vài chú
chim không sợ đậu hẳn lên bàn của tôi. Ăn xong cũng là lúc nắng chiếc gay gắt
nhất, tôi q phòng tiếp tục ngủ bù. Hoàng hôn buông xuống, chúng tôi men theo bờ
biển tìm đến các quán bán đồ biển của cư dân địa phương, tôm cua tươi sống ngon
vô cùng, cả ba chúng tôi ăn một cách thỏa thích. Sau hai ngày đi với nhau, Phi
và Triền đã trở nên thân thiết với tôi. Sau bữa tối, chúng tôi ngồi trên khoảng
sân được ghép sàn gỗ ở khu bungalow, vừa ăn hoa quả, uống nước trà vừa ngắm mặt
trời lặn, chuyện trò rôm rả. đang lúc nói chuyện, điện thoại của tôi lại đổ
chuông, tôi nhìn số, cau mày, không ngờ lại là Mặc Nhiên. Tôi không muốn nghe,
để mặc chuông reo, sau khi liên tục reo đến mấy chục hồi, cuối cùng điện thoại
cũng ngừng kêu.

“Sao chị không nghe máy?”, Phi ngạc nhiên hỏi. “Bạn trai chị nhày nào cũng gọi
cho chị, không phải lần nào chị cũng rất phấn khởi đó sao?”

“Không phải anh ấy”. tôi muốn tăt nhưng điện thoại lại đổ chuông, tôi hậm hực
nhấn nút trả lời: “A lô!”’.

“Lưu Bạch, em chơi ở Thái có vui không? Hôm nay, anh đưa Mạt Lợi đi công viên
chơi một ngày, anh vừa đưa con về xong.”

Tôi rất bất ngờ: “Hôm nay không phải là ngày nghỉ cuối tuần, sao anh lại đưa
con từ nhà trẻ đi, ai cho phép anh làm như vậy?”.


“Anh là bố nó, đưa con đi chơi một ngày cũng phải được sự đồng ý của người khác
hay sao?”

“Anh đón con bé ở đâu?”, đầu óc tôi rối bời. một năm qua người đàn ông này
không hề hỏi han gì mẹ con tôi, cùng lắm là cách vài tuần mới đưa Mạt Lợi đi
gặp ông bà nội một lần. đến giờ lại muốn làm lại từ đầu, biết tôi chẳng còn
tình cảm gì, anh ta bèn lợi dụng cha mẹ tôi và Mạt Lợi. Anh ta muốn gì đây?

“Buổi sang anh đến nhà em đón con. Mẹ còn nói sẽ đến nhà trẻ xin cô giáo cho
Mạt Lợi nghỉ, không sao đâu”.

“Mẹ tốt bụng quá mẹ ạ”, tôi hậm hực nghĩ, “có cần thiết phải vội vàng đẩy con
và Mạt Lợi về phía “gia đình trọn vẹn” đó không?”.

“Hôm nay, anh và con chơi đùa rất vui, lần sau em cùng đi nhé”, giọng Mặc Nhiên
vui vẻ. Đột nhiên tôi thấy bực mình nhưng vẫn cố gắng làm chủ mình, khẽ nén
giọng nói: “Lần sau anh muốn đưa con bé đi đâu phải nói trước với tôi, anh nghe
rõ chưa?”.

“Lưu Bạch, anh cũng muốn cho Mạt Lợi một gia đình trọn vẹn”, giọng anh ta có vẻ
ấm ức. Tôi tức điên người: “Anh đã quên tại sao Mạt Lợi lại mất một gia đình
trọn vẹn à?”. Thế giới này thật sự là đổi trắng thay đen, tôi bực mình nhấn nút
tắt máy, ngẩng đầu lên nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Phi và Triền, tôi càng
thấy tồi tệ hơn.

Đêm nay, giữa tiếng song biển, tôi trằn trọng không sao ngủ được. Hóa ra kể cả
đặt chân lên vùng đất cách xa cuộc sống vốn có của mình hang ngàn dặm, tôi vẫn
không thể thoát khỏi nỗi buồn phiền xen lẫn trong niềm vui. Mới chỉ mấy ngày
thôi, tôi bắt đầu thấy nhớ giọng nói thỏ thẻ của Mạt Lợi, nhớ bầu không khí đầm
ấm lúc ăn cơm của gia đình, nhớ Sở Thừa. Sở Thừa, tôi khẽ thở dài, liệu tôi có
thể chia sẻ cho anh những nỗi buồn này không? Anh sẽ có phản ứng gì? Đến tận
lúc này, chúng tôi vẫn chưa hề nhắc đến Mặc Nhiên. Nếu tôi mạo muội nhắc đến,
anh sẽ có suy nghĩ gì? Ôi, tôi bèn ngồi dậy, bước ra hành lang đón gió biển
người ta yêu nhau ai cũng ngọt ngào hạnh phúc, tại sao chỉ có tôi lúc nào cũng
trăm mối tơ vò.

“Lưu Bạch, đừng suy nghĩ nhiều nữa. chuyện gì phải đến cứ để nó đến, điều mày
có thể làm là đối mặt với chúng mà thôi.” May mà tôi còn có thể lựa chọn, tôi
cười đau khổ, lựa chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận, chỉ cần tôi cứng rắn,
mọi việc đều có thể giải quyết thuận lợi, và thế là tôi nắm chặt tay, tự động
viên mình trong bóng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.