Lưu Bạch, Anh Yêu Em

Chương 21


Đọc truyện Lưu Bạch, Anh Yêu Em – Chương 21

Sở Thừa

Lưu Bạch quay lên nhà, để lại chiếc bóng dứt khoát, mạnh mẽ. Mỗi lần nhìn thấy cô
bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn lại. Sở Thừa lại có cảm giác sẽ mất người con gái
này mãi mãi.

Một cảm giác bất lực ập tới. Lúc này, anh chỉ muốn xuống xe đuổi theo, nhét cô
vào trong xe rồi mang đi, giấu ở một nơi không ai biết, từ sáng đến tối quanh
quẩn bên cô. Kể cả khóa chặt cô lại, kể cả ý nghĩ này có dấu hiệu phạm tội
nhưng chỉ cần để anh được yên tâm, để anh chắc chắn rằng sẽ không để mất cô.

Nhưng lý trí lại trói chặt tay chân khiến anh không thể nhúc nhích. Hôm nay ở
sân bay, lần đầu tiên gặp Lâm, gia tộc họ Sở vì muốn bày tỏ thành ý đã phái một
người trong họ ở Mỹ hộ tống cô về nước cho đến khi cô được giao cho anh. Cô
hoàn toàn giống với những gì anh tưởng tượng, ngây thơ, trong sạch, yên tĩnh,
ít nói, một thời gian cũng đã từng làm y tá trong bệnh viện nhưng khi chuyện
hôn nhân đi đến thống nhất thì sẽ từ chức về nước ngay lập tức. Đây là người
phụ nữ mà số phận đã an bài cho anh, không hề có kịch tính. Thế hệ cha chú, anh
em họ hàng xung quanh anh đều có người vợ như vậy, vì quá giống nhau nên mọi ấn
tượng đều hết sức mơ hồ. Nếu không gặp được Lưu Bạch, anh nghĩ có lẽ mình sẽ
hài lòng, vợ là phải như vậy. Những người xung quanh anh đều có thể chấp nhận,
anh không có lý do gì để bài xích.

Hồi còn học ở Canada, anh cũng từng
theo đuổi cô gái châu Á có tiếng tăm nhất trương. Vì cô ấy xinh đẹp nên anh
luôn cảm thấy tự hào khi lái xe chở cô. Quen nhau một thời gian khá lâu, anh
cũng có ý định nói chuyện với gia đình nhưng cha anh ngay lập tức phái người
đến giải quyết. Cũng không hiểu họ dùng cách nào mà cô gái đó chủ động rời xa
anh và chuyển sang trường khác. Rất lâu sau mới có tin tức về cô, bạn bè cô

nhìn thấy cô lái xe đua, có một căn hộ đẹp cạnh trường mới, ngay cả cha mẹ cũng
được đón sang sống cùng, một cuộc sống êm ả, nhưng không bao giờ gặp lại anh
nữa.

Hóa ra cái gọi là tình cảmà xe đua và căn hộ mà thôi. Anh cũng không cảm thấy
đau lòng, bỏ tiền mua một bài học, huống hồ cha anh lại là người bỏ số tiền đó.
Từ đó trở đi, anh không còn ý định để mất thời gian vào những chuyện vô bổ đó
nữa, yên tâm học kinh doanh. Con người không thể lựa chọn gia đình cho mình hay
nói cách khác cũng không thể lựa chọn cuộc sống cho riêng mình, anh đã hiểu
điều này từ lâu.

Nếu không gặp Lưu Bạch…Anh cho xe nổ máy, lao xe về phía trước một cách vô
thức.

Lưu Bạch rất xinh đẹp, nhỏ nhắn, yếu đuối, mái tóc dài mềm mại, mặc những bộ
quần áo đơn giản, có lúc mặc bộ rộng thùng thình, trông chân tay nhỏ nhắn, yếu
đuối. Lần đầu tiên làm chuyện đó, anh không dám làm quá mạnh vì sợ cô đau.
Nhưng những gì cô thể hiện lại hoàn toàn khác với vẻ ngoài mặc dù lúc nào cô
cũng mỉm cười nhưng ánh mắt luôn lạnh lùng như muốn từ chối mọi sự tiếp xúc
thân mật với tất cả mọi người.

Khi biết cô là một người mẹ đơn thân, anh bất ngờ đến mức không kịp phản ứng gì
nhưng thực sự anh không thể làm chủ được mình, anh thực sự đã bị cô hút hồn.
Hồi mới yêu nhau, anh biết Lưu Bạch rất miễn cưỡng. Cô đã quen với việc che
giấu tình cảm trong lòng, cho dù không vui cũng vẫn mỉm cười, có lúc ngồi cạnh
anh, mặc dù mỉm cười nhưng ánh mắt cô vẫn buồn bã. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đó
của cô, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, đau đớn, khó chịu. Anh sẵn sang làm
tất cả mọi điều, miễn Lưu Bạch vui.


Anh không muốn nhìn thấy cô vất vả như thế, người phụ nữ của anh phải được
hưởng gấm vóc lụa là, phải được sống một cuộc sống vô lo,vô nghĩ. Hiện giờ, anh
không còn là cậu học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường năm xưa, không thể làm
chủ mọi chuyện. Anh đã trưởng thành, mặc dù vẫn chưa tiếp quản công việc kinh
doanh của gia tộc nhưng mấy năm qua anh cũng có các hoạt động đầu tư riêng ở Canada,
rất có triển vọng. Anh hoàn toàn có khả năng đem lại cho Lưu Bạch cuộc sống tốt
nhất nhưng cái mà anh có thể đem đến cho cô, cô lại không muốn. Những điều cô
muốn, anh lại không thể cho.

Anh bất ngờ phanh gấp xe, phía sau vọng lên tiếng còi xe. Lưu Bạch yêu anh, anh
biết điều đó, tình yêu mà cô dành cho người mình yêu, ví dụ như Mạt Lợi, ví dụ
anh, ngọt ngào và dịu dàng biết bao, người khác sẽ không nhìn thấy, không cảm
nhân được sự ngọt ngào, dịu dàng đó. Anh yêu Lưu Bạch, yêu đến mức đôi khi phải
so bì, tị nạnh, tính toán thiệt hơn. Kể từ khi Lưu Bạch biết được kế hoạch của
cha anh, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh chưa từng mềm
yếu, chưa bao giờ sợ để mất một người như lúc này. Cuộc sống thuận buồm xuôi
gió của Sở Thừa đang gặp phải một vấn đề nan giải, người con gái mà anh yêu sắp
từ bỏ anh. Anh không thể chấp nhận điều đó, dù là trong tưởng tượng. Cuối cùng,
anh đã hạ quyết tâm, rồ ga, quay đầu xe trở lại con đường cũ giữa những tiếng
chửi đổng của mấy chiếc xe sau lưng.

Cho

Cuối cùng Lâm đã về phòng ngủ sau một hồi hào hứng. Từ trước đến nay, cô bé vốn
là một người yên tĩnh, hôm nay lại bám riết lấy anh chuyện trò không ngớt. Anh

biết, điều này chứng tỏ cô hài lòng với sự sắp đặt này. Lâm là một cô gái
ngoan, ngây thơ nhưng không hề ngốc nghếch. Cô biết nên thể hiện vai trò của
mình như thế nào, bởi con gái xinh ra và lớn lên trong gia đình họ đều rất an
phận, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, sống một cuộc đời an nhàn, tội gì không làm?
Cô cũng đã từng được chứng kiến tấm gương điển hình từ gia tộc, theo đuổi cái
gọi là tình yêu đích thực nhưng không có ai là không thương tích đầy mình, kết
cục bi ai. Đã có quá nhiều vết xe đổ đi trước, Lâm rất thông minh, cô sẽ không
bao giờ chống cự một cách vô ích như thế. Cho thầm cười mỉa chính mình, bao
nhiêu năm qua, gia đình họ cũng chỉ có mình anh là con người lập dị. Đôi khi
phụ nữ lại tính toán hơn đàn ông, hiểu được đạo lý trứng chọi với đá, đâu giống
như cô nàng Lưu Bạch, ngang ngạnh đến mức ngu xuẩn.

Cô nàng Lưu Bạch đó, ha ha. Anh đứng dậy, bước đến mành cửa. Đứng trên tầng cao
nhất của tòa nhà có thể nhìn thấy mọi cảnh đẹp ở hai bên bờ song Hoàng Phố.
Thành phố này phồn hoa đô hội, ánh đèn gần xa rực rỡ, tàu du lịch chậm rãi lướt
trên song, con tàu nào cũng rực rỡ lung linh.Vì đứng trên cao nên hoàn toàn
không cảm nhận được sự ồn ào náo nhiệt của trần thế, bốn phía xung quanh tĩnh
lặng như tờ. Nhớ hôm đưa Lưu Bạch đứng trên sân thượng, cô ngắm ánh tà dương
bằng ánh mắt trầm trồ. Anh thích ở trên cao, thích được một mình lặng lẽ ngắm
cảnh đẹp ở trên cao nhưng giây phút này đây, anh mong Lưu Bạch đứng bên cạnh,
cùng anh thưởng thức mọi điều. Không biết những ánh đèn rực rỡ này sẽ đẹp như
thế nào khi lấp lánh trong đôi mắt sáng long lanh của cô?

Đã lâu lắm rồi, không có người phụ nữ nào khiến anh xao xuyến như vậy. Lần đầu
tiên nhìn thấy cô từ sau lưng Sở công tử bước ra, đứng giữa hai người đàn ông
nói năng bình tĩnh, anh đã có cảm giác rằng người phụ nữ này không giống với
những người phụ nữ khác. Sau này, mỗi lần tiếp xúc, cô đều tỏ ra rất lạnh lùng,
hoàn toàn không để tâm đến anh. Ánh mắt cô hoàn toàn không giống ánh mắt của
người anh yêu hay bất kỳ một người nào khác, không hiểu tại sao, anh bắt đầu
cảm thấy ghen tỵ với sự may mắn của Sở Thừa.

Thời gian đầu, anh không để tâm lắm đến sự tồn tại của cô. Những người có hoàn
cảnh gia đình như anh, mấy ai không có vài mối tình vắt vai? Nhưng hôm đó trên

sân thượng, những lời nói của cô thực sự khiến anh bất ngờ. Hóa ra, cô đã nhìn
ra kết cục từ lâu. Hóa ra, cô không hề mơ mộng hão huyền. Cô không hề tin vào
tình yêu nhưng vẫn yêu, cơ hồ đã cam chịu, chấp nhận số kiếp này. Vì cô tỉnh
táo nên luôn cảm thấy đau đớn xót xa.

Lúc anh nói hết sự thật, cô ngồi đó, nhấp từng ngụm rượu vang, chừng như chực
khóc nhưng lại cố gắng kiềm chế khiến mắt đỏ hoe, không có giọt nước mắt nào
chảy xuống, miệng vẫn cố gắng giữ nụ cười, thậm chí mép còn hơi nhếch lên. Phản
ứng của cô không phải là thắc mắc sao lại có thể xảy ra chuyện đó mà hiểu rằng
cuối cùng nó đã xảy ra. Ngoan ngoãn cam chịu, không hề tỏ ra chống cự. Giây
phút đó, tự nhiên anh thấy hối hận, tự nhiên cảm thấy rất có lỗi.

Chắc chắn ngay bản thân Lưu Bạch cũng cảm thấy ình rất cứng rắn, cảm thấy mình
có thể kiềm chế bản thân trong mọi tình huống, bề ngoài yếu đuối nhưng thần
kinh lại tựa dây thép, một vẻ đẹp đầy mâu thuẫn, nên mới khiến Sở công tử hồn
siêu phách lạc. Nhưng hôm đó cô nôn trước mặt anh, anh nắm chặt bờ vai cô, dưới
làn áo rộng, cánh tay cô gầy gò, bé nhỏ. Không hiểu sao trái tim anh đột nhiên
đau thắt lại. Thực ra, cô rất cần sự quan tâm, rất cần sự yêu thương che chở
nhưng vì sợ bị mất nên mới giả vờ không quan tâm. Lẽ nào không ai nhận ra điều
đó ư? Đúng là Sở công tử rất yêu cô nhưng cậu ta không hề biết nên yêu thương,
che chở cô thế nào bởi cậu ta còn quá trẻ. Những người trẻ tuổi rất tâm huyết
với tình yêu mà mình tưởng tượng nhưng lại không hề nghĩ đến việc đối phương có
chịu được, có cảm thấy hạnh phúc hay không? Chắc chắn Lưu Bạch không kể với cậu
ta chuyện diễn ra trong ngày hôm đó vì thế hôm nay trong bàn ăn, anh mới không
bị Sở công tử nhìn với ánh mắt tóe lửa. Mơ ước giành lại tình yêu của cô mới
thôi thúc làm sao. Ước gì được gặp Lưu Bạch, được cùng cô đi ăn đêm, nói chuyện
với Sở công tử đã có phản ứng gì sau đó. Và còn nữa, anh đã hỏi bạn bè nghĩa
của từ Nguyên Tiêu, không ngờ cô lại dám trêu anh, chắc chắn phải trả đũa mới
được. Đưa mắt nhìn lại chiếc mũ màu hồng phấn xinh xinh đặt trên tủ, nụ cười
lại càng tươi hơn, anh quay ra lấy chiếc mũ và chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.
Anh là người tự do hơn ai hết, không có gì phải bận tâm nhiều, muốn làm việc gì
là có thể thực hiện ngay lập tức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.