Đọc truyện Lương Y Thuần Ái Chẩn Liệu – Chương 3
Rời khỏi chỗ Nhiêu Tông Nghĩa, Quan Tuấn Dương thật sự mò đi bốc thuốc, trước khi đi hắn còn hỏi riêng y tá quầy thuốc đông y ở chỗ nào. Tuy lần này đi khám đối với hắn mà nói cũng chẳng phải kinh nghiệm thoải mái gì, nhưng hắn cũng không cần phải tự làm khổ thân mình a.
Lái xe được một lúc, ở ngã tư chờ đèn đỏ, hắn rút đơn thuốc ra xem qua.
Khác với thuốc Tây, trừ khi cố ý hạ độc ra, thuốc Đông y uống không chết người. Mấy loại thuốc này tác dụng thế nào hắn không biết, nhưng nếu tên bốn mắt kia y thuật thật sự cao siêu như bạn hắn quảng cáo, vậy thì thử một chút cũng không tổn thất gì.
Nếu thân thể tốt lên, thì cả nhà cùng vui, còn nếu không —– khỏi nói cũng biết thù của hắn với tên nhà quê bốn mắt lại càng thêm sâu.
Gấp tờ giấy lại nhét vào túi, Quan Tuấn Dương đạp chân ga, khóe miệng thoáng một tia cười lạnh.
Lần đầu tiên tới hiệu thuốc Đông y, cũng giống như ở bệnh viện, nơi này tràn ngập mùi các vị thuốc Đông y, người làm trong tiệm đều là những người đã có tuổi.
Hắn đưa đơn thuốc cho người bào chế, đối phương là một ông già ước chừng đã hơn sáu mươi tuổi, đeo loại kính không khác Nhiêu Tông Nghĩa là mấy, khiến cho Quan Tuấn Dương không nhịn được mà hoài nghi lẽ nào mấy người học Đông y đều một bộ dáng thế này a.
Cầm lấy đơn thuốc, lão lão chế thuốc cúi đầu nhìn nhìn, rồi giương mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, chỉ bảo hắn nửa tiếng sau quay lại lấy thuốc.
Về phần cái nhìn ấy có ý gì, Quan Tuấn Dương tuy có chút nghi hoặc, nhưng lại không thể hiểu, chỉ đành ngoan ngoãn đến siêu thị mua ấm sắc thuốc. Mặc dù chưa từng uống thuốc Đông y, nhưng hắn cũng tự biết không thể dùng nồi inox đun thuốc được a.
Cuối cùng, hắn từ hiệu thuốc xách mười lăm bao dược về nhà, đến khi về tới nhà cũng đã tới giờ ăn tối.
Bình thường hắn rất ít khi ăn cơm ở nhà, kĩ năng nấu nướng đương nhiên cũng chẳng khá khẩm gì, lấy ít đồ ăn từ tủ lạnh nhét vào lò vi sóng, ăn xong, hắn bắt đầu đun thuốc.
Mở gói thuốc ra, bên trong là một ít thảo dược phơi khô, trộn trộn với nhau thành một đống, nhìn không ra nổi cái gì với cái gì, còn có hai gói nhỏ hơn được bọc giấy, dùng để đun riêng trong bao vải.
“Đây là cái quái gì a …” Nhíu nhíu mày, Quan Tuấn Dương bốc một nắm thảo dược lên ngửi ngửi, tuy mùi không hẳn là thơm lắm, nhưng cũng không đến nỗi không nhịn được.
Làm theo lời Nhiêu Tông Nghĩa, hắn cho thuốc vào nồi, thêm ba bát nước, rồi bật bếp. Dọn dẹp một chút, hắn ra ghế salon ngoài phòng khách ngồi, tranh thủ đọc báo trong lúc chờ.
Không bao lâu, mùi đắng đắng của thuốc Đông y dần dần lan tỏa, rất nhanh trần ngập cả gian phòng.
Nói thật, mùi này không dễ ngửi chút nào.
Đến khi mùi càng lúc càng nặng, cơ hồ khiến cho người ta phải lập tức chạy đi mở cửa sổ, Quan Tuấn Dương rốt cuộc không nhịn nổi cau mày buông báo, vào bếp mở nắp nồi ra xem, thấy nước thuốc nửa đen nửa nâu đang sôi sùng sục, hắn cau mày càng chặt.
Đúng lúc ấy, theo dòng nước đang ùng ục sôi, đột nhiên có thứ gì đó lóe lên, tuy chỉ thoáng một giây, nhưng hắn vẫn kịp nhìn rõ.
Cái thứ thật dài, thật nhỏ —-
“Phanh” một tiếng úp lại nắp nồi, Quan Tuấn Dương mặt mũi trắng bệch cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Mặc dù biết rất nhiều loài động vật có thể dùng làm vị thuốc, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn có chút kinh hãi … Chết tiệt! Đây cứ như không phải chỉ khiêu chiến khả năng chịu đựng của khứu giác của hắn, mà còn khiêu chiến cả tâm trí của hắn a!
Nếu thời gian chờ sắc thuốc với hắn là một loại dày vò, thì màn uống thuốc kế tiếp tuyệt đối sẽ là khổ hình.
Sau khi nấu thuốc xong, hắn tắt bếp, chắt thuốc ra bát, mấy thứ trong nồi hắn tự nhủ với bản thân mình không nhìn không thấy.
Một bát thuốc đen nhánh đầy ứ, mùi tỏa ra nồng nặc, người thường sẽ không thể quen nổi với loại mùi này.
Quan Tuấn Dương trong lòng giãy dụa một phen. Thuốc đã sắc xong, không uống thì thật lãng phí, hơn nữa nếu không nhân lúc nóng mà uống, chờ đến lúc nguội nhất định lại càng thảm. Hắn tự nhủ với bản thân mình như vậy.
Vì thế hắn nhịn thở, bưng bát lên, trong lòng lại một lần nữa ra sức lặp đi lặp lại, thuốc đắng dã tật a! Thuốc đắng dã tật —–
Ai ngờ lửa nhỏ chậm rãi sắc, tinh hoa hoàn toàn khác biệt, đã không thể chỉ dùng khổ để hình dung, một bát uống ấy, hắn cắn răng cắn lợi mới miễn cưỡng uống hết, đến khi uống hết một hơi cuối cùng, hắn đã mặt nhăn mày nhíu, ngay cả ngũ quan đều lệch vị trí.
Đây tuyệt đối là thứ kinh nhất đời này hắn từng uống!
Buông bát xuống, nước thuốc dường như vẫn quay cuồng trong dạ dày, không ngừng hướng phía trên mà dâng trào, tác dụng chậm so với rượu còn lợi hại hơn, đến đầu lưỡi hắn cũng đã mất cảm giác.
“Cái của nợ này là thứ quỷ quái gì a?!” Quan Tuấn Dương cúi mặt nhăn nhó, xoay người, khốn khổ đi sang bên cạnh rót nước uống. Hết mấy cốc nước, vị thuốc trong miệng cuối cùng cũng trôi đi được một ít, nhưng dạ dày lại càng đầy hơn.
Lết ra khỏi phòng bếp đến bên ghế salon, hắn chỉ cảm thấy còn khó chịu hơn cả say rượu.
Cho dù biết thuốc Đông y không hề dễ uống, nhưng hắn không nghĩ nó lại có thể khó uống đến vậy a! Chết tiệt … không phải là tên bốn mắt nhà quê kia cố tình cho hắn uống thứ kinh dị này đi?
Ý nghĩa vừa lóe lên trong đầu, hắn lập tức nhớ tới cái thứ dài thật dài —–
Không đợi hắn nghĩ xong, bụng đột nhiên kịch liệt đau quặn lên.
“Ư!” Hắn vội vàng lấy tay bụm miệng, tay kia ôm lấy bụng, khi hắn ý thức được cảm giác đó là gì, lập tức nhảy khỏi sô pha, đâm đầu vào nhà vệ sinh.
Đêm hôm ấy, hắn chạy tới chạy lui thăm wc đến năm lần, thẳng đến khi không còn gì có thể nôn ra được nữa, hai chân nhũn ra, mới chân chính hiểu được cái gì gọi là thân thể “hư”
Buổi sáng ba ngày sau, Nhiêu Tông Nghĩa đúng giờ rời giường, ra ban công đánh một bài thái cực quyền tam thập bát thức, đây là bài tập bắt buộc mỗi buổi sáng của hắn, bất luận gió hay trời mưa, nhiều năm qua chưa từng một lần thay đổi.
Hắn cũng không thích mấy trò giải trí, hứng thú duy nhất chính là nghiên cứu các phương thuốc cổ truyền và dân gian, mỗi buổi sáng thức dậy việc đầu tiên là tập thái cực quyền, thi thoảng cũng sẽ đồng ý dạy cho mọi người trong khu dân cư tập thái cực quyền, thời gian còn lại, không phải đi làm ở bệnh viện, thì là trốn trong phòng nghiên cứu thảo dược.
Cuộc sống nhàm chán cộng thêm tính cách có vẻ âm u, khiến cho người còn chưa đến ba mươi như hắn nhìn chẳng khác gì mấy ông chú trung niên, mà từ con mắt của hai anh em của hắn, thậm chí còn đã có dấu hiệu si ngốc của người già, nhưng loại tính cách này, ngay cả cha mẹ hắn đã nhiều năm cố gắng chữa trị cũng tỏ ra bất lực.
Nhiêu Tông Nghĩa tự nhận hắn “dưỡng sinh” như thế mục đích cuối cùng không phải là muốn sống lâu, mà chỉ là muốn sống càng khỏe mạnh càng tốt mà thôi.
Đánh quyền xong, thuận tiện tưới nước cho mấy cây hoa ngoài ban công, sau đó quay trở vào phòng không nhanh không chậm rửa mặt chải đầu, rồi hắn mới đi xuống lầu. Khác với bình thường, trong phòng khách hôm nay không có sẵn điểm tâm đón chào hắn.
Nhìn phòng khách trống trải, Nhiêu Tông Nghĩa thầm nghĩ: quả nhiên, vẫn chỉ có mình là rảnh rỗi nhất.
Cơm nước đơn giản xong, hắn cũng như mọi ngày, đúng giờ ra khỏi cửa, đến bệnh viện, chờ bệnh nhân của hôm nay.
Mấy ngày gần đây nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, luồng khí lạnh bất chợt thổi tới khiến cho người cảm mạo phát sốt càng ngày càng nhiều.
Chờ một lát, cửa mở, một bệnh nhân mặc mấy tầng áo dày, đầu đội mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang màu trắng cùng cặp kính râm lớn, từ đầu đến chân che chắn không một kẽ hở, nếu không phải vóc dáng người này rất lớn thì nhìn qua khó thể phân biệt là nam hay nữ.
Người nọ bước vào, ngồi xuống bàn bên cạnh Nhiêu Tông Nghĩa, kêu một tiếng “Bác sĩ”, vì đeo khẩu trang, nên thanh âm cũng có chút không rõ ràng.
Nhiêu Tông Nghĩa thoạt đầu sửng sốt, sau đó bất động thanh sắc đánh giá người trước mắt.
“Anh là —–” Y có cảm giác dường như từng quen biết, nhưng lại có chút không chắc chắn.
Người nọ tháo khẩu trang xuống, tiếp theo là mũ và kính râm, cuối cùng hướng y mỉm cười.
“Bác sĩ, chúng ta lại gặp.” Trong giọng nói của Quan Tuấn Dương thậm chí có thêm vài phần đắc ý.
Nhiêu Tông Nghĩa không hiểu hắn đến bệnh viện gặp bác sĩ thì có cái gì đáng đắc ý đến vậy a, vậy nên ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt càng thêm nghi hoặc. Mấy thứ khác chưa nói tới, nhưng mới vài ngày không thấy, hắn tựa hồ tiều tụy không ít.
“Bác sĩ, cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy, khiến tôi thấy có chút thụ sủng nhược kinh a!” Quan Tuấn Dương cười cười, thanh âm khàn khàn, sau đó cúi đầu ho nhẹ một tiếng.
“Anh, làm sao thế?” Nhiêu Tông Nghĩa biết hắn bị cảm, vả lại còn không nhẹ, nhưng y không hiểu được, theo lẽ thường, nhìn cảnh khám bệnh không mấy thân thiện giữa hai người lần trước, cho dù hắn bị cảm, cũng sẽ không mò đến chỗ mình khám mới phải.
“Bị cảm a! Bác sĩ.” Quan Tuấn Dương dĩ nhiên nói.
Nhiêu Tông Nghĩa nhíu mày, người trước mắt mở miệng Bác sĩ ngậm miệng cũng Bác sĩ, thân thiện đến độ có chút không giống hắn.
“Rất khó chịu —-” Quan Tuấn Dương lại ho khan vài tiếng, ngoại trừ thanh âm khàn khàn, sắc mặt cũng hồng hơn bình thường, vừa nhìn đã biết hắn đang phát sốt.
“Hơn nữa, uống thuốc lần trước bác sĩ kê đơn, tôi liền bị tiêu chảy —–” nói xong mặt hắn đã đỏ bừng, mắt cũng thêm mấy phần long lanh. Đây là đều chỉ là triệu chứng của bệnh cảm, mặc dù vậy vẫn ảnh hưởng một chút đến vẻ đẹp ngoại hình, đúng là khiến cho người ta cảm thấy đáng thương.
Đối với việc biến hắn thành thảm như vậy, Nhiêu Tông Nghĩa cũng chẳng có mấy cảm giác tội lỗi, ngược lại còn cảm thấy mình đạt được một ít thành tựu.
Trong đơn thuốc kê cho Quan Tuấn Dương có một vị thuốc, gọi là địa long, hay thường gọi là khâu dẫn. (con giun)
Khâu dẫn có thể dùng làm thuốc, có thể thông kinh hoạt lạc, hoạt huyết hóa ứ, còn có tác dụng đề phòng bệnh tim, xuất huyết não.
Nói cách khác, vị thuốc này căn bản không phải là để trị bệnh cho Quan Tuấn Dương, nhưng miễn cưỡng cho thêm vào cũng không sao, có thể xem như gia vị đi, chỉ là mùi vị rốt cuộc “chuyển” cái dạng gì, thì chỉ có người uống mới biết mà thôi.
Đó đích thật là trò đùa của Nhiêu Tông Nghĩa, khiến cho tên Quan Tuấn Dương nói năng không biết lễ độ này phải chịu trừng phạt, không tính quá đáng, nhưng trọn vẹn mười phần ý xấu.
Y tựa tiếu phi tiếu hỏi một câu, “Biết là tại uống thuốc của tôi mà bị tiêu chảy, anh còn tới làm gì?”
“Khám bệnh a!” Quan Tuấn Dương lại đương nhiên nói, “Đến bệnh viện còn có thể làm gì? Hơn nữa —-” hắn cúi đầu, hơi hơi ngả người về phía Nhiêu Tông Nghĩa, “Cậu không biết là cậu nên chịu trách nhiệm —– chữa khỏi cho tôi sao?”
Nhiêu Tông Nghĩa còn chưa kịp nói gì, Quan Tuấn Dương đã đưa tay ra, ngựa quen đường cũ đặt lên chiếc gối nhỏ dùng để bắt mạch.
Liếc hắn một cái, Nhiêu Tông Nghĩa vẫn theo quy trình bình thường chẩn bệnh, đúng là cảm mạo phát sốt, cũng may còn chưa quá nặng, liền kê cho hắn một ít thuốc hạ sốt và thuốc tăng sức đề kháng.
“Uống thuốc này là có thể khỏi?” Quan Tuấn Dương nhìn đơn thuốc.
“Muốn cực nhanh, tôi đề nghị anh đi uống vài viên con nhộng chữa cảm mạo là được.”
Cười cười giơ đơn thuốc trong tay lên, Quan Tuấn Dương đứng lên nói: “Hay đùa vậy thôi, tôi thực rất tin tưởng y thuật của cậu a.”
Mấy câu na ná tán dương khiến cho Nhiêu Tông Nghĩa lại nhíu nhíu mày. Người này thật sự không phải là cháy hỏng não luôn rồi? Cư nhiên cứ bất bình thường như vậy.
Quan Tuấn Dương đi tới cửa đột nhiên xoay người lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn y hỏi: “Bác sĩ, lần này, trong thuốc không bỏ thêm cái gì đấy chứ?”
Nhiên Tông Nghĩa ngẩng đầu, trên mắt kính to lóe lên một đạo bạch quang.
“Anh muốn thêm thì cứ nỏi thẳng.”
Vốn đối với việc Quan Tuấn Dương xuất hiện, Nhiêu Tông Nghĩa cũng không quá để ý, phải nói, người kia cảm mạo cũng được, phát điên cũng thế, hắn là bác sĩ, chỉ cần làm những gì mình phải làm.
Nhưng không nghĩ tới qua hai ngày, Quan Tuấn Dương lại vác xác tới lần nữa. Bất quá lần này hắn là bệnh nhân cuối cùng.
Chỉ còn mấy phút nữa là hết giờ làm việc, Nhiêu Tông Nghĩa vừa chuẩn bị cởi áo blouse trắng, thì cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, ngẩng đầu lên vừa vặn thấy, bước vào không ai khác, lại là Quan Tuấn Dương.
Lần này tuy rằng không vũ trang toàn thân như lần trước, nhưng sắc mặt so với dưa muối còn giống hơn.
Nhiêu Tông Nghĩa khẽ nhíu mày, “Anh lại làm sao à?” Hiếm thấy trong giọng nói của y có sự khó chịu như vậy.
Cước bộ có chút lảo đảo bước tới, Quan Tuấn Dương khàn khàn nói: “Uống thuốc của cậu xong, liền biến thành thế này a.” Lúc nói còn nhìn y đầy thống khổ.
Nhiêu Tông Nghĩa càng thêm nghi hoặc, “Anh chỉ bị cảm mạo thôi mà —-”
Quan Tuấn Dương không trả lời, mà là một trận ho khan kịch liệt, ho được đến như vậy tuyệt đối không thể giả vờ.
“Khụ! Khụ khụ … Có lẽ tôi bị mẫn cảm với thuốc! Khụ …” Bụm lấy ngực, hắn ho đến như muốn tắt thở.
Tuy rằng rất ít trường hợp mẫn cảm với thuốc đông y, nhưng cũng không phải không có, bất quá —- Nhiêu Tông Nghĩa có chút hoài nghi nhìn Quan Tuấn Dương, hậu giả đột nhiên hỏi tiếp: “Tôi nói, không phải tại lần trước cậu thêm cái gì đó vào thuốc của tôi đấy chứ?”
Căn bản lười giải thích, Nhiêu Tông Nghĩa đưa tay sờ trán hắn, khá nóng, nếu giờ mặc kệ, thì sẽ nặng lên rất nhanh.
“Anh có muốn đi truyền dịch không?”
Quan Tuấn Dương lắc đầu. “Tôi vì ghét kim tiêm mới đi khám đông y.”
Lý do kiểu gì vậy a? Nhiên Tông Nghĩa bất đắc dĩ đẩy kính mắt, “Tôi kê cho anh đơn hạ sốt khác —-”
“Cái đó, khụ, không có cách nào không cần uống thuốc sao?” Hắn mặt trắng bệch nặn ra một nụ cười, “Hiện tại hình như tôi có chút sợ hãi với thuốc a.”
Đi khám mà lại không muốn châm tiêm uống thuốc, không khỏi rất làm khó nhau đi. Nhiêu Tông Nghĩa không nói gì, chỉ đứng nhìn hắn.
Lúc này Quan Tuấn Dương đột nhiên chân mềm nhũn, ngã vào người y. Nhiêu Tông Nghĩa theo bản năng vươn tay ra đỡ, bất quá vì chiều cao chênh lệch, mà vẫn phải có chút gắng sức.
“Thực xin lỗi, đứng cũng không vững nữa rồi.” Quan Tuấn Dương cười khổ một tiếng, lại dường như không có ý đứng dậy.
Nhiêu Tông Nghĩa cũng không thể đẩy hắn ra. Lần trước hắn cố tình cho thêm vị thuốc, ngẫm lại đúng là tại bản thân không đúng, hơn nữa khó có được người lại tới khám, còn không có ý trách cứ. Bất quá lúc này toàn bộ tâm trí hắn đều đặt tại bệnh nhân cảm mạo, uống thuốc hắn kê còn chưa khỏi này.
Nghĩ tới không ai lại lấy thân thể mình ra đùa giỡn, Nhiêu Tông Nghĩa tự hỏi một lát, lúc này Quan Tuấn Dương tựa đầu lên vai y, y thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn đang tăng rất nhanh.
“Bác sĩ, đông y không phải có rất nhiều phương thuốc cổ truyền sao?” Quan Tuấn Dương đột nhiên ghé vào tai hắn, thấp giọng hỏi. Người đang sốt, hơi thở cũng nóng hơn bình thường, vô tình cố ý phả bên tai Nhiêu Tông Nghĩa.
Không động, cũng không tránh, suy nghĩ vài giây, Nhiêu Tông Nghĩa nhẹ giọng hỏi: “Anh chắc chắn là muốn thử vài phương thuốc cổ truyền chứ?”
Nhiêu Tông Nghĩa không biết làm thế nào Quan Tuấn Dương mò được tới bệnh viện, nhưng giờ muốn đưa hắn về cũng chỉ có cách bắt taxi.
Lúc lên xe, Quan Tuấn Dương còn coi như tỉnh táo, có thể nói với lái xe nhà mình ở chỗ nào, nhưng tình huống kế tiếp thì rất không ổn.
Trên xe mở hệ thống sưởi, nhưng hắn lại cảm thấy càng ngày càng lạnh, hơn nữa xe đi được không bao lâu, người chưa bao giờ say xe như hắn bắt đầu cảm thấy nôn nao.
“Tôi thấy chóng mặt quá, hình như càng ngày càng nặng hay sao ấy.” Cái này có chút ngoài dự liệu của hắn. Quan Tuấn Dương lắc lắc đầu, mờ mịt nhìn Nhiêu Tông Nghĩa, vẻ mặt người kia cũng rất mơ hồ.
Nhiêu Tông Nghĩa không nhìn hắn, vẫn nhìn về phía trước nói một câu: “Dựa theo cảm mạo mà nói, nặng lên là chuyện bình thường.”
Quan Tuấn Dương hiểu, mặc dù là bác sĩ, nhưng trông cậy được vài lời an ủi từ miệng người này, đại khái là bất khả thi. Bất quá hắn cũng không có sức nghĩ ba cái đó.
Đến nhà của Quan Tuấn Dương, Nhiêu Tông Nghĩa trước kéo hắn tới phòng ngủ, sau đó vứt lên giường, động tác không có tí ôn nhu nào, đều tựa như tác phong của y.
Quan Tuấn Dương cũng không cần biết nhiều như thế, vừa đụng xuống giường, cảm giác buồn ngủ lập tức dâng trào, cho dù hắn không muốn ngủ, mí mắt cũng chẳng nghe lời, dần dần buông xuống.
Nhiêu Tông Nghĩa đứng bên giường nhìn hắn.
“Anh ngủ đi.”
Một câu ngắn gọn ba chữ lại tựa như thôi miên, một giây sau Quan Tuấn Dương nhắm nghiền hai mắt, cũng không biết là ngủ hay đã hôn mê bất tỉnh mất rồi.
Chỉ có trước khi mất ý thức hoàn toàn, hắn tựa hồ nghe được thanh âm cố nín cười của Nhiêu Tông Nghĩa —-
“Đây là chính anh muốn đấy nhé —-”
Tỉnh lại, Quan Tuấn Dương không cần mở mắt cũng cảm giác được cả người mình là mồ hôi. Tuy rằng mồ hồi dính dấp rất không thoải mái, nhưng lại có cảm giác thư sướng, không nghi ngờ gì là cảm giác sau khi hạ sốt mới có được.
Lẳng lặng nằm chốc lát, hắn mở mắt ra, bốn phía có chút tối tắm, nhưng đúng là phòng của hắn, trong trí nhớ, là Nhiêu Tông Nghĩa đưa hắn về, nhưng giờ phút này lia một vòng trong phòng cũng không thấy tung ảnh của đối phương.
Đi rồi sao?
Quan Tuấn Dương dụi dụi mắt, vừa cử động một chút muốn xuống giường, đột nhiên cảm giác mông mình hình như bị cắm cái gì đó.
Gặp quỷ!
Kinh ngạc một lúc, hắn vội đưa tay xuống sờ, run rẩy rút ra, lấy lên nhìn —- là nửa cây hành, xanh nhàn nhạt hướng xuống.
… Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, cái gọi là phương thuốc cổ truyền trị cảm mạo của Nhiêu Tông Nghĩa chính là lấy hành cắm vào mông!
Xem ra hôm qua hắn thật sự mê man, bằng không quần bị cởi không nói, chỗ đó bị cắm hành cũng không biết.
Cầm trong tay nửa cây hành, Quan Tuấn Dương nhấp chặt môi thành một đường thẳng tắp, bởi nếu không vậy, hắn chỉ sợ mình sẽ nhịn không nổi mà văng ra cái gì đó không được văn nhã cho lắm.
“Lần đầu tiên” của nơi ấy, cứ như vậy bị một cây hành cướp mất!
Nhưng còn chưa kịp thương tiếc, cửa phòng đột nhiên mở ra, Nhiêu Tông Nghĩa xuất hiện, trên người vẫn là quần áo của ngày hôm qua. Y nhìn bộ dáng hắn ngồi trên giường cầm cây hành, khóe miệng khẽ cong lên, làm ra loại biểu tình muốn cười nhưng lại không cười.
Quan Tuấn Dương biết y rất muốn cười.
“Tỉnh rồi?”
Hắn không nói gì, sắc mặt đã tốt hơn so với lúc phát sốt một chút.
Nhiêu Tông Nghĩa khoanh tay trước ngực, thư thả từ từ bước vào phòng, đứng trước giường nhìn hắn.
“Cảm giác, thế nào?”
“… Cũng không tệ.” Cắn môi dưới, Quan Tuấn Dương nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ, sau đó lại hỏi:
“Đêm qua cậu ở lại đây?”
“Anh sốt đến lợi hại, tôi không thể ném bệnh nhân đó rồi mặc kệ a.” Hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ của y. Nhiêu Tông Nghĩa đưa tay đẩy nhẹ kính mắt, “Anh nhìn qua, quả thực khá hơn nhiều rồi.”
Quan Tuấn Dương ngoài cười trong không cười trả lời, “Kia còn phải cảm ơn bác sĩ cậu a!”
“Không cần khách khí.” Nhiêu Tông Nghĩa gật gật đầu, không chút chột dạ nhận lời cảm tạ của hắn.
Quan Tuấn Dương lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông trước mắt này nguyên lai còn có nhiều bộ mặt hắn chưa biết đến vậy, hơn nữa cái sau so với cái trước thì càng thêm “nguy hiểm”.
“Thế nào? Phương thuốc cổ truyền dùng tốt chứ?” Nhiêu Tông Nghĩa hỏi tiếp.
Tuy bộ dáng y giống như bác sĩ bình thường hỏi thăm tình hình bệnh nhân, nhưng là Quan Tuấn Dương vẫn cảm giác được ánh mắt đằng sau cặp kính kia nhìn thế nào cũng như đang cười trên nỗi đau của người khác a.
Nheo mắt lại, hắn hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Nhiêu Tông Nghĩa nhún vai từ chối cho ý kiến. “Không bị mẫn cảm nữa đi?”
Có người còn dị ứng được với hành nữa sao? “Bác sĩ, cậu đang rất vui sướng khi tôi gặp họa sao?” Quan Tuấn Dương trừng hắn.
Nhiêu Tông Nghĩa đưa tay che miệng, nhẹ giọng ho, che dấu ý cười. “Cảm mạo của anh đã đỡ nhiều rồi, vậy cũng không cần tôi nữa, tôi đi đây.”
“Chờ chút!” Quan Tuấn Dương lập tức gọi hắn lại, đồng thời tụt xuống giường, chân vừa chạm đất đã thấy hạ thân lạnh buốt.
Cả hai người cùng cúi đầu nhìn, Nhiêu Tông Nghĩa phản ứng đầu tiên, chậm rãi xoay người, đẩy nhẹ kính, “Anh trước mặc cái quần vào đi.”
Quan Tuấn Dương nhìn hạ thân trơn nhẵn của mình, một đôi chân rắn chắc thon dài, tuyệt đối không sợ bị người đời soi mói, mà thứ tượng trưng cho đàn ông giữa hai chân hắn cũng tuyệt đối không làm hắn tự ti, kể cả khi nó đang ngủ say. Có điều phản ứng thanh thuần của Nhiêu Tông Nghĩa khiến hắn giương khóe miệng nghiền ngẫm.
“Bác sĩ, hôm qua là cậu cởi cho tôi a? Chẳng nhẽ còn chưa nhìn quen?”
Nhiêu Tông Nghĩa không xoay người, như cũ đứng yên một chỗ.
Quan Tuấn Dương ý vị thâm trường cười cười, đi tới phía sau y, cơ hồ nửa người dán vào lưng y hỏi: “Cậu là bác sĩ đi, còn sợ nhìn người khác trần truồng sao?”
“Đây chỉ là xuất phát từ tôn trọng.” Nhiêu Tông Nghĩa cuối cùng cũng mở miệng, “Hơn nữa, mấy bộ phận sinh dục bên ngoài của anh cũng chẳng có gì đáng giá cho tôi xem.”
Lại bồi thêm một câu độc ác không ai có thể phản bác được, người đàn ông này luôn luôn có thể nói thực đứng đắn nhưng lại khiến người ta nan kham, khiến hắn chỉ có thể trừng y cho hả giận.
“Chúng ta như vậy, tốt xấu gì cũng coi như hiểu nhau đi?”
Nhiêu Tông Nghĩa quay đầu nhìn hắn kì quái. Cái gì gọi là “hiểu nhau”, y nhìn không ra có chỗ nào như vậy a.
Nhưng Quan Tuấn Dương cũng không đợi hắn nói gì, hoặc căn bản không cho hắn cơ hội để nói, liền đưa tay nắm vai hắn, một bộ anh giai tốt.
“Đều đã đến nước này, chúng ta làm bộ như người xa lạ cũng quá kì quái a, thế nào? Kết giao làm bằng hữu nhé?” Ngữ khí cùng biểu tình đều trăm phần chân thành.
Kết giao bằng hữu? Trong mắt ánh lên nghi hoặc, Nhiêu Tông Nghĩa ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thế nào? Chê tôi không đủ tư cách?” Quan Tuấn Dương vẻ mặt thất vọng, thấy y không nói gì, hắn càng thêm uể oải, làm bộ buông tay ra, “Vậy ra là tự tôi hiểu —-”
“Không phải.” Theo bản năng, Nhiêu Tông Nghĩa bật nói.
Kỳ thật, hắn trước giờ đều không có bằng hữu gì. Thói quen, cuộc sống không xã giao, khiến hắn từ nhỏ đến lớn đều ít bạn bè đến đáng thương, chân chính gọi là bạn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cũng vì tính cách âm u và cá tính nhàm chán của y, chủ động muốn kết giao cũng chẳng được mấy người, hoặc nếu không thì là không thể chịu nổi sự cổ quái của y mà bỏ đi, vậy nên hiện tại trong cuộc sống của y, trừ bỏ thuốc đông y thì là thuốc cổ truyền, tiếp xúc nhiều nhất chỉ có hai anh em còn lại của nhà họ Nhiêu mà thôi.
Nhìn thấy sự do dự trong mắt hắn, Quan Tuấn Dương quyết định rèn sắt khi còn nóng, tay cũng không buông.
“Chúng ta coi như không hòa thuận lắm. Cậu là người đầu tiên khiến tôi hận đến muốn chém người, rồi lại là người khiến tôi không hạ thủ được.” Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Nhiêu Tông Nghĩa, đường cong ôn nhu, da dẻ cũng tốt, đối với khuôn mặt thế này, ai nỡ ra tay a? “Chúng ta chưa đến mức xưng là anh em, nhưng so với người xa lạ vẫn tốt hơn đi?”
Nhiêu Tông Nghĩa chớp chớp mắt, đẩy cặp kinh cồng kềnh, “Cứ như vậy?”
“Cứ như vậy.”
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của Quan Tuấn Dương, y ngắn ngủi suy tư, cuối cùng rốt cuộc nhẹ nhàng “ừhm” một tiếng. Từ góc độ của y, thêm một người bớt một người cũng chẳng có gì khác nhau.
Quan Tuấn Dương cong khóe miệng, tiến sát vào y, “Bác sĩ, từ giờ chúng ta là bằng hữu nha, muốn nói gì đó không?” Nghe thế nào cũng thấy giống như trẻ con giành được đồ chơi mới a.
“Ừhm —-” Nhiêu Tông Nghĩa quay đầu, nhìn thẳng phía trước, nhẹ giọng nói: “Anh có thể trước mặc quần vào được không?