Lương Tướng

Chương 64: Sao treo rợp trời


Đọc truyện Lương Tướng – Chương 64: Sao treo rợp trời

Hai người bước xuống khỏi thuyền, Tiêu Mị nhíu mày hỏi Lâm Trục Lưu: “A Trục, chúng ta đối xử với Khương Tề như vậy có phải không thỏa đáng lắm không? Dù sao thì hắn cũng là thế tử, chẳng qua là khi ở Qua Tỏa được Khương hầu gia chiều chuộng quá mức, nên mới không hiểu chuyện thế này. Hắn…”

Tiêu Mị vốn định nói tiếp, nhưng thấy Lâm Trục Lưu vẫn bước thoăn thoắt về phía trước. Nàng cúi đầu, những lọn tóc lòa xòa che khuất nửa khuôn mặt nàng, chỉ lộ ra chiếc cằm thon gọn và đôi môi đang mím chặt.

Tiêu Mị vốn giỏi quan sát sắc mặt người khác, y biết hiện tại chắc chắn nàng đang rất buồn bực, thế nên vội vàng bước nhanh mấy bước hỏi nàng: “Sao lại tức giận? Là ta nói gì sai ư? Ta xin lỗi nàng nhé.”

Y mỉm cười duỗi tay, định nắm lấy cổ tay nàng, nhưng không ngờ lại bị nàng giằng ra.

Tiêu Mị nhìn bàn tay trống không của mình, rồi lại ngoảnh đầu sang nhìn Lâm Trục Lưu, sững sờ tột độ.

Kể từ khi hai người quen biết đến nay, Lâm Trục Lưu trước giờ chưa từng khó chịu với y lần nào, ngay cả những lời hằn học cũng chưa từng thốt ra. Bây giờ như vậy, là đang tức giận hay đang nóng nảy đây? Tiêu Mị xoa xoa tay, không biết phải làm thế này.

Trước giờ y chưa từng dỗ dành nữ tử, cũng chưa từng thấy Lâm Trục Lưu thế này bao giờ, bỗng chốc không biết phải làm sao.

Hai người cứ căng thẳng như vậy một lúc lâu, chợt nghe thấy Lâm Trục Lưu nghẹn ngào nói: “Ta không giận chàng, ta chỉ không chịu được người khác nói chàng…”

Nàng ngập ngừng thoáng chốc, rồi nói tiếp: “Hắn thì biết gì chứ? Hắn dựa vào đâu mà nói chàng? Tiểu quỷ kia ở thành Qua Tỏa sung sướng quen rồi, lời nào cũng nói ra miệng được, trước giờ chưa bao giờ chịu động não. Tiêu ca, chàng chưa từng để bụng chuyện của bản thân. Ta biết, chàng thấy ta vui thì chàng sẽ vui, người khác nói gì chàng cũng không để tâm. Thế nhưng chàng cho rằng, chuyện gì chàng cũng suy nghĩ vì ta, thì ta sẽ vui vẻ ư? Nghe thấy hắn nói chàng như thế, ta vừa tức giận vừa đau buồn. Nhưng trông thấy chàng chẳng bao giờ để bụng đến lời nói của người khác, lòng ta càng ức, ta… hu hu…”

Tiêu Mị chợt nâng cằm nàng lên, khẽ ngậm lấy đôi môi đang mấp máy của nàng.

Một lát sau, y buông nàng ra, khẽ thì thầm bên tai nàng: “A Trục, hiếm có dịp chúng ta ra ngoài dạo chơi, đừng để những chuyện nhỏ nhặt này làm hỏng tâm trạng.”

“Chàng… đừng có tưởng làm thế này thì có thể lừa bịp được ta nhé…” Lâm Trục Lưu nghiêng gò má phiếm hồng sang một bên, khẽ rủ hàng mi.


Tiêu Mị mỉm cười nhìn nàng, nắm lấy tay Lâm Trục Lưu, đi đến chiếc ghế làm bằng đá màu bạch ngọc bên hồ.

“Vậy nàng ngồi xuống, nghe ta nói.” Tiêu Mị vỗ lên vai nàng.

Lâm Trục Lưu hậm hực không chịu ngồi.

“Vậy ngồi lên đùi ta nhé, chịu không?”

Tiêu Mị kéo Lâm Trục Lưu ngồi lên đùi mình, hai người mặt đối mặt.

Lúc này hai người kề sát vào nhau, trước giờ Lâm Trục Lưu chưa từng ngồi lên người nam tử như vậy bao giờ, hơn nữa lại đang ở bến đò mà bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, vậy nên trong lòng không được tự nhiên lắm.

Tiêu Mị thấy vẻ mặt nàng bỗng chốc trở nên hoảng hốt lo sợ, không nhịn được mỉm cười: “A Trục, nàng đang sợ sao?”

Lâm Trục Lưu không kiềm được cơn tức: “Sợ đâu mà sợ! Chàng thấy ta sợ bao giờ chưa…”

Nàng định đứng lên, nhưng bỗng bị y kéo sát vào lòng, khẽ hôn lên hàng tóc mai.

“Ta biết…” Tiêu Mị mập mờ thủ thỉ bên tai nàng: “A Trục của ta dũng mãnh nhất nhất, dũng cảm nhất nhất nhất luôn…”

Lâm Trục Lưu khẽ đẩy y, nghiêng mặt sang một bên, khẽ đáp: “Chàng đang nói bậy gì đấy…”


“Ta không nói bậy.” Tiêu Mị khẽ hôn lên tóc Lâm Trục Lưu rồi nói: “A Trục, nàng luôn nói ta không so đo chuyện của bản thân, thật ra cũng không hoàn toàn như vậy. Nàng lúc nào cũng nghĩ rằng ta tốt đẹp nhường ấy, thật ra có đôi lúc ta cũng cực kỳ xấu xa ích kỷ.”

“Nếu chàng xấu xa ích kỷ một chút, thì lòng ta mới thư thái hơn ấy.” Lâm Trục Lưu lầm bầm.

Tiêu Mị thấy dáng vẻ đang yêu của nàng, trong lòng bó tay hết cách, chỉ muốn ôm nàng vào lòng âu yếm một lượt. Sau khi ghì nàng vào lòng vày vò một phen, y mới nói: “A Trục, nàng cũng biết hắn cảm thấy bất bình vì ta với nàng ở bên nhau, vậy nên mới buông những lời hằn học đến vậy. Thật ra chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, đã là sự đáp lại của ta đối với hắn rồi, không phải ta không để bụng chuyện của mình, mà vì ta cảm thấy, nàng ở bên cạnh ta, nàng tức giận vì ta,buồn bã vì ta, là ta đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Vậy nên sau này gặp phải những chuyện tương tự thế này, nàng chỉ cần đứng bên cạnh ta, để họ biết được rằng Lâm Trục Lưu yêu Tiêu Mị, nàng yêu ta.”

Lâm Trục Lưu nhìn chằm chằm đôi con người đen láy của y, trầm mặc phút chốc, rồi thở dài đáp: “Khương Tề… thật ra cũng không phải là người xấu xa. Chỉ vì được hầu gia chiều chuộng quá nên mới như vậy. Hồi nhỏ hắn thích quấn lấy ta, khi ấy chiến sự nhiều hơn bây giờ, rất nhiều điều vốn dĩ không có thời gian để dạy bảo hắn. Thật ra ngày trước Khương Tề quả thật là một đứa trẻ ngoan ngoản, khi ấy chiến sự liên miên, chết rất nhiều người, lúc ta bực bội thường sẽ quát nạt hắn, nhưng lúc nào hắn cũng nhẫn nhịn, sau khi về nhà còn cầu xin cha hắn cấp tiền để tăng lương thảo và quân bị cho bọn ta. Bây giờ ngẫm lại, không thể để hắn tiếp tục sống như vậy cả đời được.”

Tiêu Mị gật đầu, “Vậy nên nàng đừng đặt nặng những vấn đề này quá, ta chỉ cần nàng ở bên là đủ rồi, những thứ khác không đáng để quan tâm.”

Nơi tú bà Như Ý thả Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu xuống trùng hợp lại là bến đò đẹp nhất của Lan hồ.

Những rặng liễu rủ xuống bên bờ, đom đóm lượn lờ trên mặt nước, ngước mắt là có thể trông thấy sao treo rợp trời.

Lâm Trục Lưu ngồi trên đùi Tiêu Mị, vòng hai cánh tay lên vai y, tựa đầu lên bả vai y.

Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, mới khẽ cất giọng: “Tiêu ca, đời này ta từng đánh vô số trận, giết vô số người, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được bình yên thế này, ngồi cùng với người mình yêu.”

“Chẳng phải bây giờ đã thành hiện thực rồi ư?” Tiêu Mị nâng gò má nàng.


“Nhưng ta cứ cảm thấy không đủ.” Lâm Trục Lưu liếm đôi môi khô khốc, khẽ thì thầm bên tai y: “Tiêu ca, đợi đến khi chúng ta không còn sức để đánh trận nữa, thì chọn một căn nhà có cảnh sắc thật đẹp ở Qua Tỏa, sống cùng nhau mỗi ngày nhé.”

Tiêu Mị cười trầm thấp, “Không chán ư?”

“Chàng chán hả?” Lâm Trục Lưu khẽ hỏi.

Tiêu Mị không trả lời, chỉ xiết chặt Lâm Trục Lưu vào lòng, thỏa mãn thở dài một hơi.

Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị ngồi ở bên hồ một đêm, nên ngày hôm sau thức dậy rất trễ.

Lúc hai người rửa mặt chải đầu bước ra khỏi phòng, thì Minh Phương phu nhân đã đi thăm bằng hữu trở về.

“Khởi hành về Qua Tỏa thôi.” Minh Phương phu nhân nói.

Lâm Trục Lưu gật đầu, tập hợp đội ngũ đi về phía Qua Tỏa.

Đường từ Liễu Nam đến Bắc Ly quan dọc theo bờ của hồ Minh Châu.

Ra khỏi thành Liễu Nam không xa, thì có thể trông thấy mặt hồ Minh Châu lấp la lấp lánh.

Ba người Lâm Trục Lưu ngồi trong xe ngựa một lúc, sau đó nàng vén rèm của xe ngựa lên, nói với Minh Phương phu nhân: “Mẫu thân, đây là hồ Minh Châu.”

Minh Phương phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trông thấy một mặt hồ óng ánh như trân châu, phối với thảm cỏ màu xanh ngát, quả là cảnh đẹp nhân gian.

Cảnh đẹp nhường này ở đế đô không hề có, Minh Phương phu nhân khẽ hít một hơi, ngoảnh đầu nói với Lâm Trục Lưu: “A Trục, ta muốn xuống xe đi dạo.”


Lâm Trục Lưu mỉm cười gật đầu, cùng với tiêu Mị đỡ Minh Phương phu nhân xuống xe ngựa.

Bởi vì hiện tại đang lúc giữa trưa, làn gió thoảng qua mặt hồ thổi đến không những không lạnh lẽo, ngược lại càng dễ chịu như thấm vào ruột gan. Lâm Trục Lưu và Tiêu Mị đỡ Minh Phương phu nhân đi dạo trên bãi cỏ một lúc, chợt nghe bà cảm thán: “Chẳng trách Vô Nghi không muốn làm đế hậu, dù thế nào cũng phải chạy đến Qua Tỏa với Lâm Tướng Quân, quả nhiên là tiên cảnh nhân gian không nơi nào có…”

Lâm Trục Lưu gật đầu, tiếp lời: “Hồ Minh Châu là cảnh đẹp phía đông của Qua Tỏa, đợi đến phía tây, thì có thể trông thấy sa mạc mênh mông bất tận, cũng là một cảch sắc nguy nga tráng lệ ạ.”

“Khi xưa Vô Nghi gửi thư cho ta, từng nói cát vàng ở sa mạc phía nam cực kỳ tráng lệ, cảnh sắc lúc mặt trời mọc không nơi nào có. Bà ấy nói kiếp này coi như xứng đáng, tuy Lâm tướng quân rời xa nhân thế hơi sớm, nhưng cũng đã từng dẫn bà ấy đi ngắm nhìn rất nhiều cảnh đẹp nhân gian.”

“Mẫu thân con trước giờ chưa từng nhắc với con những chuyện trước đây của bà.” Lâm Trục Lưu nói: “Con chỉ từng nghe cha con nhắc đến một lần hồi còn nhỏ, rằng mẫu thân con là do ông cướp về từ đế đô. Cha con thường nói mẫu thân là người ông yêu nhất trần đời, song người mà ông có lỗi nhất cũng là bà ấy.”

Minh Phương phu nhân cười cười, dường như không muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ, nên bà chỉ nói với Lâm Trục Lưu: “Sau khi đến thành Qua Tỏa ta nghỉ ngơi hai ngày, rồi con dẫn ta đến sa mạc phía nam xem thử nhé.”

Lâm Trục Lưu đáp vâng, ba người tiếp tục dạo bước về phía trước.

Đi bộ khoảng nửa canh giờ, Minh Phương phu nhân cảm thấy hơi mệt. Ba người đang định bước lên xe ngựa, thì trông thấy Hàn Tiểu Tứ cưỡi Tịch Nguyệt phóng như bay về phía này, mấy ngọn cỏ cuốn lên theo vó ngựa.

Sau khi hắn đến gần, Lâm Trục Lưu không đợi hắn ghìm cương ngựa liền hỏi: “Tiểu Tứ, chuyện gì thế?”

Nàng biết tuy Hàn Tiểu Tứ ham vui, nhưng nếu không xảy ra chuyện đột xuất tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy nàng vào lúc này. Hiện tại hắn vội vàng chạy ngược về phía sau đội ngũ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này rất có khả năng phát sinh tại Qua Tỏa.

Chỉ thấy Hàn Tiểu Tứ thở hổn hển, nước mắt lưng tròng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra.

“Thủ lĩnh, Tiêu ca, không xong rồi! Trấn Bắc vương… Trấn Bắc vương sắp không ổn rồi…”

– Shen dịch –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.