Đọc truyện Lưỡng Triều Hoàng Hậu – Chương 25: Lê Viễn Đánh Mất Ái Châu Nguyễn Siêu Trốn Khỏi Đông Phù
Một tuần sau ngày Phạm Cự Lang tấn công Hoa Lư, cuối tháng tám năm Đinh Mão, khoái mã truyền tin về trận thủy chiến của Đinh Quân và quân Nguyễn Siêu trên sông Nhị đã kết thúc.
Đào Cam Mộc và Đinh Trọng Dật giành thắng lợi hoàn toàn, hai đại tướng dưới trướng Nguyễn Siêu là Nguyễn Hiền và Đỗ Cư đều tử trận.
Đinh Quân thuận lợi một đường vượt các làng Yên Mỹ, Duyên Hà, Vạn Phúc đánh thẳng vào căn cứ Đông Phù cùng Nguyễn Siêu giao tranh trực diện.
Còn đang mơ hồ chưa rõ tại sao trận đại thủy chiến này lại kết thúc nhanh đến như vậy thì chỉ hai hôm sau người tôi mua chuộc được trong Đinh quân báo đã cho tôi tin tức thủy quân của Đinh Quân do Đinh Trọng Dật chỉ huy đã từ cửa Bố xuôi về phía nam tấn công Ái Châu.
Nếu tin này là thật, Ái Châu lúc này vừa phải đối phó quân Bình Kiều, vừa phải đối phó với Đinh Quân, tình thế quả thật là nghìn cân treo sợi tóc.
Tin tức này như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim tôi.
Tôi tuyệt đối không thể tin gần mười vạn thủy binh của Nguyễn Siêu toàn quân bị diệt, mà toàn bộ Đạo quân của Đinh Trọng Dật lại gần như bảo toàn lực lượng, hơn nữa còn thần tốc xuôi nam tiến đánh Ái Châu.
– Trịnh Quân sư, xin hãy nói cho tôi biết tình hình Ái Châu hiện giờ như thế nào?
Trịnh Tú đưa chén trà đến trước mặt tôi, ngữ điệu ôn hòa nói:
– Dương cô nương, trà này sẽ giúp cô nương bình tĩnh lại!
Đón nhận chén trà từ Trịnh Tú, lúc này tôi mới phát hiện tay mình đang không ngừng run rẩy.
Trịnh Tú rời bàn tiến vào bên trong gian nhà gỗ của anh ta, dường như anh ta đang muốn tìm gì đó.
Tôi nhìn quanh một lượt Phong Trúc Sơn Trang, khung cảnh thanh tĩnh sau rừng trúc khiến tâm trạng tôi dần dần bình ổn lại.
Lát sau, Trịnh Tú trở ra mang theo một chiếc lư hương nhỏ.
Đặt chiếc lư hương trên bàn, anh ta nói:
– Trong này là huân hương, có tác dụng định thần!
Tôi nhìn chàng trai diện mạo đoan chính, mi mục như họa trước mặt, nhỏ giọng nói:
– Đa tạ Trịnh Quân sư.
Trịnh Tú chỉ mỉm cười:
– Cô nương không cần khách sáo!
Tôi lại không nhịn được mà gấp gáp hỏi:
– Trịnh Quân sư, Ái Châu…
Trịnh Tú cắt lời tôi:
– Việc này Chúa công không nói với cô nương sao?
Tôi cắn môi nói:
– Đinh Sứ Quân sẽ không nói sự thật cho tôi.
Trịnh Tú khẽ lắc đầu:
– Chúa công sẽ không giấu cô nương.
Chỉ cần cô nương hỏi, người nhất định sẽ nói.
Hai bàn tay tôi bấu chặt vào chén trà.
Tôi không biết.
Tôi thật sự không biết…
Thấy tôi không nói gì, Trịnh Tú lại thở dài nói:
– Thủy quân của Đinh Quân đã đánh thẳng vào Ái Châu, cùng quân Bình Kiều hai đầu công kích, Lê Viễn sắp chống đỡ không nổi rồi.
Lời xác nhận của Trịnh Tú khiến lòng tôi chùng xuống, chỉ hít một hơi cũng gần như tiêu hao hết khí lực toàn thân.
Tôi khó nhọc hỏi:
– Từ khi nào? Đinh Sứ Quân quyết định tấn công Ái Châu từ khi nào?
Trịnh Tú ngần ngừ nói:
– Chúa Công chỉ muốn bảo hộ Hoa Lư!
Tôi cười khổ lắc đầu nói:
– Từ cửa Bố về đến Ái Châu đâu phải chỉ mất vài ngày.
Tuyệt đối không phải sau khi Phạm Cự Lang tấn công Hoa Lư, Đinh Sứ Quân mới có chủ ý này!
Trịnh Tú lại rũ mắt không nói gì.
Tôi yếu ớt hỏi:
– Trịnh Quân sư, tôi thực sự không thể hiểu tại sao trận thủy chiến với Nguyễn Siêu lại có thể kết thúc nhanh đến như vậy?
Trịnh Tú trầm tư một hồi, cuối cùng anh ta chậm rãi nói:
– Thủy quân Nguyễn Siêu gặp bão lớn trên sông Nhị, toàn quân gần mười vạn đều bị diệt.
Đinh Quân không đánh mà thắng, Chúa Công bèn rút một Đạo quân của Đinh Trọng Dật tiến công Ái Châu.
Rõ ràng là cùng tiến công Tây Phù Liệt, tại sao quân của Lê Hoàn chật vật khó khăn trăm đường, trong khi quân của Đinh Bộ Lĩnh lại thuận lợi một đường thẳng tiến căn cứ Đông Phù? Tôi cố nén xúc động, chỉ có thể ngẩng nhìn trời cao, cười chua chát đáp:
– Hóa ra là vậy! Đến cả ông trời cũng giúp Đinh Bộ Lĩnh!
Trịnh Tú lại nhẹ giọng nói:
– Dương cô nương, Chúa công là thuận theo thiên ý!
Tôi không khỏi tự giễu bản thân mình.
Tôi đoán không sai, Đinh Bộ Lĩnh đã muốn tấn công Phong Châu, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho Ái Châu.
Chỉ là đến cuối cùng, trăm tính nghìn tính cũng không tính ra giữa đường còn có thể xuất hiện một Ngô Sứ Quân, một Đinh Trọng Dật.
Tôi lại nhìn Trịnh Tú hỏi:
– Ngô Sứ Quân là do Trịnh Quân sư ngài đích thân đi chiêu an sao?
Trịnh Tú rũ mắt gật đầu.
Quả nhiên là vậy!
Tôi lại ôm chút hy vọng nhỏ nhoi mà hỏi:
– Chính là vào lần trước, lúc ngài rời khỏi Phong Trúc Sơn Trang hơn một tuần đó sao?
Trịnh Tú lại khẽ gật đầu.
Mặc dù đã sớm đoán được câu trả lời nhưng lòng tôi vẫn không khỏi thất vọng.
Nguyên lai là vậy, Đinh Bộ Lĩnh và Trịnh Tú đã tính toán an bài thế cục chu toàn từ lâu.
Chỉ có mình tôi không biết…
Trịnh Tú sau một hồi ngưng thần, lại dứt khoát nói với tôi:
– Dương cô nương, sáng nay khoái mã đưa tin Phạm Cự Lang đã rút quân khỏi Hoa Lư.
Lần này có giữ được Ái Châu hay không phải xem Phạm Cự Lang có về kịp Ái Châu không.
Tôi như thức tỉnh, lập tức đứng bật dậy, không kịp từ biệt Trịnh Tú, chạy như bay về Đinh Phủ.
Chỉ là vẫn chậm một bước… Khi tôi về đến phủ, Đinh Bộ Lĩnh đã ra lệnh cho Đinh Điền dẫn quân mai phục trên đường trở về Ái Châu của Phạm Cự Lang.
**************************************
Thân thể này của tôi từ khi xuyên không đến nơi này đều là theo quân dãi nắng dầm sương.
Có thể nói là lăn lộn trong quân trường cũng chưa từng đổ bệnh.
Ấy vậy mà ở trong Đinh Phủ này ăn no mặc ấm lại lâm bệnh.
Chỉ một trận cảm mạo cũng khiến tôi phải nằm trên giường đến hơn cả tuần.
Những ngày này sinh bệnh ấy, thế mà lại nghe được đều là tin xấu.
Chiến trường Tây Phù Liệt, Đào Cam Mộc thống lĩnh Đinh Quân đánh thẳng vào căn cứ Đông Phù, Nguyễn Siêu chống đỡ không nổi, buộc phải đem quân tháo chạy khỏi Đông Phù.
Hiện lão đang rút quân về các làng Cổ Điển, Việt Yên, Yên Phú, Vĩnh Khang, “chó cùng dứt dậu” liều chết chống trả với Lê Hoàn.
Đúng lúc này Ngô Nhật Khánh ở Đường Lâm dấy binh tấn công đoàn quân lương của Lê Hoàn, còn cho phá hủy con đường vận chuyển quân lương của Lê Quân từ Đỗ Động Giang.
Lê Hoàn cùng Lê Quân đã đánh sâu vào đất Tây Phù Liệt, phía sau không thể lui quân, phía trước còn phải đối phó với Nguyễn Siêu, liền rơi vào thế hạ phong.
Chiến trường Đông Nam Giao Châu, Tế Giang Lã Đường đã bị Bùi Quang Dũng tiêu diệt, Đằng Châu Phạm Bạch Hổ đã giao nộp toàn bộ binh quyền, đầu hàng Đinh Bộ Lĩnh vô điều kiện.
Siêu Loại, Tế Giang, Đằng Châu đều lọt vào tay Đinh Bộ Lĩnh.
Chiến trường Ái Châu, Phạm Cự Lang Tướng Quân trên đường trở về giải cứu Ái Châu thì rơi vào trận địa mai phục của Đinh Điền, quân số thương vong quá nửa.
Khó khăn lắm mới đột phá được vòng vây, dẫn tàn binh về đến Ái Châu, hiện đang cùng Lê Viễn liều chết tử thủ Ái Châu.
Tình hình Phong Châu cũng không khá hơn, Tướng quân Triều Dương cũng đang chật vật đối phó với quân đội Cổ Loa.
Cục diện thiên hạ hiện nay đều hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay Đinh Bộ Lĩnh.
Tôi không khỏi chua xót, tự cười nhạo bản thân mình.
Đúng là trộm gà không được còn mất luôn bị gạo, không đánh được Hoa Lư còn hại Ái Châu nguy khốn trùng trùng.
– Dương cô nương, sao cô không nằm nghỉ, ngồi dậy làm gì?
Thanh Thanh đẩy cửa bước vào phòng tôi, vừa trông thấy tôi ngồi bên bàn viết, em liền lên tiếng trách móc.
Tôi mỉm cười trả lời:
– Chỉ là cảm mạo thông thường, nằm cả ngày trên giường làm gì? Chi bằng ngồi dậy luyện chút thư pháp.
Thanh Thanh lại nhìn tôi e dè hỏi:
– Dương cô nương, Chúa công đến thăm cô nương, đang ngồi đợi ngoài tiền viện.
Cô nương có muốn ra gặp không?
Tôi không thèm suy nghĩ đã dứt khoát đáp:
– Không gặp!
Thanh Thanh nghe tôi nói xong thì dáng vẻ vô cùng khổ sở, ngập ngừng nói:
– Việc này… Việc này…Dương cô nương… Có thể nào…
Tôi thở dài, quả thật không muốn nhìn cái dáng vẻ mặt ủ mày chau của em ấy, càng không muốn làm khó em ấy, đành gật đầu chép miệng nói:
– Được rồi! Ta ra tiền viện gặp ngài ấy.
Thanh Thanh nghe vậy liền hớn hở:
– Dạ! Em lập tức ra bẩm báo với Chúa công.
Tôi nhìn theo bóng lưng Thanh Thanh, khẽ lắc đầu, lại chầm chậm lê bước ra tiền viện.
Đinh Bộ Lĩnh lúc này đang ngồi uống trà, vừa trông thấy bóng dáng tôi, Đinh Bộ Lĩnh vội đứng lên, giọng mang theo chút khẩn trương hỏi:
– Bệnh tình Dương cô nương sao rồi?
Tôi hành lễ với anh ta, lại từ tốn trả lời:
– Chỉ là cảm mạo thông thường.
Không dám phiền Đinh Sứ Quân nhọc công lo lắng.
Đinh Bộ Lĩnh gật đầu, nét mặt cũng giãn ra, anh ta lại dịu giọng nói:
– Ta có đưa đến một ít dược liệu tẩm bổ.
Cô nương…
Tôi liền ngắt lời anh ta:
– Đa tạ Sứ Quân, thân thể của tôi đã sắp khỏi hẳn, không cần lãng phí thuốc tốt ở chỗ tôi.
Đinh Bộ Lĩnh cũng không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ nói:
– Cũng được! Tùy cô nương vậy!
Đợi một hồi, thấy tôi không nói thêm gì, Đinh Bộ Lĩnh lại mở lời:
– Ta nghe nói cô nương có đến tìm Trịnh Tú…
Tôi nóng nảy trả lời anh ta:
– Tôi biết, ngài đã ra lệnh cho tôi không được rời khỏi Đinh Phủ.
Lần này tôi tự ý rời phủ đi tìm Trịnh Tú là tôi có lỗi.
Tôi chấp nhận chịu phạt!
Đinh Bộ Lĩnh hơi ngẩn ra, sau lại mấp máy môi:
– Dương cô nương…
Tôi lại chắp tay hành lễ nói:
– Đinh Sứ Quân, nếu không còn gì căn dặn, tôi xin phép lui về phòng nghỉ ngơi!
Tôi một chút cũng không muốn để ý gì đến người trước mặt nữa, tốt nhất từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.
Lời vừa thốt ra, tôi lập tức xoay lưng rời đi.
Không ngờ, sau lưng lại nghe giọng Đinh Bộ Lĩnh nói:
– Cô nương có biết lần này mình thua ở chỗ nào không?
Tôi xoay lưng lại trừng mắt nhìn Đinh Bộ Lĩnh.
Anh ta đến đây để xát thêm muối vào vết thương lòng tôi sao? Đinh Bộ Lĩnh, tôi muốn nói tôi không có tâm cơ cao thâm như ngài, không tính xa được như ngài, không đủ nhẫn như ngài, không được trời giúp như ngài, bên cạnh tôi và Lê Hoàn không có nhiều mưu sĩ giỏi như ngài.
Nhưng lời muốn thốt ra đều cắn răng nuốt xuống, tôi rũ mắt, cất giọng lạnh nhạt hỏi:
– Đinh Sứ Quân nói lời này là có ý gì? Tôi thật sự không hiểu!
Đinh Bộ Lĩnh nở nụ cười như có như không nói:
– Dương cô nương, kế sách của cô hoàn toàn không sai.
Nếu y theo kế sách của cô sợ rằng Hoa Lư này cũng không giữ được.
Nhưng cô thua ở chỗ từ đầu chí cuối cô đều quá coi thường người ở Bình Kiều kia.
Đổi lại là ta, ta sẽ nhân lúc phản loạn ở Diễn Châu, một đêm đánh úp, công hạ Bình Kiều, diệt sạch hậu hoạn.
Sau đó đẩy tội cho loạn đảng ở Diễn Châu mà thuận lợi một đường thảo phạt.
Tôi bất nhẫn thốt ra:
– Ngài?
Tôi quả thật không thể tin nổi chiêu thức thâm hiểm như vậy lại có thể từ chính miệng Đinh Bộ Lĩnh nói ra.
Đinh Bộ Lĩnh khẽ hừ nhẹ một tiếng, lại phất tay áo nói:
– Dương cô nương, Đinh Phủ không phải là nơi ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Vị bằng hữu kia của cô đến Đinh Phủ mấy lần đều không bái phỏng chủ nhân của Đinh Phủ, quả thật không hiểu lễ nghĩa chủ khách.
Xem ra, tôi phải bắt hắn về đây cúi đầu nhận tội.
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác thân thể không ngừng dâng lên từng đợt run rẩy, ngực cũng cảm thấy đau đớn vạn phần, một lời cũng không thể thốt ra, chỉ có thể nhìn chằm chằm người trước mặt.
Anh ta biết! Hóa ra cái gì anh ta cũng biết! Chỉ là tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền, thao túng cả ván cờ.
Mật thư từ Phong Châu kia sợ rằng cũng là anh ta cố ý để tôi xem được.
Đến cùng thì tôi cũng chỉ là một quân cờ trong cả bàn cờ của anh ta mà thôi.
Là tôi tự cho mình thông minh… Tôi thua thật rồi, thua một cách thê thảm quá…
Tôi còn đang đứng không vững thì một binh lính đã chạy thẳng vào tiền viện, quỳ sụp dưới chân Đinh Bộ Lĩnh hô to:
– Cấp báo! Chúa Công, quân ta đại thắng ở Ái Châu, đã công hạ được thành, bắt sống Chủ Tướng thủ thành Lê Viễn cùng hơn ba trăm tộc nhân họ Lê…
Một khắc nghe được câu nói kia, đất trời chung quanh tôi dường như đều biến thành một mảng trắng lóa.
Trước khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức ngã xuống nền nhà, đã có một người nhanh tay đỡ lấy tôi, trong vòng tay người đó, lời cuối cùng tôi nghe được lại là:
– Truyền lệnh xuống, Dương Thư lại bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, không được rời khỏi Thái Huyên Các nửa bước, không có lệnh của ta bất cứ ai cũng không được đến thăm.