Đọc truyện Lưỡng Triều Hoàng Hậu – Chương 18: Cố tri từ Ái Châu. Giữa ba quân thân nữ nhi tạm gạt tình trường
Sau gần mười ngày đi đi về về Đường Lâm, cuối cùng ta và Lưu Cơ cũng trở lại Hoa Lư. Vừa đặt chân đến Đinh Phủ, Lưu Cơ lập tức kéo ta đi diện kiến Đinh Bộ Lĩnh. Giữa tiền điện hoa lệ, Đinh Bộ Lĩnh ngồi giữa phòng, nâng tay đỡ trán, trông cực kỳ không có tinh thần. Ta vừa bước vào tiền điện vừa cười vừa lớn tiếng nói:
– Đinh Sứ quân, chúc mừng, chúc mừng! Ngài vừa chiêu hàng được Ngô Nhật Khánh, lại vừa cưới được đệ nhất mỹ nữ Đường Lâm. Đúng là song hỷ lâm môn! Lần này quả thực phải khao quân ăn mừng mới được!
Đinh Bộ Lĩnh biểu tình nhàn nhạt, khẽ hừ một tiếng đáp:
– Ngươi còn dám mở miệng? Lưu Quân sư đã gửi thư cấp báo chuyện tốt ngươi làm rồi!
Lưu Cơ biểu tình bất đắt dĩ quay sang nhìn ta. Ta nở nụ cười tỏ ý không chấp nhất, lại nói:
– Đinh Sứ quân, không dám không dám. Chuyện tốt như vậy chủ yếu vẫn là nhờ mỹ mạo ôn nhuận như hoa như ngọc, hình tượng anh tuấn tiêu sái vang danh khắp thiên hạ của ngài, khiến cho Ngô tộc vừa nghe tin ngài muốn cầu thân đã lập tức đồng ý, hai tay dâng không Đường Lâm, còn dâng luôn vị công chúa tôn quý của họ cho ngài a.
Đinh Bộ Lĩnh trước giờ đều là chưa nói đã cười, vừa nói vừa cười, nói xong mặt vẫn mang ý cười. Vậy mà lần này ta thấy cả mặt hắn sa sầm, khóe mắt giựt giựt, môi mấp máy cố nén nộ khí. Biểu tình hắn như vậy thật làm ta cao hứng. Đinh Bộ Lĩnh à Đinh Bộ Lĩnh, ngài giữa đường bắt ta đem về đất Hoa Lư này, ta lại giúp ngài cưới được một hiền thê. Ngài nói xem, ta làm người có phải cũng thật là quá rộng lượng rồi không? Ha ha vui chết ta mất thôi!
Đinh Bộ Lĩnh sau một hồi đen mặt, cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, thấp giọng nói:
– Dương cô nương, mấy ngày nay bôn ba vất vả rồi. Mau quay về nghĩ ngơi sớm đi. Ngày mai có thể đến nhậm chức.
Ta kính cẩn cúi đầu, chắp tay đáp:
– Đa tạ Đinh Sứ Quân. Tiểu nữ xin cáo lui.
Nói rồi ta xoay lưng bước đi, sau lưng lại nghe Đinh Bộ Lĩnh nói:
– Lưu Quân sư xin ở lại. Chúng ta cùng bàn bạc một chút về việc hảo hảo chuẩn bị mối hôn sự này.
Ta đưa tay che miệng cố nén tiếng cười, ngênh ngang rời khỏi tiền điện. Lưu Quân sư, chuyện này đến cuối cùng vẫn phải là nhờ ngài giúp ta một tay thu dọn tàn cục.
Trở về Thái Huyên Các, vừa tắm rửa tẩy trần, dùng cơm tối xong, đang chuẩn bị luyện chữ một chút thì nghe ngoài cửa sổ có tiếng lạch tạch, cứ như là bị mấy vật nhỏ ném liên tiếp vào. Ta có chút ngạc nhiên, lúc này cũng đã qua giờ Hợi, người hầu trong phủ cũng đều đã đi nghỉ hết, sao lại có kẻ rảnh rỗi đến đây quấy phá? Ta đặt bút xuống, khoác thêm áo choàng, dứt khoát đẩy cửa bước ra hậu viện. Nhìn quanh quẩn cũng không thấy ai, đang định bước về phòng thì thấy sau lưng nhói lên một cái… Chết tiệt!!! Kẻ nào dám lấy đá ném bổn cô nương? Ta theo hướng ném nhìn lên tán cây sung trong hậu viện, giật mình phát hiện có một bóng hắt y nhân đang vắt vẻo trên cây. Nói là vắt vẻo bởi vì hai chân hắn bám trên tán cây, thân người thì lại buông xuống đong đưa, tư thế kỳ dị cứ như một con dơi đang ngủ. Giữa đêm hôm khuya khắc, chứng kiến cảnh tượng dị hợm như vậy thật không khỏi khiến người ta hãi hùng. Ta vô thức lùi lại mấy bước, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị vận sức kinh hô một tiếng thì hắc y nhân nọ vội kéo khăn che mặt xuống, thấp giọng gọi ta:
– Nga! Là ta nè.
Ta cảm thấy thân hình hắc y nhân này có chút quen mắt, bèn lấy thêm vài phần can đảm, tiến lên nhìn hắn cho rõ. Sau mấy giây thất thần, ta kinh hãi phát hiện, kẻ kia hóa ra… hóa ra… lại là… Lê Viễn. Ta kích động la lên:
– Lê Viễn… Lê Viễn… Là ngươi thật sao?
Lê Viễn lại giơ tay ra dấu cho ta im lặng:
– Suỵt..suỵt… Nga, ngươi nhỏ tiếng chút. Coi chừng thủ vệ trong phủ nghe thấy.
Ta vội gật gật đầu, cố gắng che dấu biểu tình kích động.
– Biết rồi… biết rồi… Ngươi sao lại đến nơi này?
Hắn chăm chú ngắm ta một hồi, đột nhiên thở dài nói:
– Nga, ngươi nói xem. Nếu năm ngoái ngươi chịu gả cho ta, thì có phải bây giờ đang hưởng phúc ở Ái Châu rồi hay không? Làm gì đến mức phải chịu cảnh giam cầm ở cái đất Hoa Lư này?
Ta lườm hắn một cái, nói:
– Bớt nói nhảm. Ta hỏi ngươi sao lại tìm đến nơi này?
Lê Viễn có chút hưng phấn nói:
– Ta biết ngươi bị bắt đến Hoa Lư, nên liền đến đây cứu ngươi nè. Có phải ngươi cảm động lắm không?
Võ nghệ của Lê Viễn rất tốt, nhưng Hoa Lư là căn cứ quân sự chủ chốt của Đinh quân. Đinh phủ thì lại càng khỏi phải nói, được canh phòng vô cùng cẩn mật. Lê Viễn dùng cách nào mà lẻn được vào đây? Ta nghi hoặc hỏi hắn:
– Lê Viễn, ngươi làm sao lẻn được vào đây?
Lê Viễn đáp:
– Ta ở Đinh Phủ theo dõi bảy đêm liền, mới nắm hết giờ giấc thay ca gác đêm của các thủ vệ ở từng biệt viện. Thái Huyên Các này cứ đúng giờ hợi ba hai khắc sẽ đổi lính gác, mỗi lần đổi ca sẽ mất một khắc. Ta chỉ có thể tranh thủ một khắc này đến đây gặp ngươi. Đi. Ta đưa ngươi lập tức rời khỏi đây.
Ta lắc lắc đầu:
– Không được, Hoa Lư giăng tầng tầng lớp lớp phòng bị. Ngươi một thân võ nghệ cao cường, có thể dùng thân thủ linh hoạt lẩn tránh được Đinh Quân, nhưng dẫn theo ta thì lại là chuyện khác. Chúng ta căn bản không thoát được đâu. Ca ca ngươi đã nói ta đợi ở đây. Hơn nữa, ta còn muốn lưu lại trong Đinh quân tìm cách giúp ca ca ngươi thắng được Đinh Bộ Lĩnh.
Lê Viễn có chút bất nhẫn nói:
– Nga, ngươi là một thân nữ nhân, có thể làm được gì? Ở lại nơi này lúc nào cũng như đi trên băng mỏng. Ca ca ta cũng thật là… Sao lại đồng ý với Đinh Bộ Lĩnh để ngươi lưu lại đây? Đổi lại là ta, ta liền kéo toàn quân đến đây, san bằng Trường Châu, cứu ngươi về.
Ta khuyên giải hắn:
– Lê Viễn, ngươi chưa từng trải, chưa hiểu hết căn nguyên trong này. Ca ca ngươi cũng là thân bất do kỷ. Ngươi không được trách chàng. Ta hỏi ngươi, ca ca ngươi dạo này sao rồi? Chàng có khỏe không, vết thương cũ còn trở ngại gì không?
Lê Viễn miễn cưỡng đáp:
– Ngươi yên tâm, ca ca rất khỏe. Vài ngày nữa sẽ tập kết điểm binh với Đinh Bộ Lĩnh. Ngươi vẫn là tự lo cho bản thân mình trước đi. Đinh Bộ Lĩnh hắn có làm khó gì ngươi không?
Ta nhìn thái độ lo lắng của Lê Viễn, có chút cảm động, bèn trả lời hắn:
– Hắn đối với ta không tệ, ở đây cũng không ai bắt nạt được ta đâu. Ngươi không cần lo, ta tự biết chăm sóc bản thân mình.
Hắn nhìn dáo dát chung quanh, lại nói:
– Nga, chúng ta vẫn là trốn đi trước cái đã, chuyện khác tính sau.
Ta suy nghĩ một hồi, Lê Viễn vượt cả trăm dặm đường, bất chấp thân phận, bất chấp mạo hiểm, ăn gió nằm sương mai phục bên ngoài Đinh phủ hết mấy ngày, chỉ để cứu ta rời khỏi đây. Ân nghĩa này thực sự khiến ta cảm kích, nhưng con người Lê Viễn quả thực rất đơn thuần, ta một lời cũng không thể nói rõ với hắn những tính toán sắp tới của ta. Con đường tranh đấu sau này của Đinh Bộ Lĩnh và Lê Hoàn vẫn còn rất dài. Nếu ta đã quyết định ở bên cạnh Lê Hoàn, thì ta vẫn muốn tận sức giúp chàng. Dù ta đã biết trước được kết cục, nhưng ta tin vận mệnh vốn có rất nhiều lối rẽ, ta chính là biến số trong thời đại này, ta muốn tìm một lối rẽ nào thuận lợi nhất cho Lê Hoàn. Nếu ông trời đã sắp đặt cho ta xuất hiện tại Hoa Lư nhất định là có nguyên do, trước khi ta có lời giải đáp, ta vẫn không thể rời đi.
Lê Viễn nhìn ta có chút sốt ruột, lại nói:
– Nga, ngươi mau nói gì đi.
Ta lấy lại tinh thần, trả lời hắn:
– Lê Viễn, đợi ta tìm được cách giúp ca ca ngươi, ta nhất định sẽ nghĩ cách rời đi. Đến lúc đó ngươi đến đón ta cũng được.
Lê Viễn nhìn ta hồi lâu, như thể cố gắng đọc những suy nghĩ phức tạp trong ánh mắt ta. Cuối cùng, sau một lúc do dự, hắn lại nghi hoặc hỏi:
– Ngươi thật sự chắc chắn muốn vậy sao?
Ta dứt khoát gật đầu:
– Ngươi biết tính ta mà Lê Viễn. Ta đã quyết rồi thì không ai thay đổi được.
Lê Viễn nhịn không được thở dài:
– Ngươi thật là cứng đầu. Thôi vậy, sau này ta sẽ đến đây thăm ngươi thường xuyên. Chừng nào ngươi muốn đi, ta lập tức đưa ngươi đi ngay.
Thấy hắn đáp ứng, ta cũng yên tâm hơn, lại nhắc hắn:
– Ngươi không cần đến quá thường xuyên, ở đây nguy hiểm lắm.
Lê Viễn dùng ánh mắt khinh thường nói:
– Ngươi yên tâm đi, thủ vệ ở trong phủ này không phải đối thủ của ta đâu.
– Bọn chúng đúng thực không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu bọn chúng kéo đến một trăm người, một ngàn ngươi thì sao? Đến lúc đó ngươi làm sao đánh lại?
Ta vặn hỏi Lê Viễn. Hắn chỉ gãi gãi đầu, cuối cùng cười hì hì đáp:
– Đánh không lại thì chạy thôi!
Ta quả thật là chịu thua cái tên này, lại nói:
– Thôi không nói chuyện đó nữa. Gần đây ta có nghe được chút chuyện về ngươi. Nghe nói ngươi vừa dẹp yên mấy hào trưởng làm loạn ở Diễn Châu hả? Thật đúng là nhìn không ra đó a. Lê Viễn à, người trưởng thành rồi. Ca ca ngươi hẳn là vui mừng lắm.
Ánh mắt Lê Viễn bỗng chốc sáng lên, hắn hào hứng:
– Ta bây giờ bất quá cũng chỉ mới đánh thắng mấy trận nho nhỏ thôi mà. Hồi ca ca ta bằng tuổi ta bây giờ đã danh trấn khắp thiên hạ. Nga, ngươi đợi một thời gian nữa, ta nhất định giúp ca ca ta giành được cả giang sơn này.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, ta nhìn thiếu niên trước mặt, giờ hắn cũng đã mười chín tuổi rồi. Thân hình cũng cao lớn, rắn rỏi hơn xưa, những đường nét ngây thơ trên gương mặt đã thay bằng sự sắc sảo, nam tính, vẻ đẹp phong tình tà mị ngày nào dần dần càng trở nên yêu nghiệt, gợi cảm hơn. Toàn thân hắn đều toát lên một sự kiêu ngạo và rực rỡ của tuổi trẻ.
Lê Viễn thấy ta chăm chú nhìn hắn, khóe mắt hắn híp lại, cánh môi mỏng nhẹ cong lên nở một nụ cười ma mị:
– Sao lại nhìn ta không chớp mắt vậy? Bây giờ ngươi thay đổi chủ ý vẫn còn kịp đó nha. Ta vẫn luôn đợi ngươi nè.
Ta lấy tay xua xua hắn, nhăn mặt nói:
– Bớt giỡn đi. Thôi sắp hết thời gian một khắc rồi, ngươi mau mau trốn, kẻo thủ vệ bắt được bây giờ. Ủa? Mà sao nãy giờ ngươi không xuống đây nói chuyện với ta? Cứ trồng chuối vắt vẻo trên cây như vậy làm ta cúi xuống nhìn ngươi mà cũng chóng hết cả mặt rồi!
Hắn lấy tay cọ cọ mũi, cười hì hì đáp:
– Nga! Thật ra, hài của ta mắc kẹt trong tán cây, ta không xuống được. Ngươi lại đây … giúp ta tháo hài ra để ta nhảy xuống có được không?
Ta nhìn hắn chằm chằm. Sau đó thở dài đứng dậy. Xoay lưng đi về phòng. Đóng cửa.
********************************************************
Ngày điểm binh ký kết liên minh giữa Đinh Bộ Lĩnh và Lê Hoàn lần này diễn ra bên bờ Đà Giang, ngay biên giới Phong Châu và Trường Châu. Ta kiên quyết nhất định phải theo Đinh Quân khởi hành từ Hoa Lư đến bờ Đà Giang, cho dù chỉ được từ xa nhìn Lê Hoàn, ta nhất định cũng phải đi. Vậy mà cuối cùng Đinh Bộ Lĩnh lại dễ dàng đồng ý việc này, khiến ta không khỏi có một chút ngạc nhiên.
Những cơn gió đầu hạ lướt qua mặt sông, thổi qua mái tóc buông xõa bên bờ vai của ta, ta đưa tay khẽ vuốt mái tóc, lặng lẽ ngắm nhìn Lê Hoàn. Bên này Đinh Quân cờ vàng tung bay, hàng vạn hùng binh quân giáp chỉnh tề. Mà bên kia đối tuyến, Lê Hoàn một thân giáp bạc trường bào đỏ thẫm uy dũng thống lãnh binh tướng Lê Quân, sau lưng chàng từng hàng quân kỳ xanh thẫm nối tiếp tung bay. Cảnh tượng thật hào hùng nhưng lại khiến lòng ta không khỏi chua xót. Chỉ mới năm rồi, ta còn bên cạnh Lê Hoàn, cùng chàng hội kiến Đinh Bộ Lĩnh, vậy mà giờ đây tình thế đảo ngược, hai người hai ngã, gặp mặt lại chẳng thể trùng phùng.
Lê Hoàn cùng cận tướng Đinh Thừa rủi ngựa tiến lên phía trước, Đinh Bộ Lĩnh bên cạnh ta cũng cưỡi bạch mã từ từ tiến về phía Lê Hoàn, theo sát hắn là Nguyễn Bặc và Đinh Điền. Hai bên cùng xuống ngựa, điểm chỉ vào thư liên minh, mỗi bên xuất tám vạn binh mã tấn công Tây Phù Liệt. Ký xong liên minh, Đinh Bộ Lĩnh phất tay ra lệnh mời rượu toàn hai quân. Giữa ba quân tướng sĩ, Đinh Bộ Lĩnh một tay nâng cao bát rượu, cất giọng:
– Nguyễn Siêu là thằng giặc phương Bắc cài cắm vào nước ta, lòng dạ chẳng khác nào sài lang hổ báo, không ngừng gây rối toàn cục Tĩnh Hải Quân, đánh phá các châu lân cận, bành trướng thế lực, cai trị hà khắc, tàn sát người vô tội, khiến bá tánh Giao Châu khổ cực trăm bề. Nay Đinh Bộ Lĩnh ta thuận theo ý trời, xuất quân công phạt Nguyễn Siêu, một lòng muốn trừ hại cho muôn dân, sớm ngày định yên nước nhà. Chén rượu này xin kính tất cả anh hùng tráng sĩ ra trận công phạt. Trận này không giết Nguyễn Siêu, hạ Tây Phù Liệt, thề không trở về.
Nói đoạn, Đinh Bộ Lĩnh hướng quân sĩ hai bên kính rượu, một hơi cạn sạch bát rượu, sau đó lại thẳng tay hào sảng mà đập vỡ bát rượu. Lê Hoàn cũng kính rượu quân sĩ hai bên rồi cũng như Đinh Bộ Lĩnh, chàng cũng đập vỡ bát rượu thể hiện quyết tâm chiến thắng trận này. Binh tướng hai bên cũng học theo hai vị chủ tướng, nâng cao bát rượu quá đầu rồi một hơi cạn sạch, sau đó đều nhất loạt đập bát. Chỉ trong thoáng chốc, tiếng bát vỡ liên miên không ngớt. Ta một thân nữ nhi, chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi có chút cảm thán! Nhìn sang bên kia thấy ánh mắt ôn nhu của Lê Hoàn một khắc cũng không rời khỏi ta, như có ngàn vạn lời muốn nói cùng ta. Trái tim ta không nhịn được mà run lên, cũng chỉ có thể đau lòng đáp lại ánh mắt chàng, hận bản thân không thể lập tức chạy đến bên chàng.
Đợi mọi người cạn chén xong, Đinh Bộ Lĩnh lại nói lớn:
– Lần này Đinh Bộ Lĩnh ta may mắn mời được Lê Huynh cùng ta chung tay công phạt Nguyễn Siêu, trừ hại cho nước nhà. Đây thật là phúc của bá tánh trong thiên hạ. Lê Huynh yên tâm, gia quyến của Lê huynh lưu lại Hoa Lư, Đinh quân nhất định sẽ dốc lòng chiếu cố nàng ta. Đợi chiến sự thành công, huynh lập tức có thể cùng nàng ta đoàn viên.
Lời này của Đinh Bộ Lĩnh nói ra thật khiến ta thập phần tức giận. Lần này rõ ràng là hai bên cùng liên minh công phạt Nguyễn Siêu, bình định Giao Châu. Hà cớ gì mà qua lời của Đinh Bộ Lĩnh lại nghe ra thành Đinh Bộ Lĩnh dốc lòng dốc sức vì muôn dân thiên hạ mà xuất trận, còn cố gắng mời thêm Lê Hoàn tương trợ, mà Lê Hoàn lại chỉ vì chút nữ nhân tình trường mới đồng ý ra trận. Không phải chưa chi mà muốn phủi sạch công lao của Lê Hoàn, tranh thủ lòng dân rồi hay sao?
Hai bên quân sĩ bắt đầu râm ran lời bàn tán, bình luận. Ta không nghĩ được nhiều, từ trong Đinh quân, lập tức từ cưỡi ngựa đến chỗ Lê Hoàn và Đinh Bộ Lĩnh, vừa xuống ngựa vừa chạy thẳng đến trước mặt bọn họ. Giữa ba quân tướng sĩ, ta đột ngột quỳ xuống trước mặt Lê Hoàn, khấu đầu, sau đó ngẩng đầu, hô to một tiếng:
– Đại ca!
Lời này vừa nói ra cả Lê Hoàn và Đinh Bộ Lĩnh đều giật mình.
Đinh Bộ Lĩnh, cái tên giảo hoạt này, người càng muốn tranh công ta lại càng không thể để người toại nguyện, càng không thể để bất cứ lời đồn đãi nào làm ảnh hưởng đến uy danh của Lê Hoàn. Ta cất cao giọng nói tiếp:
– Đại ca vì bá tánh trong thiên hạ mà xuất quân diệt trừ Nguyễn Siêu. Muội thân là nữ nhi của Lê tộc cũng muốn noi theo gương đại ca. Muội ở Hoa Lư làm một viên thư lại lo việc hậu cần, chỉ mong có thể thay mặt Lê tộc, tận một phần sức mọn giúp cho đại nghiệp bình định nước nhà. Muội được Đinh Sứ quân trọng dụng, huynh không cần lo lắng cho muội. Chỉ là thân nữ nhi bất hiếu, không thể ngày đêm dưới gối hầu hạ mẹ già, cầu mong đại ca thay muội chuyển lời tạ lỗi đến mẫu thân ở Ái Châu và gửi lời thăm hỏi đến đệ đệ Lê Viễn đang dẹp loạn ở Diễn Châu.
Ta vừa dứt lời, trong quân lại lập tức dâng lên mấy trận bàn tán:
– Thấy chưa, thấy chưa, quả không hỗ danh là muội muội của Lê Hoàn, thật là hiếu nghĩa vẹn toàn…
– Đúng vậy, cả ba huynh đệ muội Lê tộc đều ra sức vì nước vì dân. Lê tộc thật khiến người khác phải kính nể…
– Có huynh muội Lê Hoàn ra tay, lần này công cuộc bình định Giao Châu nhất định sẽ thành công rồi…
– Đúng vậy, đúng vậy…
Lời bàn tán lại xôn xao không ngớt, lời sau càng tốt hơn lời trước. Đinh Bộ Lĩnh ở bên cạnh giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng, khóe mắt ngập tràn ý cười, cao giọng nói:
– Lê Huynh anh dũng thiện chiến, muội muội lại thông minh cơ trí, cả hai vị đều thật khiến người khác phải ngưỡng mộ, ta xin kính cả hai một bát.
Nói đoạn, hắn lại phất tay cho quân sĩ đem rượu và bát mới tới.
Lê Hoàn hai tay nâng ta đứng lên, giọng thật nhỏ gọi tên ta:
– Vân Nga…nàng…
Ta tham luyến nhìn sâu vào đôi mắt chàng, cắn chặt môi cố kiềm nén giọt nước mắt chực tràn bờ mi, đôi bàn run run vịn vào cánh tay chàng mà từ từ đứng lên, khó khăn lắm mới ngăn không cho bản thân gục vào lòng chàng.
Đón bát rượu từ tay Đinh Bộ Lĩnh, ba người bọn ta cụng bát rồi cùng cạn sạch. Đinh Bộ Lĩnh lại ôn nhuận nở nụ cười như gió xuân:
– Lê huynh, bình định Giao Châu xong, ta dự tính muốn Đinh – Lê hai tộc thân lại càng thêm thân, hai nhà kết thông gia, đời đời giao hảo.Quân sĩ hai bên lại nháo nhào một phen. Sắc mặt Lê Hoàn thoáng rúng động. Ta cũng chao đảo, thiếu điều đứng không vững. ĐINH. BỘ. LĨNH. Lòng ta không tránh khỏi gào thét tên hắn một trận. Ta ném ánh mắt căm hận về phía Đinh Bộ Lĩnh, hắn trái lại, giả vờ như không thấy, nét mặt vẫn phản phất nét cười.
Lê Hoàn biểu tình bình tĩnh, gằn từng chữ nói:
– Đinh Sứ quân. Lê tộc. Không. Dám. Trèo. Cao.
Đinh Bộ Lĩnh liền cười cười đáp:
– Vậy chuyện này để sau vậy.
Đinh Bộ Lĩnh lại tiếp tục cùng Lê Hoàn bàn một số việc quân. Ta đứng bên cạnh một chữ cũng không lọt được vào tai. Đột nhiên ta thực sự cảm thấy thấy hoảng sợ. Đinh Bộ Lĩnh, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Lòng hắn tựa hồ như đáy sâu thăm thẳm mà ta không sao nhìn thấu được. Cho đến khi hội binh kết thúc, hai bên lên đường trở về, cả người ta vẫn còn bần thần.
Về lại doanh trại trên đất Trường Châu, ta xuống ngựa vụt chạy vào trong đại lán của mình, Đinh Bộ Lĩnh ấy vậy mà cũng cất bước theo ta. Ta khó chịu! Ta tức giận, Ta đau long! Nhìn thứ gì trong lán cũng không vừa mắt, đưa tay gạt mạnh dòng nước mắt, ta bắt đầu đập phá hết tất cả những gì có thể đập trong lán. Tất cả cảm xúc kiềm nén trong hơn cả tháng nay bỗng chốc dâng trào. Từ ngày bị đưa đến Hoa Lư, ta chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, nhưng hôm nay, sức chịu đựng của ta quả thật đã đến giới hạn! Ta chán ghét, ta quả thật chán ghét Đinh Bộ Lĩnh vô cùng!
Đinh Bộ Lĩnh đứng bên cửa lều quan sát ta, mặc kệ ta ra sức đập phá, hắn chỉ nhíu mày không nói một lời. Cuối cùng, sau chừng nửa canh giờ, khi trong lán không còn gì có thể đập phá được nữa, ta vô lực gục đầu bên mặt bàn, cái gì cũng không muốn quản nữa. Đinh Bộ Lĩnh nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bên cạnh ta, một lát sau hắn trầm giọng nói:
– Dương cô nương, cô có biết hai tiếng “đại ca” cô gọi Lê Hoàn ngày hôm nay có ý nghĩa gì không? Lời này đã nói ra, ngày sau có hối cũng không kịp.
Ta khẽ gầm gừ trong cổ họng:
– Cút!
Đinh Bộ Lĩnh thở dài:
– Nhưng mà, Đinh Bộ Lĩnh ta hôm nay thực sự ngưỡng mộ hai tiếng “đại ca” này của cô. Không phải nữ nhân nào cũng có thể làm được như cô. Đây là lời ta thật lòng!
Nói rồi, hắn đứng lên nhìn ta hồi lâu. Cuối cùng quyết định cất bước rời đi, trước khi ra cửa không quên bồi thêm một câu:
– Nếu đập phá một chút đồ có thể khiến lòng cô thoải mái hơn, cứ nói với ta, ta sẽ sai người đem thêm đồ sứ tới. Những thứ này Đinh quân không thiếu.
Ta thật sự mệt mỏi, không còn sức để đấu khẩu với hắn nữa. Đinh Bộ Lĩnh, kẻ này trời sinh đúng là khắc tinh của ta!
– Hết chương 18-