Lưỡng Thế Hoan

Chương 249


Đọc truyện Lưỡng Thế Hoan – Chương 249


Tuy nhận được tin của Nhập Thất, nhưng đêm nay A Nguyên vẫn không ngủ ngon.
Một lát lại hiện lên mặt mẫu thân, một lát lại hiện lên mặt Hạ cô cô, luân phiên cười ôn nhu cùng nguyền rủa ác độc, làm cơ thể nàng lúc nóng lúc lạnh.
Việc binh đao hỗn loạn, có ánh lửa phóng lên cao, nhanh chóng lan vào phòng, hướng đến mặt nàng, đến khi nàng hoảng hốt giật mình ngồi dậy, lại thấy có người vượt qua ánh lửa vọt tới, quát: “A Nguyên, tỉnh dậy, có địch đột kích!”
A Nguyên vẫn còn như đang ở trong mộng, trong tai đã nghe được tiếng Tiểu Hoài vỗ cánh hoảng sợ ngoài cửa sổ, theo bản năng trước tiên cầm lấy Phá Trần kiếm bên gối.
Ngọn gió lạnh đã bị ánh lửa nóng hổi bắn ra bốn phía, chiếu rõ khuôn mặt giận dữ của Mộ Bắc Yên.
Hắn cũng tay cầm kiếm, xông tới giữ chặt A Nguyên kêu lên: “Đừng sợ, ta đưa nàng lao ra ngoài!”
Lời nói chưa xong, sau đầu liền truyền đến tiếng đao kiếm phá không vang lên.

Hắn vội quay đầu nhìn, thấy Phá Trần kiếm khó khăn lắm mới đánh rơi một mũi tên châm lửa bắn thẳng về phía hắn.
Mộ Bắc Yên chuyển mắt nhìn đến ánh mắt đen láy của A Nguyên, mím chặt khóe môi, mới biết chính mình vừa tìm được đường sống từ või chết, liền cười nói: “Thôi, nàng dẫn ta lao ra ngoài vậy!”
A Nguyên phảng phất lại nhìn thấy máu cùng lửa đan xen vào ngày đó khi hoàng tử Yến Quốc tranh đoạt hoàng vị, mặt mày càng thêm kiên nghị, liền cầm bình hoa trong phòng, cầm hai mảnh khăn mặt, lấy nước trong bình thấm ướt khăn mặt, nhanh chóng đưa một cái cho Mộ Bắc Yên, chính mình cũng cầm một cái khác che lại miệng mũi, quát: “Đi!”

Ngoài phòng đã khắp nơi bốc lên ngọn lửa hừng hực, vẫn còn những mũi tên thiêu đốt không ngừng bắn vào, cửa sổ bên này cũng đã bị cháy, mơ hồ nghe được bên ngoài từng trận tiếng chém giết.
Đã có hai thị vệ bên người Mộ Bắc Yên che miệng mũi xông tới, kêu lên: “Vương gia, đi mau! Đạo tặc này thấy người liền giết, thân thủ lại thật sự cao minh, chúng ta……!Không phải đối thủ.”
A Nguyên chạy vội tới cửa sổ híp mắt vội vàng thoáng nhìn qua, đã không khỏi kinh hoảng.

Nhân thủ ở biệt viện này đâu không phải đối thủ ư? Đối phương khí thế hung mãnh, nhân số lại đông đảo, đối với biệt viện vùng nông thôn đang ngủ say, rõ ràng chính là một trận tàn sát……
May mà, bọn họ ở chỗ này tuy là để A Nguyên dưỡng thương, nhưng có Quân Vương ở, chính phòng nhất định phải an bài Quân Vương cư trú; Quân Vương đối với thân thế Cảnh Từ trong lòng biết rõ, cũng có tâm hóa giải ân oán đời trước, liền mời Cảnh Từ cùng ở chính phòng; nhóm A Nguyên, Mộ Bắc Yên ở các sương phòng bênh cạnh.
Hiện giờ chính phòng đứng mũi chịu sào, còn lại bộ phận nhân thủ lúc trước Quân Vương để lại, lúc này đang cùng kẻ tập kích giao phong, hai bên sương phòng phòng thủ tương đối kém hơn rất nhiều.

Hai người nhìn lực lượng kẻ tập kích tiền viện quá đông, thế lửa cũng càng ngày càng mạnh, cảm thấy đau đớn mặt mày, vội dùng ướt khăn mặt che lại miệng mũi, rút kiếm đánh bại sau cửa sổ, vội vàng nhảy ra khỏi nhà để hít thở, rơi vào đường hẻm ở sương phòng.
Đường hẻm lại thông với tiền viện cùng hậu viện, nhưng vào ban đêm cửa sau đều đã bị khóa cửa, trong đường hẻm chỉ có hai hắc y nhân lưu ý động tĩnh, nghe tiếng chạy như bay liền đến xem thử, A Nguyên, Mộ Bắc Yên mỗi người đều nhanh chóng kết liễu, lại không để bọn họ phát ra tiếng cầu viện.
Trong viện ánh lửa ngập trời, âm thanh la hét cùng tiếng chém giết đinh tai nhức óc, tiếng kêu la thảm thiết trong đường hẻm cư nhiên bị xem nhẹ.
Mấy người chạy dọc theo đường hẻm về phía hậu viện, A Nguyên ngừng lại từ phía gian sương phòng quay lại nhìn lửa chảy tận trời bên chính phòng bên kia, trên sống lưng tầng khí lạnh càng mạnh lên.


Nàng nhìn Bắc Yên thở dài: “Bọn họ muốn giết, cũng không phải chúng ta.”
Mộ Bắc Yên cũng đã ngộ ra, cười lạnh nói: “Đương nhiên cũng là chúng ta! Nếu thân thiết với Quân Vương, Đoan Hầu, thuận tay một đao giải quyết hậu hoạn không thể tốt hơn!”
Hai người xuất thân cao quý, đối với các đạo nhân mã trong kinh đều quen thuộc, cùng đối thủ vừa giao chiến xong, liền đã nhìn ra kẻ tập kích tuyệt đối không phải đạo tặc gì cả, mà là quan binh có tố chất đã được huấn luyện.

Lấy thân thủ này mà nói, cực kì có khả năng người đến là cấm vệ quân trong kinh.
Cấm vệ quân trực tiếp vâng mệnh Lương Đế, mà Lương Đế đương nhiên sẽ không xuống tay với Quân Vương hoặc Cảnh Từ.
Nhưng Lương Đế cư nhiên không thể khống chế, làm cấm vệ quân định giết hoàng tử, đây là có ý gì?
Gió đêm nóng hừng hực cùng mùi máu tươi đánh tới, biệt viện trước đây không lâu còn nhàn nhã giống như thế ngoại đào nguyên đã thành địa ngục nhân gian.
A Nguyên suy nghĩ xong, dựa vào chút thời gian ở biệt viện, còn hiểu biết địa hình xung quanh, biết rõ cửa chính cùng cửa nách tất có người bao vây, nhanh chóng quyết định nương theo bóng đêm chạy về phía hậu viện, leo lên cây du già ở ven tường, dựa thế phóng qua đầu tường, phi xuống bên ngoài biệt viện, mang theo hai tuỳ tùng theo sát bên người bọn họ, chạy về phía rừng cây trên sườn núi.
Mà kẻ tập kích hiển nhiên không biết Quân Vương cùng Cảnh Từ đã hồi kinh, mục tiêu lại càng đặt ở chính phòng, chỉ bao vây bất cứ kẻ nào lao ra từ chính phòng, nhóm A Nguyên cư nhiên thuận lợi thoát thân.
Tiểu Hoài cũng bị lửa lớn làm kinh sợ, lúc này lại không dám phô trương, liền cẩn thận nửa thu cánh cánh lại, theo sát A Nguyên chậm rãi bay đi.

A Nguyên thấy bộ dáng hoảng sợ của nó, tâm niệm xoay chuyển, thất thanh nói: “Hay là kẻ tới lại là Phùng Đình Ngạc?”
Địch nhân đã đốt đến cửa, Tiểu Hoài lại chậm chạp chưa từng cảnh báo, vốn có chút kỳ quặc.

Nó từng chịu thiệt trên tay Phùng Đình Ngạc, chỉ đối hắn nó sợ như mãnh hổ, tránh né e sợ không kịp, trong cơn hoảng sợ nhất thời im tiếng.
Mộ Bắc Yên nghe vậy không khỏi tê da đầu, “Hắn……!cùng cấm vệ quân cùng nhau giết đến đây? Vậy trong cung……”
A Nguyên siết chặt kiếm, thanh âm đã có chút phù phiếm, “Chỉ sợ……!có biến rồi!”
Mộ Bắc Yên thất thanh nói: “Vậy Hoàng Thượng……”
A Nguyên cắn răng nói: “Còn có mẫu thân ta.

Bà…..!thật sự ở trong cung với Hoàng thượng sao? Vì sao Nhập Thất thúc không ở bên người bà?”
Hai người tuy nói, A Nguyên cũng có thể trông thấy đường nhỏ, một đường cùng đám người Mộ Bắc Yên, xuyên qua cỏ hoang cùng rừng rậm, chạy đi xa, băn khoăn quan sat1 bốn phương.
Mộ Bắc Yên ngạc nhiên nói: “Nàng đang tìm gì vậy?”
“Nơi Nhập Thất thúc hẹn ta, hẳn là ở gần đây.


Ta nghĩ trước tiên ở bên này tránh, chờ gặp ông ấy mới quyết định.” A Nguyên vừa nói vừa tìm kiếm, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, “Chính là nơi đó!”
Phía trước vách núi, là một con đường cũ đựa vào núi, cổng nhà tường rào đều suy tàn, bị giấy niêm phong của quan phủ đóng cửa, nhìn dáng vẻ đã thật lâu không có ai ở.
Mộ Bắc Yên đi lên trước, đã nhìn đến bố cáo dán bên cạnh, tức khắc cười khổ, “Đây là……!nhà ma? Quan phủ cũng có thể đầy miệng nói chuyện ma quỷ?”
A Nguyên thấp giọng nói: “Cũng không nhất định.

Biệt viện chúng ta ở kia, qua hôm nay, cũng nên gọi nhà ma đi?”
Mộ Bắc Yên trầm mặc, hai người hầu đã nhịn không được gạt lệ.
Bọn họ tuy may mắn chạy thoát, nhưng những thị vệ sớm chiều bầu bạn đã không thoát được.
A Nguyên đẩy cửa đi vào, nhờ ánh sáng từ minh châu trên Phá Trần kiếm nhìn quanh, lại thấy bên trong gia cụ thô lậu đã hỏng hết nửa, đồ dùng trong phòng bếp nồi chén chậu đều không có, chỉ có cái cối xay cũ ném ở trên bếp.
Nhập Thất cũng chưa đến nhanh như vậy, A Nguyên trước tiên lui ra ngoài, chỉ buồn bực nói: “Nhập Thất thúc vì sao hẹn gặp nhau ở chỗ này?”
Mộ Bắc Yên nói: “Đại khái bởi vì người gần đây đều biết nơi này có một cái nhà ma, vừa yên lặng, lại dễ tìm!”
Edit + Beta : Hàn – Mai


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.