Đọc truyện Lượng Thân Định Chế – Chương 85: Cơ hội
Thì ra bức ảnh này là Mộ Giang Thiên! Thì ra nhà thiết kế phải bảo vệ Mộ Giang Thiên!
Bản giao hưởng ánh sáng chỉ mới được công khai hai mươi bảy giây, lại đủ để làm đám fan đã ngột ngạt mười năm trở nên điên cuồng!
Hội trưởng hội hâm mộ gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Em nhìn thấy chưa? Có thật thế không? Mộ Giang Thiên thật sự trở về rồi?”
“Thật, anh ấy đã một lần nữa đứng lên!” Nói đến đoạn cuối cùng, Tiêu Tiêu cũng hơi nghẹn ngào.
Đám fan già này về cơ bản đều hâm mộ Mộ Giang Thiên từ thời cấp ba. Đối với họ, đó là thời thanh xuân không thể quay trở lại. Bây giờ thời thanh xuân bỗng quay về, giống như sau một đêm bỗng cải lão hoàn đồng, quả thực có thể ra ngoài chạy một cuốc marathon.
Mà đám fan trẻ còn kích động hơn fan già. Các fan mới đều trở thành fan sau khi Mộ Giang Thiên biến mất, yêu một người vĩnh viễn sẽ không trở về, cảm giác này vừa tuyệt vọng vừa tan nát cõi lòng, thê lương khó có thể diễn tả bằng lời. Bây giờ ai đó đã về, người họ yêu không còn là một ảo ảnh nữa. Giống như mua một tờ xổ số tỉ lệ trúng thưởng cực nhỏ (chắc là vietlott), đột nhiên lại trúng độc đắc, mọi người có thể cuồng hoan mấy ngày mấy đêm.
Fan của nhà nghệ thuật không giống fan của sao điện ảnh, sao sẽ hết thời còn, nhà nghệ thuật thì không. Mọi người sẽ không bởi vì thời gian trôi qua mà lãng quên hay coi thường thần tượng, sự yêu thích chỉ càng thêm lắng đọng theo thời gian.
Mộ Giang Thiên vừa lộ diện, vô số thư mời thương mại lập tức tới tấp bay tới như bông tuyết. Có người muốn bàn chuyện phát hành bản nhạc mới, có người muốn mời anh ta biểu diễn, có công ty quản cáo liên hệ quản cáo, thậm chí có công ty mời anh ta tham gia chương trình truyền hình thực tế. Tóm lại là cái gì cũng có.
“Từ chối tất cả”. Mộ Giang Thiên không thèm nghe, quyết định từ chối hết. Tương lai phải đi thế nào, anh ta đã suy nghĩ rõ ràng. Đối tác cũng đã trao đổi xong, không cần phải nhận lời hợp tác với các công ty thương mại này làm gì.
“Nhưng cái này anh phải suy nghĩ một chút”. Trợ lí đưa một lá thư mời mạ vàng vào tay Mộ Giang Thiên: “Hội nghị thượng đỉnh 18 nước mời anh đến diễn tấu”.
Mộ Giang Thiên sờ sờ lá thư mời, chậm rãi lắc đầu: “Trả lời ban tổ chức, tôi đã không phải một nhạc công, không thể đảm nhận trọng trách này”.
Sóng gió “giặc bán nước” cuối cùng đã qua, tài khoản xã giao của Tiêu Tiêu tăng fan điên cuồng, bởi vì chuyện Mộ Giang Thiên, rất nhiều fan của Mộ Giang Thiên cũng hâm mộ Tiêu Tiêu. Bây giờ mọi người mới phát hiện, Tiêu Tiêu vẫn là fan trung thành của Mộ Giang Thiên, từ khi tài khoản này được lập ra vẫn thường xuyên chia sẻ những bản nhạc dương cầm của Mộ Giang Thiên.
Nhanh chóng có người phát hiện, trừ ngày kỉ niệm năm ngoái, năm nào Tiêu Tiêu cũng đi tham gia offline kỉ niệm.
Bà xã của Thiên Thiên: Tôi đã gặp chị ấy. Năm kia khi đi off, chị ấy còn chia cho chúng tôi cũng món đồ trang sức nhỏ mình tự làm, không ngờ lại là một nhà thiết kế lớn! Tôi phải giữ gìn thật cẩn thận mới được, sau này chắc chắn sẽ rất có giá.
Kèm theo là một bức ảnh chụp chung, trên đầu mỗi người đều đeo dây buộc tóc màu cam và màu lam đan xen. Mộ sắc (chiều tối) là màu cam, Giang Thiên là màu lam. Tiêu Tiêu đứng trong đám người, cười rực rỡ.
Một bầu nhiệt huyết vì Giang Thiên: Giơ tay! Tôi cũng đã gặp, chị ấy thật nhận hậu, vì bảo vệ Thiên Thiên của chúng ta, không ngờ lại cam nguyện bị bao nhiêu người hiểu lầm, hu hu hu, cảm động phát khóc…
Sau một đêm, Tiêu Tiêu từ giặc bán nước cuồng Nhật che che giấu giấu biến thành Lôi Phong mới hi sinh bản thân để bảo vệ một bậc thầy nghệ thuật. Việc tuân thủ ước định, bảo vệ thần tượng khiến cô giành được danh tiếng cực tốt trong giới thiết kế.
Đơn đặt hàng mới như gió xuân thổi hoa rụng ùn ùn kéo đến. Đơn đặt hàng may đo cao cấp của Tiêu Tiêu nhanh chóng xếp hàng đến cuối năm. Khách hàng lúc trước nhấy quyết đòi hủy đơn đặt hàng bây giờ hối hận, vội vã yêu cầu tiếp tục làm.
“Tôi vẫn giữ lại cho chị”. Tiêu Tiêu không vì đơn đặt hàng đột nhiên tăng mạnh mà đắc ý quên hình, lấy chiếc váy làm dở một nửa từ trong tủ ra khoác lên ma nơ canh (có bạn đọc cho biết thứ này gọi là canh cốt, cảm ơn bạn): “Có điều do chị tạm hoãn đặt hàng nên hai người khác được đẩy lên phía trước, có thể phải hai tháng sau mới tiếp tục được”.
“Không thành vấn đề”. Đối phương lập tức đồng ý. Bây giờ trang phục của Tiêu Tiêu đúng là một bộ cũng khó cầu. Người có tiền luôn thích mua những thứ người khác không mua được, mặc chiếc váy này, nói với người khác đây là trang phục được đặt từ trước khi Tiêu Tiêu nổi tiếng, nhất định sẽ làm người ta ghen tị.
Hai vị khách hàng lúc trước kiên định để cô tiếp tục làm quần áo thì được báo đáp tận tình, không những nhận được lễ phục của mình đúng hạn mà còn có cơ hội được Tiêu Tiêu thiết kế miễn phí cho một bộ lễ phục khác.
Vị khách may váy cưới hết sức vui mừng: “Thế thì tốt quá, thế chị thiết kế đồng phục đội phù dâu giúp em nhé!”
Dự toán cho hôn lễ có hạn, giá một bộ may đo cao cấp quá mức đắt đỏ, không thể cũng chuẩn bị cho các phù dâu được. Tiêu Tiêu sẵn sàng thiết kế miễn phí, cô dâu chỉ cần tìm một xưởng may để may ra là xong, chắc chắn đẹp hơn mua ở cửa hàng n lần.
Cùng lúc đó, Lam Mạc Như cũng nhận phỏng vấn của truyền thông về chuyện này.
“Chuyện này thực ra là tôi đã làm liên lụy nhà thiết kế”. Lam Mạc Như vừa mở màn đã tuyên bố rất kinh người, các phóng viên như mèo ngửi thấy mùi tanh, lập tức dỏng tai lên.
“Chị cho rằng có người cố ý nhằm vào chị sao?” Một phóng viên lập tức hỏi.
Lam Mạc Như yên lặng, không phủ nhận, chính là ngầm thừa nhận.
Một phóng viên thông minh sẽ không hỏi những câu thế này, Mấy phóng viên khác bên cạnh đi thẳng vào chủ đề.
“Vậy ai đứng sau lưng giở trò? Có phải đội ngũ của Liễu Lâm không?”
“Liễu Lâm nói quan hệ giữa cô ấy với chị rất tốt, có đúng vậy không?”
“Bây giờ Liễu Lâm rơi vào phiền phức giống như chị lúc trước, chị có lời gì muốn nói với cô ấy không?”
Nguy cơ của LY được giải trừ, tai nạn của Paula vừa mới bắt đầu. Dạo này tình hình quốc tế tương đối căng thẳng, trong cổ phần của Paula có vốn Hàn Quốc, dân mạng cứ bám chặt đièu này không buông ra, kêu gọi toàn dân chống lại. Còn Liễu Lâm và Paula cùng trên một chiếc thuyền, biến thành giặc bán nước quỳ liếm Hàn Quốc.
Người đại diện của Lam Mạc Như liên tục nháy mắt ra hiệu cho cô đừng nói lung tung, phải duy trì hình tượng lương thiện độ lượng.
“Là ai giở trò tôi không biết, tôi chỉ biết có người muốn nhằm vào tôi nên tìm đến nhà thiết kế vô tội đó”. Lam Mạc Như cười điềm đạm, đột nhiên chuyển giọng: “Còn Liễu Lâm, nếu tôi nói chúng tôi quan hệ tốt thì mọi người cũng không tin mà”.
“Ha ha ha ha…” Mọi người khiếp sợ một lát, sau đó cười vang. Những tin tức giải trí bên lề này vẫn thường xuyên xuất hiện, nhưng đây là lần đầu nghe thấy từ miệng đương sự, cảm thấy rất buồn cười.
“Nhưng nhà thiết kế bị hại làm mất cơ hội cạnh tranh đồng phục hội nghị thượng đỉnh 18 nước, đối với chuyện này, chị có lời gì muốn nói với cô ấy không?” Các phóng viên giải trí đều có một tuyệt kĩ, gọi là xoáy vào chỗ lẽ ra cần tránh.
Lam Mạc Như nói hơi áy náy: “Tiêu Tiêu là một nhà thiết kế cực kì ưu tú, chắc chắn sau này cô ấy sẽ có thành tựu lớn hơn. Chuyện lần này tôi rất xin lỗi”.
Không biết những lời của Lam Mạc Như có tác dụng gì không…
“Cái gì? Tôi nghe không rõ lắm, chị làm ơn nói lại lần nữa!” Tiêu Tiêu đang ăn cơm với Triển Lệnh Quân đột nhiên nhận được điện thoại của một người tự xưng là thư kí của đệ nhất phu nhân, làm cô sợ đến mức rơi cả đũa.
Triển Lệnh Quân nhặt đũa lên giúp cô, gọi nhân viên phục vụ mang đũa mới đến đặt trước mặt cô. Nhìn vẻ mặt Tiêu Tiêu từ ngơ ngác đến khiếp sợ rồi đến luống cuống, anh ta hơi nhíu mày chờ cô nói chuyện xong.
“Vâng, vâng, tôi chờ điện thoại của chị”. Tiêu Tiêu lắp bắp gác điện thoại, giữ nguyên vẻ mặt khó tin, ngây ngốc nhìn về phía Triển Lệnh Quân: “Mau véo em một cái, xem có phải em đang nằm mơ không”.
Triển Lệnh Quân đưa tay véo ám cô kéo sang một bên: “Phán đoán có phải đang nằm mơ hay không, có thể căn cứ mình có thấy rõ mặt người đối diện hay không”.
Tiêu Tiêu bị kéo làm giọng nói cũng méo đi: “Thí thì là thật rồi”.
Cô gạt tay Triển Lệnh Quân ra, đợi anh ta rụt tay về lại nắm lấy tay anh ta: “Làm thế nào bây giờ? Phòng thư kí đệ nhất phu nhân mời em thiết kế lễ phục cho hội nghị thượng đỉnh, chuyện thế này tại sao lại đến lượt em làm?”
Triển Lệnh Quân để mặc cô nắm tay sờ soạng, yên lặng một lát: “Hay là lừa đảo?”
Tiêu Tiêu chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, mặc dù dạo này tiếng tăm rất lớn nhưng muốn đảm đương việc thiết kế trang phục cho đệ nhất phu nhân thì vẫn còn kém một chút, người Trung Quốc dù sao cũng chặt chẽ cẩn thận chứ không tùy hứng như người các quốc gia Âu Mỹ. Lần trước phu nhân Tổng thống chỉ đích danh Triển Lệnh Nghệ thiết kế là bởi vì khi đó Triển Lệnh Nghệ đã rất có tiếng tăm, hơn nữa thiết kế của anh ta đích xác cực kì độc đáo, phu nhân Tổng thống rất yêu thích. Còn thiết kế của Tiêu Tiêu còn chưa tới mức độc đáo như vậy.
“Họ nói là thiết kế đồng phục, không phải lễ phục dạ hội”. Tiêu Tiêu nuốt nước bọt. Lãnh đạo các nước dự hội nghị thượng đỉnh 18 nước đến đây phải mặc đồng phục thống nhất. Mà là nước chủ nhà, nguyên thủ và phu nhân bản quốc ăn mặc phải khác khách khứa, nhưng lại không thể quá khác biệt.
Nếu phu nhân nước khác mặc đồng phục mộc mạc, phu nhân bản quốc mặc lễ phục hoa lệ, vậy thì quá mức thiếu lịch sự. Cho nên đệ nhất phu nhân cần trang phục giống như của thịnh thế, cái này Tiêu Tiêu có thể thiết kế được.
Nhưng dù vậy, đối với ngoại giới thì vẫn là Tiêu Tiêu thiết kế trang phục cho đệ nhất phu nhân. Đối với cô, việc này cũng là cơ hội lớn ngàn năm khó gặp giống như năm đó phu nhân Tổng thống mặc thiết kế của Triển Lệnh Nghệ. Chỉ cần nắm chắc cơ hội này, cô có thể vượt lên khỏi nhóm những nhà thiết kế cao cấp bình thường, tiến vào hàng ngũ bậc thầy thiết kế đứng đầu trong nước.
“Cơ hội tốt, làm thôi!” Triển Lệnh Quân nói hết sức bình tĩnh, gắp cho cô một con tôm.
“Tại sao anh lại không kích động gì thế? Đó là đệ nhất phu nhân đấy!” Tiêu Tiêu hoàn toàn không có tâm tư ăn cơm nữa, vẫn còn ngỡ ngàng vì bị chiếc bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống đập trúng.
Trang phục của hội nghị thượng đỉnh nên có phong cách thống nhất, thông thường thì thiết kế trang phục của phu nhân bản quốc cũng sẽ rơi vào tay nhà thiết kế có bộ trang phục giành thắng lợi cuối cùng. Bây giờ Phòng thư kí bỏ qua nhà thiết kế đó trực tiếp tìm cô, nói thế nào cũng không được hợp lí.
“Chuyện này cũng không phải ngẫu nhiên”. Triển Lệnh Quân phân tích hết sức lí trí: “Nếu anh không đoán sai, phu nhân không được hài lòng với phong cách của bộ thiết kế được chọn lựa cuối cùng”.
Tác phẩm của những nhà thiết kế khác đều chưa được công bố, chỉ có tiết kế của Tiêu Tiêu là bị ép phải lộ ra vì những tranh cãi đó, vì thế lại lọt vào mắt xanh của phu nhân.
Còn có một nguyên nhân khác, Triển Lệnh Quân không nói. Có thể ban tổ chức cố ý đề cử Tiêu Tiêu để xoa dịu công chúng.