Lượng Thân Định Chế

Chương 66: Phu nhân


Đọc truyện Lượng Thân Định Chế – Chương 66: Phu nhân

Lam Mạc Như trong ảnh mặc một chiếc váy dài quết đất màu đỏ rực, đó là Niết Bàn mà Tiêu Tiêu thiết kế, nhưng đã cải tiến rất nhiều so với hình dạng lúc được đưa ra trong cuộc thi thiết kế.

Kiểu váy lộ vai và vạt váy đuôi phượng không thay đổi, nhưng chất liệu lại được đổi mới hoàn toàn. Vải vóc được in nhuộm riêng, nền vải màu đỏ tươi, màu vàng nhạt và xanh bảo thạch đan xen tạo thành đuôi phượng rực rỡ kéo dài từ chỗ xẻ tà sau lưng đến hết vạt váy. Vạt váy trải ra tròn xoe trên thảm đỏ như chim công xòe đuôi.

Lam Mạc Như đi một đôi giầy cao gót màu vàng, mái tóc kiểu hoài cổ, cài một chiếc lông đuôi phượng hoàng làm bằng hồng ngọc, phối hợp với chiếc váy một bên là tay áo vàng một bên hở vai không tay, thoạt nhìn thật sự giống một con phượng hoàng bay lên từ trong lửa, niết bàn sống lại, quân lâm thiên hạ.

Chỉ nhìn qua bức ảnh này, Tiêu Tiêu liền biết lần này Lam Mạc Như đã đạt được mục đích của mình.

Các hãng truyền thông xem trực tiếp tại hiện trường còn cảm nhận sâu sắc hơn người xem trước màn hình nhiều. Giữa một khoảng toàn là váy áo màu sâm panh, màu đen, màu trắng, đột nhiên xuất hiện sắc màu đỏ rực tạo thành kích thích thị giác mãnh liệt. Lam Mạc Như vừa lên sân khấu đã làm vô số cuộn phim phải ra đi, tiếng máy ảnh tách tách vang lên không dứt bên tai.

“Ôi chúa ơi, cô ấy thật đẹp. Cô ấy là ai?” Nhiếp ảnh gia để râu rậm nhanh chóng bấm nút chụp, không chịu bỏ lỡ bất cứ giây phút đặc sắc nào.

“Một minh tinh Trung Quốc, hình như tên là Lam”. Phóng viên bên cạnh nói, tay vẫn nhanh chóng ghi chép.

“Cô ấy nhất định sẽ trở thành nữ hoàng thảm đỏ lần này, tôi dám cược với các anh”. Nhiếp ảnh gia than thở. Liên hoan phim này được tổ chức hàng năm, bởi vì quy cách tương đối cao, lịch sử lâu đời, rất nhiều thứ đều có quy định bất thành văn. Chẳng hạn như váy áo phải trang trọng, không được mặc váy ngắn gì đó. Dần dà rất nhiều nữ minh tinh đều không dám mặc quá lập dị khác người, minh tinh châu Á này tính toán rất kĩ.

Không những nhiếp ảnh gia nghĩ như vậy mà Morard đang ngồi xem trực tiếp trước màn hình cũng nghĩ như vậy: “Chiếc váy này thật tuyệt, không hề lập dị nhưng lại đủ để khiến người ta phải chú ý. Họa tiết này tôi nhớ là quý tộc cổ đại ở quốc gia các anh mới dùng đúng không?”

Chu Thái Nhiên nhìn họa tiết phượng hoàng, gật đầu: “Đúng thế, chỉ có hoàng hậu mới dùng”.

“Không sai, cô ấy chính là nữ hoàng thảm đỏ lần này”. Morard cười nói, hỏi trợ lí bên cạnh: “Đó là thiết kế của công ty nào?”

Trợ lí nhanh chóng tra thông tin, ngẩn ra đáp: “Là LY”.

LY? Morard nhìn về phía Chu Thái Nhiên bên cạnh: “Đây là thiết kế của Adeline à?”


“Không phải, của một nhà thiết kế trẻ tuổi tên là Tiêu Tiêu”. Chu Thái Nhiên không ngờ chiếc váy này lại có hiệu quả tốt như vậy, nhớ tới những lời của Triển ba tuổi nói trong điện thoại: “Cô ấy rất lợi hại, có cô ấy thì LY sẽ không đổ”, đột nhiên rất muốn cười.

Một người tuổi trẻ rất bạo dạn”. Morard sờ sờ cằm: “Cậu hãy mượn vị minh tinh này lăng xê một chút, ông Adeline sẽ không cần từ chức”.

Morard có được vị trí như bây giờ không chỉ là dựa vào tài hoa, giác quan nhạy bén đối với khuynh hướng thời trang và các thủ đoạn lăng xê thương mại cũng rõ như lòng bàn tay nên ông ta mới có thể bất bại. Morard lấy trong túi danh thiếp xa hoa xinh xắn ra một tấm danh thiếp in hình hoa sơn trà màu đen đưa cho Chu Thái Nhiên, cười bí hiểm: “Chuyển cho người tuổi trẻ đó giúp tôi. Nếu cậu sẵn sàng bỏ tiền, sang năm có thể đưa cô ấy đến CC học tập”.

Là công ty hàng đầu chuyên về mảng xa xỉ phẩm, hàng năm các công ty thiết kế đều tìm mọi cách đưa những nhà thiết kế được bồi dưỡng trọng điểm của mình đến trụ sở CC học tập, nhưng không phải ai cũng có thể đến được. Muốn học được bản lãnh thật sự từ Morard phải là người được ông ta chấp nhận, nếu ông ta không thích thì có đưa tới cũng chỉ tốn tiền vô ích.

Chu Thái Nhiên nhận lấy tấm danh thiếp, lộ vẻ suy tư.

Tiêu Tiêu ngồi trong quán nước cũng nhìn thấy cơ hội thay đổi cục diện. Chiếc váy này là cô thiết kế, nhưng Adeline chỉ đạo. Lam Mạc Như ghi điểm rất cao trên thảm đỏ, chỉ cần tung ra tin tức chiếc váy này là LY thiết kế, việc vãn hồi danh vọng cho Adeline sẽ dễ hơn nhiều.

Cất điện thoại vào túi xách, Tiêu Tiêu đưa tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ tính tiền, kể cả phần của Tần Á Nam luôn, coi như cảm ơn tin tức về quan hệ giữa La Dự và Lâm Tư Viễn, nhưng những chuyện khác thì thôi: “Chuyện Chu Sảnh mình không làm được. Nhưng chúng ta vẫn là bạn học, cậu có khó khăn gì có thể đến tìm mình, nếu có thể giúp được nhất định mình sẽ giúp”.

Đây chỉ là một câu xã giao, lại khiến Tần Á Nam đỏ mắt xúc động: “Xin lỗi cậu vì những chuyện trước kia”.

Phương Hướng Tiền đì Tiêu Tiêu như vậy cũng là vì Tần Á Nam chia rẽ, nhưng cô ta không có mặt mũi nói ra, ngập ngừng một hồi lâu cuối cùng chỉ nói một câu xin lỗi.

Tiêu Tiêu khẽ động tai, không nói gì, đi thẳng không quay đầu lại.

Đẩy cửa xoay bước vào Tang Du, lễ tân Điềm Điềm lập tức chào: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm!”

Sau khi thấy rõ là Tiêu Tiêu lập tức lại thêm một câu: “Chào bà chủ!”

Tiêu Tiêu sợ đến mức lảo đảo suýt nữa ngã xuống, nhìn trái nhìn phải thấy ở đây không có người khác mà chỉ có mình, lập tức đỏ mặt: “Đừng nói lung tung”.


Từ lúc ở châu Phi về, đây là lần đầu tiên cô đến Tang Du, suýt nữa quên mất bây giờ người quen của Triển Lệnh Quân đều biết chuyện hai người bọn họ yeu nhau rồi.

Lúc trước kết bạn với tài khoản cá nhân của Triển Lệnh Quân, cô đã lập tức vào tường xem. Triển Lệnh Quân rất ít đăng gì, trạng thái mới nhất là công bố chuyện tình yêu của mình.

Đó là một bức ảnh chụp trộm, bối cảnh là phòng bệnh trong khoang thuyền tàu chiến phiêu bạt trên biển. Một cái đầu để tóc dài gục xuống chiếc chăn màu xanh hải quân, thoạt nhìn như một con cầu gai. Một bàn tay thon dài dễ coi khẽ đặt lên mái tóc đó, đại khái là muốn thể hiện sự yêu thương của mình. Tuy nhiên kết cấu không hề duy mỹ, hoàn toàn chính là “tiên ông mò cầu gai”, chua thêm một câu: “Liên hệ mang tính hai chiều vừa thành lập”.

Không những hình ảnh chẳng ra gì mà câu chữ cũng làm Tiêu Tiêu xem không hiểu, đành phải lên mạng tra xem. Cái gọi là liên hệ mang tính hai chiều là một lí luận trong tâm lí học về quan hệ thân mật, chính là giai đoạn thứ ba của quan hệ thân mật. Đó là khi quan hệ thầm mến một chiều chuyển hóa thành hai người tương tác với nhau, gọi là thành lập liên hệ mang tính hai chiều.

Phiên dịch thành tiếng người chính là: Vừa xác định quan hệ yêu đương. Ngắn gọn hơn nữa là: Mới có người yêu. Tin tin hơn là: Vừa có gấu!

Nghĩ lan man một hồi, Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần nhìn Điềm Điềm với vẻ mặt xu nịnh trước mặt mình, cảm thấy hơi khó thích ứng. Nghĩ đến chuyện một lát nữa có thể sẽ gặp Tống Đường nịnh bợ, Lý Manh nịnh bợ, cô lập tức muốn quay đầu đi ra.

“Hì hì”. Điềm Điềm cười, cầm tay áo Tiêu Tiêu lắc lư: “Chị nói với đại ca một câu đi, làm cho em một bộ đồng phục mùa đông nữa. Chỗ này quá lạnh, em lại rất thích mặc đồng phục chị thiết kế”.

Thì ra là vì chuyện đồng phục, Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Chị đã có thẻ VIP rồi, bọn em muốn chị thiết kế nữa là phải trả tiền”.

“Chúng ta đều là người một nhà, nói chuyện tiền nong tổn thương tình cảm”. Điềm Điềm chun mũi, đáng thương hết sức.

“Thế lần sau chị nộp thẻ quý thì chiết khấu cho chị nhé!” Tiêu Tiêu nhướng mày.

“Không được, bọn em chưa bao giờ giảm giá”. Nói đến chuyện nạp thẻ, Điềm Điềm lập tức bị lão hà tiện Grandet nhập hồn.

Tiêu Tiêu: “…”


Cứ tưởng Điềm Điềm xun xoe vì chuyện đồng phục, nào ngờ vừa đi vào phòng tiếp khách, Tống Đường đang nói chuyện với Liêu Nhất Phàm vội vã đặt một tay trước ngực cúi chào theo lễ nghi cung đình: “Phu nhân, ngài đến rồi!”

Bên cạnh có khách ngồi chờ tò mò quay lại nhìn, Tiêu Tiêu vội ngăn cản Đường: “Thôi nào, đừng đùa nữa”.

Tống Đường bật cười hê hê.

Sắc mặt Liêu Nhất Phàm hơi khó coi, nhìn Tiêu Tiêu đỏ bừng mặt, hỏi: “Hai người yêu nhau thật à?”

Dựa vào trực giác của phụ nữ, Tiêu Tiêu lập tức cảm nhận được địch ý của Liêu Nhất Phàm, không khỏi ngẩng đầu nhìn kĩ cô ta. Trừ lần trước may đo đồng phục, đây là lần đầu tiên cô nhìn chính diện vị chuyên gia trị liệu này.

Không thể không nói, Liêu Nhất Phàm ngoại hình không tồi, lông mày thưa mắt dài, thoạt nhìn lạnh lùng và tháo vát, nghe nói là học muội của Triển Lệnh Quân.

Học muội, sư muội, em nuôi đều là mối nguy hiểm tiềm tàng, Tiêu Tiêu không khỏi đứng thẳng lưng lên, lộ ra một nụ cười hạnh phúc: “Đúng vậy, đợi anh ấy bình phục, tôi mời mọi người ăn cơm”.

“Thật không? Ăn gì?” Lý Manh lau mồ hôi đi ra nghe thấy có người mời ăn lập tức chạy tới, đặt cằm lên vai Tống Đường, hỏi đầy chờ mong.

“Mọi người muốn ăn gì cũng được”. Tiêu Tiêu nói hào phóng.

Lý Manh và Tống Đường hoan hô một tiếng, nghiêm túc bàn bạc nên ăn hải sản hay là ăn lẩu. Sắc mặt Liêu Nhất Phàm càng khó coi, nửa người trên cứng đờ quay người đi.

Tiêu Tiêu nhíu mày, cất bước đi lên tầng ba.

Phòng đàn hôm nay yên tĩnh hơn, không có tiếng dương cầm thánh thoát mà chỉ có tiếng nhấn nhá nhẹ nhàng đứt quãng. Mấy nốt nhạc lại dừng, sau đó lặp lại, chượt dừng, chợt biến âm.

“Anh đang viết nhạc à?” Thấy Mộ Giang Thiên đang thử âm trên phím đàn, Tiêu Tiêu rất là vui mừng.

Mộ Giang Thiên quay đầu lại, kiêu ngạo hất cằm: “Đúng vậy, có muốn nghe bản nhạc mới của tôi không?”


Giai điệu nhẹ nhàng mà kì ảo, như là giọt nước rỏ xuống từ mái hiên, nói thành một sợi dây, lại hòa vào hóa thành dòng chảy, mang vài phần sắc thái âm nhạc Trung Quốc cổ điển, như yêu như hận, như khóc như kể. Trình độ thưởng thức dương cầm của Tiêu Tiêu không cao, nhưng cô thật sự cảm thấy dễ nghe.

Yêu cầu tốc độ tay khi chơi bản nhạc này cũng không cao, nhưng đây lại là điều khó nhất khi soạn nhạc. Dùng nốt nhạc đơn giản để viết ra bản nhạc đẹp đẽ, giống như dùng những họa tiết tối giản làm ra lễ phục hoa lệ, cực kì hiếm thấy.

Tiêu Tiêu nghe mê mẩn, quên cả dự định chia sẻ với thần tượng chuyện tác phẩm của mình đang nóng bỏng, mình sắp đi lên đỉnh cao của cuộc đời.

Bản nhạc kết thúc, Tiêu Tiêu lập tức vỗ tay nhiẹt tình: “Bản nahcj này tên là gì?”

Trong đầu nghĩ chắc sẽ kiểu kiểu như cao sơn lưu thủy, bởi vì cô nghe xong chỉ cảm thấy trong khúc nhạc tràn ngập tiếng nước.

“Bản giao hưởng ánh sáng”. Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Tiêu, Mộ Giang Thiên ngước mắt lên: “Đây là ánh sáng mà bây giờ tôi hiểu”.

#########

Học muội: Bọn tao cùng học đại học, mày có không?

Tiêu Tiêu: Không có.

Học muội: Bọn tao cùng làm một chỗ, sáng chiều chung sống, mày có không?

Tiêu Tiêu: Không có.

Học muội: Thế mày có cái gì đọ được với tao?

Tiêu Tiêu: Tao có Quân Quân.

Học muội:…

Quân Quân: Game over!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.