Đọc truyện Lượng Thân Định Chế – Chương 48: Tin tức
Vẻ mặt Hạ Viêm cực kì buồn cười, Tiêu Tiêu không nhịn
được lấy điện thoại di động ra định chụp cho cậu bé một kiểu, bị cậu bé
lạnh lùng gạt ra, xoay người bước đi chỉ để lại cho Tiêu Tiêu một bóng
lưng hầm hừ tức giận.
Tiêu Tiêu gửi cho Triển Lệnh Quân bức ảnh bóng lưng và chiếc xe ba bánh
này, kèm một chuỗi cười “Ha ha ha ha ha ha“. Đến lúc cô đã lên tàu điện
ngầm, Triển Lệnh Quân vẫn không trả lời, Tiêu Tiêu không khỏi ngứa ngáy
tay chân, lại gửi cho anh ta một câu.
Tiểu Tiểu Bố: Tại sao không nói một tiếng đã đi rồi?
”Ai da, đúng là vòng vo!” Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm màn hình một lát, cảm thấy giọng điệu này rất giống một cô nàng ai oán vì bị bỏ rơi, muốn thu hồi tin nhắn nhưng đã quá thời hạn hai phút nên chỉ có thể trợn mắt
nhìn.
Một tuần trôi qua, Triển Lệnh Quân vẫn không hề trả lời. Tiêu Tiêu cũng
không còn dại dột nữa, chấm dứt hành vi nhắn tin ngu ngốc, chuyên tâm
vào công việc.
Vải vóc in nhuộm định chế cho “Niết Bàn” đã xong, Tiêu Tiêu bắt đầu bận
rộn làm gấp. Bởi vì tháng 12 Lam Mạc Như sẽ phải đi dự liên hoan phim,
cô chỉ còn thời gian không đến một tháng nữa.
Mà cùng lúc đó, cuộc thi thiết kế thương mại do Đại Lương Sáng Thế và
công ty bất động sản Bàn Thạch liên hợp tổ chức cũng bắt đầu. Dưới áp
lực của dư luận, Diêu Tinh Châu phải nhận lời tham gia cuộc thi đấu biểu diễn lần này. Thí sinh số 9 giành giải ba thì từ chối, hắn đã rất may
mắn mới giành được giải ba, đương nhiên không muốn dây dưa thêm cho phức tạp.
Cuối cùng tổng cộng có tám nhà thiết kế đồng ý tham gia.
Bởi vì lấy biểu diễn giải trí là chính, lần này việc cho điểm sẽ do 500
khán giả tại hêện trường và mười vị khách mời có chuyên môn trong ngành
cùng quyết định. Đề thi thì do Trịnh Kiến QUốc, cha của Trịnh Xuyến đưa
ra.
Trịnh Kiến Quốc cười tít mắt đi lên sân khấu, vẫy tay với ống kính: “Tôi là một thường dân, không biết gì về thiết kế, vì thế chỉ ra một đề mục
đơn giản“.
Nói xong từ sau cánh gà đi ra tám thiếu nữ tuổi thanh xuân dáng người
xấp xỉ nhau, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, đều mặc quần
bò áo phông trắng thống nhất.
Trang điểm sạch sẽ mát mẻ, thoạt nhìn rất là bắt mắt, chỉ có hai chữ Bàn Thạch to đùng in trên áo phông là rất ngứa mắt.
”Áo quảng cáo mà, đương nhiên là xấu rồi“. Người dẫn chương trình pha
trò rất hợp thời điểm: “Áo quảng cáo mặc dù xấu, nhưng hai chữ Bàn Thạch của chúng ta tuyệt đối không xấu, các bạn nhìn xem, đường ngang nét
dọc, nét bút cực kì sắc sảo“. Những lời lấy lòng nhà tài trợ tỏ ra cực
kì khoa trương.
Dưới khán đài lập tức truyền đến tiếng xì xào, Trịnh Kiến Quốc không
nhịn được cười: “Đây chẳng phải phông chữ in đậm thường dùng sao, anh
khoa trương quá rồi đấy!”
”Ha ha ha ha…” Khán giả cười ồ, bầu không khí trong hội trường dần dần trở nên tích cực.
Đề bài do Trịnh Kiến Quốc đưa ra quả thật đơn giản, chính là các thí
sinh phải thiết kế tại chỗ một chiếc áo dài tay màu trắng cho các thiếu
nữ này, dùng vải vóc giống nhua thiết kế tại chỗ, do nhân viên chế bản
và công nhân Đại Lương Sáng Thế mang đến hoàn thành, nhà thiết kế chỉ
phụ trách vẽ thiết kế và trang sức.
Tám nhà thiết kế xếp hàng theo thứ tự trên sân khấu, mỗi người có một
máy tính, mỗi máy tính đều quay phát trực tiếp màn hình lên màn hình
lớn.
Đề thi này nhìn rất đơn giản nhưng thực ra lại là thách thức lớn cho các nhà thiết kế. Phạm vi đề mục rất hẹp, có rất ít không gian để phát huy. Những nhà thiết kế khác đã bắt tay vào việc, Tiêu Tiêu nhìn vải vóc
trong tay, rơi vào trầm tư.
Trong lúc này, người dẫn chương trình cũng không nhàn rỗi, lúc thì giảng giải về thiết kế, lúc thì xuống ghế khán giả phỏng vấn.
”Chị đánh giá cao nhất nhà thiết kế nào?” Người dẫn chương trình đưa micro cho khán giả.
”Tôi đánh giá cao Diêu Tinh Châu. Cuộc thi thiết kế trước anh ấy đạt số điểm cao nhất, chắc chắn trình độ cũng cao nhất“.
”Tôi đánh giá cao Mi Hinh, vải trắng làm quần áo phục cổ rất hợp, đề thi này tương đối có lợi với cô ấy“.
”Tôi chọn Tiêu Tiêu, lần trước cô ấy đã giành quán quân“.
Vẽ hình, chế bản, cắt may, đính cúc, tất cả liền một mạch tại hiện
trường. Đại Lương Sáng Thế đưa những thợ may tay nghề tốt nhất đến, động tác mây trôi nước chảy như biểu diễn nghệ thuật làm cho những khán giả
không hiểu lắm về ngành nghề thời trang đều được mở mang kiến thức.
Sau khi trang phục được chế tạo ra sẽ được gắn thẻ bài tương ứng, mang cho tám thiếu nữ mặc thử.
”Oa…” Khi tám người mẫu lần lượt đi ra, khán giả không nhịn được kêu
lên liên tục. Áo trắng dài tay vô cùng đơn giản không ngờ lại được các
nhà thiết kế làm thành kiểu dáng đa dạng như vậy.
Mi Hinh làm một bộ Hán phục cải tiến, cổ tay áo hơi loe mở ra như cánh
hoa, sợi tơ màu lam nhạt chạy quanh cổ tay áo, buông xuống hợp thành một chùm tua màu xanh, bước đi rất có phong vận cổ điển.
Trịnh Xuyến thì thiết kế một chiếc áo hở rốn thời thượng, vạt áo chỉ
buông xuống đến hết xương sườn, biến thành hai dải vải thật dài thắt
thành một chiếc nơ con bướm phía trên rốn, trên vai cũng khoét hai lỗ
tròn đối xứng, làm cho bờ vai thiếu nữ thoạt nhìn càng thêm mượt mà.
Tần Á Nam thì bạo dạn làm theo phong cách gợi cảm, tay áo bị khoét rỗng một nửa, lộ ra một nửa cánh tay, rất là nổi bật.
Nổi bật nhất vẫn là thiết kế của Diêu Tinh Châu, hắn làm một chiếc áo sơ mi kiểu lễ phục cung đình thời Trung cổ, tầng tầng lớp lớp đăng ten may trên tay áo làm cho thiếu nữ mặc áo lập tức hóa thành công chúa Bạch
Tuyết đứng trong tòa thành chờ đợi hoàng tử của mình.
Ngoài ra còn có thiết kế đuôi én, thiết kế hở lưng, thiết kế hai cánh, mỗi người mỗi vẻ.
Đến thiết kế của Tiêu Tiêu thì làm mọi người kinh ngạc. Bởi vì, chỉ bởi vì chiếc áo này quá thuần khiết.
Áo trắng dài tay vô cùng sạch sẽ, không có bất cứ điểm nào khác người,
dường như chỉ là một chiếc áo đồng phục, chỉ có cổ tay áo và cổ áo được
xử lí đặc thù. Cổ tay áo thiết kế đường viền hoa có dây chun bên trong,
giống như tiễn tụ thời cổ đại, bên trên dùng sợi tơ màu hồng đan chéo
xuyên qua, cuối cùng thắt nơ con bướm xinh xắn. Lúc người mẫu đưa tay
lên, mọi người mới có thể phát hiện thiết kế “Tay áo đèn lồng” đó rất
tinh tế, chỉ có chỗ cánh tay hơi nới rộng một chút, không hề khoa
trương, thoạt nhìn rất là mát mẻ. Cổ áo cũng có thiết kế co giãn tương
ứng với tay áo, cũng dùng sợi tơ màu hồng điểm xuyết.
Ngoài ra không có bất cứ trang sức dư thừa, khoét rỗng hoặc họa tiết đặc thù nào.
”Ơ, tại sao Tiêu Tiêu lại đưa ra một thiết kế như vậy, chắc chắn sẽ bị
điểm thấp“. Giám khảo ngồi bên cạnh Adeline nhỏ giọng nói với Adeline.
”Đúng vậy, người khác thì phong cách Gothic, phong cách phục cổ, còn cô
ấy thì là cái gì? Phong cách đồng phục à?” Một vị giám khảo khác cũng
nói theo.
Adeline nhìn tám chiếc áo trên sân khấu, không nói một lời. (ND: Cái bà Adeline này cứ sao sao ấy nhỉ, không thích)
Đầu tiên là người xem bỏ phiếu, 500 khán giả lựa chọn chiếc mình thích,
mỗi người chỉ có thể chọn một, 500 điểm được chia cho tám thí sinh, như
vậy có thể sẽ tạo thành chênh lệch rất lớn.
Trên màn hình lớn hiển thị số báo danh của tám nhà thiết kế, phía trên
mỗi con số đều có một cột điểm không ngừng lên cao. Tiêu Tiêu xếp số ba, đứng ở vị trí thứ ba, nhạc nền biến thành tiếng tim đập thịch thịch.
”A!” Từ bàn giám khảo có tiếng kêu kinh ngạc vang lên, mới đầu Diêu Tinh Châu tăng lên nhanh nhất, con số trên đỉnh cột nhanh chóng nhảy đến
103. Sau đó cột số 3 bắt đầu tăng tốc, chỉ chốc lát sau đã vượt qua Diêu Tinh Châu, cuối cùng dừng lại ở con số 198.
8 con số lần lượt là 103, 78, 198, 21, 36, 13, 42, 9. Chênh lệch cực kì
rõ ràng, thí sinh đưa ra thiết kế tua rua đầy người được điểm thấp nhất, chiếc áo theo phong cách đồng phục của Tiêu Tiêu được điểm cao nhất.
Tiêu Tiêu giành điểm cao nhất, người dẫn chương trình cũng kinh ngạc, nhân tiện phỏng vấn một người xem: “Anh đã chọn ai?”
”Tôi chọn số 3, bởi vì tôi cảm thấy số 3 nhìn vừa mắt nhất“.
”Tôi cũng chọn số 3, bởi vì nếu mua quần áo cho con gái tôi, chắc chắn tôi sẽ mua cái này, chiếc áo đó quá đẹp“.
Để đề phòng thí sinh tự mình khoe khoang làm ảnh hưởng đến phán đoán của người xem, sau khi bỏ phiếu mới cho phép nhà thiết kế trình bày về tác
phẩm. Người dẫn chương trình không hề do dự đưa micro cho Tiêu Tiêu đầu
tiên.
”Vì sao cô lại đưa ra thiết kế như vậy?” Adeline là người phát ngôn của ban giám khảo, lên tiêng shoir Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu cười cười, học giọng điệu của Triển Lệnh Quân khi giảng giải
về bệnh tật, ung dung bình tĩnh nói: “Các thiếu nữ ở tuổi này còn đang
đi học phổ thông, cha mẹ mua một chiếc áo cho họ nhất định là muốn họ đi học cũng có thể mặc được. Nếu mặc hở hang hoặc quá mức lòe loẹt sẽ bị
giáo viên phê bình, thế là mua về cũng lãng phí“.
Các khán giả vừa rồi còn không quá hiểu vì sao mình lại cảm thấy chiếc
số 3 vừa mắt lúc này mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Áo sơ mi dài tay chính là
trang phục hàng ngày thường xuyên bán ở siêu thị cửa hàng, nhìn tám
chiếc áo này, định mua một chiếc cho con mình ở độ tuổi này, chỉ cần hơi nghĩ một chút là biết mọi người sẽ lựa chọn chiếc nào.
Adeline khẽ gật đầu, trên gương mặt nghiêm khắc lộ ra một nét cười nhàn
nhạt: “Suy nghĩ cho người mặc quần áo, đó chính là phẩm chất nên có nhất của một nhà thiết kế“.
Được Adeline khen ngợi như vậy, hai mắt Tiêu Tiêu không khỏi cay cay.
Nhớ lúc đầu mới vào LY, Adeline trách cô không xứng làm thiết kế vì
không có lí thuyết thiết kế của mình, bỗng nhiên cô có cảm giác như vén
mây mờ nhìn thấy mặt trời.
Cuối cùng, vì kết quả bỏ phiếu của khán giả chênh lệch quá lớn, Tiêu
Tiêu dễ dàng giành vị trí thứ nhất. Không còn có ai đề cập đến chuyện
Tiêu Tiêu không bằng Diêu Tinh Châu nữa.
Tiêu Tiêu muốn chia sẻ niềm vui của mình, lại vô thức bấm vào tin nhắn
WeChat với Triển Lệnh Quân. Thấy vẫn ở trạng thái chưa trả lời, cô thở
dài, đúng lúc này Lương Tĩnh Dao đột nhiên gọi điện thoại tới.
”Tiêu Tiêu, tao hỏi rồi, cái thằng Hách Nhân đó quả thật đã từng bị kỉ
luật, đúng trong học kì có cuộc thi thiết kế đó“. Lần trước nhờ Lương
Tĩnh Dao hỏi thăm chuyện của bạn trai cũ của Chu Sảnh, hôm nay cuối cùng đã có kết quả.
”Tao biết rồi, cảm ơn mày, Dao Dao!” Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, bắt gặp
ánh mắt Tần Á Nam. Tần Á Nam lần này triệt để thất bại trước cô, không
còn lí do gì khác để bao biện nữa, sắc mặt rất là khó coi, thấy Tiêu
Tiêu nhìn mình liền dứt khoát bước về phía cô.
Tiêu Tiêu chuẩn bị gác điện thoại để đối phó Tần Á Nam, lại nghe thấy
Lương Tĩnh Dao nói một câu: “Tiêu Tiêu, mày có điện thoại của lão anh họ Triển Lệnh Quân của tao không? Hắn ra nước ngoài rồi, số trong nước tạm không dùng nữa, đổi một số khác mà không cho ai biết. Chả biết đến cái
nơi chó ăn đá gà ăn sỏi nào mà mang cũng không có, bác gái tao cũng chịu không liên lạc được với hắn“.
Thì ra không phải không trả lời cô mà ở bên đó không có mạng.
Nghe Lương Tĩnh Dao nói như thế, tâm tình của Tiêu Tiêu đột nhiên bừng
sáng, đối mặt với Tần Á Nam đang đi tới, không ngờ lại còn lộ ra một nụ
cười, làm Tần Á Nam sợ đến mức suýt nữa ngã lộn nhào.