Bạn đang đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều – Chương 43: Chúng tôi đoạn tuyệt
Một câu nói, khiến cho tôi hoàn toàn ngây ngốc ở nơi đó.
Chuyện này…. cũng quá thình lình mà?
Hai má bỗng nhiên nóng bỏng hẳn, tôi ngay cả nói chuyện cũng nói lắp: “Sư, sư phụ, ở nơi này, không, ở trên xe
ngựa. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt cười dùng đầu ngón tay chọt vào trán
tôi, nheo mắt xinh đẹp nói: “Tiểu Tự nghĩ tới chuyện gì vậy, sư phụ chỉ
là bảo ngươi giúp thay đổi áo ngoài”. Tôi vừa nghe thấy, mặt thoáng cái
nóng bỏng như có thể bốc hơi nước.
Tôi ngoan ngoãn vươn tay, ngón tay hơi
run, ngốc ngốc cởi vạt áo hắn. Lâu Tập Nguyệt cứ như vậy nghiêng người
dựa vào thành xe, lẳng lặng nhìn tôi, lòng tôi nhảy bùm bùm. Vạt áo cởi
bỏ sau, tôi hướng tới giúp hắn cởi bỏ áo xuống, bỗng nhiên ngã xấp
xuống, khi phục hồi tinh thần lại, tôi đã bị kìm chặt trước ngực hắn.
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu, tầm mắt đánh
thẳng vào trong đôi mắt hắn, bên trong ánh sáng luân chuyển, ánh sáng từ đôi đồng tử đen láy như đang hút vào linh hồn nhỏ bé của tôi.
Lâu Tập Nguyệt im lặng nhìn tôi hồi lâu,
cúi đầu dùng cái trán vô cùng thân thiết chạm vào trán tôi, hỏi tôi:
“Tiểu Tự, còn đau không?” Tôi nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: “Đều khỏi rồi”. Lâu Tập Nguyệt hôn lên khoé mắt tôi, lại hỏi: “Kẹo ăn ngon không?” Tôi
sửng sốt, lập tức hiểu hắn nói chính là hộp kẹo kia, cảm giác hạnh phúc
khiến cho tôi cảm thấy miệng cũng ngọt ngào, giống như hương vị còn ngay trong miệng. Tôi thấp giọng trả lời: “Ăn ngon, rất ngọt.”
Lâu Tập Nguyệt cười cười, ngón tay thon
dài nắm lấy gáy tôi, lực đạo rất nhẹ rất dịu dàng vuốt ve. Tôi nhất thời run lên, có một cảm giác tê dại nói không nên lời truyền khắp toàn
thân. Eo càng bị siết chặt, tôi cảm thấy sắc mặt Lâu Tập Nguyệt dần dần
trở nên sâu sắc, hơi thở ở trên mặt tôi cũng trở nên nóng bỏng, tôi mơ
hồ ý thức được sẽ như thế nào, thân mình cứng ngắc không động đậy chút
nào.
Nhưng cuối cùng, Lâu Tập Nguyệt vẫn buông cánh tay ôm tôi ra, hắn nâng tay lên không nặng không nhẹ véo má tôi,
cười nói: “Tiểu Tự gấp rút lên đường rất vất vả, lần này, trước nhớ kỹ.” Lửa từ hai má tôi đốt thẳng tới bên tai.
Lúc này, tôi bỗng nhiên nhớ tới một việc, vội vàng lấy bọc hành lý của tôi lại đây, mở ra cúi đầu lục lọi tìm
kiếm, khi nhìn tới viên kẹo nhỏ, tôi giống như dâng hiến vật quý đưa nó
tới trước mặt Lâu Tập Nguyệt nói: “Sư phụ, loại kẹo Quế Hoa này rất
ngon, Tiểu Tự để lại một cái cho người” Lâu Tập Nguyệt trong đồng tử khẽ loé sáng, cười mỉm nói: “Tiểu Tự thực ngoan. Đem một cái cuối cùng cho
sư phụ.” Nói xong, không có động tác gì.
Tôi sợ run một khắc, đột nhiên nhớ tới
trước kia lúc tôi nhìn không thấy, hắn muốn tôi làm chuyện ‘hiếu kính’
hắn, đỏ mặt đem kẹo lột vỏ, thật cẩn thận đưa đến bên miệng hắn. Lâu Tập Nguyệt khẽ mở đôi môi, đầu lưỡi cố ý hay vô tình liếm lấy ngón tay tôi. Cái cảm xúc lưỡi mềm ấm áp tiếp xúc, khiến cho tay tôi suýt chút nữa
run lên làm rớt kẹo.
Lâu Tập Nguyệt ngậm kẹo, kéo tôi qua hôn, đầu lưỡi nhân cơ hội đưa kẹo vào trong miệng tôi, buông ra cười nói:
“Tiểu Tự thì ra lại thích như vậy, về sau hằng năm vị sư đều tặng” vẻ
mặt tôi cứng đờ, trong miệng chậm rãi sinh ra một tia chua sót, trên mặt vẫn lộ ra tươi cười. Nhanh, rất nhanh Lâu Tập Nguyệt sẽ cởi bỏ độc tình cổ, mà những lời nói ngọt ngào này, tôi rốt cục chẳng còn nghe được.
Tôi vươn tay cánh tay ôm lấy hắn cười,
đáy mắt ngấn lệ nói: “Sư phụ, Tiểu Tự có thể không cần kẹo, chỉ cần về
sau từng sinh nhật đều có người kề bên.” Biết rõ đó là hy vọng xa vời,
tôi còn có lòng tham không đáy càng ngày càng muốn nhiều dịu dàng giả
dối ấy.
“Cả đời?” Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên hỏi ngược lại.
Tôi sửng sốt, cố sức gật đầu. Đúng, cả đời, cả đời tôi.
Lâu Tập Nguyệt có chút kích động hôn môi
tôi, bàn tay ra sức vuốt ve lớp quần áo. Tôi cảm thấy bản thân mình
giống như bị một ngọn lửa bao vây, sắp thiêu đốt, ngẩng đầu lên hơi thở
dồn dập thở dốc, dựa vào một chút thanh tỉnh cuối cắn môi không phát ra
thanh âm.
Bỗng nhiên, Lâu Tập Nguyệt dừng lại tất
cả động tác, nhìn về phía tôi dừng một lát, đem tôi đẩy ra một chút.
“Chờ một chút.” Hắn hơi thở toàn bộ loạn nhịp nói. Tôi khó hiểu nhìn
thấy hắn, Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy, cười ha ha, gặm cắn vành tai tôi,
môi dán lên lỗ tai nói ra từng chữ: “Ta thích nghe âm thanh của Tiểu
Tự.”
Đêm hôm đó, hắn ôm tôi triền miên cả đêm.
Xa cách lâu gặp lại khiến cho Lâu Tập
Nguyệt có vẻ rất động tình, hắn dây dưa tôi, năn nỉ tôi, so với trước
kia mỗi lần đều kịch liệt. Sau đó, miệng tôi cũng đã muốn nói không ra
một tiếng, còn nức nở, hoàn toàn không còn sức lực.
Không biết khi nào, tình hình mới ngừng, bởi vì sau cùng tôi rất bẽ mặt đã ngất đi.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, tôi mơ mơ màng màng cảm thấy có một bàn tay xoa ở trên lưng, tôi lúc đầu ngẩn ra, tiếp sau tỉnh táo lại.”Đừng, sư phụ, đừng. . . . . .” Tôi kinh hoảng không
kịp nghĩ lại, lấy tay đè lại cái tay kia. Lâu Tập Nguyệt cũng không khó
xử tôi, im lặng để mặc tôi đè lại không động nữa.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Ngay tại
đây lại nghe một giọng nói êm tai miễn cưỡng vang trên đỉnh đầu: “Tiểu
Tự, sau khi trở về ngươi nên tẩm bổ nhiều.” Ngón tay thon dài nâng cầm
tôi lên, để nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy lấp lánh, “Ngươi thể lực quá kém.” Tôi nhất thời mặt đỏ tai hồng. Làm sao là tôi thể lực kém, rõ
ràng là! Rõ ràng là có người rất không biết điều độ. . . . . .
Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy thái độ quẫn
bách của tôi, hồn nhiên không biết tự xét lại còn cười ra tiếng, ngón
tay nhẹ vỗ về môi sưng đỏ, bỗng nhiên nói nhỏ: “Tiểu Tự, nếu sư phụ
không phải thiên hạ đệ nhất, ngươi có thất vọng không?” Tôi bật người
lắc đầu, ôm lấy cổ hắn nói: “Đương nhiên sẽ không.” Lâu Tập Nguyệt ý
cười càng sâu sắc, vuốt sợi tóc tôi rũ trên ngực hắn, lời nói tự tin
nói: “Nhưng dù vậy, ngoài trừ Thanh Viễn chưởng môn cùng Tuệ Minh phương trượng Thiếu Lâm Tự, ai cũng đừng nghĩ cùng ta liều mạng.”
“Phải” Tôi rất tin tưởng không nghi ngờ gì ra sức gật đầu.
Lâu Tập Nguyệt bị dáng vẻ ‘chân chó’ của
tôi chọc cười, nâng mặt tôi hôn vài cái, dán môi kề bên tôi nói: “Cho
nên, Tiểu Tự đừng quên lời nói ngày hôm qua, ngươi phải cả đời đợi bên
người ta. Để ta muốn nhìn có thể nhìn, muốn ôm có thể ôm. Đã biết
chưa??” Hắn nói lời nói nồng nàn không muốn xa khiến cho tôi kìm không
được mà lệ nóng doanh tròng, mới cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống dưới
ngực hắn.
Loại hứa hẹn này, nếu xuất phát từ tâm
chân ý thực sự của hắn, tôi sẽ hạnh phúc đến độ ngất xỉu một trận. Rất
đáng tiếc, không phải.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy rất thoả
mãn. Bởi vì từ nay về sau, Lâu Tập Nguyệt không bao giờ … sẽ đối với
người khác nói những lời giống thế này.
Sau khi cởi bỏ độc tình cổ hắn sẽ không còn yêu thương ai nữa.
***
Tôi theo Lâu Tập Nguyệt trở lại Thiên Nhất giáo, là lúc nửa tháng sau .
Bởi do hắn rời khỏi hơn nửa năm, một hồi
đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ bị giáo vụ cuốn lấy. Thiên Nhất
giáo hộ pháp Tả Tấn đến cầu kiến, nói muốn gặp hắn bàn giao công việc,
trong khoảng thời gian hắn không có đây xảy ra không ít chuyện lớn.
Bởi vì do Lâu Tập Nguyệt, trên đường đi
tôi gần như không ngủ được bữa nào ngon giấc, cứ như thế này vất vả mới
tìm được lấy cớ, vội vàng về phòng mình ngủ một giấc. Cảm giác ngủ một
cái cũng đã lâu mới tỉnh lại, sau đó tôi liền nằm trên giường, nghiêng
đầu đánh giá chung quanh. Hồi lâu không trở về, bài trí trong phòng đều
khiến cho tôi cảm thấy có chút xa lạ.
Quên mất thời gian, Lâu Tập Nguyệt cũng
gần xong chính sự, tôi ngồi dậy chuẩn bị rửa mặt chải đầu chuẩn bị một
chút đi gặp hắn. Đúng lúc cửa bị đẩy ra..
Tôi hơi kinh ngạc nhìn bóng hình xinh đẹp vào phòng, sau đó phục hồi lại tinh thần, kêu một tiếng: “Tử Yên tỷ.”
Tử Yên buông quần áo sạch sẽ trong tay, nói: “Tiểu Tự, nước chuẩn bị
rồi, quần áo tắm rửa ở chổ này.” Nói xong nhanh nhẹn đi đến bên giường
tôi, hỏi tôi: “Thân mình không có việc gì chứ?” Tôi trả lời chị: “Cám ơn Tử Yên tỷ, đều tốt lắm.” Tử Yên cười gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Giống như lơ đãng, ánh mắt chị ta khi đảo qua gáy tôi bỗng nhiên dừng lại.
Tôi biết Tử Yên thấy cái gì, rất là xấu hổ đem áo kéo kéo, che khuất dấu vết tình – yêu để lại, lại vẫn là đỏ mặt.
Lại bỗng nhiên, trong tai nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín.
Tôi nâng lên mắt, khó hiểu nhìn Tử Yên
thở dài, phát hiện chị ấy giờ phút này ánh mắt nhìn tôi rất kỳ quái,
không phải oán hận, không phải ghen tị, mà là thương hại sâu sắc.
Chị ta nắm tay tôi, hơi lạnh từ ngón tay phủ lên mặt tôi, khiến cho nhịn không được muốn né tránh.
“Tiểu Tự, muội càng ngày càng xinh đẹp.”
Chị ta nói với tôi, trong giọng nói không ít hàm ý ca ngợi “Khó trách
công tử lại mang muội về”
Toàn thân tôi chấn động, trợn to mắt nhìn chị.
Tử Yên nói tiếp: “Bảy năm trước, công tử
ra ngoài, nói muốn đi tìm một cô gái, đúng là khi hắn về lại mang theo
muội. Khi đó ta cứ cảm thấy tò mò. Mãi cho đến nửa năm trước kia, lần
công tử bế quan cuối cùng, ta đưa đồ ăn thức uống vào, phát hiện có
chuyện bất ngờ. Hắn không có đang luyện công, mà nhìn một bức tranh xuất thần, thế nhưng ngay cả ta vào mà cũng chưa nhận thấy được.”
Lòng tôi như bị vạch ra một cái lỗ hổng,
một cái nghi vấn nảy lên trong lòng vẫn bị tôi dùng áp lực chôn sâu: Lâu Tập Nguyệt dùng tình cổ, vì sao không chọn người khác, cố tình ‘ thích ’ tôi?
Tôi nháy mắt rồi chớp mắt nhìn chằm chằm
đôi môi xinh đẹp của Tử Yên, nhìn thấy chúng nó hơi hơi khép mở, không
có bất kỳ lực nào đi ngăn cản chị ta nói ra lời tàn nhẫn:
“Sau đó, ta lại trộm đi vào một lần, kinh ngạc phát hiện, dung mạo cô gái trên bức tranh kia, có vài phần giống muội.”
***
Khi Lâu Tập Nguyệt đẩy cửa vào, tôi ngồi
yên trên giường, ngơ ngác nhìn hắn không có phản ứng. Hắn thẳng tiến lên ôm tôi, cười ở bên tai tôi: “Tiểu Tự nghỉ ngơi tốt chứ?” thấy tôi hồi
lâu không có mở miệng, hắn buông ra nhìn mặt tôi, tươi cười trên mặt
nhạt dần: “Làm sao vậy?”
Tôi chỉ nhìn hắn, không có hé môi.
“Tiểu Tự là không thoải mái sao?” Lâu Tập Nguyệt nhận thấy dị thường, hỏi tôi: “Sư phụ gọi người ta kêu thầy
thuốc đến.” Hắn xoay người muốn đi, tôi vừa thấy bóng dáng hắn đi liền
sợ hãi, rất sợ hắn giống lần trước vậy, rời đi không bao lâu, một hồi
đến còn một chưởng giết tôi.
“Sư phụ, con không sao, thật sự!” Tôi vội vàng ôm lấy tay Lâu Tập Nguyệt, vội la lên: “Con ngủ rất ngon, có chút
choáng váng đầu.” Lâu Tập Nguyệt quay lại dò xét tôi vài lần, nâng tay
sờ mặt tôi cười nói: “Tiểu Tự ngốc.”
Tôi vươn cánh tay ôm lấy eo hắn, đầu vùi
vào người hắn. Lâu Tập Nguyệt xoa xoa bả vai tôi, bỗng nhiên xoay người
bế tôi lên, cười tủm tỉm nhìn vào mắt tôi nói: “Nước đều chuẩn bị tốt,
Tiểu Tự vì sao còn không cần? Chẳng lẽ. . . . . .” Hắn cố ý kéo dài
giọng, mặt đề sát vào môi tôi hôn một cái, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ, là
đang chờ sư phụ?”
Đồng tử hắn như câu hồn người, tôi nhìn
thấy, trong lòng tưởng tượng đến lời nói vừa rồi của Tử Yên, tựa như
muốn xé toạc nỗi đau ấy. Như vậy một đôi mắt xinh đẹp, thật sự là xuyên
thấu qua tôi, nhìn thấy một người con gái khác sao?
Lâu Tập Nguyệt đặt tôi ngồi trên chiếc
ghế ở sau bình phòng, hắn khoanh tay thử nước ấm, sau đó vươn tay cởi
quần áo của tôi sạch sẽ. Ở trước mặt hắn loả như vậy, bất luận từng có
nhiều lần, tôi vẫn cảm thấy rất thẹn thùng. Tôi theo bản năng dùng quần
áo che khuất thân thể, lại bị hắn nắm lấy tay.
“Đừng che, Tiểu Tự.” tiếng nói hắn trầm
thấp, ánh mắt nóng rực dừng trên người tôi, chuyên tâm giống như mỗi một tấc làn da đều dùng môi hôn. Ngón tay hắn vuốt ve xương quai xanh của
tôi, trong đáy mắt đầy dục vọng không cầm được ý cười “Không nghĩ tới,
lúc trước kia là con mèo nhỏ, bây giờ lại như vậy. . . . . . Động lòng
người.”
Ngón tay mang theo ngọn lửa chậm rãi đi
xuống, tôi bỗng nhiên một cái giật mình, nắm tay hắn. Khi Lâu Tập Nguyệt thoáng kinh ngạc nhìn chăm chú, tôi hỏi hắn: “Sư phụ, Tiểu Tự đẹp
không?” Lâu Tập Nguyệt cụp mắt cười yếu ớt, không nói gì, cúi đầu hôn
lên mặt mày tôi, hôn cẩn thận như vậy, dịu dàng vô cùng.
Ngực bị rút hết không khí hơi thở không
thông, cảm thấy áp bách, khiến cho tôi hít thở khó khăn. Tôi lại luyến
tiếc buông hay tay ôm lấy hắn. Khóe mắt khẽ liếc qua khối ngọc bài trên
vạt áo hắn, lớn mật ôm lấy đầu hắn, đem môi nghênh đón dẫn dắt..
Đó là bay ngã vào lửa, cuối cùng một hồi điên cuồng.
Tôi chưa bao giờ giống đêm nay, chủ động như thế đón ý hùa theo hắn, hôn môi hắn, một lần rên rỉ – gọi tên hắn.
Khi tất cả thuỷ triều nồng nàn rút lui, Lâu Tập Nguyệt mệt mỏi nằm ở bên người tôi, ôm tôi chìm vào giấc ngủ.
Bóng đêm tràn vào, tôi dưới ánh trăng mở
mắt. Thân thể mệt chết đi, đối với tôi lại không có chút buồn ngủ nào.
Tôi nghiêng đầu nhìn thấy hắn ngủ bên cạnh, chỉ cảm thấy nhịp tim đập
cũng chịu sự khống chế, sau một hồi, run rẩy vươn tay, điểm trúng huyệt
đạo hắn.
Tôi xoay người bước xuống, đi đứng có
chút chút loạng choạng đứng không được, vịn lấy đầu giường, hít sâu mấy
hơi, quặc quần áo qua loa, sau đó tìm quần áo hỗn độn trên mặt đất, tìm
lấy miếng ngọc bài kia.
Miếng ngọc bài này khi hắn mang tôi đi Tử Thần phái, cố ý để lại cho Tả Tấn, để cho gã ta ở Thiên Nhất giáo xử lý giáo vụ. Tôi siết chặt ngọc bài, cả người đều phát run. Tôi không có
dũng khí tự miệng mình hỏi Lâu Tập Nguyệt hắn coi tôi là ai, tôi sợ hãi
nghe chính câu trả lời từ hắn, sợ so với lời từ Tử Yên nói ra, còn khiến tôi đau thống khổ gấp trăm ngàn lần.
Cái cảm giác đau này, tôi chịu không nổi.
Cho nên, tôi quyết định tự bản thân mình xem. Tôi không tin Tử Yên nói, tôi chỉ tin tưởng tận mắt mình nhìn thấy
Có miếng ngọc bài này, tôi rất thuận lợi
đi vào gian thạch thất. Lâu Tập Nguyệt vẫn không cho phép tôi vào, tôi
tìm kiếm một hồi, mới thắp sáng được ngọn nến trên bàn đá, ở bên trong
tìm kiếm chung quanh. Tay không ngừng run rẩy, lòng tôi có tiếng hò hét: ngàn vạn lần đừng để cho tôi tìm được, ngàn vạn lần đừng. Bức tranh gì
đó, tất cả đều là lời nói bịa đặt của Tử Yên
Đột nhiên, các hộp gỗ trên đỉnh bị tôi
đánh rơi xuống, một cuộn tranh ‘lộc cộc’ lăn ra. Tôi kinh ngạc nhìn thấy nó, động tác đều dừng lại.
Tựa như trải qua một đời vậy, tôi chậm rãi khom thắt lưng, run rẩy cầm bức hoạ cuộn, mở ra từng chút… . . . . .
***
Tôi biết có người bước vội vào, tôi cũng
biết người đó là ai, đối với người đó tôi vẫn ngồi xổm trên mặt đất,
nhìn bước hoạ cuộn tròn trong tay, không hề chớp mắt.
Người nọ đứng phía sau tôi, im lặng không lên tiếng.
“Sư phụ” tôi gọi hắn, đầu ngón tay vuốt
ve chữ ” Triệt” đề trên bức tranh, nói: “Cha người hoạ dung mạo mẹ con.” Đưa lưng về phía hắn, tôi đem bước hoạ cẩn thận cuộn tròn lại, tiếng
nói cứng nhắc giống như mặt nước tĩnh mịch, tôi nói với hắn: “Sư phụ,
bảy năm trước, người vì sao ngàn dặm xa xôi đến khách điếm Thiên Môn
vậy? Hơn nữa, khéo như vậy cứu con, còn đối với con tốt như vậy, vì cái
gì chứ?”
Lâu Tập Nguyệt vươn tay nắm bả vai tôi, kéo tôi ôm vào lòng ngực..
“Sư phụ không trả lời, là để cho Tiểu Tự
tự nói chăng” Tôi mặc để hắn ôm, ánh mắt nhìn hư không phía trước, nhập
vào cơ thể lạnh như băng, “Cha người Lâu Triệt không nỡ giết mẹ con, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Cho nên người tới giết thay. Nhưng người làm sao
có thể để cho người phụ nữ đó chết dễ dàng chứ? Cho nên người để cho một đám đốn mạt làm nhục nàng cho tới chết. Không nghĩ tới con nàng ta mạng lớn, lửa lớn cũng thiêu không chết, người nghĩ cũng vừa dịp, mang về
chờ nàng lớn lên một chút, tùy tiện cho một gã nào đó để luyện võ công,
lại nói còn có thể giúp người giết người. Sau đó, chính là người luyện
Thiên Nhất thần công. Người đã nói ‘cừu hận trên đời này, đều phải dùng
máu mới rửa sạch’, nàng là lựa chon thích hợp nhất. Nhưng người làm sao
có yêu nàng ta được, đành phải dùng độc tình cổ, trước yêu thương nàng,
sau giết nàng. Mà nàng vậy mà tự mình đưa lên cửa cho người giết, một
lần, hai lần còn chưa đủ, thật là tiện đó.”
Lâu Tập Nguyệt cánh tay ôm tôi bắt đầu phát run
Hoá ra khi đau đến cực điểm, tâm cũng bị tê liệt. Tôi cứ như vậy từng chữ từng chữ nói ra, rất bình tĩnh.
Tôi hỏi hắn: “Sư phụ, Tiểu Tự nói vậy, đúng không?”
“Tiểu Tự. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt đem
cái trán để trên đỉnh tóc tôi, gọi tôi. Tiếng nói có chút run, những một chữ cũng không phản bác.
Một chữ đều không có.
Trong mắt ngay cả nửa giọt nước mắt cũng chảy không ra, giống như cả linh hồn cũng bị rút ra.
Ngạo mạn chậm rãi xoay người sang chỗ khác, đối mặt hắn.
Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi, trong ánh mắt
toát ra kịch liệt, khẩn trương nói: “Tiểu Tự, ta về sau sẽ không bao giờ … làm ngươi bị thương nữa, ta sẽ. . . . . .”
“Chát!” một tiếng tát vang lên, xé nát lời nói sau của hắn.
Tôi giơ tay lên, dùng hết sức đánh xuống.
Lâu Tập Nguyệt không tránh không trốn, giật mình đứng ở nơi đó, đồng tử tối đen co rút run rẩy
Tôi nhìn hắn hai má dần dần đỏ lên, đã
không có cảm giác gì, mặt không chút thay đổi hỏi hắn: “Lâu Tập Nguyệt,
nhìn thấy ta xuẩn ngốc như vậy, có phải ngươi cũng muốn cười?”