Bạn đang đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều – Chương 21: Sư phụ lại thỏa hiệp
Tôi bị anh ta hỏi một câu khiến sửng sốt. Muội muội? chết? Điều này sao lại từ miệng một người anh trai nói ra.
Giọng điệu hờ hững, khiến cho người ta thấy trái tim băng giá. Nhưng….
tôi nhìn kỹ khuôn mặt người nọ, mặt mày dung mạo có mấy phần giống Tử
Yên, mày như lá liễu, mắt tựa như làn nước thu, là một người đàn ông
tuấn tú. Đến nỗi rất giống Tử Yên, trên khuôn mặt còn mang theo vài phần sắc thái phái nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Người nọ nhìn về phía tôi trong mắt như
chứa ý mỉm cười, nhưng ý cười này khiến cho tôi hoảng hốt. Anh ta bỏ
chén bạch ngọc trong tay xuống, đứng dậy, từ từ bước đến trước mặt tôi,
quần áo lộng lẫy theo động tác đi của anh ta, tay áo mở rộng, phóng
khoáng phóng đãng.
“Cô, chính là đồ đệ Lâu Tập Nguyệt?” Anh
ta hỏi tôi, môi mỏng khẽ nhấp. Tôi không biết anh ta hỏi như vậy có ý
gì, không có trả lời, bị anh ta áp bức tới gần, kìm không được phải lui
về sau nửa bước.
Anh ta đứng ở nơi cách tôi không tới hai
bước chân, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào người tôi.
Tôi hít sâu một hơi ổn định tình thế trong đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta: “Tử Yên tỷ tốt lắm, nàng. . . . . .” Người nọ cười nhạo một
tiếng cắt ngang lời tôi nói, đôi mắt như ánh sáng khẽ chớp động: “Tốt?
a, nàng nếu quá ‘được’ tốt, sẽ không viết phong thư này.” Nói tới đây,
trên mặt anh ta vẫn cười như trước, song ngữ điệu thoáng trầm xuống “Cho nên, phiền cô nương lúc về chuyển lời của bổn vương cho muội muội, bảo
nàng an tâm đợi bên người Lâu Tập Nguyệt, tận hưởng ân ái triền miên đi. Về phần phụ lão trong nhà, không nhọc nàng quan tâm, hai năm trước nóng lòng mong mỏi vì con gái, lần lượt bệnh chết rồi.”
Như một tiếng sấm rền nổ vang, cả người
tôi đứng thẳng bất động tại chổ. Nghĩ tới sau này Tử Yên biết, trong
lòng co rút đau đớn một chút.
Người nọ nói xong những lời này, trong
đáy mắt loé sáng ánh phẫn hận, giây lát lấy lại bình tĩnh. Khóe miệng
tươi cười khiến người ta nhìn không ra đó là thật hay giả, nói: “Cô
chính là người ở bữa tiệc mừng thọ Thiết minh chủ, ‘đệ tử’ được Lâu Tập
Nguyệt mang đi trước mặt mọi người.” Lần này không phải nghi vấn, mà đó
là giọng điệu khẳng định. Lời còn chưa dứt, anh ta bỗng nhiên vươn tay
về phía tôi, tôi hoảng sợ lui về sau, nhưng vừa vặn bị anh ta bắt lấy.
“Cũng chỉ là như thế thôi.” Anh ta nắm
cánh tay tôi, híp mắt đánh giá tôi, trong giọng nói còn mang theo ý
khinh miệt không hề che giấu: “Lâu Tập Nguyệt coi trọng cô vì cái gì??
Vậy mà vì cô có thể tự mình chạy tới Minh Chủ Lâm.” Tôi giãy dụa cổ tay, ai ngờ anh ta hình như biết rõ, dùng sức mạnh hơn nữa. Tôi thấy giãy
dụa vô ích, chỉ phải đối mặt với anh ta lạnh giọng nói: “Vương gia, xin
buông tay.” Anh ta dường như không nghe thấy lời tôi nói, kéo tôi tới
trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi như muốn đâm thủng cả linh hồn tôi nói: “Cô dùng cái gì mê hoặc Lâu Tập Nguyệt hả?”
Tôi thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị, một
ngón tay đánh vào huyệt vị trên cánh tay anh ta. Anh ta hít sâu hơi, bất ngờ chưa kịp phòng ngự đành buông lỏng tay tôi ra, che dấu đau xót khó
chịu trên cánh tay, giọng trầm hẳn “Cô nói xem, phải dùng cô hay vẫn là
Diệp Linh, có thể áp chế được Lâu Tập Nguyệt đây?”
Da đầu tôi khẽ run lên!! Kinh ngạc trừng
mắt nhìn anh ta, có một ý niệm đáng sợ trong đầu khiến tôi ứa ra mồ hôi
lạnh sau lưng. Chẳng lẽ, anh ta muốn lợi dụng tôi . . . .
Ngay vào lúc này, người nọ quay người đi
đến trước ghế tao nhã ngồi xuống, cong khóe môi lườm tôi cười cười: “Mau trở về đi thôi, tiểu muội muội nên ngoan ngoãn đợi bên người sư phụ.”
Anh ta nâng chung trà lên nhấp một ngụm “Cô có lẽ còn không biết, giá
trị con người cô bây giờ có thể sánh bằng Diệp Linh kia, có khi cao hơn
nữa.”
Tôi nhìn anh ta, lui về sau mấy bước,
xoay người giống như muốn chạy trốn vội vàng ra hướng cửa, khi vừa mở
cửa, đột nhiên đâm sầm vào ngực một người.
Tôi kinh hãi trong thoáng chốc đã buông
lỏng xuống. Lấy tay nắm lấy vạt áo hắn, khoảng khắc tay vừa đụng vào
quần áo hắn, đã bị Lâu Tập Nguyệt mạnh mẽ nắm vào lòng bàn tay, liền kéo tôi đi ra ngoài.
Bước chân tôi thất tha thất thểu chẳng
thể theo kịp bước chân Lâu Tập Nguyệt, sau đó nghe thấy người nọ nói
phía sau tôi giọng vô cùng kỳ dị: “Lâu giáo chủ đối với ái đồ ( đệ tử yêu) thật sự là bảo vệ chặt chẽ nha.”
Lâu Tập Nguyệt nghe thấy lời này bỗng
nhiên dừng bước, ngoái đầu nhìn liếc anh ta một cái, khoé miệng cười vô
cùng quỷ dị: “Đổng Tử Hiên, nếu Tiểu Tự ở kinh thành có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, ta cho Đổng vương phủ nhà ngươi, chó gà cũng không tha.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt, khi hắn nói những
lời này khoé miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, khiến cho người ta tâm hồn nhộn nhạo, nhưng cũng lạnh đến nỗi người kinh hồn bạt vía.
***
Lâu Tập Nguyệt gần như kéo tôi đi ra khỏi Đổng vương phủ, “Sư phụ, sư. . . . . .” Tôi nói còn chưa xong, đã bị
hắn bế đặt ngang lưng ngựa. Con ngựa chạy băng băng, lộp bộp khiến ngay
cả lục phủ ngũ tạng của tôi cũng sinh đau. Nhưng cũng không dám ngọ
ngoạy, cũng không dám ngồi dậy.
Lâu Tập Nguyệt tức giận, rất tức giận.
Hắn không cho phép tôi gạt hắn chuyện gì, chỉ vì việc giúp Tử Yên, từ
đầu tới cuối một chữ cũng chưa từng nói với hắn. Cuối cùng bị người ta
vây bắt, nhưng lại nhờ hắn ra tay cứu. Tôi thật là vô dụng mà.
Con ngựa không biết chạy bao lâu, dạ dày
tôi gần như muốn co quắp xổ ra, thì tra tấn này rốt cục cũng chấm dứt.
Lâu Tập Nguyệt không chút thương tình nào kéo tôi vào khách điếm, lúc
đầu óc tôi còn choáng váng, đá văng cửa phòng ra sức đẩy tôi vào trong
phòng.
Tôi té ngã trên mặt đất, đau cũng không
kêu ra tiếng, ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn đang phủ tầng sương lạnh, sinh
ra cảm giác rùng mình. Nuốt ngụm nước miếng, tôi lo lắng rất nhiều, mở
miệng nói: “Sư phụ, con sai rồi, con. . . . . .”
“Tiểu Tự sai chổ nào.” Lâu Tập Nguyệt từ
trên cao vọng xuống nhìn tôi, giọng điệu thờ ơ như nước lặng không hề có gợn sóng: “Bằng hữu nhờ tận tậm đi làm, như vậy rõ ràng đại nghĩa mà,
sư phụ nên khen ngươi mới phải.”
Trên trán lấm tấm mồ hôi rơi xuống, giọng nói tôi có chút ấp úng: “Sư phụ, con” giọng nói bỗng nhiên ngưng bặt.
Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên cúi người vươn tay đến, tôi nghĩ rằng hắn muốn đánh tôi, hoảng sợ tới mức nhắm tịt hai mắt, thật lâu cũng chẳng có đau đớn như dự đoán. Tôi hoài nghi mở to đôi mắt, thấy tay Lâu Tập Nguyệt
dừng cách hai má tôi không tới nửa tấc, thế nhưng khẽ run rất nhỏ, trong mắt hắn có chút hoang mang không thể nói được.
“Sư phụ. . . . . .” một khắc đó tôi không biết có gan dạ từ đâu, vươn tay nắm lấy tay hắn, sau đó rõ ràng cảm
giác được trong mắt hắn thoáng run rẩy. Tôi sợ hắn rút tay về, ôm chặt
lấy tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Sư phụ, người đưa con tới nơi
Diệp tiểu thư đi.” Dừng một chút, rồi nói tiếp: “Dùng ba ngày thời gian
đổi năm năm võ công, con cảm thấy rất có giá trị.”
Lâu Tập Nguyệt tiếng nói trong trẻo dễ
nghe nhưng lạnh lùng vang trên đỉnh đầu tôi: “Vi sư đã nói qua, ngươi
không cần võ công gì cả, ở lại bên người ta là tốt rồi.” Tôi lắc lắc
đầu, “Tiểu Tự cũng muốn trở nên mạnh mẽ chút. Nếu không thể cứu giúp, ít nhất có thể tự bảo vệ mình.” Lâu Tập Nguyệt nhếch môi không nói chuyện, tôi nhận thấy hắn buông lỏng tay, vội vàng ôm lấy hắn lấy lòng, trên
mặt nóng đến độ có thể bốc hơi nước.
“Sư phụ, Tiểu Tự nghĩ sai rồi, không muốn sư phụ luôn vì con mà phân tâm.” Nói xong đợi một hồi lâu, nghe thấy
tiếng thở dài vang bên tai. Hay tay Lâu Tập Nguyệt ôm tôi siết chặt vào
lồng ngực, gần như muốn tôi hoà hết vào cơ thể hắn, lời nói ra cũng mềm
nhẹ đi: “Tiểu Tự, ta có lúc thực sự không hiểu. Rõ ràng nắm ngươi ở
trong lòng bàn tay, nhưng vẫn cảm thấy rằng chỉ cần đảo mắt lại không
thấy ngươi nữa.” Hắn hôn lên tóc tôi, cánh môi mềm mại dán lên trán tôi
“Tiểu Tự, nếu như có thể vĩnh viễn ôm ngươi như vậy không buông tay,
thật là tốt biết bao.”
Trong chớp mắt nước mắt lặng lẽ rơi.
Diệp Linh là gì, Tử Yên là ai, cũng không quan trọng. Tôi trở tay dùng sức ôm lấy hắn, dùng sức đến độ khiến mình không thể thở nổi, giống như chỉ cần buông lỏng ra, tôi sẽ giống như
con cá mất nước, lập tức chết.
***
Lâu Tập Nguyệt đồng ý đưa tôi tới Diệp
Linh tiếp tục giải độc, nhưng là phải chờ thêm đoạn thời gian nữa. Hắn
dường như bề bộn nhiều việc, dẫn tôi về một nhà ở lại trong Thiên Nhất
giáo, sau đó vài ngày sẽ không gặp bóng hắn đâu.
Vì sợ tôi quá nhàm chán, Lâu Tập Nguyệt
để cho tôi lúc nhàn rỗi có thể đi mua sắm, cũng có thể đi vào thư phòng, còn nói để cho tôi xem nhiều sách chút. Tôi đỏ mặt gật đầu, thầm nghĩ
bản thân mình học thức so với Tử Yên kém rất nhiều, càng không nên so
với Lâu Tập Nguyệt. Thấy tôi có dáng vẻ đồng ý, Lâu Tập Nguyệt cất tiếng cười to, kéo tôi vào lòng ngực, cúi đầu hôn, sau đó khiến cho tôi cái
gì cũng quên mất.
Sáng sớm hôm nay, Lâu Tập Nguyệt vẫn như
cũ không thấy. Tôi dậy, sau rửa mặt chải đầu xong đi thẳng tới thư
phòng. Ngày hôm qua hôm kia xem chỉ còn lại mấy quyển sách không nhiều
lắm, song tôi xem một hồi cũng xong rồi. Tôi nhìn nhìn chung quanh sách
xếp đầy giá, cũng chẳng biết chọn, chọn vài quyển lật vài tờ rồi trả trở về, sau đó lại chọn bản khác.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới, trong
phòng Lâu Tập Nguyệt có một quyển sách, hình như hắn rất thích nó. Tôi
nếu chọn không được, không bằng nên xem quyển đó đi. Vì thế tôi bỏ sách
vào giá, ra thư phòng đi thẳng tới phòng hắn.
Thuộc hạ trong Thiên Nhất giáo được mệnh
lệnh của hắn, không dám gây khó dễ tôi. Tôi đi thẳng một đường không bị
ngăn trở đi vào phòng hắn, liếc mắt một cái đã thấy quyển sách kia lẳng
lặng đặt ở đầu giường hắn, Lâu Tập Nguyệt ba ngày chưa về, phòng này gần như chẳng còn giữ chút mùi hương nào của hắn, đối với tôi chỉ cần nghĩ
Lâu Tập Nguyệt ngủ yên khi dựa vào gối đầu này, đệm chăn giường này, vẫn kìm lòng không được ngồi trên giường, vươn tay sờ sờ chăn cùng gối đầu
đó, sau đó trong lòng không bình tĩnh nằm xuống ôm chặt chăn của hắn.
Làm sao mới có ba ngày không gặp, tôi đã nhớ hắn?? Nhớ hắn đến độ không thể giữ ý tứ làm ra mấy hành động này?
Tôi cảm thấy bản thân mình nhất định là điên rồi.
Hít sâu một hơi tìm lại lý trí, tôi dùng
khửu tay chống ngồi dậy, lơ đãng đẩy, không chú ý đẩy sách rơi vào khẽ
hở giữa gường và tường. Tôi cuống quít tìm chung quanh, muốn tìm đồ vật này nọ lấy sách ra, ánh mắt dừng lại trên cái đế cắm nến lớn ở trên
bàn.
Tôi đi vài bước tới kéo đế nến đó, thế
nhưng nó không lấy ra được, ngẩn người, tay lại tiếp tục vận lực. Ngay
vào lúc này, nghe thấy một tiếng ‘cách’ khẽ nhỏ, tiếp đó trên bức tường
xuất hiện một ô vuông tối.
Tim đập thình thịch. Tôi biến bản thân
mình không nên xem trộm, nhưng mắt vẫn không kiềm chế được nhìn trộm vào hướng ô vuông tối đó. Trong đó có để một viên cầu giống như từ thuỷ
tinh tạo thành, cả vật thể đỏ sẫm như máu, mà tâm cầu dường như trống
không. Tôi nhìn vài lần, cũng không dám coi trộm nhiều, cuốn quít đẩy
cửa lại cửa ô vuông, lại ‘cách’ một tiếng tất cả đều trở lại.
Đế nến đó hoá ra là dùng để đóng mở ô
vuông bí mật đó, xem chừng làm bằng tay không bao giờ lấy ra được. Không có cách nào, tôi chỉ biết vội vàng cởi giầy nằm lên giường, duỗi thẳng
tay tìm lấy. Dùng sức của chín trâu hai hổ, trong khoảng khắc thấy tay
mình kẹp được quyển sách, một bàn tay bỗng nhiên đặt lên cổ tai tôi
Tôi nhất thời sợ tới mức hét lên một
tiếng,tiếng còn nói chưa ra khỏi miệng, người nọ đã đè ép tôi xuống, ép
tôi không hề động đậy nỗi nằm dưới thân.
“Tiểu Tự đang làm gì đó?” nghe tiếng nói
ra tiếng vô cùng ám muội khiến tôi ngứa ngứa da mặt. Tôi đỏ mặt tai nóng vùi mặt mình vào trong chăn, như là một tên trộm làm chuyện xấu bị
người ta bắt gặp
Thừa dịp người khác không ở đây, tôi lén lút vào phòng người khác, còn nằm dài trên giường hắn….. . . . Thật là bẽ mặt.
Lâu Tập Nguyệt vươn tay kéo ôm lấy eo
tôi, hơi nóng phun lên gáy cổ tôi, khiến tôi run rẩy từng trận. Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: “Tiểu Tự, ngày mai vi sư mang ngươi đi đến Diệp
Linh”; tôi run rẩy chợt ngưng hẳn, sau gật gật đầu, thân thể có chút
cương cứng. Tuy rằng quyết định phải đi, nhưng mà tưởng tượng đến đau
đớn gần như không thể chịu đựng được, tôi vẫn không lạnh mà rét run.
Lâu Tập Nguyệt dường như đã nhận ra, xoay người đem ôm lấy tôi ngồi lên trên người hắn, dịu dàng: “Tiểu Tự, ngươi nếu không muốn. . . .” Tôi vội vàng kéo cánh tay hắn, “Sư phụ, con đi”. Lâu Tập Nguyệt một lúc sau cũng không nói gì, ôm chặt lấy tôi hồi lâu.
Lúc tôi nghĩ rằng hắn sẽ không nói thêm gì, lại nghe thấy hắn đang cố đè nén cảm xúc mở miệng nói: “Vi sư, không nỡ.”
Trong khoảng khắc đó, hốc mắt và tim đều nóng lên.
Tôi biết trong lòng hắn thương yêu tôi,
sợ tôi đau. Loại dịu dàng bây giờ của Lâu Tập Nguyệt, thường thường chỉ
khi nào tôi nằm mơ mới thấy được, trong lòng cảm thấy rốt cục không uổng phí, hắn có lẽ cũng đã yêu tôi.