Bạn đang đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều – Chương 19: Sư phụ hứa hẹn
Lâu Tập Nguyệt đưa tôi ra khỏi Minh Chủ
Lâm, tránh nhiều người nên không đi đường lớn, đều chọn đường nhỏ ven
thôn làng, phóng ngựa chạy chầm chậm.
Một thời gian dài, tầm nhìn của tôi đã bị cảnh sắc xanh mướt của ruộng đồng hai bên hấp dẫn. Dưới ruộng hoa màu
trồng thành hàng, dưới ánh nắng mặt trời chiếu sáng lá cây xanh mướt, xa xa nhìn tựa như một miếng ngọc bích lớn, một dòng suối chảy róc rách
uốn lượn như đai ngọc, bao quanh ngọc bích, đẹp vô cùng.
Lâu Tập Nguyệt giọng nói dịu dàng vang ở
bên tai: “Tiểu Tự nhìn gì đó?” Tôi chỉ chỉ phía trước, lại chỉ chỉ bên
cạnh, phấn chấn đến nỗi nói ra bằng lời cũng có chút nói không rõ “Cái
này, sẽ kết thành bông lúa đó? A, trong nước còn có cá nữa! Nhiều quá!
sư phụ, sư phụ người xem kìa”. một tiếng ‘ừ’ nhẹ của Lâu Tập Nguyệt vang trên đỉnh đầu tôi, tôi hơi chấn động, nhớ tới bản thân mình khi nãy
dáng vẻ hơi ngớ ngẩn buồn cười, Lâu Tập Nguyệt nhất định đã thấy, thân
mình cũng cứng ngắc. Tôi hơi nghiêng mặt nhìn hắn, không ngờ hắn cũng
đang nghiêng đầu nhìn tôi, vô ý cái trán tôi chạm vào gò má mềm mại.
Trong đầu ầm vang một tiếng, rối loạn.
“Hoá ra Tiểu Tự muốn vi sư ‘xem’ cái
này.” Lâu Tập Nguyệt véo hai má tôi, môi tiến đến bên tai tôi dùng tiếng nói vô cùng mờ ám: “Rất hồng, cũng rất nóng . . . . .” Tôi quẫn bách
đến độ muốn chui vào một cái hang cho rồi, Lâu Tập Nguyệt lại thổi phù
một cái nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy như những giọt nước rơi trên
ngọc.
Đương vào giờ lao động nên mọi người đều
nghe và thấy tình hình này, đều ngẩng đầu nhìn vọng qua phía này, ánh
mắt khẽ chạm vào tôi và Lâu Tập Nguyệt, đều không dứt ra. Có mấy người
phụ nữ làm nông còn châu đầu ghé tai, chỉ vào Lâu Tập Nguyệt bắt đầu thì thầm, ánh mắt nhìn về phía bên này không hề e dè khiến tôi cũng đỏ cả
mặt
Tôi biết Lâu Tập Nguyệt rất xuất chúng,
bất kể hắn xuất hiện ở nơi nào, nhất định rất hấp dẫn người ta. Nếu
người ta không hề biết bản tính hắn, chỉ nhìn cách hắn nói và cử chỉ, sẽ càng cảm thấy hắn giống như một tiên đạo ngoại thế hoàn mỹ.
Tôi liếc trộm gương mặt trắng nõn, tim đập nhanh hơn.
Cho dù tôi biết bản tính hắn, vẫn cảm thấy hắn so với ai cũng đều đẹp hơn.
Lâu Tập Nguyệt dưới ánh mắt ‘nóng bỏng’
chăm chú nhìn mình, sắc mặt vẫn không đổi, e là sớm quen rồi. Hắn kéo
cương giục ngựa, điềm đạm hỏi những người đó nói: “Không biết trong nhà
các vị có tiện cho tại hạ cùng đồ nhi tá túc một đêm”
Vì thế, không lâu sau, tôi cùng hắn đã được nghênh đón vào một nhà nhỏ của gia đình nông dân nhiệt tình.
Sau khi Lâu Tập Nguyệt đỡ tôi xuống ngựa, dắt tay tôi dẫn vào trong. Tôi hơi xấu hổ muốn rút tay ra, lại bị hắn
nắm càng chặt. Tôi thấy ánh mắt vợ chồng nông phu ấy không bình thường,
lại luống cuống, dùng sức rút tay về, lại nghe vị nông phụ kia bảo với
vợ mình là đi hái một ít rau xanh mới về chiêu đãi chúng tôi, liền vội
vàng mở miệng nói: “Sư phụ, con đi giúp Trần đại tẩu.” Nói xong không
dám liếc nhìn Lâu Tập Nguyệt, hấp tấp đi theo nông phụ.
Đến khi quay về, đã là lúc hoàng hôn. Phía chân trời ánh nắng chiều đỏ ửng, rặng mây đỏ như lửa.
Tôi quay về vào trong viện, Lâu Tập
Nguyệt ngồi bên bàn vẫy vẫy tay gọi tôi: “Tiểu Tự, lại đây.” Tôi vội
vàng bỏ xuống mấy thứ trong tay chạy tới bên người hắn. Lâu Tập Nguyệt
hơi nheo nheo mắt khi nhìn thấy tôi, mắt như nhiễm ánh sáng mờ nơi chân
trời, vô cùng rực rỡ xinh đẹp. Hắn chỉ chỉ mâm Thanh quả [1] ở trên bàn, cười dịu dàng nói: “Bọn họ đưa tới nói Thanh quả là đặc sản nơi đây, nhìn thế nhưng có khi ngọt thơm có khi chua không chịu nổi,
trừ phi tự mình nếm thử, không thể nhận biết được” Nói xong, kéo tay tôi tới, trong tươi cười có chút bỡn cợt “Tiểu Tự biết, vi sư sợ nhất ăn
phải đồ chua” Tôi vội vàng gật đầu, mắt nhìn hắn đưa một Thanh quả tới
bên miệng nói: “Cho nên, Tiểu Tự có nguyện ý giúp vi sư nếm thử chăng?”
Tôi nhìn nhìn trái cây xinh xắn đáng yêu, nuốt nước miếng, gật gật đầu. Lâu Tập Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay tôi “Vẫn là Tiểu Tự tốt với sư phụ nhất.” trên mặt tôi nóng bừng,
há miệng cắn một miệng nhỏ, liền che miệng lại sắc mặt cũng thay đổi.
Thực sự quá chua đến răng cũng ê buốt.
“Trái này không được” Lâu Tập Nguyệt bỏ
trái cầm trong tay qua một bên, lại cầm trái khác. Tôi mở miệng hơi chần chờ chút, vẫn cắn xuống. Lần này, tôi ngay cả che miệng cũng không,
phun thẳng ra ngoài, bưng lên chén trà trên bàn, cũng không cần quan tâm là Lâu Tập Nguyệt hay là ai, uống ục ục mấy ngụm liền.
Lâu Tập Nguyệt giúp tôi dễ thở, thấp
giọng nói một câu: “Trái này cũng không ngọt.” Nói xong ngón tay thon
dài chọn lựa vài trái trên rổ Thanh quả, lại cầm lấy cái thứ ba. Tôi
nhìn trái cây xanh ngon trước mắt, lại nhìn thấy hắn cười tủm tỉm giơ ra trái cây, run rẩy hé miệng, cắn một miếng nho nhỏ
Hương thơm quanh quẩn trong miệng, mỹ vị nhân gian.
Đợi khi tôi còn muốn cắn thêm một miếng
nữa, Lâu Tập Nguyệt đã rụt tay về, cười đến mặt mày cong cong cong “Xem
ra, là nó” Liền ngay nơi vừa cắn, động tác tao nhã cắn xuống, tươi cười
trên mặt càng rõ. Tôi nhìn hắn ăn vui vẻ như thế, trong tận đáy lòng
mình cũng cảm thấy vui vẻ, ngay vào lúc này, trên tay bỗng nhiên bị siết chặt. Một lực kéo tôi cúi người xuống, tôi còn chưa kịp phản ứng, Lâu
Tập Nguyệt đã giữ chặt gáy tôi, đem môi mình đặt lên môi tôi.
Ngọt ngào, mùi hương thơm ngát cùng nước trái cây lưu luyến triền miên giữa môi với môi.
Hồn tôi bay thẳng đến chân trời xa nào rồi.
Không biết qua bao lâu, Lâu Tập Nguyệt
mới dừng lại, đầu lưỡi lưu luyến nhấp từng ngụm lên cánh môi tôi, sau đó dán vào môi tôi cười xấu xa: “Tiểu Tự, ngọt không?” Tôi chưa từng thấy
hắn tươi cười như thế này, thoáng cái cứ ngây ngô. Tim đập thình thịch.
Hai gò má hiện lên ráng ửng đỏ, nhất định so với ánh mặt trời nơi chân
trời kia còn sáng lạn hơn.
Lâu Tập Nguyệt thần sắc rất vui, ôm lấy
eo tôi, đặt tôi ngồi trên người hắn, tiếp tục cắn một miếng đút tôi một
miếng. Trò chơi này hắn chơi không biết mệt, tôi lại chịu không nổi, về
sau chỉ cần hắn chạm vào tôi một cái, cả người tôi đều có thể hừng hực
lên. Đợi đến khi toàn bộ Thanh quả đều rơi vào bụng tôi, Lâu Tập Nguyệt
mới thở dài nói “Tiểu Tự thực tham. Lừa vi sư đem hết Thanh quả cho
ngươi, cũng không trả lời vi sư.”
Tôi ngơ ngẩn. Trả lời, trả lời cái gì?
Phản ứng này khiến chọc hắn cười. Lâu Tập Nguyệt cười nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi tôi, tiếng nói lại mềm mại, hỏi
lại lần nữa: “Tiểu Tự, ngọt không?”
Tôi đỏ mặt, gật gật đầu.
Lúc này, ngoài viện vang lên tiếng bước
chân, tôi vội vàng luống cuống tay chân đứng dậy khỏi người hắn, cúi đầu đứng qua một bên. Trần đại tẩu tiến vào, trước ngắm nhìn Lâu Tập Nguyệt vài lượt mới nói: “Cơm nước làm xong rồi mời hai vị, nơi này sơn dã
cũng không có gì ngon, ha ha” Nói xong, trên gương mặt ngăm đen cũng
hiện ra vệt ửng đỏ.
Lâu Tập Nguyệt cười rất dịu dàng phóng
đãng “Nơi này vùng hoang vu sơn dã, mới có thức ăn ngon, đặc sản. Đúng
không, Tiểu Tự?” Nói xong một ánh mắt nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị nhìn tôi.
Đầu tôi cơ hồ cúi sát tới ngực rồi.
Hắn lại bắt đầu chọc tôi, chỉ là thay đổi kiểu khác. Trước kia là làm cho tôi cảm thấy khó chịu thế nào, bây giờ
là khiến cho tôi xấu hổ cỡ nào. Có lẽ trêu chọc tôi đối với hắn mà nói,
đó chính là một niềm vui. Nghĩ đến ‘giá trị’ lợi dụng mới từ mình, trên
mặt tôi rơi xuống hai hàng lệ nóng bỏng.
Ăn xong cơm chiều, Trần tẩu nấu nước ấm
để cho tôi cùng Lâu Tập Nguyệt tắm gội. Tôi lúc này mới nhớ bản thân
mình trên người còn vận nam trang thanh sam, hành lý bỏ ở khách điếm,
quần áo tắm rửa đều không có. Lâu Tập Nguyệt ngồi bên, dường nhìn hiểu
thấu suy nghĩ của tôi, lôi kéo tôi tới đứng bên cạnh hắn, ngón tay thon
dài vén mấy sợi tóc loạn trên vai tôi, săm soi nhìn tôi nói: “Tiểu Tự
sau này, có thể luôn luôn mặc như vậy đi, vi sư nhìn thích ‘Tiểu công
tử’ tuấn tú xinh đẹp, có một dáng vẻ rất khác.”
Gương mặt tôi rất vất vả mới đánh rơi
được hai ráng nóng bỏng, giờ nó lại chậm rãi ửng lên, tôi há miệng thở
dốc đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy Lâu Tập Nguyệt trong lời có ý
bảo: “Song, dù nữ cải nam trang, thân mình Tiểu Tự trên đó quấn mấy tầng băng gạc cũng không quấn tốt lắm.” trong đôi mắt long lánh, khoé môi
cong lên, nhìn ánh mắt mê hoặc linh hồn nhỏ bé.
Tôi lại giống như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh lẽo.
Lâu Tập Nguyệt cái gì cũng không biết?
Suy nghĩ này lòng vòng ở trong đầu tôi, tôi không thể nói rõ lúc này
trong lòng mình tâm tình nó thế nào. Tôi có chút vui vẻ vì Lâu Tập
Nguyệt không biết, trên lưng có vết sẹo dữ tợn xấu xí này, tôi không
muốn để hắn nhìn thấy. Nhưng mà, ẩn sau trong đó tôi cảm thấy rất khó
chịu, đó một hồi bị đánh thống khổ, cho dù hắn không tồn tại chăng nữa,
ngay cả hắn một chữ an ủi, hay chút thương tiếc tôi cũng không chiếm
được.
Lâu Tập Nguyệt nhận thấy động tác tôi
bỗng nhiên cứng ngắc, nhíu mi hỏi tôi: “Sao vậy, Tiểu Tự?” Tôi mím chặt
môi lắc đầu tránh khỏi tầm mắt hắn. Lâu Tập Nguyệt cầm tay tôi bỗng
nhiên dùng sức, tiếng nói bỗng trầm hẳn xuống “Ngươi bị thương?” tôi còn cố lắc đầu, không nhìn mặt hắn. Sau, một bàn tay giữ chặt cằm tôi kéo
mặt tôi bắt nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tiểu Tự, sư phụ hỏi ngươi, không có nghe sao?”
Trong lòng chua xót trong chớp mắt đã lan tràn đến chóp mũi.
Còn chưa đợi tôi phản ứng lại, thân thể
đã bị hắn ôm lấy đặt lên giường. Tôi bỗng nhiên ý thức Lâu Tập Nguyệt
muốn làm cái gì, hai tay chống đỡ ngực hắn, giọng nói run rẩy cầu xin
hắn: “Sư phụ, đừng nhìn, rất khó xem. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt chỉ dừng trong chớp mắt, lông mi dầy khẽ khép, che khuất vẻ mặt hắn, sau đó hắn
không chút do dự trở mình tôi, hai tay đặt lên đỉnh đầu, thô lỗ xe rách
quần áo tôi
Khoảng khắc khi làn da lưng lộ ra, nước mắt tôi bỗng nhiên rơi…..
Xấu xí như vậy, khó coi như thế, ngay cả
bản thân tôi còn không tự nguyện đụng chạm vào vết sẹo đó, lại bị Lâu
Tập Nguyệt hoàn toàn thấy . . . . . . cả người lạnh run. Lâu Tập Nguyệt
nhất định cảm thấy rất ghê tởm, về sau ngay cả muốn liếc mắt nhìn tôi
một cái cũng không cần suy nghĩ nữa. Nhìn, bây giờ ngay cả một câu hắn
cũng không muốn nói với tôi… . . . . .
Cái roi đó dường như lại quất xuống, từng roi quất vào lòng tôi, đau đến độ không thể thở nỗi. Toàn cơ thể bị nỗi sợ hãi bao trùm lấy, tôi khóc gọi hắn “Sư phụ, sư phụ. . . . . .” Lâu
Tập Nguyệt giống như không có nghe thấy, không có đáp lại lời nào
Khi tôi khóc lóc không thành tiếng, ngón
tay ở trên hai cổ tay tôi như gôm cùm xiềng xích bỗng nhiên buông ra,
tôi gần bất chấp thân mình trần trụi, xoay người muốn giữ hắn lại, bỗng
nhiên hắn ở phía sau ôm chặt lấy, hơi thở nóng bỏng phun lên tấm lưng
trần của tôi.
“Ta thật nên đem bọn họ giết sạch.”
Cái giọng điệu nghiến răng nghiến lợi này, oán hận cực điểm, khiến cho cả người tôi cứng đờ, tiếp theo lại chấn động kịch liệt—
Hai miếng nóng bỏng mềm mại gì đó đậu lên lưng tôi, hôn từng chút, hôn lên vết roi, rút đi tất cả lời thô bạo,
động tác nhẹ nhàng tựa nhự muốn xoá sách từng vết trên lưng tôi.
Tôi kinh sợ ngay cả đầu ngón tay cũng
không dám động đậy. Không biết trôi qua bao lâu, vẻ mặt tôi hoảng hốt
khi cảm thấy Lâu Tập Nguyệt đang giúp tôi đắp thuốc, ngón tay hơi lạnh
di chuyển trên làn da, vô cùng ngứa ngáy khó chịu khó nói nên lời. Rồi
sau đó hắn xé băng vải giúp tôi băng bó xong, ôm lấy tôi ngồi trên người hắn, hôn khoé mắt tôi sưng đỏ, lẩm bẩm: “Tiểu Tự biến thành thế nào
cũng đều là đồ đệ quý nhất của sư phụ.”
Ngày nào đó tôi ôm bờ vai của hắn, không bao giờ nữa muốn buông ra, vừa khóc vừa cười giống đứa ngốc.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần tẩu nói tôi
và Lâu Tập Nguyệt đi tới suối tham quan chút đi. Tôi biết Lâu Tập Nguyệt đối với mấy chuyện này không có hứng thú, đang chuẩn bị đáp lại cho có
lệ, lại nghe thấy một giọng nói dễ nghe vang lên: “Được, đi thôi Tiểu
Tự.”
Tôi kinh ngạc nhìn bóng dáng người đứng dậy đi ra khỏi cửa, hơi ngây người, rồi vội vàng bước nhanh theo.
Gió nhẹ thổi qua, mặt nước lăn tăn.
Tôi cùng Lâu Tập Nguyệt đi theo dòng suối một lát, sau đó hắn dừng bước. Đối mặt với dòng suối, gió thổi tay áo
hắn bay phần phật, tóc đen như ngọc như mực bay phấp phới, đó là thần
thái ít khi nào có trong cuộc đời hắn. Lâu Tập Nguyệt ngoái đầu lại liếc nhìn tôi một cái, trong đáy mắt trong như nước suối kia, hỏi tôi: “Tiểu Tự thích nơi này không?” Tôi gật đầu đáp: “Thích.”
Tay hắn theo tiếng trả lời vuốt ve mặt
tôi, hai tay nâng lên mặt tôi để tôi nhìn vào mắt hắn, chạm vào mắt tôi
nói: “Vậy về sau sư phụ cùng Tiểu Tự ở nơi này, Tiểu Tự có bằng lòng hay không?” Lòng tôi nhẹ rung động, không hiểu vì sao khẩn trương hẳn lên:
“Sư phụ, vì sao phải ở nơi này?” Lâu Tập Nguyệt cong môi cười cười, “Bởi vì sư phụ nhiều kẻ thù.”
“Sư phụ, còn có con mà.” Tôi vô cùng
nghiêm túc nói với hắn: “Chỉ cần Tiểu Tự còn sống, sẽ không để cho người khác thương tổn sư phụ.” Lâu Tập Nguyệt trong đáy mắt rung rung, dường
như có cái gì đó mạnh liệt kích động trong đồng tử đen như mực ấy.
Tôi không rõ, đành phải nói tiếp: “Sư
phụ, người đưa con đến nơi Diệp tiểu thư đi.” Lâu Tập Nguyệt dừng một
lát mới trả lời: “Mắt của ngươi không phải có thể nhìn thấy rồi sao?”
Tôi gật gật đầu “Nhưng còn có võ công nữa.” Lâu Tập Nguyệt cúi xuống,
thân mật để cái trán chạm vào trán tôi, giọng nói không cho đúng hỏi
“Tiểu Tự ngốc, ngươi vì chuyện võ công muốn tính làm cái gì.” Tôi nhất
thời á khẩu không trả lời được. Hoá ra trong mắt hắn, mặc kệ tôi từ
trước đến nay, hay vẫn là tôi bây giờ, đều không có gì hay ho cả
Tôi cắn cắn môi, nhắm mắt lại ngăn cách
ánh mắt nóng rực từ hắn, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, sau nâng mắt nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ nói:
“Sư phụ, Cực kiếm pháp đó, con. . . . . . luyện.”