Bạn đang đọc Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương: Chương Q.1 – Chương 10: Cô Ơi, Hãy Để Khương Sinh Đi Đi
Mùng một mùa xuân năm ấy, trường tô chức đi chơi xuân, mỗi người phải nộp mười đồng.
Lương Sinh nói với chủ nhiệm lớp: em và Khương Sinh không thể đi được.
Bởi vì trường đem từng số người của từng ban đi tính tính chung với tiền thưởng công tác của chủ nhiệm, cho nên, chủ nhiệm rất không muốn, cố gắng khuyên anh: Lương Sinh, em và Khương Sinh phải đi!
Trên đường về nhà, tôi vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ, tôi nói: Anh, em rất muốn đi chơi xuân.
Lương Sinh nhìn tôi một lúc, mày dần nhíu lại rồi giãn ra, anh trầm ngâm một lát rồi nói: Được, Khương Sinh ngoan, anh nhất định sẽ cho em đi!
Ngày thứ hai, Lương Sinh kéo tôi vào phòng làm việc của cô giáo, đúng lúc thấy Bắc Tiểu Vũ đã nộp tiền xong. Lương Sinh nói với cô, anh thực sự không thể đi chơi xuân!
Cô chủ nhiệm chỉ và mười đồng mà Bắc Tiểu Vũ nộp để trên bàn, nói với Lương Sinh: Em đừng có làm lớp bị trễ, nếu không thì tôi sẽ tới nhà em để nói chuyện?
Lương Sinh vội lắc đầu: Thưa cô, cô đừng đi! Nhà của chúng em rất nghèo, cô đừng gây khó khăn ẹ em.
Cô chủ nhiệm thở dài: Lương Sinh, có nghèo thế nào cũng không đến mức không có mười đồng, em là một học sinh ngoan, thầy tin em sẽ nộp tiền mà, đúng không?
Lương Sinh thở dài, kéo tôi rời đi.
Hôm sau đi học, cô chủ nhiệm nói trước lớp, hôm qua bạn nào trong phòng làm việc của cô lấy mười đồng, cô đã biết rồi. Nếu tự động rả lại thì cô sẽ bỏ qua cho.
Lúc nói những lời này, ánh mắt cô nhìn Lương Sinh chăm chú, lúc này Lương Sinh lại đang ngủ.
Tôi thấy sắc mặt của cô chủ nhiệm càng lúc càng khó coi, liền đẩy đẩy Lương Sinh, Lương Sinh không để ý tới tôi, ngủ tiếp, từ lúc Lương Sinh đồng ý sẽ để tôi đi chơi xuân thì mỗi buổi tối, tôi không nghe thấy tiếng hít thở khi ngủ của anh. Tôi nghĩ, nhất định là anh đang lo lắng nên buổi tối không thể ngủ, cho nên mới ngủ ngon trên lớp như vậy.
Cô chủ nhiệm phạt anh đứng nửa tiết, trước mặt anh nói lại những lời vừa rồi một lần nữa, ý đã quá rõ, cô nói kẻ trộm tiền chính là Lương Sinh.
Đi chơi xuân mất một ngày một đêm, Lương Sinh cho tôi một bộ đồ đẹp, anh nhìn nửa ngày rồi nói: Cũng đẹp hơn chút rồi.
Sau đó kéo tôi lên trấn mua giày mới, cuối cùng chọn một đôi giày vải màu hồng phấn, anh mang giày giúp tôi, hỏi tôi: Có thích không?
Tôi gật đầu. Anh nói: Chờ anh có tiền, sẽ mua cho em thật nhiều quần áo mới, giày mới!
Tôi hỏi anh: Anh, tiền ở đâu ra vậy?
Lương Sinh nhìn đôi tay của mình, cười: Khương Sinh, em hỏi nhiều vậy làm gì?
Khi chơi xuân, Lương Sinh nộp mười đồng cho cô giáo, anh nói: Thưa cô, em thật sự không thể đi, để em gái em đi được rồi.
Chủ nhiệm nhìn chằm chằm vào mười đồng, hỏi: Lương Sinh, tiền đây ở đâu ra?
Lương Sinh chỉ nói: Thưa cô, xin cô để em gái em đi đi! Để lần đi chơi này, nó có thể khoe tóc mới, giày mới.
Cô giáo tức giận, làm ra một tư thế giáo viên hướng dẫn học sinh, cô nói: Lương Sinh, cô nói cho em biết, tiền này là em trộm của cô, cô không nói cho ai, để cho anh em em cầm tiền như vậy, nhưng không thể tiếp tục trộm, sẽ phá hủy tương lai của em đó, Lương Sinh.
Lương Sinh cúi đầu, ngập ngừng nói: Tiền này là của em. Thưa cô, cô hãy để em của em đi đi.
Cô chủ nhiệm tức giận: Tôi không rảnh nói nhiều với em! Lương Sinh, chờ tôi đến gặp ba mẹ em! Em và Khương Sinh muốn đi chơi xuân? Mơ đi!
Lương Sinh nắm chặt tay cô, gần như cầu xin: Thưa cô, xin cô mà, để Khương Sinh đi đi.
Cô giáo hất tay anh ra. Lương Sinh ngây ngốc đứng đó, tôi kéo áo anh, cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào đôi giày với mà Lương Sinh mua.
Mặt trời lên cao, hôn lên những đám mây, khiên chúng đỏ bừng cả mặt.
Mây trôi, Lương Sinh mở miệng khóc lớn: Xin lỗi, Khương Sinh, anh không thể cho em đi chơi xuân được…
Tôi cúi đầu như trước, nhìn đôi giày mới mà Lương Sinh mua, đưa tay lau nước mắt cho Lương Sinh, tôi muốn nói: Anh nhìn xem, đôi giày này thật đẹp.
Nhưng mà, tôi chỉ gọi anh một tiếng “anh hai”, nước mắt lại rơi như trút.