Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương Q.1 - Chương 7: Hà Mãn Hậu Trộm Gà Nhà Tôi


Bạn đang đọc Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương: Chương Q.1 – Chương 7: Hà Mãn Hậu Trộm Gà Nhà Tôi


Nhưng thời gian của tuổi trẻ sẽ không là vĩnh viễn, con người cuối cùng sẽ lớn lên, khi tôi bắt đầu nhớ được một số chuyện, tôi đã mười ba tuổi. Tôi dần hiểu rõ, quan hệ của tôi với Lương Sinh, với ba vô cùng rắc rối.
Tôi vẫn gọi Lương Sinh là anh. Nhưng tôi nhìn thấy được ánh mắt của ba ngày càng lạnh giá, tôi cũng có thể cảm giác được, đôi mắt của người ba ngồi trên xe lăn kia đã chứa đầy bất an. Đôi mắt của tôi, giống như một sợi dây vô hình! Ông ta đã không còn trước mặt tôi mà lớn tiếng với mẹ, bởi vì mẹ lúc này làm việc quá vất vả, đã là ngọn nến trước gió, gánh nặng cuộc sống khiến bà nhanh chóng suy yếu. Có lẽ ba cũng hiểu, nếu mẹ qua đời, tương lai ông ta chỉ có hai bàn tay trắng.
Đôi khi, mẹ đút cơm cho ông ta, nếu có thịt, ông ta sẽ tỏ ý nhường ẹ một miếng. Điều lạ là, mẹ lại tưởng ông ta bố thí à mắt rưng rưng nước.
Tôi thường nghĩ, nếu như không có mẹ của Lương Sinh, có lẽ tôi sẽ có một gia đình rất hạnh phúc, mà mẹ của tôi, cũng sẽ không vì cuộc sống mà bán máu của mình! Dường như có thể héo úa bất cứ lúc nào. Mà Lương Sinh, anh lại có thể sống tại nhà của tôi một cách yên ổn, hưởng thụ tình yêu và kính dâng của mẹ vì lợi ích toàn cục?
Nhưng mà, tôi lại quên mất cảm nghĩ của Lương Sinh, thực ra, anh chẳng phải là sống trong hiềm khích của quá khứ và hiện tại, không thể cầu cứu, không thể hít thở. Trước đây là mẹ của anh có lỗi với gia đình tôi, còn bây giờ mẹ của tôi mãi chỉ biết im lặng. Vì thế, nó trở thành cảm giác áy náy trong anh. Có thể, anh yêu thương tôi chẳng qua cũng chỉ bởi sự áy náy lâu nay.
Lương Sinh chôn nụ mầm của gừng xuống cát, tới giờ đã bắt đầu nở hoa. Tôi không chỉ hỏi anh một lần, trên đời này có hoa gừng thật sao?

Lông mày Lương Sinh nhếch lên, đẹp như một cô gái vậy. Anh nghĩ một hồi, rồi nhìn tôi nửa ngày, anh nói: Khương Sinh, trên đời này nhất định có hoa gừng. Em phải tin anh.
Tôi tin anh.
Tôi vẫn theo thói quen mở mắt nhìn màn đêm, xuyên qua bóng tối tôi vẫn không thấy rõ mọi thứ, nhưng mà, bóng đêm dày đặc đã định sẵn tất cả chỉ là phí công. Tôi cũng cảm thấy, tôi lúc đó, sinh ra một chút oán hận, không bao giờ phai.
Thời gian vui vẻ nhất của tôi là khi ở cùng Lương Sinh, bởi chuyện gì anh cũng nghĩ đến tôi. Đáng tiếc rằng tôi vẫn luôn không ý thức được, nội tâm khi đó của Lương Sinh thê lương tới mức nào. Tôi chỉ đang ở bên anh lúc cười, cùng anh vui vẻ; Khi anh nhìn lên trời, tôi nhìn theo anh; Mặc dù lúc đó anh cứ nói những lời cực kỳ nhàm chán: “Khương Sinh, em là heo.”; Tôi sẽ ngửa cằm lên thách lại anh, tôi lớn tiếng nói: Phải, Lương Sinh, em là heo. Lúc đó, anh sẽ giương mắt, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nụ cười hiện trên môi anh, sau giờ ngọ, ánh mặt trời đọng lại trong đôi mắt kiên định nhuốm màu u buồn của anh.
Tôi anh tĩnh nhìn một bên mặt bị ánh sáng che khuất của anh, lúc này, Bắc Tiểu Vũ từ xa chạy tới, mặt đầy mồ hôi, thở không ra hơi gọi: Lương Sinh, Hà Mãn Hậu trộm gà nhà các cậu! Nhà cậu đang gặp rắc rối, mau về đi!
Hà Mãn Hậu là đệ tử của kẻ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nói tóm lại chính là tên trộm. Nhưng tôi vẫn nói vói nói với Bắc Tiểu Vũ: Tớ nghĩ Hà Mãn Hậu là kẻ có tiền đồ nhất ở Ngụy Gia Bình, cậu xem, có ai ở Ngụy Gia Bình bản lĩnh hơn anh ta, có thể nuôi vợ mình thành một thân hình đồ sộ như vậy mà.
Bắc Tiểu Vũ nói: Mẹ nó, Khương Sinh, cậu đừng có nghĩ là đang nuôi heo chứ!
Bây giờ “hộ nuôi heo chuyên nghiệp” Hà Mãn Hậu đang giữ chức trộm gà ở nhà tôi. Chờ tôi phản ứng lại thì Lương Sinh đã chạy đi thật xa, Bắc Tiểu Vũ dắt tay tôi đuổi theo sau anh.
Tôi và Bắc Tiểu Vũ chạy lần lượt sau lưng Lương Sinh về đến nhà, ngoài cửa đều là người, trong sân là một cảnh bừa bộn. Mẹ yếu đuối ở trước sân không ngừng thở dốc, ba tàn tật té xuống xe lắn, ở trong sân, mấy cọng lông gà dính trên lông mày của ông ta, Lương Sinh lo lắng chạy tới, gọi: Ba, ba làm sao vậy?
Tôi lặng lẽ trốn ở bên cạnh me, không biết chuyện gì mà lại khóc cùng bà. Lương Sinh xông tới đám người hét lớn: Hà Mãn Hậu! Gân xanh nổi lên trên cần cổ quật cường của anh.
Hà Mãn Hậu từ trong đám người hé ra cái đầu, lười biếng nói: Này, vừa nãy là chồn tới trộm gà! Nhà mấy người sao lại không tin hử?

Bắc Tiểu Vũ lên tiếng: Lương Sinh, đừng nghe cái thứ hèn nhát kia nói, tớ nhìn thấy anh ta đẩy ba cậu rơi xuống đất! Tôi kinh! Hà Mãn Hậu, khi nào thì anh trở thành con chồn thối kia vậy… Bắc Tiểu Vũ chưa nói hết lời thì bị mẹ cậu ta kéo vào lòng, giống như hình ảnh trẻ con bú sữa, làm tôi giật mình. Mẹ cậu ta cười gượng: Trẻ con thì biết cái gì hả, mọi người đều nói là chồn trộm.
Mấy người xung quanh cũng hùa theo. Ở Ngụy Gia Bình, địa vị của gia đình chúng tôi còn không bằng một kẻ ăn chơi lêu lổng. Mẹ yếu đuối, ba tàn tật, hai đứa con chưa đủ tuổi vị thành niên, quan trọng hơn, đám người Ngụy Gia Bình không thích Lương Sinh!
Khóe mắt Lương Sinh đỏ bừng, tủi thân trừng to, giống như điên mà đánh về phía Hà Mãn Hậu, lại bị Hà Mãn Hậu đánh một cái ngã lăn xuống đất. Anh cố chấp đứng lên, lân thứ hai xông tới, lại bị mấy người đứng xem xì xào: Thằng nhỏ này, sao không biết suy nghĩ gì hết vậy? Chú Hà gạt mày chắc?
Vẻ mặt Hà Mãn Hậu vô tội: Nói ấy người biết, nhà mấy người cũng chẳng sạch sẽ mấy đâu, toàn chồn hôi!
Nói đến đây, hắn hét thảm một tiếng — răng của tôi cắm thẳng vào mông hắn. Hắn kêu thảm khốc, cố gắng giãy ra, nhưng răng của tôi lại như mọc rễ trên mông hắn.
Bắc Tiểu Vũ bị mẹ cậu ra ôm vào ngực nhưng không quên kêu lớn: Ta khinh, Khương Sinh, võ công cắn người của cậu luyện trộm lúc nào mà tăng nhanh quá vậy?
Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, tôi chỉ muốn cắn hắn để báo thù cho Lương Sinh thôi, làm sao biết được quân của Hà Mãn Hậu lại kỳ quái như vậy, rút răng ra không được?
Mẹ Bắc Tiểu Vũ mở to mắt nhìn, thở dài với mẹ tôi: Cô xem, đã không cho cô giữ lại cái loại dơ bẩn kia rồi. Bây giờ thì sao, cả con gái của mình cũng bị trúng tà.

Lương Sinh đẩy đám người ra, anh hét: Các người mau tránh ra, tránh ra, tôi muốn thấy em gái tôi.
Nhưng bọn họ sợ anh gây sự, đều cố gắng giữ anh lại, Lương Sinh gấp đến độ gào khóc.
Nhìn Lương Sinh như mấy đứa trẻ ngoài đường há miệng khóc lớn, tôi muốn gọi anh một tiếng “anh hai” cỡ nào, tôi muốn nói: Lương Sinh, anh đừng khóc có được không?
Rồi nhìn đến một đống bừa bộn trước nhà, nước mắt cố nén lại vẫn không giữ được…
Hai mắt ướt đẫm nhìn không rõ, tôi và Hà Mãn Hậu đang bị người trong thôn dẫn đến phòng khám…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.