Bạn đang đọc Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương: Chương Q.1 – Chương 5: Lương Sinh, Tôi Cắn Bắc Tiểu Vũ
Nửa năm sau, ba xuất viện về nhà, nửa người dưới đã bị liệt, tàn phế hoàn toàn. Tay trái treo trên cổ, tai phải đỡ lại.
Tôi cảm thấy tạo hình này thật kỳ lạ, vô thức cười ngây ngốc với người đàn ông xa lạ này, làm mặt xấu. Lương Sinh trừng mắt nhìn tôi, vừa… vừa chui vào ngực người đàn ông kia, khóc lớn.
Tôi thấy rất khó hiểu, rất khó giải thích quan hệ rắc rối phức tạp kia, chỉ suy nghĩ trong đầu, quan hệ trong nhà của chúng tôi và những người khác có chút không giống nhau.
Ba đã không thể nói được rõ ràng, nhưng vẫn thể hiện khí thế gia trưởng, gọi đến quát đi đối với mẹ. Dù mẹ đánh tôi, nhưng tôi vẫn rất yêu mẹ mà không muốn rời. Cho nên, tôi rất ghét tên đàn ông chỉ biết ngồi xe lăn phơi nắng kia! Rất nhiều lần, tôi ở trong sân chơi thì, cố gắng lúc ông ta không để ý mà dùng đá lén ném. Bởi vì Lương Sinh không vui nên tôi đành thôi.
Mẹ hiền lành có bao nhiêu thức ăn ngon đều để cho ba và Lương Sinh. Lương Sinh phụ trách việc đút cho ba ăn, đây vốn là công việc của tôi, nhưng có một lần mẹ thấy tôi miễn cưỡng đém cơm bỏ vào mũi của ba thì liền đổi thành Lương Sinh làm.
Mẹ đã nhận ra, có một cảm giác hận mơ hồ nảy sinh trong lòng tôi. Thực ra, tôi cũng muốn làm một thiên sứ hiền lành, nhưng vì mẹ đau khổ giống như một loại bệnh, khiến cánh thiên sứ nhanh chóng biến mất tăm.
Ba luôn không muốn ăn, nghiêng đầu, để thức ăn ngon cho Lương Sinh. Mà Lương Sinh sẽ đem thức ăn ngon đó lén dành lại cho tôi. Tôi hỏi anh: Anh, anh không đói à?
Lương Sinh nói: Anh ăn rồi, em cứ ăn đi.
Sau khi Lương Sinh đánh Bắc Tiểu Vũ một trận thì trở thành đại ca của Ngụy Gia Bình. Tôi bây giờ là em gái của đại ca! Dưới một người trên vạn người.
Vết răng trên mặt Bắc Tiểu Vũ đã nhạt, chúng tôi vẫn ở trong bụi cỏ cũ bắt sâu. Bắc Tiểu Vũ vì muốn lấy lòng Lương Sinh nên trôm của mẹ cậu ta một hũ đứng muối bằng gốm. Nói là dâng cho đại ca dùng đựng dế.
Tôi thấy Lương Sinh rất thích cái hũ gốm kia. Anh ở trên địa bàn hốt cát, bỏ vào đó một miếng gừng, nhẹ nhàng để ở đáy giướng. Tôi hỏi anh: Như vậy có thể sinh ra dế?
Lương Sinh nói: Khương Sinh, em thật ngốc! Dế chỉ có thể là do dế mẹ sinh ra, gừng cũng chỉ có mẹ gừng.
Tôi nói: À, chó thì có chó mẹ sinh, mèo thì có mèo mẹ sinh. Lương Sinh nhất định là có mẹ Lương Sinh sinh! Nhưng mà Lương Sinh này, mẹ anh đâu?
Ánh mắt Lương Sinh trở nên đau thương, con ngươi đen láy hiện lên một sắc xanh sâu kín. Lúc này, mẹ kinh hoảng, bà sờ đầu Lương Sinh, nói: Khương Sinh, con nghe cho rõ, cả hai đứa đều là do mẹ sinh.
Tôi bĩu môi, nói: Dạ.
Bắc Tiểu Vũ dùng hũ gốm lấy lòng Lương Sinh lại có chuyện xảy ra.
Mẹ Bắc Tiểu Vũ làm cơm thì phát hiện hũ gốm đựng muối nhà mình không thấy đâu, nhéo tai Bắc Tiểu Vũ, cho cậu ta chịu phạt theo gia pháp, Bắc Tiểu Vũ lại một lần nữa phát huy truyền thống tiểu nhân của Ngụy Gia Bình. Để che giấu tôi mình thông đồng với địch, khảng khái nói Lương Sinh tới nhà chơi, rồi lấy trộm.
Mẹ Bắc Tiểu Vũ kéo thằng con vô ý của mình đến nhà chúng tôi, đem tội của Lương Sinh phóng đại gấp trăm lần, thế nào lại nói rằng Lương Sinh tám tuổi cùng cả nhà chúng tôi giống nhau. Tôi đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh run, nhỏ giọng nói: Anh, mẹ của Bắc Tiểu Vũ lại vậy rồi, em lại muốn làm kẻ chết thay anh.
Lương Sinh đại khái đã quên lời thề bị trăng đè chết kia, anh nói: Khương Sinh, dù sao thịt kho kia em ăn cũng không phải trả tiền, tích vào nhiều mỡ như vậy, bị đánh cũng sẽ không đau.
Tôi nghĩ Lương Sinh bị đám trẻ con Ngụy Gia Bình làm hư mất rồi, lại trở nên tiểu nhân như vậy.
Mẹ hỏi Lương Sinh, có thật là trộm hũ gốm nhà Bắc Tiểu Vũ? Lương Sinh vô tội lắc đầu.
Mẹ Bắc Tiểu Vũ như gió phi vào nhà của chúng tôi, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được hũ gốm đựng cát dưới giường Lương Sinh. Ôm hũ gốm chạy tới, giống như hai mẹ con vừa trải qua sinh ly tử biệt vậy, chỉ vào mặt Lương Sinh mắng: Cũng chẳng phải là oan uổn gì cho cam, nhỏ như vậy mà tay chân đã không sạch sẽ rồi.
Tôi thấy mặt Lương Sinh đỏ lên, đôi mắt trở nên u buồn, trong lòng hận Bắc Tiểu Vũ muốn chết. Tôi nghĩ kẻ thế tội luôn là mình, xử lý theo gia pháp cũng là mình, cho nên tôi lấy hết can đảm, lủi qua ôm chặt lấy Bắc Tiểu Vũ, đè ngã xuống đất, ôm lấy mặt cậu ta, dùng hết sức mà cắn.
Mặc kệ người lớn chửi thế nào, tôi cũng không buông lỏng. Bắc Tiểu Vũ đau đến mức khóc không nổi. Mẹ Bắc Tiểu Vũ vô lực mà ngồi xuống đất, gào khóc, tôi thế quái nào lại gặp cái ổ cường đạo nhà các người chứ!
Lương Sinh nói: Cô trả lại cho cháu hũ gốm, cháu nói Khương Sinh nhả ra.
Mẹ Bắc Tiểu Vũ không có cách nào khác, đành ôm hận đưa cái hũ cho Lương Sinh, Lương Sinh nhìn cát bên trong không đổ ra ngoài nhiều, thì nói với tôi: Được rồi, Khương Sinh, nhả ra đi!
Từ đó về sau, tôi lại trở thành con chó lớn nhà hàng xóm.