Bạn đang đọc Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương: Chương Q.1 – Chương 40: Có Phải Hai Người Hơi Kịch Liệt Rồi Không? [Phần 2]
Tôi sững ra.
Trình Thiên Hữu cũng sững ra.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, chắc Trình Thiên Hữu cũng phát ngốc rồi nên cái gì cũng không nói mà đi ra mở cửa, không thèm hỏi là ai, cũng chẳng nhìn qua mắt mèo ở cửa. Tôi vội vàng lấy chăn che trước ngực.
Tô Mạn như con lươn trượt vào bên trong. Cô ta cười quyến rũ nhìn Trình Thiên Hữu mãi đến khi nhìn thấy tôi, cô ta sững lại chừng nửa phút. Quần áo của tôi bay tán loạn, ôm chăn làm bộ dạng đáng thương đứng phía sau Trình Thiên Vũ. Vì tôi kéo chăn lại nên trên giường là một đống bùi nhùi.
Trình Thiên Hữu vội vàng giải thích, hắn xoa xoa mũi nhìn về phía cửa sổ: Tô Mạn, em đừng hiểu nhầm, bọn anh chỉ đùa thôi. Khương Sinh còn nhỏ, cũng không phải chuyện em đang nghĩ đâu…
Tô Mạn chạy tới trước mặt Trình Thiên Hữu, đưa tay xé rách đồ của hắn. Cô nói: Trình Thiên Hữu! Sao tôi lại không biết anh có sở thích này nhỉ! Anh thích sân bay à? Anh thích miếng gỗ giặt đồ à? Anh có bệnh thích trẻ con à? Anh…
Lời của cô ta khiến tôi không ngừng tự ti, theo bản năng nắm chặt chăn trên giường, nhìn chằm chằm vào cô nàng hung dữ vừa mới tới này. Hứ, đúng là cô gái ồn ào.
Trình Thiên Hữu kéo tay cô ta ra, sắc mặt hắn trầm xuống, hắn nói: Em làm loạn đủ chưa? Khương Sinh là khách của tôi. Em không nên lúc nào cũng áp đặt nhiều suy nghĩ xấu xa như vậy, em có còn là con gái không hả?
Tô Mạn cười: Bộ dạng hai người như thế này mà nói tôi suy nghĩ xấu xa! Trình Thiên Hữu, mắt tôi bị mù rồi! Tôi vốn muốn đến đây để xin lỗi, chị Ninh Tín nói anh là người đàn ông tốt, tôi không nên nghĩ xấu cho anh như thế! Nhưng mà trước đây anh chia tay với tôi anh đã nói, nếu anh trẻ lại vài tuổi anh nhất định sẽ cưới tôi! Anh nói tôi còn quá trẻ. Vậy mà bây giờ đồ đê tiện này già hơn tôi à?
Tô Mạn chưa kịp trừng mắt nhìn tôi thì Trình Thiên Hữu đã tát cô ta một cái. Hắn nói: Tô Mạn, cô giữ miệng mình sạch một chút, cô ấy cũng chỉ là một con nhóc chưa lớn, cô muốn làm ầm lên vì cái gì!
Viền mắt Tô Mạn ủng đỏ, cô ta tủi thân che mặt, vẻ không thể tin nhìn Trình Thiên Hữu: Anh đánh tôi, vì nó mà anh… Nói xong cô ta như phát rồ nhào tới xé đồ của Trình Thiên Hữu, chỉ nghe một tiếng xoạt, áo sơ mi trắng của hắn bị Tô Mạn xé rách một tay. Hóa ra hàng hiệu cũng chỉ giống như hàng chợ mà tôi mặc thôi, đều dễ bị xé như vậy. Có biết quần áo quý như thế nào không?
Lúc Tô Mạn nhận ra thì sắc mặt Trình Thiên Hữu đã rất tệ rồi, cô ta khóc lóc bỏ đi. Tô Mạn đi rồi, cửa vẫn mở như vết thương toét miệng hiện diện ngăn cách tôi và Trình Thiên Hữu rất rõ ràng.
Trình Thiên Hữu đi tới chỗ tôi: Xin lỗi Khương Sinh, cô thấy đấy, cô ấy lúc nào cũng vậy.
Tôi cười trừ, tôi nói: Trình Thiên Hữu, anh thật rất thích nói đùa với con gái nhà người ta, như cô nàng vừa rồi đây. Nếu anh nói cô ấy xấu, cô ấy có thể trang điểm; Anh nói cô ấy béo, cô ấy sẽ cố gắng giảm cân; Anh nói muốn sống lâu sống thọ, cô ấy có thể đi đào cả Trung Quốc để tìm đào thọ; Anh nói cô ấy không cao, cô ấy có thể đi phẫu thuật kéo chân… Nhưng mà hết lần này tới lần khác nói cô ấy còn nhỏ, anh quá độc ác. Anh biết rõ rằng cô ấy không thể đá anh vào nằm lại trong bụng mẹ để chờ cô ấy lớn lên…
Tôi còn chưa nói xong, Trình Thiên Hữu đã giống như muốn bóp tôi lại thành một cục.
Lúc này, Ninh Tín bước vào, ngây người nhìn đống vải rách trên người Trình Thiên Hữu và tôi, còn có một đống lộn xộn kia. Cô chỉ có thể ho mấy tiếng, mặt hơi đỏ lên, đáy mắt mang theo chút không vui nhưng cô vẫn mỉm cười như trước: Có phải hai người hơi kịch liệt rồi không?