Bạn đang đọc Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương: Chương Q.1 – Chương 35: Cô Xem, Tôi Thế Này Không Giống Người Tốt À?
Bắc Tiểu Vũ nói với Lương Sinh cậu phải lên tỉnh tìm Tiểu Cửu ! Cậu nói: Nhất định là Tiểu Cửu về nhà trọ của cô ấy, ngoại trừ nhà trọ thì cô ấy còn nơi nào để đi nữa đâu.
Tôi đau lòng nhìn Bắc Tiểu Vũ, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này. Từ một cậu bé chỉ biết đùa giỡn giờ đây lớn lên lại trở nên lạnh lùng đau thương. Tôi nhìn Lương Sinh, lúc này tôi mới mơ hồ hiểu được vì sao trong đôi mắt đẹp kia của anh luôn chứa đựng cảm xúc đau thương.
Lương Sinh vỗ vỗ vai Bắc Tiểu Vũ: Tôi đi cùng cậu, dù sao tớ cũng đã bàn bạc với Khương Sinh rồi, tớ muốn về trường sớm, trước là có thể ôn lại bài, sau cũng muốn đi làm thêm để bổ sung kinh nghiệm!
Nhưng mà khi chúng tôi lên tỉnh, phòng trọ của Tiểu Cửu đã đổi khóa. Bắc Tiểu Vũ khăng khăng ngồi đêm nửa đêm để chờ người về. Mà người kia lại không phải Tiểu Cửu. Mãi đến lúc đó cậu mới biết được, Tiểu Cửu lại quật cường như tên ngốc cậu.
Hạnh phúc giống như một món thủy tinh, một khi đã vỡ thì sẽ mãi không thể hoàn hảo như lúc đầu.
Đêm đó, tôi và Lương Sinh theo Bắc Tiểu Vũ đến “Ninh Tín, biệt lai vô dạng!”
Đèn ne-on chớp nháy, trai xinh gái đẹp quay quần lại với nhau, âm nhạc bên trong khoáy động tâm trí con người. Tôi cũng không chú ý rằng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Lương Sinh nói: Khương Sinh, anh ra ngoài gọi điện, em trông chừng Bắc Tiểu Vũ, đừng để cậu ta đi lung tung.
Tôi gật đật.
Nhưng không đợi Lương Sinh ra tới cửa thì Bắc Tiểu Vũ đã lắc lư cả người chen vào đám đông. Tôi như đứa nhà quê chạy theo sau cậu. Tôi luống cuống trong đám đông điên cuồng, ánh đèn không ngừng chớp nháy. Nhưng mà Bắc Tiểu Vũ đã quên mất tôi, chẳng biết đã đi đâu mất. Giữa đám người, tôi chỉ có thể cố gắng chen đi, không ngừng né tránh như một đứa trẻ lạc đường. Mãi đến khi có một người chắn trước mặt tôi, khiến tôi dừng lại. Hắn nói: Cô nhóc này, cô không nên đến đây!
Tôi ngẩng đầu, ánh đèn mê hoặc chiếu sáng khuôn mặt Trình Thiên Hữu, hắn cười cười, cau mày nhìn tôi.
Tôi định nói gì đó nhưng hắn lại nắm lấy tay tôi kéo ra khỏi đám đông. Trong chốc lát khi bàn tay hắn truyền đến cảm giác ấm áp, tôi đỏ mặt.
Hắn kéo tôi đến một con hẻm nhỏ, cánh tay chống lên tường, cúi xuống nhìn vào tôi, chóp mũi gần như đụng tới trán tôi. Hơi thở ấm áp của hắn sượt qua từng sợi tóc của tôi, hắn nói: Sao cô lại tới đây?
Tôi cố gắng dựa sát về phía sau, nhắm mắt lại nói: Tôi đến tìm Tiểu Cửu!
Ngón tay hắn lướt qua mũi tôi, mềm mại và nhanh chóng, vẻ mặt đầy xấu xa: Cô đang bày ra bộ dạng gì vậy hả? Tôi trông thế này không giống người tốt à? Nói xong, mặt hắn càng lúc càng gần: Khương Sinh, cô mau mở mắt ra, nếu không thì tôi sẽ lấy mặt chạm vào mặt cô!
Tôi thực sự không muốn hắn dán mặt lên mặt tôi, cho nên chỉ có thể mở mắt: Thế này được chưa! Mau đưa mặt anh cách xa ra đi!
Trình Thiên Hữu cười xấu xa, hắn làm bộ thân thiết nói: Khương Sinh, dù sao hôm nay tôi cũng đã cứu cô một mạng! Tôi cho cô biết, đi đêm cùng hai người đàn ông rất nguy hiểm! Lỡ chúng muốn làm điều bất lương thì cô phải làm sao hả! Cô xem tên đàn ông đi ra cửa lúc nãy, nhất định là hắn đang liên hệ với người mua hàng, chuẩn bị bán cô đi! Cho nên từ giờ trở đi hai chúng ta hòa nhau, cô cứu tôi một lần, tôi cũng cứu cô một lần, thanh toán xong rồi! Sau này cô không được quấn lấy tôi như hôm nay nữa!
Trình Thiên Hữu giảng đạo lý một hồi khiến tôi tức giận, tôi nói: Công tử à, đầu anh có chút trí tuệ nào không vậy, tối này là anh quấn lấy tôi đó, không phải tôi quấn lấy anh, hơn nữa, người vừa đi ra cửa là…
Chữ “anh trai tôi” còn chưa thoát khỏi miệng đã bị một cô gái cắt ngang: Trình Thiên Hữu! Chẳng trách không tìm được anh! Thì ra anh ở chỗ này tình tứ với con hồ ly kia!
Tôi đẩy Trình Thiên Hữu ra, cười với cô ta: Cô xem tôi và anh ta đứng với nhau thì ai giống hồ ly tinh hơn hở?
Trình Thiên Hữu kéo tôi về phía sau, hắn nói: Tô Mạn, cô ấy vẫn là con nít. Cô đừng ở đây làm trò cười cho thiên hạ nữa.
Cô gái kia giận dữ nhìn Trình Thiên Hữu: Anh cũng gan thật! Sau đó cách Trình Thiên Hữu lấy bức tượng Venus ở cạnh bức tường đánh về phía tôi, giây phút đó tôi nhớ tới lúc còn bé, Lương Sinh nói những cô gái ở thành phố đều rất dịu dàng, thì ra anh lừa tôi. Chí ít thì cô gái này cũng không hề dịu dàng chút nào.
Lúc bức tượng đập xuống, Trình Thiên Hữu đang bảo vệ tôi đưa tay ra cản, nhưng hình như cô gái kia có học võ. Cho nên mỹ nhân Venus nện thẳng vào ót Trình Thiên Hữu, bức tượng nứt ra văng vào mắt tôi!
Đau đớn truyền tới khiến tôi kêu lên. Trình Thiên Hữu cuống quít xoay người nhìn tôi đang lấy tay che mắt, nhanh chóng ôm tôi chạy về phía bãi đỗ xe.
Máu trên đầu hắn chảy xuống mặt tôi, có chút ấm áp. Hắn nói: Khương Sinh, cô kiên nhẫn một chút, chúng ta sẽ tới bệnh viện. Khương Sinh, chịu đau, đừng khóc. Nói xong hắn đưa tôi vào xe, sau đó cởi quần áo trùm lên đầu tôi rồi bảo vừa lái xe vừa gọi cho bác sĩ.
Sau khi gọi cho bác sĩ xong, hắn đưa một tay ra nắm chặt lấy tay tôi, hắn nói: Khương Sinh, đừng khóc, chúng ta đến nơi rồi. Sắp đến rồi!
Trong lúc mơ hồ, tôi gọi một tiếng: Anh.
Lúc đó tôi đã nghĩ, bây giờ chắc Lương Sinh đang gọi điện thoại cho Vị Ương rồi. Anh có biết Khương Sinh bị thương không? Vì mắt rất đau nên nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.