Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương

Chương Q.1 - Chương 17: Khương Sinh, Làm Bạn Gái Của Tớ Đi


Bạn đang đọc Lương Sinh Liệu Đôi Ta Có Thể Không Đau Thương: Chương Q.1 – Chương 17: Khương Sinh, Làm Bạn Gái Của Tớ Đi


Từ lúc Tiểu Cửu xuất hiện, ba người chúng tôi đã tăng lên thành bốn người. Mỗi ngầy Tiểu Cửu đều bám lấy Bắc Tiểu Vũ như một con dơi. Thật ra tôi và Lương Sinh cũng không muốn làm bóng đen, nhưng Tiểu Cửu nói: Xí, giữ ban ngày ban mặt thế này, hai bóng đèn các cậu có thể tỏa sáng được bao nhiêu?
Tôi lén nói với Lương Sinh: Dù thế nào thì em cũng không thích Tiểu Cửu.
Lương Sinh nói: Không sao đâu, Bắc Tiểu Vũ cũng chỉ vui chơi được một thời gian thôi. Em quên lúc cậu ấy theo đuổi Kim Lăng ở lớp em rồi à? Chỉ một cái bánh pút – đing nhỏ cũng khiến cậu ấy quên được Kim Lăng, anh nghĩ cũng khoảng mấy lần nữa thôi thì cậu ta cũng sẽ quên Tiểu Cửu.
Tôi nói: Thế em cứ an tâm chờ người thay thế vậy.
Sự xuất hiện của Tiểu Cửu đã chiếm hơn nửa thời gian của Bắc Tiểu Vũ. Trước giờ tôi chưa từng thấy Bắc Tiểu Vũ quan tâm đến cô gái nào như vậy. Nhưng tôi nghĩ cô Tiểu Cửu này không được bình thường, Bắc Tiểu Vũ đối tốt với cô thì cô lại xem thường, còn nếu cậu ấy không tốt thì cô nàng lại làm bộ ngọt ngào yêu thương.
Chỉ là, trường hợp đầu tiên chiếm đa số so với trường hợp thứ hai.
Bình thường họ cãi nhau thì luôn cãi đến long trời lỡ đất. Tiểu Cửu thì kiêu căng nhìn Bắc Tiểu Vũ, như một nữ hoàng quyền uy. Tôi rất muốn nói với Bắc Tiểu Vũ rằng cô gái như Tiểu Cửu không đáng để cậu phải hẹn hò, nhưng tôi không dám nói. Tôi nghĩ Lương Sinh đã sai rồi, địa vị của Tiểu Cửu trong lòng Bắc Tiểu Vũ vốn không thể so sánh với tình cảm bạn bè bình thường được. Mặc dù tôi vẫn không có chút hảo cảm nào với con dơi Tiểu Cửu.

Lúc Tiểu Cửu không bám người thì cô sẽ kéo theo một băng lớn, cưỡi mô tô phân khối đến trước trường chờ Bắc Tiểu Vũ, làm cho khói bay mù mịt.
Tôi trốn sau lưng Lương Sinh, Lương Sinh nói với Bắc Tiểu Vũ: Tớ và Khương Sinh không đi được, các cậu chơi vui vẻ nha.
Tiểu Cửu không muốn, cô nói muốn cùng đi chơi, tách riêng như vậy là có ý gì? Nói xong còn kéo tay, túm tôi lên mô tô, rồi phóng xe. Đám người kia cũng rồ ga chạy đi như bay phía sau Tiểu Cửu.
Tôi ngồi phía sau Tiểu Cửu mà lạnh run, cố quay đầu lại gọi Lương Sinh.
Tiểu Cửu nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lương Sinh đã sắp đuổi kịp thì nói: Khương Sinh, cô thật tốt số, có người anh tốt như vậy! Khương Sinh, cho tôi anh của cô đi.
Gió lớn quá nên những lời của cô còn chưa kịp lọt vào tai tôi đã bị gió thổi bay.
Tiểu Cửu dừng xe lại.
Lúc Lương Sinh đuổi theo thì đã thở không ra hơi, anh vẫn mạnh mẽ kéo tôi từ phía Tiểu Cửu ra sau lưng mình: Tiểu Cửu, em cứ lo chuyện yêu đương của mình đi, sao lại động vào em gái anh?
Tiểu Cửu cười quyến rũ: Bởi vì em thích anh mà.
Bắc Tiểu Vũ nghe được những lời này, cậu ta bước tới tát Tiểu Cửu một cái, dấu tay đỏ ửng như hoa đào nở rộ trên gương mặt ưa nhìn của Tiểu Cửu. Người của Tiểu Cửu lập tức vây lấy Bắc Tiểu Vũ, Tiểu Cửu vẫn cười quyến rũ như trước, bảo bọn họ tránh ra, cô nói với Bắc Tiểu Vũ: Tôi không hề yêu anh. Người tôi thích chính là Lương Sinh.
Bắc Tiểu Vũ kéo tôi lại rồi ôm vào lòng, cậu ta nói: Tiểu Cửu, anh thích em như vậy mà!
Sau đó cậu ta hôn mạnh lên mặt tôi.
Tôi sửng sốt.

Lương Sinh đẩy Bắc Tiểu Vũ ngã xuống đất, anh nói: Đừng chạm vào em gái tôi!
Bắc Tiểu Vũ rên lên một tiếng nhưng lại không ra tay. Tôi nhìn thấy chút ưu thương trong đôi mắt Tiểu Cửu, ánh mắt ấy khiến tôi nhớ lại Lương Sinh lúc còn bé.
Đám người Tiểu Cửu bỏ đi, chỉ để lại bụi mịt mù.
Tôi kéo Lương Sinh rồi kéo Bắc Tiểu Vũ.
Tôi nói: Bắc Tiểu Vũ, tớ biết cậu đau khổ, nếu vậy thì khóc đi.
Bắc Tiểu Vũ lau vết máu ở khóe miệng, nói: Khương Sinh, làm bạn gái của tớ đi.
Tôi nhìn Lương Sinh rồi khẽ gật đầu.
Tôi không còn cách nào khác, nữ sinh tên Tiểu Cửu kia thật là một con dao sắc bén vô tình, cứ thế mà cười quyến rũ, từ từ rạch nát mối quan hệ của ba chúng tôi.
Tôi hỏi Lương Sinh: Sao lại không thích em làm bạn gái của Bắc Tiểu Vũ?

Lương Sinh nói: Vì Bắc Tiểu Vũ cũng không thích em.
Tôi hỏi anh: Anh, anh thích Vị Ương à?
Lương Sinh nhìn tôi một hồi lâu, không nói một lời.
Tôi cười nói: Vị Ương rất đẹp. Anh, gừng đã nở hoa chưa?
Lương Sinh lắc đầu, anh nói: Anh vẫn đang chờ nó nở hoa.
Tôi nói: Anh, em đã lớn rồi, anh không cần phải xen vào chuyện của em nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.