Lương Nhân
Lương Nhân
Thông tin truyện: Lương Nhân
-- Trích đoạn:
-Một giờ sáng, tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài làm Kỳ Duật tỉnh giấc. Trong phòng tối đen và yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa kính vang vọng khắp phòng.
Kỳ Duật sốt đến đau cả đầu, cả người cũng đau nhói, họng thì khô rát, như thể vừa phải nhảy vào đống lửa vậy. Anh áng chừng mình sốt cũng phải đến 40 độ, đành lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trác Niên.
Chuông reo hồi lâu Lục Trác Niên mới nghe máy, giọng nói có hơi khàn khàn. Kỳ Duật nhắm mắt cũng tưởng tượng được cảnh tượng bên đó ướt át thế nào, nhưng giờ anh thực sự chẳng quan tâm được nhiều thế nữa. Nuốt nước bọt một hồi, anh khó khăn mở miệng: “Phiền anh giúp tôi mời bác sĩ tới đây…”
Lục Trác Niên vừa nghe thấy giọng nói khản đặc này liền cau mày, mãi mới hiểu được Kỳ Duật nói gì, hỏi: “Sao thế?”
“Sốt…” Kỳ Duật nói được từ này xong liền không cất nổi tiếng nữa, mơ màng cúp luôn điện thoại. Điện thoại rơi xuống sàn anh cũng không biết, chỉ nằm co ro lại rồi ngủ mê man.
Tới lúc tỉnh lại cũng không rõ là lúc nào rồi, trước tiên Kỳ Duật ngửi thấy mùi cồn i-ốt phảng phất, lúc mở mắt ra nhìn mới thấy kim tiêm cắm trên mu bàn tay, bình truyền dịch vẫn còn ít dịch bên trong. Mê man một hồi mới mơ hồ ngửi thấy mùi hương xa lạ khác.
Kỳ Duật hít hít rồi ngửi kỹ, đúng là mùi này bay từ trong phòng bếp ra. Anh ngay lập tức thấy đói cồn cào, muốn cất tiếng gọi nhưng chỉ phát ra mấy tiếng ho khan.
Nhưng mấy tiếng động đó cũng đủ làm người bên ngoài phát hiện ra, rất nhanh liền có người gõ cửa tiến vào.
Kỳ Duật đã từng gặp người đó, chính là thư ký thường đi cùng Lục Trác Niên, cũng là một trong số ít người biết anh với Lục Trác Niên đã kết hôn.
Anh ta chỉ đứng bên cửa chứ không đi vào trong, nói: “Thưa ngài, giám đốc Lục đang bận nên nhờ tôi chăm sóc ngài.”
Từ lúc Kỳ Duật với Lục Trác Niên kết hôn, trừ lúc đi đăng ký cần phải có hai người cùng đi thì bình thường cũng ít gặp nhau, chứ đừng nói tới có cơ hội được người khác gọi là “ngài”(*). Đột nhiên được người ta gọi vậy, Kỳ Duật chợt cảm thấy kỳ quặc mà bối rối, nhưng trên mặt lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ chống tay ngồi dậy rồi đặt hai tay lên chăn, hơi dựa vào nệm đầu giường, ngồi ngay ngắn rồi mới lên tiếng: “Tôi vẫn nhớ anh, anh tên gì nhỉ?”
“Đường Tân Duy.”
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
Để lại một bình luận
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.