Lương Ngôn Tả Ý

Chương 17: Ngoại truyện 2 - Tả Ý


Đọc truyện Lương Ngôn Tả Ý – Chương 17: Ngoại truyện 2 – Tả Ý

Khi còn nhỏ, chủ đề tập làm văn mà tôi chán nhất chính là “Câu danh ngôn mà tôi thích nhất” hoặc “Châm ngôn cuộc sống của tôi”. Lý do vì tôi cảm thấy mình và vĩ nhân có khoảng cách lớn như vậy, làm sao mà hiểu hết được những lời tâm huyết của họ.

Nhưng về sau, có một khoảng thời gian tôi đã đắm chìm trong câu nói của Johann Wolfgang von Goethe. Không còn nhớ lần đầu tiên đọc được câu nói ấy là trong quyển sách giáo khoa nào khi còn học trong nước, song thật sự rung động vì câu nói ấy, là trên con đường về trường sau khi đích thân lái xe đưa A Diễn ra sân bay Frankfurt. Tấm biển của Heidelberg khắc rõ câu danh ngôn của Goethe.

“Tôi đã đánh mất trái tim mình tại Heidelberg.”

Heidelberg là một nơi rất kỳ lạ. Bên kia con sông Neckar, những nóc nhà màu đỏ, những con phố hẹp ngược xuôi, đều lan tỏa một cảm giác thanh bình và lãng mạn khó tả. Trước khi đến đây, tôi không biết Heidelberg là một thành phố như vậy. Tôi chọn nó, chỉ đơn giản là vì A Diễn, vậy lý do A Diễn chọn nó lại là gì?

Trở về từ Dusseldorf sau khi đếm ngược chào đón năm mới thì A Diễn đã về nước. Thật ra, mỗi năm hễ vào những ngày chào đón năm mới thì tâm trạng của anh đều rất tệ, và thích được yên tĩnh. Cũng giống như ngày tết năm đó khi tôi một mình bỏ nhà đến tìm anh, mà anh thì lặn lội ra biển và ở đó suốt một ngày.

Vì vậy, anh có thể dời lịch về nước để cùng tôi đến Dusseldorf đón năm mới đã là bước nhượng bộ lớn nhất.

Buổi chiều, trên đường đến thư viện, tôi bất ngờ bắt gặp cô Đổng kia. Từ xa trông thấy tôi thì cô đã gọi: “Tả Ý.” Sau đó thì cười tươi với tôi.

Sự thật là, tôi chắc rằng tôi lớn hơn cô ta, nhưng cô ta lại cứ có cảm giác cao hơn tôi một bậc, nghĩ đủ mọi cách muốn tôi gọi cô ta là chị. Tôi đã từng than phiền với A Diễn về việc này, nhưng anh lại không thèm đoái hoài.

“Nghe nói anh của cô về nước rồi à? Một mình cô ở đây nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi nhé.” Cô Đổng ấy nói xong những lời này thì thong dong bỏ đi.

Mặt tôi nhăn nhó, có hơi không phục.

Du học sinh Trung Quốc tại Heidelberg không phải rất nhiều, nhưng cơ hồ ai ai cũng biết Lệ Trạch Lương có một đứa em gái hệt như cái đuôi không cắt bỏ được.

“Tại sao họ đều cho rằng em là em gái của anh, rõ ràng là không phải mà.” Trước đây tôi từng nói với A Diễn trong bất mãn.

“Thế em cảm thấy em là gì?” Anh hỏi ngược lại.

“Em…” Tôi bí chữ.

Một lúc sau, thừa lúc A Diễn đi chiên trứng, tôi đã lầm bầm kháng cự: “Tay cũng nắm rồi, môi cũng hôn rồi, anh nói em là gì chứ?”

Dường như anh nhận ra sự bất mãn của tôi, đeo tạp dề vào xong anh chợt hỏi: “Em ngồi đó làu bàu gì thế?”

Tôi vội cười trừ: “Em nói anh nói em là gì thì em là gì.”

Hừm, đúng là có hơi líu lưỡi.

Thành phố này vốn đã yên tĩnh, vì vậy cứ đêm xuống thì lại càng tĩnh lặng. Buổi tối, tôi ngồi ở nhà một mình, nghe tiếng gió vi vút bên ngoài, đột nhiên tôi nhớ anh vô cùng.

Từ sau khi xem bóng đá ở Frankfurt trở về và có nụ hôn đầu tiên ấy, chúng tôi không còn bất kỳ cử chỉ nào vượt mức nữa.

Lần đó chúng tôi đến trường, có một cặp tình nhân trẻ tuổi ngồi hôn say đắm trên chiếc ghế ven đường, sau đó tay của người con trai chợt sờ lên vùng ngực của bạn gái, thậm chí còn muốn luồn cả vào áo lót.

Lúc ấy tôi lập tức kéo anh đi xa, rồi nói: “Gớm thật.”

Anh nhìn tôi một cái thật sâu, rồi quay đi không nói gì.

Tôi thình lình nhớ ra cảnh tượng hai chúng tôi hôn nhau, vội xua tay phân bua: “Ý em không phải nói họ hôn nhau. Mà là người con trai kia thật là gớm.”

Anh cứ việc đi đường anh, không thèm nhìn tôi.

Thế là tôi lại tiếp tục giải thích: “Ý em không phải nói cách làm của họ gớm, mà là hôn nhau lại còn sờ soạng lung tung thật là gớm.”

Anh càng đi nhanh hơn, sắc mặt có hơi không vui.

“Ý em là khi hôn em, anh không có như vậy, cho nên thật là gớm.”

Anh vẫn đi, tâm trạng gần tiếp cận số không.

“Em không có ý nói anh hôn em thật là gớm.”

“……”

Tôi càng nói càng tệ.

Thật ra, với một cô gái trong sáng và biết phép tắc như tôi mà nói, cử chỉ nắm tay và hôn nhau giữa một đôi tình nhân là việc làm lãng mạn và hạnh phúc trên thế gian. Nhưng một khi nâng cấp lên mức độ sex, thì nó dường như không còn tươi đẹp nữa.

Tôi luôn cảm thấy A Diễn không phải một chàng trai “hiền lành”.

Bắt đầu từ khi nào có suy nghĩ này?

Khi ở thành C, sau lần anh nói chuyện cười về “bao cao su” với nhóm bạn mà sắc mặt không hề thay đổi ấy, tôi mới biết hóa ra A Diễn cũng là một người con trai bình thường. Nhóm người của Tiểu Hầu luôn thừa lúc tôi không có ở nhà mà mở những chiếc DVD tôi không được xem.

Lúc ấy tôi cũng đã thành niên rồi, đâu phải đến từ sao Hỏa, đương nhiên là biết họ đang xem gì. Nhưng A Diễn lại chưa bao giờ nhìn nhận vào tuổi của tôi. Tôi xin thề rằng, trong mắt anh tôi vẫn còn là bé gái ngơ ngác không biết gì trong lần đầu tiên có hiện tượng sinh lý.

Còn A Diễn, qua tết thì anh đã hai mươi tư rồi.

Sau lưng anh, nữ sinh luôn thảo luận vấn đề A Diễn có còn lần đầu tiên hay không, thậm chí còn nâng cấp đến mức nếu A Diễn đã bị mất hoặc sắp bị mất lần đầu tiên, thì rốt cuộc là đứa tội lỗi nào đã gây ra chuyện này.

Cuối cùng đề tài này bị biến thành một ván cược, ngay cả cô Đổng kia cũng được đưa vào danh mục lựa chọn để mọi người đặt cược. Tiếc rằng, tôi đã lén nhìn ván cược ấy, không có tên tôi.

Mặc dù họ đã né tránh “em gái” của A Diễn là tôi đây một cách tượng trưng khi thảo luận những vấn đề này. Song đến cuối cùng vẫn hy vọng tôi có thể làm nội gián cho họ. Thật ra chính tôi cũng không dám chắc rằng, trong một năm khi A Diễn đến Heidelberg và tôi còn học ở đại học C, anh có từng làm chuyện gì không trong sáng với ai khác hay không.


Tôi thật sự rất thắc mắc, vì sao họ không đặt cược vào tôi?

Dù vậy, ván cược rúng động này vẫn đã được tiến hành một cách vô cùng thần bí, không ai dám để A Diễn biết, tôi cũng không dám, nếu không tôi không dám chắc anh ấy có lập tức ném tôi về nước, sau đó tước bỏ quyền được đeo theo anh ấy suốt đời hay không.

Ông chủ của A Diễn vừa nhận một nghiên cứu sinh tên Leonie, là một cô gái lai Đức và Pháp. Leonie không phải loại mỹ nữ tóc vàng điển hình, trái lại mang một mái tóc thẳng mượt màu nâu, đường nét trên gương mặt và nước da đều tinh tế như người phương Đông, ba vòng đều rất chuẩn, xinh đẹp đến gần như không giống người thật, trí tuệ cũng không thua kém gì A Diễn.

Có một lần tôi đến tìm A Diễn lấy chìa khóa, tình cờ trông thấy anh và Leonie đang đi cùng với nhau. Lần đó Leonie mặc một chiếc đầm cổ sâu ôm sát người, chỉ có hai sợi dây mảnh đến sắp đứt đôi ngoắc trên vai có thể miễn cưỡng che lại bộ phận quan trọng.Suốt chặng đường, không ít chàng trai huýt sáo với cô, ánh mắt cơ hồ muốn dán luôn vào vùng ngực trắng nõn để lộ bên ngoài ấy.

A Diễn cũng đã nhìn theo họ.

Tôi dám khẳng định một trăm phần trăm là anh đã nhìn vào ngực của người ta, và ít nhất đã dừng lại ở đó ba giây. Vì chuyện này, tôi đã giận anh, nửa ngày trời không thèm nói chuyện với anh mà chỉ lẳng lặng ngồi đọc sách trong nhà.

Thế mà anh lại biểu dương tôi: “Xem ra môn học bị rớt lần trước cuối cùng đã làm em thức tỉnh rồi. Chịu hạ quyết tâm học hành đàng hoàng rồi sao?” Giọng điệu rất ư là an ủi.

Tôi suýt hộc máu chết ngay tại chỗ, rốt cuộc anh có biết là tôi đang giận hay không?

Buổi tối khi tắm, tôi đã đứng nghiên cứu ngực của mình rất lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định. Sáng sớm hôm sau, mọi người hẹn nhau đi leo núi, tôi mặc áo dây cổ sâu, sau đó còn đệm hai miếng mút vào trong, nói sao cũng gọi là có “đường sự nghiệp”.

Tôi mở cửa phòng ngủ đi ra, A Diễn thì đang ăn sáng.

Nhìn thấy tôi, anh nói: “Nắng bên ngoài độc như vậy, em mặc kiểu này cho em phơi đã luôn, sau này vừa đen vừa ốm thật không biết còn gì để nhìn.” Khi nói đến chữ ốm, anh còn rất là vô tình mà nhìn vào ngực tôi.

“……”

Nắng độc cách mấy cũng không bằng miệng lưỡi của người này!

Nước Đức là một nơi rất thoải mái về quan hệ nam nữ, đừng nói là chương trình trả phí, một số chương trình truyền hình chính quy thỉnh thoảng để lộ vài chỗ cũng được cho là chuyện bình thường. Mặc dù anh không bao giờ xem những thứ này trước mặt tôi, nhưng càng né tránh thì tôi càng cảm thấy anh giả tạo. Vì vậy, tôi càng tin rằng: A Diễn không hiền lành.

Có nhiều lúc, hai chúng tôi vừa ăn tối vừa xem tivi. Chỉ cần là phim tình cảm thì một nam một nữ nói chuyện một hồi sẽ khó tránh khỏi màn hôn nhau, sau đó thì lăn lộn lên giường, thậm chí có những cặp không về phòng ngủ mà ở ngay trên bàn điều khiển, bàn ăn hoặc…sô pha.

Trùng hợp tôi cũng đang ngồi trên sô pha, và là người giữ cái điều khiển, thế là trọng trách chọn kênh hoặc chuyển kênh đa phần là giao cho tôi.

Đôi nam nữ trong tivi quấn quýt với nhau một cách quên mình.

Tôi cảm thấy rất mâu thuẫn, đổi đài thì cảm thấy như mình giả tạo. Không đổi thì… thật sự rất ngại.

Tôi lén nhìn A Diễn. Anh không hề biến sắc, tựa như đang xem giải vô địch bóng đá Bundesliga vậy. Tôi không cầm được lòng lại nhìn thêm lần nữa.

Anh chợt hỏi tôi “Em rửa chén chưa?”

“Hả? Chưa.”

Anh dùng cằm ra ý bảo: Sao còn không đi đi.

Và rồi, tôi đành rời khỏi một cách không hề cam nguyện, anh đã đuổi khéo tôi bằng cách dễ dàng thế đó, xong rồi cầm cái điều khiển lên chỉnh nhỏ tiếng lại và thưởng thức một mình, còn rất nghiêm túc.

Nham nhở, đúng là nham nhở.

Ai cũng nói vui một mình chi bằng vui cả nhóm, nhưng anh thì lại hoàn toàn trái ngược.

Dòng Neckar có vài bãi cạn rất thích hợp để tổ chức cắm trại tắm biển ngoài trời. Những ngày nắng nóng, rất nhiều người đều đến tắm sông.

Những nơi đông người thì làm sao thiếu mặt tôi được, vì vậy cũng không thể thiếu A Diễn.

Và chỉ cần là nơi có A Diễn, cô Đổng kia cũng tự nhiên sẽ thích đến.

Rồi cô Đổng trông ẻo lả thế đấy lại biết chơi bóng nước, còn đánh tay đôi với A Diễn. Tôi vừa không biết bơi, lại không biết chơi bóng nước, đành ngồi nhìn thôi.

Tôi bực tức trong lòng, bèn trùm phao vào, bắt chước người khác tìm một tảng đá to và đủ cao rồi đứng từ trên đó nhảy xuống sông.

“Bùm…” một tiếng, tôi như một cái cân nặng trịch rơi xuống sông, nước bắn tung tóe, bắn cả lên mặt của cô Đổng kia. Cô ta không những không nổi giận, lại còn cười nói với A Diễn: “Tả Ý hệt như một đứa trẻ vậy, đáng yêu thật.”

Đáng yêu cái đầu cô.

Được sự trợ giúp của cái phao, tôi nổi lên mặt nước, lại leo lên bờ, nhảy tiếp đợt hai.

Bị bắn nước vài lần, cô Đổng bắt đầu khôn ngoan hơn, bảo rằng nơi này nhiều người quá không chơi được, thế là họ cùng nhau kéo qua một chỗ khác. Nhìn cô ta mượn lý do giựt bóng mà chạm vào tay A Diễn, tôi càng thêm tức.

Phao tắm vòng trên người, tôi lườm bàn tay dê xồm của cô Đổng kia, tức chết đi được, hừ một tiếng lại nhảy bùm xuống nước. Và lần này, vì quá dùng sức, chiếc phao lại quá rộng, đầu và người tôi bị tụt khỏi nó, thế là cũng không còn vật nào giúp tôi nổi lên nữa.

Tôi hoang mang vô cùng, giãy đành đạch trong nước song chỉ vô ích, muốn hét lên nhưng vừa mở miệng thì nước đã tràn vào. Đành chịu trận, mặc cho mình từ từ chìm xuống, tôi mở mắt và nhìn thấy ánh sáng khúc xạ trong làn nước, cơ hồ có thể nhìn thấy những vật trôi nổi trong đó.

Tiếng nô đùa của những người trên bờ cũng dần tắt lịm.

Chính trong lúc tầm nhìn ngày một mơ hồ, thì từ đâu, có hai cánh tay kéo tôi lên. Cuối cùng cũng được nổi lên khỏi mặt nước, giây phút ấy tôi lập tức hớp lấy ngụm hơi cứu mạng, tiếp đó thì bắt đầu ho sặc sụa. Tay chân bấu lấy tay của người cứu mạng, chết cũng không chịu buông.

Người đó nâng mặt tôi, mặt mày cau có mà hỏi: “Phao của em đâu?”

Bấy giờ tôi mới nhìn kỹ thấy đó là A Diễn, không biết là vì lúc nãy nước thấm vào mắt hay là vì lý do gì, tôi thấy tủi và rồi nước mắt giàn giụa, tôi ôm lấy anh khóc hu hu. “Em sợ quá.”

Những người khác thấy tôi không sao thì cũng tản đi, ai chơi trò nấy.


Không biết tôi đã ôm anh và khóc trong bao lâu, cuối cùng sự nhẫn nại bị bào mòn, anh nói: “Được rồi được rồi, buông tay ra, anh đưa em lên bờ.”

“Không chịu, em còn chưa hoàn hồn mà.” Tôi nói.

Một lúc sau, thật sự không chịu được nữa, anh gọi tôi: “Tả Ý.”

“Hửm?”

“Em không cảm thấy tư thế của hai chúng ta có hơi…” Anh dừng lại ngay điểm quan trọng.

Được sự nhắc nhở từ anh, tôi mới nhận ra mình đang bấu víu trên cơ thể trần trụi của anh như một con bạch tuộc, đồng thời nhờ vào sức đẩy của nước, hai chân của tôi còn vừa khớp ngoắc trên eo anh, còn bị dao động do nước…

“Em đã suýt mất mạng rồi mà anh còn bận tâm nhiều như vậy.” Lòng tự trọng bị tổn thương.

“Bỏ chân xuống.” Anh nói.

“Không bỏ.”

“Nhanh lên.” Anh nghiêm mặt ra lệnh.

Nhìn sắc mặt anh không vui, tôi ngoan ngoãn buông lỏng hai chân. Thật không ngờ, chỉ cần nhón lên một chút là đã có thể chạm vào đất. Ờ… Hóa ra nước cạn đến vậy…

[2]

Ngày thứ hai sau khi A Diễn về nước, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Lúc ấy trời đã nhá nhem tối, tôi đang tắm thì nghe thấy tiếng chuông di động, liền bắt máy mà không hề do dự.

Không ngờ, người gọi điện cho tôi lại là Tả Tình.

“Tô Tả Ý.” Chị ấy dùng cách gọi hơn người một bậc mà gọi tên cũ của tôi, “Cuộc sống ở Đức thong dong nhỉ.”

“Nhờ ơn của chị đấy.” Tôi cười lạnh.

“Ồ, có chuyện này phải thông báo cho cô.”

“Hiếm khi được đại tiểu thư nhớ đến, thật là vinh dự mà.”

“Vốn dĩ thì chuyện chẳng liên quan gì cô, nhưng mà, tôi suy nghĩ một lúc cảm thấy vẫn nên thông báo cô một tiếng, hôm sau tôi và Chiêm Đông Quyến sẽ đính hôn, tình cảm của hai người tốt như vậy, thế có hứng thú về tham dự không?”

Cuối cùng thì họ cũng kết hôn rồi sao?

Đêm hôm đó, tôi đẩy cửa phòng A Diễn ra, nhảy lên giường anh, úp mặt vào gối ngủ của anh, tôi hít thật sâu, cố gắng để hương thơm của anh chất đầy buồng phổi của tôi. Cuối cùng, tôi quyết định gọi cho anh, bên kia đầu dây, tiếng gió vi vút và tiếng sóng biển lăn tăn truyền đến.

Anh đã lại ra biển.

Vào giờ này, ở quê nhà chắc đã gần sáng, gió biển lạnh như vậy, e là anh đã ngồi đấy suốt một đêm dài.

“A Diễn.” Tôi gọi anh.

“Sao vậy? Gặp ác mộng à?” Anh thấp giọng hỏi.

“Không, không có anh ở đây, em không quen mấy.” Tôi nhõng nhẽo.

Tôi chưa bao giờ kể với anh về chuyện của mẹ tôi và Thẩm gia, càng không nhắc đến Đông Đông và Tả Tình. Tôi không biết anh có thắc mắc vì sao tôi lại từ Tô Tả Ý biến thành Thẩm Tả Ý hay không. Song anh chưa bao giờ hỏi tôi vấn đề này, tựa như việc tôi đổi họ cũng bình thường như việc tôi muốn uống đậu nành rồi đột nhiên đổi thành uống sữa bò vậy.

Tôi cũng không hỏi anh vì sao lại ra biển. Anh luôn cho rằng tôi là một đứa trẻ không lớn nổi, nhưng bản thân tôi hiểu rõ, tôi sớm đã trưởng thành. Tôi đã nghe thấy từ những người khác nhau về một số chuyện của Lệ gia, A Diễn có một người anh, lớn hơn A Diễn khá nhiều, chỉ tiếc là anh ấy đã qua đời vào rất nhiều năm trước, hình như tro cốt đã được rải xuống biển.

Hai chúng tôi đều im lặng một hồi lâu.

“Tả Ý” Anh khẽ gọi tôi.

“Em đây.”

“Thật ra, anh khá nhớ em.” Anh nói.

Hôm sau, tôi đáp chuyến bay dài mười hai tiếng để về nước. Tôi không biết rốt cuộc là vì lễ đính hôn của Tả Tình và Đông Đông, hay vì bốn chữ chứa đầy nỗi nhớ ấy của A Diễn.

Người ra sân bay đón tôi là Đông Đông.

Vừa nhìn thấy anh thì tôi đã nổi giận.

“Anh thích cô ấy sao? Rõ ràng anh không yêu cô ấy, tại sao phải kết hôn chứ.”

Một lúc sau Đông Đông mới nói: “Tả Ý, có những lúc hai người sống chung với nhau, đâu chỉ đơn giản là yêu hay không yêu.”

Tôi nghe xong thì càng thêm bực tức.

Tôi không hiểu một tẹo nào về câu nói này, chỉ là không ngờ rằng rất nhiều năm sau, bản thân tôi lại có cảm ngộ hệt như vậy.


Về đến nhà, mẹ nhìn tôi và khẽ thở dài.

“Hai con lớn lên bên nhau, tình cảm rất tốt, điều này mẹ cũng hiểu. Nhưng Đông Quyến là con trai, nó không thể sống tùy thích và thoải mái như con. Ba con thích nó, Tả Tình cũng thích nó, hai gia đình lại thân quen như vậy, đây vốn dĩ là một chuyện vui, sao con lại khóc chứ?”

“Tả Tình đâu có thích anh ấy, cô ấy chỉ là cái gì cũng muốn thắng, cố tình muốn chọc giận con nên mới nhất mực đòi kết hôn thôi.”

“Làm sao con biết chị con không thích Đông Quyến?”

“Cô ta không phải chị của con!”

Tôi chỉ mong sao cho cả đời này cô ấy cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng có bất kỳ dây mơ rễ má nào với tôi. Song dẫu cho nghĩ như thế, tôi vẫn là con gái của Thẩm gia, vẫn phải ngoan ngoãn đến thăm ba mình.

Vừa trở ra từ phòng sách của ba thì đã thấy Tả Tình ngồi chờ tôi trong phòng khách.

Tôi dùng ánh mắt sắc lạnh liếc cô ấy.

“Đừng có tỏ vẻ thanh cao trước mặt tôi, cho cô biết, Chiêm Đông Quyến đã là chồng chưa cưới của tôi, giờ đây chúng tôi chuẩn bị chính thức đính hôn, nếu cô còn đến làm phiền anh ấy thì tức là kẻ thứ ba.” Cô ta hứ lạnh một cái, “Mẹ của cô chính là có sở trường đó đấy, cô đừng có mà học theo nghề mẹ nhé.”

Tôi giận lắm, bước nhanh đến đó định tát vào mặt cô ta. Nhưng sau tát tay lần trước, cô đã lanh lợi hơn rồi, đã kịp lúc giữ lấy tay tôi.

Tả Tình nói: “Tôi biết, hiện giờ cô với tên họ Lệ đó đang sống chung với nhau. Đừng tưởng có hắn làm hậu thuẫn thì có thể vô pháp vô thiên trong căn nhà này. Cả đời Thẩm Tả Tình này muốn có gì thì sẽ có đó, chưa bao giờ thất bại. Lần này tôi giựt Chiêm Đông Quyến, lỡ ngày nào đó tâm trạng tôi vui, tôi cũng sẽ giựt tên họ Lệ đó cho cô xem.”

“Cô dám!”

“Tôi có gì mà không dám, có cần thử không?”

Tôi buông tay, xung quanh lặng như tờ, “A Diễn sẽ không như vậy.”

Tả Tình híp mắt nói, “Chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ chọn tôi, không chọn cô.”

Lời của cô ta không phải dối trá. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, những người xung quanh Thẩm Tả Tình đều không thích tôi. Tất cả mọi người chỉ trừ Đông Đông, chỉ có Đông Đông là phớt lờ trước sự hoàn mỹ của cô ta. Nhưng giờ đây ngay cả anh, cũng sắp là của cô ta rồi.

Rời khỏi Thẩm gia, tôi không muốn về nhà, càng không muốn để mẹ biết tôi và Tả Tình đã gây nhau, giờ đây ngẫm lại, thành B lớn đến thế lại không có một nơi cho tôi nương thân. Mỗi lúc như vậy, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Đông Đông, tôi gọi cho Đông Đông, điện thoại vừa reo một tiếng thì tôi đã nhanh chóng ấn tắt.

Tôi không nên gọi cho anh ấy.

Nhưng Đông Đông đã gọi lại cho tôi.

“Tả Ý, em ở đâu?”

“Đông Đông, anh đừng cười cô ấy được không? Cô ấy không phải thật lòng muốn lấy anh đâu, chỉ là muốn chọc giận em thôi.”

Bên kia đầu dây im lặng rất lâu, anh ấy mới nhẹ nhàng hỏi lại tôi: “Vậy Tả Ý, em lấy anh có được không?”

“Em…”

“Cuối cùng thì anh vẫn không sánh bằng A Diễn của em sao?” Anh bật cười, tựa như tự trêu mình.

“Không phải, em…”

Đông Đông chờ mãi cũng không nhận được câu trả lời của tôi, bèn thay đổi ngữ điệu nói một cách thong thả: “Đùa với em đấy, anh có việc phải cúp máy đây.”

Đó là lần đầu tiên anh ấy vội vàng cúp máy trước tôi.

Tôi lấy anh ấy?

Vậy còn A Diễn?

Tôi vội vàng gọi cho A Diễn, song khi đường dây đã kết nối, nghe thấy tiếng “Alô” quen thuộc ấy, tôi lại cảm thấy mơ màng, tôi không biết mình nên nói những gì.

Tả Tình nói ngay cả A Diễn cô ta cũng sẽ cướp, tôi nói anh không như vậy, lúc ấy, không biết là đang nói cho Tả Tình nghe, hay là nói cho bản thân nghe?

A Diễn, anh sẽ không như vậy.

Cho dù cả thế giới đều bỏ em, A Diễn cũng sẽ không.

Nhất định, tuyệt đối, trăm phần trăm.

“Tả Ý? Em sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.

“A Diễn, anh đang ở đâu? Vẫn còn ở biển ư?”

“Ừm, anh muốn yên tĩnh ở đây một thời gian.”

“Có phải ngôi nhà ven biển mà chúng ta từng ở đó không, ở ngoại ô thành C?” Khi hỏi những lời này, trong lòng tôi đã có sẵn bước tiếp theo.

“Đúng vậy, sao, em muốn sang đây à?” Anh khẽ cười hỏi, anh không biết tôi đang ở trong nước.

“Rất nhớ anh.” Tôi có hơi nghẹn ngào.

“Mấy hôm sau anh sẽ về thôi mà.” Lời của anh dịu dàng lạ thường, nó khiến tôi có cảm giác nếu như bây giờ tôi đang đứng trước mặt anh, anh chắc chắn sẽ vòng lấy tôi từ sau lưng, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Mặc dù anh luôn để mặc người ngoài hiểu lầm tôi là em gái của anh, còn hung dữ với tôi, nhưng từ sâu trong lòng anh rất thương tôi, không cho tôi chịu bất kỳ ấm ức nào.

Tôi luôn tin chắc điều này.

Tôi mở túi xách ra dùng số tiền còn lại của mình, leo lên chuyến xe đi thành C. Tôi bị say xe, may thay trên xe có phòng vệ sinh, có chỗ cho tôi nôn, nhưng nôn đến cuối cùng thì cả nước ố vàng trong bao tử cũng không còn nữa.

Xe vẫn di chuyển, chống cái đầu choáng váng trên tay, tôi chợt nghĩ, lỡ như anh bất ngờ rời khỏi, lỡ như anh không ở nơi mà tôi đã tưởng, vậy tôi đi ngàn dặm thế này đến đó lại không gặp được anh thì phải làm sao.

Bấy giờ tôi mới biết sợ là gì, bèn gọi điện cho anh, nhưng lại không thể kết nối.

Tuy nhiên, mấy năm trước tôi đã từng làm chuyện tương tự, thì bây giờ việc đã đi được nửa đoạn, lẽ nào lại bỏ cuộc, đành cắn răng tiếp tục thôi.


Khi tôi đến thành C thì đã là sáng sớm của ngày hôm sau. Tuyết đang rơi, khiến cho bình minh của hôm nay đến trễ hơn mọi khi. Bến xe bao giờ cũng đông đúc người. Vì đang trong giờ cao điểm đi làm, nên mãi một lúc sau tôi mới đón được xe ra ngoại ô.

Khi đứng trước cửa nhà anh thì trời cũng sáng hẳn, và tôi, cơ hồ mệt đến không còn sức để đứng vững nữa.

Tôi giơ cánh tay run rẩy lên, cộc cộc cộc.

Bên trong không có động tĩnh.

Tôi lại lấy sức gõ thêm vài cái.

Vẫn không có tiếng động.

Tôi có hơi tuyệt vọng mà quay lại dựa vào cửa, có hơi tuyệt vọng mà đá hai cú vào cửa, chính vào lúc chuẩn bị đá cú thứ ba thì cánh cửa ấy bất chợt mở tung.

Hơi ấm từ trong nhà ập vào mặt, và tôi nhìn thấy gương mặt mà mình đã ngày đêm mong nhớ. Hình như lúc nãy anh đang tắm, tóc vẫn còn đang nhiễu nước, anh vội vàng mặc quần vào là ra mở cửa ngay.

Thoáng chốc, mặt anh ngưng biểu cảm. Hiển nhiên là việc anh nhìn thấy tôi, kinh ngạc hơn tôi nhìn thấy anh nhiều.

Tiếng “A Diễn” còn chưa kịp gọi ra thì tôi đã nước mắt giàn giụa mà xòa vào lòng anh. Những giọt nước mắt đã được kìm nén trước mẹ, trước Tả Tình và cả Đông Đông, cuối cùng cũng không nén lại được nữa.

Anh mặc cho tôi ghì chặt mình, nhẹ nhàng dời qua một chút để khép cửa lại.

“Sao lại đột nhiên… Đột nhiên chạy đến đây?” Anh nâng mặt tôi lên, “Đến bằng cách nào? Chẳng phải anh đã nói anh sắp sang đó rồi sao? Hay là hôm qua khi gọi cho anh thì em đã đang trên đường? Ở nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Anh hỏi liền mấy câu, sắc mặt lần đầu tiên trông bối rối và hoang mang hơn tôi.

Tôi càng khóc dữ dội hơn, không muốn nói một câu nào hết. Thừa lúc anh đang nói chuyện với mình, tôi bất chợt tấn công bờ môi anh, sau đó quàng tay lên cổ anh, dán sát người vào lồng ngực đang cởi trần của anh.

Một lúc sau, anh buông tôi ra, thấy tôi còn có ý định tiến thêm bước nữa anh liền nói: “Tả Ý, chúng ta… không nên như vậy?”

“Tại sao chứ? Em chạy đến đây chính là vì như vậy.” Tôi giận dỗi mà nói.

Buổi chiều khi thức dậy, phát hiện không có người nằm bên cạnh, tôi vội vã chạy xuống lầu tìm anh. Ngửi thấy mùi hương của thức ăn từ trong bếp lan tỏa ra, tôi mới biết đói.

“Sẽ ăn ngay thôi.” Anh không quay lại mà nói.

“A Diễn.” Tôi đi tới sau lưng anh.

“Sao?” Anh vẫn không chịu quay đầu lại.

“Có phải anh đang mắc cỡ không?”

Chậc chậc, bọn họ không một ai chịu đặt cược vào tôi, thật là không có mắt thẩm mỹ.

Lần này, anh nhanh chóng quay lại, còn lườm tôi một cái thật mạnh.

Đến lượt tôi bị anh nhìn đến chột dạ, dựng hết tóc gáy, song tôi vẫn giả vờ bình tĩnh mà nói: “Đâu phải lỗi của một mình em đâu, ai ai cũng nói một bàn tay thì không thể vỗ thành tiếng mà.” Nói xong thì lập tức quay lưng lại, gương mặt sớm đã đỏ hồng.

“……”

Một lúc sau, A Diễn nói: “Lúc nãy mẹ em đã gọi điện đến. Họ không tìm được em nên đã gọi vào di động của anh.”

“Mẹ em nói gì?” Tôi hỏi một cách cảnh giác.

“Nói lễ đính hôn của chị em, đã bị cuộc bỏ nhà ra đi vào nửa đêm của em làm tan tành rồi.” A Diễn dùng một câu để tóm tắt toàn bộ nội dung cuộc điện thoại.

Về sau tôi mới biết, Đông Đông đã vì tìm tôi mà không đến nơi tổ chức lễ đính hôn.

Một cảm giác tội lỗi ập đến, song bên dưới cảm giác này, thấp thoáng lại có một niềm vui xuất phát từ sự vô tình. Và niềm vui ấy, được xây dựng trên nền tảng tôi không hề nhận ra tình cảm mà Tả Tình dành cho Đông Đông.

Tôi vốn tưởng rằng Tả Tình không xem trọng anh ấy. Và chị cũng luôn biểu hiện ra như vậy. Còn tôi, khi ấy cũng không hề hiểu rằng sự kiêu ngạo mà Tả Tình tỏ ra trước mặt tôi, lại có thể che giấu tình cảm chân thật của chị hoàn mỹ đến thế.

Rất nhiều năm sau tôi mới ngộ ra rằng, hóa ra người lâu nay luôn giành giựt của chị chính là tôi. Tôi giành mất ba của chị, giành mất mái ấm của chị, còn giành mất Chiêm Đông Quyến của chị, hơn nữa người luôn thắng lại vẫn là tôi.

Khi còn rất nhỏ, mẹ từng nói với tôi, yêu là tin tưởng.

Tôi hỏi: “Vậy mẹ có tin tưởng ba không?”

“Tin.”

“Nhưng tại sao ba lại bỏ chúng ta.”

Mẹ xoa đầu tôi và nói: “Mẹ tin ba con, nhưng ba con cũng có trách nhiệm của ông ấy. Một người sống trên đời, không thể hoàn toàn là vì tình yêu. Dì Nhậm của con có ơn với ba, nếu ba con chối bỏ chữ tín không màng tình nghĩa mà sống với chúng ta. Vậy thì mẹ cũng sẽ xem thường ông ấy.”

Những lời nói ấy đối với Tả Ý của lúc đó là quá sâu xa. Tôi không hiểu, và mãi mãi cũng không muốn hiểu.

Về sau, A Diễn đến Đức nói với tôi: “Tả Ý, trước đây em từng nói bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ tin anh.”

Tôi bật cười bi thương: “Tin tưởng? Ba em chết rồi. Mẹ em cũng đi theo ba rồi. Em hỏi anh vì sao, vì sao, nhưng anh lại không chịu nói một chữ nào, còn bảo em tin anh?”

Anh quay đầu nhìn đi nơi khác, im lặng.

Tôi khịt mũi, “Em chỉ muốn biết có phải do anh làm không, có phải không?”

Anh bước tới nắm lấy tay tôi, tôi lui về sau một bước, van nài anh trong tiếng nấc: “Anh chỉ cần nói không phải, em chỉ cần anh nói hai chữ – không phải, mau nói đi!”

Anh nhìn tôi, chậm rãi nói: “Tả Ý, nếu như em cho là phải thì là phải, không phải thì không phải.” Dứt câu, anh lại muốn nắm tay tôi.

Tôi vùng khỏi tay anh, lần đầu tiên trong đời tôi xa lánh anh như xa lánh ôn dịch. Tôi lui ra thật xa rồi dừng lại, nước mắt được tôi hết mực kìm nén, tôi nhìn anh, quay lưng lên xe đạp ga vụt đi, mặc cho anh có hét có gọi, tôi cũng không quay đầu.

Hai chiếc xe phi nhanh trên đường. Trong xe, tôi gọi cho Lệ Trạch Lương lần cuối cùng.

Cuối thoại, tôi nói: “A Diễn, Tả Ý đứng chờ chín mươi chín ngày dưới cửa sổ nhà anh đã mệt rồi, bây giờ cũng phải đi rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.