Đọc truyện Lương Duyên Trời Định – Chương 17: Thẫm mỹ
Cả một ngày hôm qua hầu như Triển Hoài Xuân đều ngủ, cho nên lúc sáng hắn tỉnh dậy rất sớm. Cửa sổ đều đóng kín, hắn không rõ bên ngoài hiện giờ là lúc nào, chỉ biết mưa đã tạnh, bên ngoài rất yên tĩnh ngay cả tiếng chim hót cũng không có, trong phòng thì tối thui.
Hắn nhìn cửa sổ sững sờ, một hồi lâu sau, mới chậm rãi cúi đầu nhìn lại.
Nhìn thấy một quả đầu trụi lủi bóng lòe trong lòng.
Triển Hoài Xuân lập tức nhắm mắt lại, không xem tiếp nữa. Hắn đã quen nhìn tiểu ni cô đội mũ, nay thấy cái đầu trọc này. . . Cả người hắn liền khó chịu.
Nhắm mắt, tâm tư Triển Hoài Xuân rất nhanh đã chuyển tới nơi khác. Hắn nhớ tối hôm qua là tiểu ni cô ôm hắn ngủ, sao bây giờ lại biến thành hắn ôm nàng? Hơn nữa tướng ngủ của tiểu ni cô rất xấu, đầu chúi vào hõm vai hắn, một tay ôm eo hắn, một chân gác lên đùi hắn, cứ như là sợ hắn chạy mất vậy. Triển Hoài Xuân cũng có chút buồn bực vì sao mình lại không đẩy nàng ra, trước đây mỗi khi trời mưa sét đánh, hắn đều ôm con hổ bông ngủ, khi ngủ thì ôm rất chặt, ngủ say rồi thì đá đồ xuống đất hồi nào không hay.
Cánh tay kê dưới cổ nàng đã có chút tê rần, Triển Hoài Xuân thử giật giật, người trong lòng khẽ lầm bầm bất mãn, ôm hắn càng chặt hơn.
Triển Hoài Xuân không dám động, sợ làm nàng thức giấc, sợ đối mặt với nàng. Bị một tiểu ni cô thấy được hắn sợ sấm sét, lại sợ đến lạnh run, Triển Hoài Xuân thực sự khó có thể tiếp nhận, dù cho hắn biết đối phương rất hiền lành, nhất định sẽ không cười nhạo hắn.
Hiền lành. . .
Triển Hoài Xuân xuất thần.
Tiểu ni cô thực sự rất hiền lành. Tối hôm qua hắn sợ quá nên hầu như không thể tự hỏi, nhưng hắn đều nhớ rõ mọi chuyện, Tĩnh Từ không cho nàng bồi hắn, tiểu ni cô nghe lời sư tổ là thế, nhưng nửa đêm vẫn đội mưa len lén lẻn qua đây trấn an hắn. Nếu như nói tiểu ni cô toàn tâm toàn ý hầu hạ hắn là do sư tổ ra lệnh, thì bịt tai giúp hắn là do chính nàng muốn làm thế, nàng thật lòng quan tâm hắn.
Triển Hoài Xuân nhắm mắt giả bộ ngủ. Hắn không thích nợ nhân tình, một lát nữa đợi tiểu ni cô đi, hắn lập tức xuống núi báo quan, sau đó sẽ không gặp lại nàng, không gặp nàng, thì không cần đối mặt với xấu hổ. Đương nhiên, hắn sẽ ngầm lưu ý tin tức của nàng, bảo đảm sau khi nàng xuống núi sẽ có chỗ dung thân.
Thế nhưng mới giả bộ trong chốc lát, Triển Hoài Xuân đột nhiên không được tự nhiên. Trước đó miên man suy nghĩ nên không có chú ý, hiện tại tâm tĩnh, thân thể lại cảm giác rõ ràng, hắn cảm giác rất rõ bộ ngực mềm mại của tiểu ni cô đang kề vào thân hắn, cánh tay nàng khoát lên eo hắn, còn có cái chân kia. . . hắn đều đã gặp qua.
Triển Hoài Xuân hô hấp bất ổn, thân dưới không thể khống chế nổi lên biến hóa.
Hắn cứng ngắc người, ngẩng đầu lên, dè dặt lấy cánh tay phải ra, định bụng xoay người nằm đưa lưng về phía nàng. Nào ngờ hắn chỉ mới rút ra có một chút, tiểu ni cô đột nhiên khẽ hừ thể hiện rõ bất mãn. Triển Hoài Xuân nhất thời ngừng động tác, vẫn không nhúc nhích đợi nàng ngủ sâu rồi lại tiếp tục, nhưng hắn không động, A Du lại động, nhắm mắt sờ sờ chọt chọt vật cứng đang chống lên bụng nàng. Triển Hoài Xuân vẫn luôn nhìn chằm chằm ánh mắt nàng nên cũng không nhận ra, mãi tới khi cảm giác được nơi ấy bị một cái tay nhỏ bé nắm lấy, hắn mới vừa khoan khái vừa hưng phấn vừa kinh hách đánh một cái giật mình, thậm chí theo bản năng ưỡn bụng sát lại.
Nhiệt huyết trong cơ thể dường như thoáng cái sôi trào, Triển Hoài Xuân phập phồng lo lắng, ngửa đầu ẩn nhẫn, không dám thở mạnh, yên lặng nín nhịn chịu đựng để cho tiểu ni cô tò mò sờ soạng trong cơn ngủ mơ. Ngay vào lúc hắn sắp nhịn không được, khi hắn cho rằng nàng sẽ tiếp tục sờ mò xuống dưới thì tiểu ni cô không hề báo trước vỗ vỗ vào tiểu đệ của hắn một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác ngủ, nhìn dáng vẻ rất có vài phần ghét bỏ.
Triển Hoài Xuân đầu đầy mồ hôi, không nghĩ được gì nữa, trối chết xoay mạnh người nằm nghiêng. Hắn hành động quá mau, dưới thân lại là chiếc giường gỗ đã có chút tuổi đời nên khi hắn xoay người thì phát ra những tiếng kẽo kẹt, vừa trầm thấp vừa cao chót vót, nghe vào tai thập phần mơ màng, giống như động tĩnh của căn phòng sát vách vào đêm hôm đó. . . Triển Hoài Xuân khó chịu nắm quyền, cấm bản thân không được nghĩ tiếp nữa.
Tiếng kẽo kẹt đánh thức A Du, nàng dụi dụi mắt, ngây người một hồi, sau đó chậm rãi nhớ lại chuyện tối hôm qua.
A Du ngồi dậy, quay đầu nhìn Triển Hoài Xuân, thấy hắn đưa lưng về phía mình ngủ say, nàng vui mừng nở nụ cười, lê thân đến mép giường mang giày. Khi xoay người mang giày thì có một vật đột nhiên rớt xuống, nện vào tay nàng rồi mới rơi xuống đất. A Du buồn bực sờ sờ bả vai trái, rồi cúi đầu nhìn xuống, ngạc nhiên phát hiện trên mặt đất có một cái bánh bao bị đè dẹp, so với cái nàng nhặt được thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại to hơn cái trong am ni cô.
“Sao ở đây lại có một cái bánh bao?” A Du nhặt bánh bao lên lẩm bẩm, sau đó quay đầu lại nhìn Triển Hoài Xuân. Lẽ nào tối hôm qua thí chủ đói bụng muốn ngồi ở trên giường ăn bánh bao, sau đó sợ sét đánh nên đã quên ăn, để ở trên giường bị nàng ngủ đè phải?
A Du càng nghĩ càng thấy có lý, giúp Triển Hoài Xuân đắp kín chăn rồi sau đó mới đi về phía bàn, muốn để bánh bao lại vào mâm. Trong phòng tối mờ, cách khá xa nên thấy không rõ lắm, đến gần mới phát hiện ba cái bánh bao lớn trong mâm vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh chưa bị người động tới, A Du ngớ ra, nhìn lại bánh bao trong tay, rốt cuộc thí chủ lấy cái này từ đâu?
Mang theo nghi hoặc sâu đậm, A Du lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, thừa dịp tất cả mọi người còn chưa thức trở về phòng của mình.
Hầu như nàng chân trước mới ra cửa, Triển Hoài Xuân chân sau liền ngồi phắt dậy, vừa đi về phía ngăn tủ vừa cởi ni cô bào trên người quăng lên giường. Mở ngăn tủ, hắn lấy váy đỏ mặc lên người, lúc mặc không biết sao lại nhớ đến cảnh tiểu ni cô thay váy, cho nên khi váy đỏ dán lên người, xúc cảm se lạnh lại khiến hắn còn khó chịu hơn việc ôm nàng vừa nãy, tựa như hắn và nàng đang khỏa thân. Thân kề thân. . .
Thân nhiệt trên người lại bốc lên, Triển Hoài Xuân áo não vỗ đầu một cái, ép buộc bản thân không nên suy nghĩ nhiều, tùy tay vấn tóc rồi lấy trâm cố định lại, sau đó lặng lẽ xuất môn vội vã xuống núi. Đến bờ suối, Triển Hoài Xuân do dự một chút rồi xoay người đi xuống hạ du, trong vũng bùn kia đã không còn bóng dáng Vương viên ngoại, không biết là bị nước cuốn đi, hay là đã kịp tỉnh dậy trước khi trời mưa rồi tự mình xuống núi.
Là cái nào cũng không phải là việc hắn phải quan tâm, Triển Hoài Xuân sải bước đi xuống dưới núi.
Hắn vận khí tốt, vừa mới đi đến con đường núi phía trước chợt nghe xa xa truyền đến tiếng vó ngựa kéo xe dồn dập, Triển Hoài Xuân nhìn bộ váy trên người, cấp tốc xắn tay áo lên, rồi đem vạt áo thắt ngang lưng, khiến người ta chợt nhìn sẽ không phân biệt được là nam hay nữ. Chỉnh sửa xong, Triển Hoài Xuân nhìn sang bên kia, chuẩn bị đón xe.
Lúc này trời đã có chút sáng lên, gió sớm mai vuốt ve mặt, vừa tươi mát lại vừa thoải mái, chờ Triển Hoài Xuân thấy rõ hình dáng của xe ngựa thì hắn lắc đầu nở nụ cười, tâm tình tốt lên hẳn.
“Sao lại xuống đây? Biết tôi sẽ tới à?” Tiêu Nhân từ trong xe ló ra, cao giọng chào hỏi với bạn tốt.
Triển Hoài Xuân không lên tiếng trả lời, chờ xe ngựa vững vàng dừng lại, hắn lưu loát lên xe. Không đợi hắn hỏi, Tiêu Nhân vỗ vỗ bao quần áo bên người, đưa cho hắn nói: “Tôi có mang y phục, cậu thay quần áo trước đi. Haiz, làm khó cho một thiếu gia nhà giàu như cậu mà ở trong am nhiều ngày như vậy, cuộc đánh cuộc kia coi như thôi, chúng ta quay về thị trấn đi, chủ yếu là cậu trở về, khi mẹ tôi mắng mà thấy cậu thì cũng mắng luôn cậu, tôi nghe sẽ thấy thoải mái đôi chút.”
Thấy hắn vẫn cợt nhã như thường, nhưng lòng Triển Hoài Xuân lại biết rất rõ, ở đây cách thị trấn khoảng nửa canh giờ lộ trình, lúc Tiêu Nhân ra cửa hẳn là trời vẫn còn tối đen, sớm vậy đã ra ngoài, nhất định là lo lắng hắn tối hôm qua sẽ chịu không được.
Hai người lớn lên cùng nhau, tình như huynh đệ, có một số việc tròng lòng biết rõ là được, không cần nói nhiều.
Không để ý tới lời Tiêu Nhân trêu ghẹo, Triển Hoài Xuân nhảy xuống xe đi vào trong rừng thay quần áo, đổi xong, thuận tay vứt cái váy đỏ trong người xuống bụi cỏ, chỉ là chưa đi được vài bước, Triển Hoài Xuân đã dừng lại, quay đầu nhặt váy lên, mang về trên xe, ngồi ổn xong mới lệnh cho xa phu: “Đi thôi.”
Xe ngựa vòng đầu lại, dọc theo đường cũ trở về.
Tiêu Nhân vén rèm xe nhìn khung cảnh sườn núi trong làn nắng sớm, tiếc hận nói: “Cậu xuống núi sớm như vậy làm gì? Tôi tính nhìn tiểu ni cô một lát, đúng rồi, mấy ngày nay cậu trải qua thế nào? Tiểu ni cô có chọc cậu tức giận nữa không?”
“Còn náo nhiệt hơn những gì cậu nghĩ, ni cô trong am này là kỹ nữ trá hình.” Triển Hoài Xuân cũng xuyên qua rèm cửa sổ nhìn lên núi, vào lúc Tiêu Nhân xoay người thì nhanh chóng thu hồi đường nhìn.
“Kỹ nữ? Chẳng trách ni cô trong đó đều dễ nhìn như vậy.” Tiêu Nhân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không giật mình cho lắm, sờ sờ cằm một chút, cười nhìn bạn tốt: “Chà chà, tiểu ni cô hầu hạ cậu là người tuyệt sắc đó, cậu có… hay không.” Không biết tại sao, nghĩ đến tiểu ni cô ngây ngô kia đã lưu lạc phong trần, lòng Tiêu Nhân có chút khó chịu, có lẽ sự ngây thơ của nàng cũng là giả vờ?
“Cô ấy vẫn chưa tiếp khách, cậu chớ có nói năng bậy bạ.” Triển Hoài Xuân nhíu mày đánh gãy lời hắn, nói xong ý thức được giọng mình có chút cấp thiết, sợ Tiêu Nhân hiểu lầm, ngay sau đó liền bổ sung: “Tôi cũng không phải loại người như vậy, tối hôm qua phát hiện chỗ này chướng khí mù mịt, sáng nay mới xuống núi, bằng không tôi nhất định sẽ ở trọn nửa tháng.”
“Làm sao cậu biết cô ấy vẫn chưa tiếp khách?” Tiêu Nhân tò mò truy vấn.
Triển Hoài Xuân vốn không muốn để ý đến hắn, chợt nghĩ đến một chuyện, thuận miệng nói: “Tối hôm kia có nam nhân lên núi tìm vui, chủ trì sư thái an bài kẻ kia ở sát vách phòng tôi, còn nói với tôi buổi tối có thể sẽ có động tĩnh, bảo tôi khó chịu thì đi tìm ni cô hầu hạ. Tôi không ngờ bà ta đã sớm nhìn ra tôi là nam nhân, nên có chút khiếp sợ, bà chủ trì kia liền cười nhạo hai cái bánh bao cậu chuẩn bị. Sau đó tôi không chọn ai cả, bà ta cho là tôi không hài lòng những ni cô này, mới nói tối mười lăm này tỷ muội tiểu ni cô sẽ khai bao. . .”
Tiêu Nhân im lặng nghe như có điều suy nghĩ, giương mắt thấy sắc mặt Triển Hoài Xuân hết sức khó coi, ngạc nhiên nói: “Cậu tức cái gì?”
Triển Hoài Xuân cười nhạt, trừng hắn rồi nói: “Cậu cứ thử cảm nhận mùi vị giả gái bị người ta coi là đứa ngốc dỗ dành sau đó lại bị cười nhạo mà xem? Tĩnh Từ kia, cứ chờ mà xem, về đến huyện thành tôi sẽ đi tố giác bà ta với cha cậu, xem bà ta còn có thể tiếp tục ngồi đó mà xem trò vui nữa hay không!”
Việc này đích thật Triển Hoài Xuân có thể làm ra được, Tiêu Nhân gật đầu phụ họa nói: “Quả thực nên bắt bà ta, biến một am ni cô thành như vậy, thật quá thất đức.” Không chỉ phải báo quan, còn phải báo sớm một chút, tránh cho hai cô nương đáng thương khi không bị người làm hại.
Thấy hắn tin, Triển Hoài Xuân âm thầm thở phào, hắn không muốn để cho Tiêu Nhân biết hắn vì tiểu ni cô nên mới quyết định vạch trần am ni cô.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa trực tiếp dừng lại trước cửa Triển phủ, lão Vương quản gia nhận được tin vội vã từ trong chạy ra đón, hớn hở nói: “Nhị thiếu gia, rốt cục cậu cũng về! Hôm trước Đại thiếu gia có gửi thư, nói chuyện bên Dương Châu đã xử lý xong cả, có thể là cuối tháng cậu ấy sẽ trở về!”
Triển Hoài Xuân không cảm thấy vui chút nào, hắn ước gì đại ca không quay về, bớt đi một người lúc nào cũng quản hắn.
Cho lão Vương lui, Triển Hoài Xuân đi nhanh về gian nhà như đã cách xa thật lâu của mình, thư thái tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó thay hoa phục cẩm y, đứng trước gương nhìn đăm đăm vào người nam nhi bên trong, tựa hồ chỉ có như vậy mới làm cho hắn quên đi mấy ngày dằn vặt vừa rồi. Xem đã rồi, tâm tình tốt lên rồi, hắn và Tiêu Nhân cùng nhau chén sạch một bữa sáng phong phú, sau khi ăn uống no nê, hai người lên xe đi đến nha môn.
Tiền viện của nha môn dùng để thẩm án xử lý công vụ, hậu viện mới là nơi ở của cả nhà Tiêu Nhân. Triển Hoài Xuân đương nhiên sẽ không đi tiền viện làm lộ ra chuyện mình đã đến am ni cô, chỉ tính lặng lẽ nói với Tiêu tri huyện một tiếng, cụ thể làm thế nào mà hắn biết được, thì hắn đã sớm nghĩ xong cái cớ hết rồi.
Đến hậu viện, gã sai vặt nói Tiêu tri huyện đang thẩm án, chốc lát nữa mới trở về.
“Hôm nay thẩm vụ án gì?” Tiêu Nhân thuận miệng hỏi một câu.
Gã sai vặt cười hì hì, sờ lỗ mũi nói: “Là về Lý Thiết ở phố tây của huyện chúng ta đấy mà, năm ngoái hắn cùng với một cô nương tương đối lớn tuổi của Vạn Hoa Lâu quen biết nhau, gom góp được hai mươi lượng bạc chuộc người ta về nhà, bây giờ hắn hoài nghi cô vợ lén vụng trộm sau lưng hắn, nên bẩm báo tới tri huyện, cầu xin đại nhân nhốt hai người kia vào đại lao.”
Tiêu Nhân cười nói: “Lý Thiết này cũng thật là khờ, vợ hắn trước đó không chừng đã ngủ với rất nhiều nam nhân rồi, bây giờ có lén vụng trộm hay không thì có gì khác nhau?”
Được thiếu gia nhà mình phụ họa, gã sai vặt cười càng thêm hớn hở: “Thì đúng là thế, nhưng vợ hắn lại cứ chết sống cũng không chịu thừa nhận mình vụng trộm, ai mà tin cô ta? Mẹ Lý Thiết mắng còn khó nghe hơn, nói cái gì mà một ngày làm kỹ nữ, thì cả đời vẫn là kỹ nữ, chỉ cần nam nhân trả thù lao thì sẽ bằng lòng cởi quần, hết mắng con dâu lại mắng Lý Thiết, chửi bới hắn trước đây bị ma quỷ mê hoặc nên mới cưới loại hàng nát thế kia. . .”
Triển Hoài Xuân đứng cạnh nghe, vốn mang tâm trạng hóng hớt nghe chuyện vui, nhưng sau khi nghe đến đây thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn nghĩ tới tiểu ni cô.
Quan phủ đến bắt người, nhất định sẽ huyên náo cả thành đều biết, cho dù tiểu ni cô bị Tĩnh Từ bức bách, cho dù nàng vẫn còn thuần khiết, nói ra ai sẽ tin? Một cô nương, danh tiếng bị hủy thì đời này coi như xong, như vậy thì hắn cứu hay không cứu nàng có cái gì khác nhau?
Không được, hắn phải đổi một phương pháp thỏa đáng, an toàn khác, vừa cứu được nàng, vừa giúp nàng bảo trụ được danh tiếng.