Lương Duyên Tả Ý

Chương 47: Tg3


Đọc truyện Lương Duyên Tả Ý – Chương 47: Tg3

Edit: Vịt

Bắc Xuyên vào giữa trưa mà gió vẫn lạnh như cũ, không có tí độ ấm nào của ánh mặt trời.

Dung Dặc bị bao thành cái bánh chưng, mũ len, áo lông vũ, bao tay bằng nhung, thêm quần chống thấm, ủng tuyết……

Nếu không phải vì ánh mắt mãnh liệt phản đối cùng lên án của cô, Thẩm Nhất còn muốn dùng khăn quàng cổ đem mặt cô bao kín mít.

Trái lại, Thẩm Nhất một thân quần áo thoải mái trẻ trung, đi ở trên đường tỉ lệ người quay đầu là trăm phần trăm. Dung Dặc thật sự tức giận, tại sao lại đối lập như vậy, cô tựa như một cục bột béo, người qua đường cũng chỉ nghĩ cô là em gái hoặc con gái của Thẩm Nhất, làm gì có điểm giống tình nhân.

Xuyên qua khăn quàng cổ, nói từng chữ không rõ, lắc lắc bàn tay đang nắm.

“Hừ, đem em bao tròn vo như vậy, chẳng đẹp chút nào, nói đi có phải anh cố ý hay không?”

Thẩm Nhất khẽ cười một tiếng.

“Khó coi một chút, liền không có ai cùng anh đoạt em.”

“Anh nói cái gì, rõ ràng là người muốn đoạt anh nhiều hơn, mà anh lại đi nói em.”

Khuôn mặt nhỏ hồng hồng ngạo kiều.

“Chúng ta đi đâu thế?”

“Cho em đi gặp một người.”

Chẳng lẽ là Dung Tĩnh Lỗi? Không thể nào. Nhược nhược hỏi một tiếng.


“Nam hay là nữ? ”

Thẩm Nhất chần chờ một chút.

“…… Nữ. ”

Câu trả lời này làm Dung Dặc không vui, khuôn mặt nhỏ tức giận, đứng ở tại chỗ không đi.

“Chẳng lẽ là nhân tình ở Bắc Xuyên của anh! Anh là cái đồ phụ lòng, thì ra là kim ốc tàng kiều tại đây. ”

“Nói bừa cái gì, tới rồi em sẽ biết.”

Thẩm Nhất kéo Dung Dặc ngăn cản một chiếc xe, lên xe.

***

Trong căn nhà tinh xảo ba tầng màu trắng kiểu tây, sân đủ loại hoa cỏ, cho người ta cảm giác thư thái ấm áp.

Thẩm Nhất mang theo Dung Dặc đi qua sân đến cửa sắt nhỏ, quen cửa quen nẻo xuyên qua đình viện, chỉ thấy mặt sau còn có một nhà kính thật lớn, bên trong cỏ cây tươi tốt, có thể thấy được chủ nhân của nơi này tốn không ít tâm tư.

Đi vào nhà kính, phát hiện bên trong có một động khác, hơi ấm lập tức ập vào mặt, trong nháy mắt Dung Dặc cho rằng đã về tới Nam Dương. Lọt vào tầm mắt là các loài hoa cỏ cô không thể gọi tên được xếp chỉnh tề. Có một nam quản gia đang chăm sóc nó, tay cầm bình tưới hoa, thấy Thẩm Nhất tiến vào liền dừng lại động tác, một tay đặt ở trước ngực, hơi khom lưng.

“Thẩm nhị gia.”

Có thể thấy là tập mãi thành thói quen, cho nên không có biểu tình kinh ngạc gì.


Quản gia tuổi tác trên dưới bốn mươi, một thân tây trang màu đen vừa người, tóc tai gọn gàng không một chút cẩu thả, ánh mắt đặc sệt, quanh thân lộ ra một cỗ cấm dục.

Dung Dặc trộm đánh giá y, trong lòng nghĩ, người này lãnh đạm như vậy tám chín phần mười là do sinh hoạt kém hài hòa, không nhiều em gái giống cô, có thể hòa tan băng sơn. Hơi hơi quơ quơ đầu, thở dài.

Không ngờ, quản gia kia cho cô một cái ánh mắt sắc bén như chim ưng, làm toàn thân Dung Dặc cực kỳ không thoải mái. Thật là một lão gia hỏa khó chịu.

Không được tự nhiên bắt lấy tay áo Thẩm Nhất, ngượng ngùng đi theo anh vào nhà ấm. Vừa đi vừa nhìn bồn hoa tinh xảo ở hai bên, tán thưởng một chút.

“Thật là đẹp mắt.”

Sau khi Thẩm Nhất nghe được sờ sờ tóc cô.

“Nếu em thích, khi nào về Nam Dương sẽ làm một gian như vầy.”

“Thật vậy sao? Em muốn chính mình tự chọn hoa đẹp.”

Nội tâm Dung Dặc cực kỳ cao hứng, ngẫm lại mỗi ngày có thể đặt mình trong cảnh đẹp như thế, nhất định cuộc sống sẽ rất thú vị.

Nghĩ như thế, lại không ngờ đến căn bản không có cơ hội trở về Nam Dương.

“Tiểu Thu.”

Thanh âm của Thẩm Nhất đánh gãy mơ mộng của Dung Dặc. Giương mắt nhìn lên, người kia mặc sườn xám màu trắng gạo, áo choàng tinh xảo dịu dàng, Dung Dặc tất nhiên sẽ không quên. Nữ nhân mỹ lệ duy nhất một lần hoa dung thất sắc vẫn còn rõ ràng trước mắt cô, không nghĩ tới lại không trở về Nam Dương, mà lưu tại Bắc Xuyên, ở bên người ” phụ lòng ” – Dung Tĩnh Lỗi.

Trong đó nhất định có ẩn tình gì mà cô không biết, rốt cuộc cô có phải là con riêng của Dung Tĩnh Lỗi hay không? Thật sự không biết làm sao đối mặt bởi vì cô dán lên chữ “con riêng”.


Thẩm Thu lẳng lặng nhìn một quyển thi tập, nghe được động tĩnh ngưng mắt mỉm cười.

“Anh trai, anh đã đến rồi.”

Hơi hơi mỉm cười nhưng thật ra làm Dung Dặc hiểu được cái gì gọi là nhất tiếu khuynh thành, ngược lại cô không rõ Dung Tĩnh Lỗi xuất phát từ mục đích gì mới có thể đeo lên lưng bêu danh này, làm ra đủ loại sự tình bất lợi với thanh danh của hắn.

“Dung Dặc, đã lâu không gặp.”

Bộ dạng rất tự nhiên hào phóng, trong mắt không có chút khúc mắc nào.

“Thẩm tiểu thư……”

Dung Dặc thật sự buồn rầu, không biết thế nào xưng hô mới thích hợp. Nếu kêu dì Thẩm, lỡ như về sau cùng Thẩm Nhất ở bên nhau, nhất định sẽ rất xấu hổ.

Thẩm Thu buông quyển thi tập, nâng tay tiếp đón bọn họ.

“Lại đây ngồi đi. Đừng đứng.”

– —-

Vừa ngồi xuống, quản gia bộ dạng lãnh đạm bưng một cái khay đi tới, mang lên một ấm trà hoa, ba chiếc ly chạm khắc xinh đẹp cùng một đĩa xoài.

“Vô Ngần, để ở trên bàn đi.” Thì ra vị quản gia mặt lạnh gọi Vô Ngần.

” Dung Dặc, tới nếm thử xoài tô Bắc Xuyên, hương vị rất ngon, ngươi hẳn là sẽ thích.” Thẩm Thu ngữ khí ôn hòa, có lẽ đã đem quá khứ cho qua đi không đề cập tới.

Không thể không thừa nhận Thẩm Thu rất có phong thái của tiểu thư khuê các, cách nói năng đều đúng mực. Quay đầu nhìn Thẩm Nhất, đại khái anh thích cũng là loại này đi.

Thẩm Nhất nhấp một ngụm trà, nhuận giọng nói “Đi bệnh viện kiểm tra rồi, tình hình như thế nào?”


“Hết thảy đều tốt, thực rất khỏe mạnh.” Thẩm Thu nói một tay vuốt ve bụng mình, tản ra hào quang nhàn nhạt của tình mẫu tử, dùng ngón chân nghĩ cũng biết cô đang mang thai, cha đứa bé ngoài Dung Tĩnh Lỗi cũng chẳng còn ai khác.

“Vậy là tốt rồi. Cha cũng sẽ rất vui mừng.” Thẩm lão gia tử không phải rất tức giận sao?

Dung Tĩnh Lỗi có con đẻ, nàng là hàng nhái hàng giả tồn tại giống như có chút nguy hiểm. Trong lòng lạnh thật lạnh, cũng may hiện tại có Thẩm Nhất ngồi cùng thuyền, không sợ bị chết đuối.

Ngồi một giờ, cơ bản hai anh em cũng chỉ thỉnh thoảng nói với nhau vài câu, Dung Dặc phát huy khả năng tích chữ như vàng, yên lặng ăn xoài. Ngô, đồ ăn ngon như vậy, về Nam Dương rồi không được tới ăn nữa, thật đáng tiếc.

Trước khi đi, Thẩm Nhất cùng Thẩm thu đi lấy đồ, Dung Dặc liền một mình đi loạn khắp nơi, lại gặp Vô Ngần quản gia, thấy y tỉ mỉ tỉa lá một chậu tùng chi, tò mò tiến sát hỏi, ” Ông mỗi ngày đều làm việc này không cảm thấy nhàm chán sao?”

“Đây là trách nhiệm của tôi, nhàm chán hay không đều không quan trọng. Huống hồ trước hiên lá rụng luôn cần có người quét dọn.” Nói xong tiếp tục chuyên tâm cắt tùng chi.

Thì ra là vườn hoa mà người yêu thích. Lá rụng về cội? Nàng cũng không rõ ràng lắm.

Thẩm Thu một mình đi tới căn nhà thiết kế kiểu Tây hóa, nàng xoay người nhìn xung quanh, không muốn bị ai phát hiện nàng ở đây cùng Dung Tĩnh. Nhớ lại 10 năm trước nàng tới Nam Dương cũng chỉ có một mình.

Cảm giác tủi thân làm nàng bất tri bất giác nước mắt lưng tròng, vừa định giơ tay lau đi lại có người trước một bước giúp nàng lau, nhưng nàng đồng thời lúc đó lại bất tỉnh nhân sự. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nàng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc Thẩm Nhất tới không tìm được Dung Dặc, trong lòng liền dâng lên dự cảm không lành. Chuông điện thoại reo vang, bên kia một giọng nói đã bị bóp méo vang lên:

“Nàng ở trong tay ta, nếu muốn cứu nàng hãy đến Tây Bình”

Nói xong liền lập tức cúp máy. Thẩm Thất mặt tràn đầy sát khí, nắm tay nắm chặt đến nỗi khớp xương đều phát ra tiếng vang. Tây Bình… Chu thị.

Lười tác giả hơn phân nửa đêm bị người bẩn thỉu, hừ! Vì thế ta liền đem nào đó tiểu hỗn đản viết vào được.

Câu chuyện này đại khái quá cái một hai trương liền kết thúc.

Editor: Tớ là editor mới, không biết có bạn nào để ý không hì. Hôm nay cuối năm thật nhiều chuyện linh tinh, buổi tối ngồi ngẩn người cuối cùng lật đật lên đăng truyện cho một ngày có ý nghĩa chút.

Happy new year!!!!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.