Đọc truyện Lương Duyên Tả Ý – Chương 2: /Thế giới 1: Tổng tài mặt than cấm dục (hiện đại)
“Lộc cộc”
Thanh âm tràn ngập trong văn phòng lớn, đây là tập đoàn “Cố thị”, ở lầu 22 là lầu của tổng tài và bí thư làm. Những ngón tay ở bàn phím máy tính không ngừng mà vận động, bí thư thỉnh thoảng ra vào văn phòng tổng tài. Một cỗ nghiêm cẩn hơi thở tràn ngập ở trong không khí.
Nguyễn Lương liền ở trong cái văn phòng này mà tỉnh lại nhưng mà đầu óc còn không có bình thường trở lại, một nữ bí thư trẻ tuổi đi tới nói:
“Nguyễn Lương, đi pha cho tổng tài một ly cà phê rồi đưa vào đi.”
Nguyễn Lương đi pha cà phê một cách nhanh chóng. Trong lúc đó, cô cũng tiếp thu nhiệm vụ cùng mục tiêu công lược của mình.
Hiện tại cô làm trợ lý bí thư của tổng tài tập đoàn Cố thị, chú ý là trợ lý bí thư.
Trong thế giới này, nữ xứng cũng kêu Nguyễn Lương cùng nam chủ Trần Khải là thanh mai trúc mã nhưng là không có giống đại đa số bộ phận phim truyền hình tiểu thuyết là yêu nhau làm bạn lớn lên. Nguyên nhân là Nguyễn Lương cảm thấy Trần Khải có một bộ dạng người sống chớ lại gần, mấy phen ở chung đối với chính mình cũng là lãnh lãnh đạm đạm.
Thấy nội tâm của Trần Khải đối chính mình vô cảm, cô liền yên lặng bảo trì khoảng cách đem hắn càng đẩy càng xa. Vì thế nguyên bản cao phú soái cùng bạch phú mỹ một đoạn giai thoại liền như vậy biến mất.
Mà thế giới này, nữ chủ Giang Tiêu Hà tự mang bàn tay vàng bạch liên hoa, nhờ một cái ngoài ý muốn liền cùng nam chính tương ngộ quen biết hiểu nhau. Sau đó dựa theo tiểu thuyết một cô bé lọ lem cùng cao phú soái yêu nhau, một trận oanh liệt cãi nhau và cuối cùng là nữ chủ gả vào hào môn.
Lúc này làm nữ xứng Nguyễn Lương mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thật ra nội tâm nàng là yêu nam chủ, hơn nữa thề muốn đem nam chủ cướp về nhưng là tâm của hắn không phải của chính mình nên dù như thế nào đoạt lại cũng đều là vô bổ. Vì thế bắt đầu theo hướng nữ xứng ngu ngốc, ở trước mặt nam chủ nói xấu nữ chủ bậy bạ, thậm chí có ý đồ tìm người ẩu đả làm nữ chủ bị phá hủy dung mạo. Nhưng bị nam chủ phát hiện ngăn lại hơn nữa nghiêm khắc cảnh cáo đoạn tuyệt đường lui tới. Mà cũng vì thế, Nguyễn Lương càng hận nữ chủ, trực tiếp tìm người cưỡng gian nữ chủ, nhưng không ngờ lại bị người yêu thầm nữ chủ phát hiện và cứu nữ chủ hơn nữa còn làm nữ xứng chết ở dưới thân lưu manh mà chính cô tìm đến cưỡng hiếp nữ chủ.
Trọng điểm là cái nam phụ của nữ chính chính là mục tiêu công lược của thế giới này – Cố Chiêu! Cố Chiêu ngày thường không để ý nhan sắc, so Trần Khải còn làm người khác khó đoán ra ý tưởng hơn. Mà sở dĩ hắn yêu nữ chính bởi vì nữ chính cứu con mèo nhà hắn? Cho nên nói nữ chính là có bàn tay vàng, chỉ là cứu mèo. Kỳ thật là Nguyễn Lương tâm huyết dâng trào vô tình cứu.
Nguyễn Lương tiếp thu xong cốt truyện, quả thực cực kì khinh bỉ. Nữ xứng này tuy cùng chính mình có cùng tên nhưng là chỉ số thông minh quả thực rất thấp.
Cũng may cô có hệ thống bàn tay vàng có thể cùng nữ chính chống chọi. Nữ chính ở một tháng sau đó cũng tới đến tập đoàn Cố thị làm thực tập sinh do đó khiến cho Cố Chiêu chú ý, mà con mèo kia là Nguyễn Lương ở một tháng trước cứu, nói cách khác hiện tại mục tiêu lớn nhất là làm Cố Chiêu biết mèo là do nàng cứu, hơn nữa làm hắn chú ý tới chính mình. Tóm lại, cô tuyệt đối sẽ không đi hướng bị người cưỡng gian vận mệnh.
Pha xong cà phê, Nguyễn Lương sửa sang lại dung nhan, xác định mình cũng đã đủ xinh đẹp liền đi hướng văn phòng tổng tài.
“Cốc cốc cốc”
Tay khớp xương đập vào trên cửa phát ra thanh âm có tiết tấu:
“Mời vào.”
Một tiếng nói trầm thấp giàu có từ tính vang lên khiến Nguyễn Lương nghe mà có điểm nhũn ra.
Nguyễn Lương đẩy cửa ra đi vào trong, lọt vào trong tầm mắt chính là văn phòng đơn giản nhưng không kém phần xa hoa, không gian rất lớn mà đồ vật lại không nhiều lắm, một bộ sô pha, bàn ghế công tác cùng giá sách, bên phải trên tường là một phiến môn, còn lại là một gian phòng nghỉ nhập khẩu dành cho tổng tài được liên thông với văn phòng chính. Mà đối tượng công lược lần này đang an vị ở ghế sau bàn công tác to rộng, hắn cũng không ngẩng đầu lên chỉ chăm chú phê duyệt văn kiện.
Tia nắng ấm xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng trải thảm lông thượng phẩm. Từ góc độ của Nguyễn Lương xem qua thì thấy, ngũ quan anh tuấn, môi mỏng nhắm chặt, khuôn mặt tuấn tú. Tuy rằng ngồi chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên nhưng cũng có thể biết đây là người mặc đồ nhìn gầy nhưng cởi đồ có thịt, cả người thon dài tràn ngập mị lực nam nhân. Điều này làm cho Nguyễn Lương chỉ thấy qua người thường chưa thấy qua người đẹp trong giây phút ngắn ngủi mà thất thần.
Thần thất một lúc liền tỉnh táo, Nguyễn Lương thầm mắng chính mình, rồi khéo léo đi tới hướng bàn công tác.
“Tổng tài đây là cà phê của ngài, không thêm đường. Công tác tuy vội vàng, nhưng ngài cũng chú ý nghỉ ngơi.”
Nguyễn Lương tận lực dùng thanh âm vững vàng nói, hiện tại bọn họ còn không thân, có một số việc nói không được.
“Ân.”
Cố Chiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng lại cúi đầu. Thấy thế, Nguyễn Lương xoay người đi ra.
“Chậm đã.”
Tiếng nói của Cố Chiêu ở sau lưng vang lên, thân thể vì giật mình mà khẽ run lên. A uy, không cần hoa si. Nội tâm Nguyễn Lương hò hét:
“Xin hỏi ngài còn cái gì phân phó?”
Nguyễn Lương dùng giọng điệu như cũ hỏi lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Chiêu. Đây là một đôi mắt gợn sóng vô ngân, thâm thúy mà còn đen như mực phảng phất giống một cái lốc xoáy muốn đem Nguyễn Lương trực tiếp hít vào đó. Người nam nhân này có độc, thật là một đóa hoa mỹ lệ ăn thịt người, nội tâm Nguyễn Lương nói thì thầm.
Cố Chiêu ngồi dậy dùng tay chỉnh lại cổ áo nói:
“Lần sau thêm nửa đường.”
“Vâng, tổng tài.”
Nguyễn Lương gật đầu nói rồi xoay người thẳng tắp đi ra đóng cửa. Cô không biết chính là sau khi cô rời khỏi đây, Cố Chiêu còn lẳng lặng nhìn chằm chằm theo bóng cô, dùng thanh âm cực kỳ lười biếng dụ hoặc nói:
“Hảo ngọt.”
Bí thư lại gõ cửa “Lộc cộc”, âm thanh máy móc in ấn như cũ không ngừng, Nguyễn Lương trở lại vị trí ngồi hơi hơi lâm vào trầm tư. Đối phó với một người cuồng làm việc thì phải sau công việc mới có thể hấp dẫn hắn.
Đêm nay Cố Chiêu như cũ khoảng 22 giờ thì tan tầm, ngoài ý muốn nhìn đến chỗ phòng bí thư thì thấy còn ánh đèn mỏng manh. Đi vào thì thấy, nữ trợ lý trẻ tuổi ban ngày pha cà phê đang vùi đầu đánh chữ làm tài liệu.
Có câu nói, khi nghiêm túc làm việc nam nhân hấp dẫn nhất. Đồng dạng, khi nghiêm túc làm việc nữ nhân cũng tràn ngập mị lực. Cố Chiêu nhẹ nhàng đứng ở cạnh cửa nhìn người một ánh mắt cũng chưa ngó đến mình là Nguyễn Lương nói:
“Tôi tưởng công ty hẳn là không có yêu cầu nhân viên vì công ty mà tận tụy đến như vậy.”
Phải biết rằng, Nguyễn Lương chờ giờ khắc này chính là đợi đã 3 giờ, thật không hổ là cuồng làm việc, lúc đầu đến một lần nàng cũng sẽ không dùng biện pháp này. Nhưng vì muốn có một cơ hội liền liều mạng, cũng may Cố Chiêu nể tình tiến vào hỏi chuyện, bằng không cô sẽ khóc đến chết ở trên bàn.
“Tổng tài nói đùa. Có một phần tài liệu cần dùng gấp vào ngày mai, chạng vạng mới phát hiện có chỗ sai, cho nên mới sửa chữa đến giờ này. Hiện tại đã làm xong.”
Nguyễn Lương đánh bảo tồn gửi đi sau đó đóng máy tính đứng lên. Sửa sang lại bộ váy trên người, cầm lấy ví hướng Cố Chiêu đi đến. Cố Chiêu nhíu hạ mi nói:
“Ở nơi nào, tôi đưa cô về.”
“Cám ơn tổng tài, tôi ở tại Lục Bình sơn trang. Nếu là không tiện đường, tôi có thể tự thuê xe về.”
Nguyễn Lương đầy mặt bình tĩnh nói. Kỳ thật nội tâm biết Cố Chiêu cũng ở Lục Bình sơn trang nêm không có khả năng không tiện đường.
“Thực tiện đường, đi thôi.”
Ban đêm Bentley chạy ở trên đường, đèn đường không ngừng lướt qua hai người bên trong xe. Bên trong xe bình tĩnh không một tiếng nói chuyện. Lúc này Nguyễn Lương phát hiện bên đường phía trước có mấy chú mèo đang nhảy nhót, thật muốn nói tiếng: “Ông trời là chân ái” Nguyễn Lương quay đầu cười với Cố Chiêu, nhẹ giọng nói:
“Phía trước mấy con mèo trông thực vui vẻ.”
Nếu hắn bởi vì mèo mà yêu nữ chủ, như vậy hắn tất nhiên sẽ nói tiếp.
“Cô thích mèo?”
Cố Chiêu hỏi.
“Ân. Một tháng trước tôi ở nhà gặp một chú mèo bị thương màu trắng, đem nó đưa đến bệnh viện thú cưng. Tôi dành thời gian đi thăm rồi nhưng không thấy, chắc nó hiện giờ hẳn là trở lại với chủ nhân.”
Nguyễn Lương dùng thanh âm có chút tiếc hận nói.
“Như vậy.”
Cố Chiêu nghe Nguyễn Lương nói xong trong mắt hiện lên một trận u quang.