Lương Duyên Tả Ý

Chương 13: Tg1


Đọc truyện Lương Duyên Tả Ý – Chương 13: Tg1

Trong phòng khách đơn giản mà sạch sẽ, nữ tử xinh đẹp thân áo sơ mi kiều diễm an tĩnh ngồi trên sofa, nam nhân anh tuấn quỳ dưới sofa, một tay cầm lọ thuốc sát trùng, một tay cầm bông gòn chấm trên đầu gối nữ tử nhẹ nhàng chà lau. Đúng là một bộ dạng vợ chồng đẹp đẽ!

Cố Chiêu chạy xe vào nhà Trần Khải, đi đến trước cửa đang chuẩn bị ấn chuông nhưng trong nháy mắt đột nhiên có ý định, sau đó bắt đầu làm liền, chính mình lén lút đi đường vòng đình viện phía sau cửa sổ sát đất hướng vào trong phòng. Vừa lúc thấy chính là một bộ dạng như vậy, làm tròng mắt hắn suýt rơi xuống, thiếu chút nữa bị lửa nóng làm cho tức chết.

Trời biết ở trong lòng hắn có đủ các loại phương pháp tra tấn Nguyễn Lương, trong nháy mắt liền bình tĩnh vô cùng. Vì cái gì hắn tức muốn hộc máu? Vì cái gì hắn phải vì một nữ nhân vừa cùng mình lên giường vài lần mà nổi giận? Khi nào thì cảm xúc của hắn trở nên như vậy? Trong đầu hắn đột nhiên chạy ra mấy vấn đề sinh sôi.

Đáng tiếc không chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, bên trong đột nhiên truyền đến thanh âm ẩn nhẫn nhu mị của Nguyễn Lương:

“Khải ca ca, nhẹ một chút~”

‘ phăng ’ một tiếng, sợi dây thần kinh lí trí của Cố Chiêu đứt phăng một cái. Từ góc độ hắn của xem qua chính là Trần Khải chôn mặt ở giữa hai chân Nguyễn Lương. Làm sao dám? Sao lại có thể? Cái này đúng là dâm đãng nữ nhân. Nam nhân ghen tuông đầy trời không phát hiện chính mình đã tự động đem Nguyễn Lương làm vật sở hữu của chính mình, không cho phép người khác xâm phạm.

Đầu gối đột nhiên đau đớn làm Nguyễn Lương nhịn không được mặt đỏ lên rên rỉ một tiếng, Trần Khải bị này tiếng rên rỉ dọa sợ, nhanh ngừng tay:

“Ngượng ngùng, làm đau em rồi.”

“Không có việc gì không có việc gì, đã thực phiền toái anh.”

Nguyễn Lương đầy mặt lấy lòng cười, cùng nam chính làm tốt quan hệ đích xác là không có sai.

‘Đinh linh đinh linh leng keng leng keng đinh linh……’

Chuông cửa giống bùa đòi mạng dường như dồn dập vang không ngừng, đánh gãy hai người đắm chìm trong xin lỗi.


“Em chờ một chút, anh ra mở cửa.”

Trần Khải đem đồ vật trong tay đặt lên bàn, đứng dậy đi ra cửa, vừa mở cửa, đã bị một trận quyền phong đánh ngã xuống đất.

“Tê ~”

Nguyễn Lương bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người, đã quên trên người các loại đau đớn, bay nhanh đi đến bên người Trần Khải đang bị ngã trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một khối rõ ràng xanh tím, tức giận ngẩng đầu, hướng đúng người gây họa là Cố Chiêu thét lên:

“Cố Chiêu, anh phát điên cái gì, tùy tiện loạn đánh người. Hắn chưa có chiêu chọc anh nha!”

Ở trước mặt chính mình quan tâm nam nhân khác, hành động của Nguyễn Lương không khác lửa đang cháy còn đổ thêm dầu, sắc mặt Cố Chiêu biến thành màu đen lúc này đã hoàn toàn thành đáy nồi.

“Lại đây, Nguyễn Lương. Em lại đây cho tôi.”

Cố Chiêu không rõ thần sắc dùng ngữ khí rét căm căm, trên cao nhìn xuống nói.

“Anh cho rằng anh là ai?! Làm tôi qua liền qua đi nhưng anh đánh người mà không xin lỗi sao? Cố Chiêu, tôi nói cho anh biết, nam nhân như vậy tôi ghét nhất!”

Nghe xong lời nói cảnh cáo của Cố Chiêu, Nguyễn Lương nhịn không được bày ra bộ mặt khó coi, nhưng vẫn là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, chống cự lại hành vi bạo lực của Cố Chiêu.

“A Lương, anh không có việc gì. Nhưng mà Cố tổng, anh như vậy đến tột cùng là muốn làm gì?”

Trần Khải làm đứng dậy xoa xoa mặt nhìn thẳng Cố Chiêu nói.

“A…… Tôi chỉ là tới bắt đồ vật thuộc về tôi. Nhưng mà đồ vật có chút không nghe lời liền không thể trách tôi!”

Cố Chiêu nghiến răng từng câu từng chữ, mang theo không ít sát khi đi đến người ngồi dưới đất là Nguyễn Lương.

Nguyễn Lương bị hắc khí của Cố Chiêu dọa sợ tới mức không dám hoạt động, nhưng mà bị Cố Chiêu lấy sét đánh không kịp, bưng cô đang kháng nghị ở trên vai hướng xe Bentley đi đến, đồng thời hung tợn đối với Trần Khải nói:

“Trần tổng, Nguyễn Lương vì cái gì buổi chiều từ trong văn phòng tôi đi ra? Đầu gối vì cái gì mà bị trầy? Rất đơn giản, bởi vì giữa trưa chúng tôi đều không ngừng làm! Biết điều một chút, đừng tham gia người khác khuê phòng mật sự!”

“Cố Chiêu! Anh là người điên, mau để tôi xuống dưới! Khải ca ca cứu em ~”

Nguyễn Lương bị khiêng, cảm giác bụng bị bả vai Cố Chiêu đâm vào cực kỳ không thoải mái, đầu óc cũng sung huyết bạo hồng, cả người bắt đầu vựng mông vòng. Nhưng nàng không quên đối với Trần Khải càng ngày càng xa ra tiếng cầu cứu.

Mà Trần Khải cúi đầu thấy không rõ biểu tình, không biết suy nghĩ cái gì vẫn không nhúc nhích.


“Thành thật đi.”

Tay Cố Chiêu giữ chặt đôi chân trắng của Nguyễn Lương, đối với Nguyễn Lương không thành thật vươn một tay mạnh mẽ đánh một chút ở trên mông cô: ‘ bang ’

Trước mắt người khác đánh mông cô như thế, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ bị như vậy. Sau này sao cô dám ra ngoài gặp người khác! Mặt Nguyễn Lương đỏ lên, không ngừng vùng vẫy:

“Anh buông tôi xuống, anh là xú không biết xấu hổ, bá vương long, ăn thịt long, hỗn đản! Anh nếu không bỏ tôi xuống dưới, cả đời liền không được*!”

(* Ý của bà ý là làm cho anh nam chính không thể ấy ấy được.)

Nghe được Nguyễn Lương nói hai chữ cuối cùng, Cố Chiêu ngột nghe đặt chân bước nói:

“Nguyễn Lương, ban đầu tôi tính toán về nhà hảo hảo ‘ thương yêu cô’, nếu không biết điều như vậy, tôi không ngại hiện tại liền hướng Trần Khải mượn giường.”

Nói xong lập tức xoay người chuẩn bị trở lại nhà Trần Khải.

“Đừng! Cầu anh! Tôi bất động, tôi cũng không nói bậy.”

Lập tức bị hù, Nguyễn Lương toàn thân cùng không còn xương cốt dường như rũ ở trên người Cố Chiêu.

Từ lên xe đến xuống xe lại vào nhà, Cố Chiêu hoàn toàn là một con rồng phục vụ khiêng Nguyễn Lương. Vừa đến phòng nhanh chóng đóng cửa lại, hoả tốc đem Nguyễn Lương ném ở trên sô pha.

“Hiện tại tôi khiến cho cô thử xem, tôi rốt cuộc có phải hay không không được!”

Cố Chiêu chỉ với vài ba động tác đã lột sạch quần áo trên người cô, một bộ dạng quỷ háo sắc nhào hướng Nguyễn Lương. Mà Nguyễn Lương bị ném một vòng lăn trên sô pha, mới vừa nghe rõ Cố Chiêu nói, đã bị bàn tay to nhanh chóng lột bỏ quần áo đơn bạc trên người. Sau đó ngực nóng bỏng đè ở trên người mình, bàn tay to không lưu tình chút nào cắm vào tiểu hoa huy*t, tác động này làm tiểu cúc hoa ở mặt sau còn ẩn ẩn đau.

“Đừng, Cố Chiêu, tôi không thoải mái, bụng khó chịu.”


Nguyễn Lương đột nhiên cảm thấy bụng nhỏ một trận trướng đau, một cổ cảm giác quen thuộc đánh úp lại.

Nhưng là Cố Chiêu làm sao tin tưởng, dùng tay thử độ ẩm hoa kính, lấy ra một tay dâm dịch, trong miệng trào phúng nói:

“Thật dâm đãng, có phải hay không nghe được tôi muốn cô thì trên đường liền ướt. Đừng nóng vội, liền cho cô. A……”

Bàn tay to mở ra hai chân Nguyễn Lương, côn th*t đối với tiểu huyệt chảy ra nước, một cái đột nhiên dùng sức cắm vào.

“Cố Chiêu, tôi đau, không cần làm, cầu anh!”

Nguyễn Lương càng ngày càng đau đớn dữ dội, sắc mặt có chút tái nhợt, đầu bắt đầu đổ mồ hôi.

côn th*t bị u kính ấm áp co chặt vây quanh, Cố Chiêu đang chuẩn bị bắt đầu mạnh mẽ tiến lên, một cổ nóng ẩm đổ ập xuống tưới tới trên quy đầu:

“Tiểu lãng hóa, nhanh như vậy liền cao trào.”

Rút ra côn th*t thì thấy, thế nhưng đều là màu đỏ máu, không cần tưởng cũng biết là nghỉ lễ của Nguyễn Lương tới, tĩnh trí một hồi, mày nhăn lại nói ra, làm Nguyễn Lương không thể tin tưởng lời nói:

“Vừa lúc hôm nay tới!”

What the fuck! Nội tâm Nguyễn Lương rít gào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.