Đọc truyện Lưỡng Đô Ký Sự – Chương 86: Cá nước
Mặc dù năm tháng thoi đưa,
dẫu cho chầm chậm già đi,
quãng đời còn lại cũng sẽ không còn
cô đơn.
Ỷ Ngọc hỏi, Đường Oanh mới ngộ ra, lại không biết trả lời thế nào. Bèn nói: “Không phải ý trung nhân, nhưng cũng là người ở trong lòng. Trên đời này, ngươi mong nhớ ai, nghĩ về ai, lo lắng cho ai, người ấy cũng sẽ đều là người trong lòng của ngươi cả.”
Chữ hiểu chữ không, đứa trẻ gật đầu.
Một lớn một nhỏ trò chuyện thêm một lát, chẳng bao lâu sau Yên Nhiên cũng thức giấc, tới trước trướng tìm Ỷ Ngọc, vậy là hai đứa trẻ được nhũ mẫu đưa đi. Ỷ Ngọc theo sau nhũ mẫu, đi được ba bước lại quay về nhìn Đường Oanh một cái, đầu mày còn nhiu nhíu như vẫn đang suy tư. Mà Đường Oanh, dùng ánh mắt nhu hòa tiễn đứa trẻ đi rồi, lúc ấy mới phân phó Trì Tái chuẩn bị mấy phần quả chua, Ngự giá hồi kinh sẽ còn tiếp tục ban thưởng.
Trì Tái cúi đầu lĩnh mệnh, phủi áo mà đi.
Cũng không ngoài sở liệu, thánh giá hẵng còn ly kinh, Yến Kinh quả nhiên đã có chuyện.
Không phải hễ cứ là tôn tử trong vương thất đều sẽ tham dự Xuân sưu. Thừa dịp thánh giá ly kinh, Đế kinh vắng chủ, vài vị vương tôn cấu kết với nhau, bài binh bố trận sẵn ổ mai phục, lập mưu tuyên Hoàng đế xa giá gặp nạn, lại chẳng để lại di chiếu, thuận lý thành chương đưa tân Đế lên ngôi. Nay tam triều nguyên lão đã không còn trong triều, Thái hậu đã tự phế vị, dù cho trong tay không có tư binh, nhưng giả như chuyện mai phục thành công, sự thành cũng là chuyện có khả năng lắm. Dù thế, nghe hoang đường biết bao nhiêu, cũng vì bức bách mà mới đi đến bước này, bèn tự chừa cho mình một đường lùi. Nếu mai phục thất bại, dù có đánh chết cũng không khai, sẽ một mực nói đưa tân Đế lên ngôi là để ổn định thế cục mà thôi, chuyện Hoàng đế gặp nạn ra sao, thực hư không rõ.
Chiều ấy, khi thánh giá vừa về đến Yến Kinh, chẳng bao lâu sau Hình bộ và Đại Lý tự đã chong đèn thâu đêm, thẩm vấn không nghỉ, ngay đến Tông Nhân phủ cũng đã tham gia vào cuộc tróc nã.
Đã làm ra chuyện như thế, chỉ có thể nói Hoàng đế đã không còn hòa nhã ôn tồn nữa.
Chuyện lập ai làm Hậu, xét cho cùng cũng vận là việc hậu đình, là việc Đế vương gia, là việc tư của Hoàng đế. Can gián cũng đã can gián, thanh danh ngàn đời hai người không quản, hậu nhân chỉ trích hai người không lo, người ngoài còn có thể làm được gì? Nhưng cũng là may mắn vạn phần, trên tiền triều Hoàng đế vẫn là minh quân, trước ngự án Hoàng đế vẫn nghe can gián. Chuyện triều chính vẫn như cũ, cẩn trọng minh mẫn, chăm chỉ cần cù, trừ chuyện lập Hậu ra, quân thần cũng không có điều phải chê trách.
Hôm ấy, ngồi nơi thư phòng trong phủ Thừa Tướng, Tô Nhiếp nheo mắt đọc chiếu chỉ, vừa thấy nhức đầu vừa thấy buồn cười, sau cũng vẫn là có sự bất đắc dĩ. Bệ hạ không phải thân hoàng nữ của Tiên đế, xét gốc gác thì là Quận chúa, là trưởng nữ của Tĩnh Viễn quận vương. Chuyện này không ai không biết, nhưng từ khi nhập cung đến nay cũng đã nhiều năm xa cách, một năm trở lại đây lại nhiều dịp nhắc tới phu phụ Tĩnh Viễn quận vương, rốt cuộc ý tứ thế nào?
Tô Nhiếp vuốt chòm râu, thở dài một tiếng. Suy tư một chốc rốt cuộc đưa tờ tấu sớ tới bên ngọn nến, giấy mỏng bị mồi lửa nuốt chửng, hóa thành tro tàn, mà chữ trên ấy cũng thành một làn khói tản bay. Tấu sớ can gián đã đốt rồi, Tiêu Thận cũng đã suy nghĩ kĩ, nhưng lại vẫn có đôi phần không cam. Nhưng chuyện cũng đã tới thế này, hiển nhiên chẳng thể can gián khuyên bảo được nữa. Đi ngược lại chữ thế đạo, chỉ cần sau này đừng hối hận là được.
– —
Vị Ương cung sau khi tu sửa vẫn như khi xưa, chỉ là nội thất bên trong, bố cục cung phòng đã sửa đổi đôi chút, cốt là cho thuận tiện. Đường đi lối lại trong Vị Ương cung đều thông suốt, rất ít khúc quanh, lại thêm bài trí cũng đôi phần giống với Trường Nhạc điện, không gian nhã nhặn khiến người ta cảm thấy an yên. Đường Oanh vẫn luôn luyến tiếc nơi này. Có thể làm lại một Vị Ương cung ở nơi thành Kim Lăng kia, nhưng ký ức nhiều năm, rốt cuộc vẫn phải để lại chốn Yến Kinh này.
Bước chân nhẹ nhàng bước tới, nàng thấy ở nơi xa một bóng hình hư ảo, không rõ người ấy đã đứng đợi dưới mái hiên, chờ đợi được bao lâu. Bóng hình gầy, đến độ phảng phất cái vẻ đơn bạc, khiến người ta nhìn bỗng cảm thấy tiếc thương. Những tưởng như là yếu đuối đấy, vậy mà bóng hình này bao năm vẫn luôn vững chãi kiên định, ở bên nàng bầu bạn qua bốn mùa xuân hạ thu đông, năm này qua năm khác, không hề quản thời gian. Bóng hình này, Đường Oanh cũng đã không còn nhớ được mình đã ngắm nhìn bao lâu, chỉ biết rằng đã có hằng hà sa số những đêm tuyết đổ, bóng lưng ấy lặng lẽ tựa bên ngưỡng cửa, dõi mắt ngóng trông một góc chốn cung thành.
Đêm đông trời tối lắm, đèn đá trong nội cung sáng rực như sao trời. Đường Oanh, xưa nay lại vẫn luôn cảm thấy đèn đuốc dù có sáng thế nào cũng chẳng thể sáng bằng ánh sáng tỏa ra từ những ngọn nến trắng trong Vị Ương cung. Ánh sáng ấy bao phủ bóng hình kia, ánh sáng ấy cũng rọi vào trong lòng nàng.
Ký ức năm xưa như đã đều dồn nén cả lại. Đường Oanh càng nghĩ, bước chân càng vô thức tăng tốc, cuối cùng đi nhanh như chạy.
Vừa nghe tiếng bước chân của cung nhân lùi về phía xa, lại cũng vừa nghe thấy tiếng chuông bạc vọng lại càng gần, Nhan Y nở một nụ cười, mà nụ cười còn chưa kịp thắm, nàng đã thấy vai mình rơi vào trong một vòng tay. Cái ôm rất chặt, như thể người kia sợ hãi nếu không chặt như thế sẽ không giữ được nàng.
“A nương.”
Đã chẳng còn là Thái hậu, cũng chẳng biết nay cung nhân coi nàng là Thái hậu hay là Hoàng hậu, nhưng người người vẫn gọi nàng một tiếng Điện hạ. Còn người kia, đôi lúc vẫn gọi nàng hai chữ a nương, tựa như chẳng hề có gì thay đổi.
Nhan Y cười, ngữ điệu bình thản an yên: “Có ta ở đây.” Nàng có thể viết thư tỏ lòng, mượn thơ gửi tình, nhưng nếu muốn nàng mặt đối mặt, mở miệng nói những lời ta rất nhớ người, ta trông mong người, nàng không làm được. Nàng đứng ở đây đợi người trở về, đã đứng lâu như vậy rồi, ấy là chuyện duy nhất nàng làm được. Nhan Y không chỉ trông mong mà hơn hết còn lo lắng, cả hai biết rõ, chuyến này đi tất sẽ có nguy hiểm.
Nay người về trước mắt, mạnh khỏe nguyên vẹn, đương nhiên an lòng.
Cái ôm kia, dường như càng lúc lại càng chặt. Bên tai Nhan Y ngưa ngứa lại thật nóng, vành tai cảm nhận được cả sống mũi và đôi môi của người kia, gần gũi như vậy, thân mật như vậy, nàng đôi lúc vẫn chưa quen.
Nhưng vẫn là để cho Đường Oanh làm loạn một chốc, sau mới vạn bất đắc dĩ mà hạ giọng gọi một tiếng: “Tiểu Thất.”
Quan hệ giữa hai người nay đã đổi khác, Đường Oanh dường như vẫn thật biết nghe lời. Vừa gọi một tiếng đã thấy cái ôm kia lỏng đi, cuối cùng người ấy cũng buông tay.
Nắm lấy tay nhau, hai người cùng đi vào bên trong, vừa đi vừa tán ngẫu, cũng chẳng phải chuyện triều đình chính sự, chỉ là vài chuyện thú vị đó đây mà thôi. Vẫn là luôn hạn chế đề cập đến chuyện trên tiền triều, nhưng trên tiền triều xảy ra những chuyện gì, sao Nhan Y có thể không biết? Nàng há lại không biết miệng lưỡi thế nhân nói về nàng như thế nào. Đường Oanh lại không muốn để sương sa bão táp ngoài kia chạm đến nàng, không để cho nàng có cơ hội tiếp xúc với những lời khó nghe, mà bản thân cũng rất hiếm khi đề cập chuyện triều chính trước mặt nàng, tránh cho nàng suy nghĩ rồi mất vui. Nhan Y nàng đều hiểu.
Mà Đường Oanh, kiên quyết một hai, nhất định lập Hậu, không chỉ là vì muốn cho Nhan Y một danh phận, để danh xứng với thực, mà chính là vì muốn Nhan Y có thể như khi xưa, trở thành chủ nhân chân chính của tòa cung thành này. Chỉ có dùng thân phận Hoàng hậu, nàng mới có thể có thứ quyền lực dùng người, áp người, bức người.
Trên cõi đời này, xưa nay vẫn luôn là nhược nhục cường thực.
Hai người vào tới trong điện, ngồi xuống bên án.
Chẳng biết Yên Chi chạy ra từ góc nào, nhẹ nhàng chui xuống gầm bàn, cuộn mình thành một quả cầu lông, một bộ dáng lười biếng thảnh thơi.
Trên án, nào là sách giấy, nào là bút nghiên, xếp chồng lên nhau, không có trật tự, phong cách này không phải của Nhan Y. Đường Oanh tới gần, rút một quyển ra đọc. Vừa rồi vừa đi Đường Oanh vừa kể lại chuyện của Ỷ Ngọc, lúc này mới nghe người kia đáp lại: “Phiên vương có đất phong riêng ắt cũng có chí hướng riêng, hoặc là thi thư tiêu khiển, an nhàn qua ngày, hoặc là phối hợp với triều đình chăm lo việc nước. Như Tĩnh Viễn quận vương, sau loạn Bát Vương cũng đã sống một đời an phận, ta cho rằng phiên vương cũng đều vậy cả mà thôi.”
“Tự quân tuy có mặt lợi, cũng không phải là chuyện ai cũng dám làm. Như Kiến Ninh vương và Khang vương đều chủ động như thế, ắt là tự hiểu mình không có bản lĩnh làm loạn nên mới ném đá dò đường. Yên Nhiên hay Ỷ Ngọc cũng đều như nhau cả, ngươi thích thì nhận nuôi, từ từ dạy dỗ xem xét. Tuy nói ba tuổi là nhỏ bảy tuổi đã lớn, nhưng cấm cung khác với đất phong, khó có thể nói sẽ không sinh biến loạn. Lòng người, phải dùng thời gian để đo.”
Nhan Y xưa nay ý nhiều nhưng lời ít, hôm nay lại thao thao bất tuyệt, Đường Oanh cũng chỉ im lặng lắng nghe, cõi lòng ấm áp. Mắt vẫn nhìn sách trong tay, lại nói một câu: “Còn người vẫn là không chịu nghe lời trẫm nói.”
Nhan Y nói xong một tràng, đang còn nhấp ngụm trà, nghe lời người kia nói chỉ thiếu chút nữa đã sặc, vội che môi ho vài tiếng. Đường Oanh lập tức tới vuốt lưng, miệng vẫn tiếp tục phê bình, ngữ điệu nghiêm túc: “Trên bàn nhiều sách vở như vậy, chắc chắn là để người khác đọc cho nghe rồi ngồi một chỗ suy đi tính lại có phải hay không? Thứ gì đây? Hạn châu chấu? Viết cả một tập giấy như vậy? Ta mới ly kinh có mấy ngày đã bắt đầu rồi phải không? Không định nghỉ ngơi cho tốt?”
Năm ngoái Túc Châu gặp đại hạn, hai vụ mùa năm nay tất sẽ có hạn châu chấu. Năm trước đã qua nước sôi lửa bỏng, năm nay sao có thể bỏ mặc không quản?
Nhưng đột nhiên bị quở mắng phê bình một cách rất nghiêm túc như thế, Nhan Y quả là lần đầu được trải nghiệm. Từ khi mẫu thân nàng qua đời, chưa hề có ai dùng ngữ điệu này nói chuyện với nàng. Người kia đang yên đang lành lại mang thứ khí thế quân vương ra dùng, nàng chợt có chút quẫn bách, rồi chớp mắt liền trở về trạng thái bình thường, nhưng vẫn là tránh nặng tìm nhẹ, cười cười: “Ta nhàn hạ đến mức không còn chuyện gì làm mà thôi. Sách là Nhẫn Đông đọc cho ta nghe, chữ cũng là Nhẫn Đông viết, ta có làm gì đâu? Ta ngày nào cũng nghỉ ngơi rất tốt. Nghỉ ngơi tốt lắm. Ta có suy nghĩ cũng chỉ là vài ba ý kiến nông cạn mà thôi, ngài có thể xem qua, sau đó tự mình suy tính, bàn bạc lại với các vị đại thần là được.”
Như lo bị Đường Oanh phản bác, nàng dừng một chút lại tiếp: “Tiểu Thất, một mình ngươi sẽ rất mệt mỏi.”
Đường Oanh vừa muốn mở miệng nói chuyện, Nhan Y đã lại nói thêm: “Một mình ta cũng rất mệt mỏi. Như hiện tại mới tốt. Như hiện tại là tốt nhất.”
Một người cô độc gánh vác cả một triều đại sẽ rất mệt mỏi, một người âm thầm bảo vệ chính nghĩa cố thủ đại cục, dù không màng đến sinh tử, nhưng cũng sẽ mệt mỏi vô cùng. Nay đã có người bầu bạn trong chốn cung thành, sau cánh cửa son dù cho là thưởng gió sương hoa tuyết, dù cho là pha một ấm trà hay nấu một chung rượu, dù cho là đau khổ nuối tiếc hay ngọt ngào viên mãn – dù có thể nào, cũng là có hai người cùng hưởng. Mặc dù năm tháng thoi đưa, dẫu cho chầm chậm già đi, quãng đời còn lại cũng sẽ không còn cô đơn.
Đường Oanh hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, ánh mắt vốn đã nhu hòa lại càng thêm dịu dàng ấm áp. Ý cười lấp lánh nơi đáy mắt, nàng buông sách trên tay, lại gần thêm chút nữa, nắm lấy bàn tay Nhan Y, nói rằng: “Ta không mệt mỏi. Chỉ cần mỗi ngày khi trở về đều có người ở đây, ta liền chẳng còn thấy mệt mỏi nữa. Ta hy vọng, cũng tin rằng, người cũng giống ta.”
“Giống như đêm ấy người nói với ta vậy.” Nàng khẽ siết bàn tay, nắm chặt lấy bàn tay ấy, sự kiên định lấp đầy trong câu chữ. “Tương lai sẽ không có việc gì khó.”
“Ba năm nữa Hoàng cung Kim Lăng xây xong rồi, chúng ta sẽ cùng nhau trở về. Chúng ta sẽ đi thăm mẫu thân người, sẽ đi tìm gặp vị sư phụ chuyên chế trà Lan Tuyết, sẽ ngồi thuyền du sông, sẽ hóng gió đón trăng, chúng ta sẽ thưởng Đào Diệp Độ.” Lại cảm thấy đầu ngón tay Nhan Y lành lạnh, vội nghĩ lại lời mình vừa nói, nhận ra mình đã nhắc đến mẫu thân nàng. Nay thanh danh đã không vẹn, dù là trong lòng không ngại, nhưng phải chăng là hổ thẹn với mẫu thân?
Đường Oanh đang cân nhắc từ ngữ, lựa lời khuyên nhủ, Nhan Y đã lên tiếng trước: “Mẫu thân của ta là a bà của ngươi hay a nương của ngươi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện xưng hô này làm ta đau đầu vô cùng. Chi bằng ngươi tới giúp ta quyết định một chút?” Nàng than đau đầu lại chẳng hề có dáng vẻ của một người đang đau đầu, ý cười trên môi còn càng sâu, nụ cười nhàn nhạt như thường mà lại thật đắc ý.
Cho nên, người đau đầu là Đường Oanh, là nàng khiến cho Đường Oanh đau đầu. Bèn im lặng nhíu mày, nghiêm túc cân nhắc, bàn tay đang nắm lấy tay Nhan Y cũng rút về. Đường Oanh tựa lưng bên án, hai tay đan vào nhau, vẫn còn đang tập trung suy nghĩ nên thế nào mới phải.
Nhan Y cười, bàn tay với lên vuốt ve nơi mi tâm của người kia, thản nhiên cho người ấy một lời giải đáp: “Ngốc nghếch thật sự, ta hỏi như thế, ngươi chỉ cần đáp mẫu thân của ta là nhạc mẫu của ngươi là xong rồi.”
Đường Oanh ngộ đạo, bây giờ mới biết mình bị trêu đùa rồi, cố tình quát một tiếng: “A nương!”
Tiếng ấy khiến Yên Chi giật mình, nhảy dựng lên, bổ nhào về phía Nhan Y. Đường Oanh lại lo mèo khiến Nhan Y giật mình, cũng vội vàng lao ra chắn giữa, rốt cuộc mèo thì chẳng chạm tới người mà hai người đã tự mất thăng bằng, ngã xuống trên thảm. Đột ngột như thế, đến hô hấp cũng ngưng lại, một người có mở mắt thật lớn cũng chẳng nhìn thấy gì, một người vội vàng nghiêng đầu không dám nhìn người dưới thân. Đường Oanh nhìn quanh bốn phía, cung nhân đã sớm lui ra, lúc này cửa điện đóng kín. Nàng hít sâu một hơi mới dám nghiêng đầu nhìn thẳng người trước mắt, dung nhan ấy gần trong gang tấc. Mà Nhan Y, dù đúng thật là không nhìn thấy gì ngoài một mảnh tối tăm đấy, nhưng tình huống thế này cũng khiến nàng quẫn bách khẩn trương không chịu được, mà hoặc chăng, ấy cũng có thể là ngượng ngùng. Thế cho nên, tay chân luống cuống, nàng không biết nên đặt tay ở nơi nào.
“A Y.” Đường Oanh gọi một tiếng, cảm nhận thấy bàn tay người kia vốn đang nắm lấy đai ngọc bên eo mình siết chặt thêm một chút, cũng đành lấy hết dũng khí mà nhỏ giọng hỏi một câu: “Hôm nay chúng ta làm chuyện cá nước thân mật đi.”
Ngữ khí này như thể là đang rất nghiêm túc đưa ra một thỉnh cầu, nhưng điều nàng muốn vốn là điều không nên thỉnh cầu. Dù sao cũng đã ở cạnh nhau gần hai mươi năm, vì lí này mà cả hai vẫn không thể quen với chuyện chăn gối thân mật, dù là đáy lòng có khát cầu đến bao nhiêu cũng chỉ có thể tới ôm hôn âu yếm, chưa từng thử đi xa hơn thế.
Lúc này đây, Nhan Y im lặng.
Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng trả lời: “Được.”
— Chính văn Lưỡng Đô Ký Sự, hoàn —
Bán sinh sơ ly, nhất thế tri kỷ,
Dữ nhĩ tương thủ, chu môn lý.
Xuân hoa thu thực, đông lai thu khứ
Dữ nhĩ tương thủ, cô thành bế.
–
(Nửa kiếp chia ly, trọn đời tri kỷ,
Cùng người bên nhau, sau cửa đỏ.
Hoa xuân quả thu, đông đến thu đi
Khép cô thành, cùng người bên nhau.)
m