Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 78: Dịch đình


Đọc truyện Lưỡng Đô Ký Sự – Chương 78: Dịch đình

Chốn thành phủ Kim Lăng,

tuyết mang theo vị trà,

trà mang theo hương tuyết.

Một câu như vậy, chính là bóng gió khẳng định quan hệ giữa hai người. Thái hậu không đáp, im lặng chẳng nói thêm gì nữa. Sự trầm mặc của nàng khiến Đường Oanh bỗng bối rối trong lòng, nghiêng đầu nhìn người kia, như đang muốn nhìn ra ý tứ.

Lại thấy người ấy cười nhẹ, nét cười thản nhiên, thấp giọng quở trách: “Ngươi làm loạn.”

Đường Oanh cũng chỉ cười.

Dưới ánh mặt trời chói chang, vầng trán nàng phủ một tầng mồ hôi mỏng, nàng lại chẳng hề thấy mỏi mệt.

– —

Đầu tháng sau, quả thực Dư Sênh và Bạc Ngọc cũng đã nhập kinh.


Trước, Bạc Ngọc phụng mật chỉ tới Hải Châu đốc thúc công tượng chế tạo hỏa thương, công tượng không khó tìm, nhưng để làm được hỏa thương không phải chỉ cần có công tượng mà làm được. Dù cho công tượng đã học được kĩ thuật chế tạo hỏa thương rồi, nhưng để có thể chính tay rèn đúc, sao cho ra thành phẩm hoàn chỉnh, ấy lại là một quá trình chậm rãi tiếp thu và rèn luyện.

Lại bởi vì mật chỉ mà dù cho tiền bạc không thiếu nhưng vẫn luôn phải kín kẽ âm thầm, tránh càng nhiều người càng tốt, có nhưng chuyện không khó lại trở thành việc khó.

Cho nên, những thành phẩm đầu tiên phải tới gần đây mới hoàn thiện. Lần này Bạc Ngọc nhập kinh, mang theo hai loại hỏa thương khác nhau, trình lên Ngự án. Hộp gỗ trên bàn, một lớn một nhỏ, vật nằm bên trong cũng nặng nhẹ khác nhau.

Hoàng đế nâng hỏa thương trên tay, xem xét, Bạc Ngọc khi ấy cũng mới lên tiếng: “Bệ hạ, năm ấy ta nhậm chức Đô chỉ huy sứ ở Hải Châu, mấy trận diệt quân Oa, cũng đã ngưỡng mộ hỏa thương của người Oa từ lúc ấy. Hỏa thương này xét về tầm bắn, về chuẩn độ, ước chừng cũng không kém hỏa thương của người Oa.”

Ngũ quan Bạc Ngọc thanh tú, nữ tử binh gia lại có thứ khí khái kiên nghị, lời nói không ngạo mạn lại luôn có thứ cảm giác vững vàng. Đường Oanh nhìn Bạc Ngọc hứng khởi phấn chấn như vậy, không cần đích thân tới giáo trường thử hỏa thương mà trong lòng cũng đã an tâm tin tưởng. Nhưng nàng lại lắc đầu: “Quân Oa là quân Oa, quân Lãng Cơ là quân Lãng Cơ, không thể lấy quân Oa làm khuôn thước. Hạ miêu vừa rồi đã tận mắt nhìn thấy hỏa thương của người Lãng Cơ không cần châm ngòi mà có thể bắn ba phát liên tiếp, uy lực cũng mạnh hơn nhiều.”

Bạc Ngọc nghe thế cũng lấy làm ngạc nhiên, nhưng rồi liền thỉnh mệnh: “Xin Bệ hạ cho thần mấy ngày, thần sẽ tức tốc tới Hải Châu bàn bạc với công tượng, nhất định sẽ tìm ra cách cải tiến.”

Đường Oanh nghe Bạc Ngọc xưng thần tử với mình, cảm nhận được nàng đang cho rằng hỏa thương lần này kém cỏi vô dụng, cho rằng mình đã cô phụ hoàn ân. Bèn cho Trì Tái một ánh mắt, Trì Tái liền truyền nội thị mang lên một hộp gỗ, trong ấy quả thực có một vật.

Lấy hỏa thương ra khỏi hộp gỗ, Đường Oanh chính tay đưa tới cho Bạc Ngọc: “Tuy có thể tự mình suy đoán, thế nhưng cũng có thể tháo thứ này ra, tìm hiểu quan sát cấu tạo bên trong.”

Bốn phía lân bang đều rõ ràng xưa nay hoàng thất Đại Tấn thờ ơ với vật Tây Dương, công khanh trong triều lại bài xích cải tổ cách tân, thấy chỉ có Hoàng đế hứng thú với hỏa thương cũng bèn tặng lấy làm lễ, tin tưởng sẽ chẳng có ai quan tâm. Hoàng đế lại còn là một nữ tử trẻ tuổi, cho rằng nàng chỉ là thấy của lạ mà nhất thời ham thích mà thôi, lại chẳng ngờ vật ấy nay đã về tay Bạc Ngọc.


Bạc Ngọc nhận lấy, đăm đăm nhìn vật trong tay mình, đáy lòng lại bất giác cảm khái. Một hồi ngơ ngẩn, chợt bừng tỉnh muốn quỳ gối lĩnh mệnh cáo lui, không ngờ lại nghe Đường Oanh ngăn cản: “A Ngọc biểu cô, việc này thực ra không cần gấp gáp. Hai người đã ly kinh lâu như vậy, đến hôm nay mới có thể trở về, đường xa bôn ba vất vả, vẫn là nên ở lại nghỉ tạm mấy ngày.”

Đường Oanh cũng là có tâm tư trong lời ấy, mới nở nụ cười, nói thêm: “Ở lại nghỉ tạm mấy ngày, A Sênh cũng có thêm thời gian trò chuyện với Thái hậu.”

– —

Mà quả đúng như Đường Oanh sở liệu, ngay lúc này, trong Trường Nhạc điện, Thái hậu và Dư Sênh đang ôn tồn trò chuyện.

“A tẩu? Ngài thật sự…” Dư Sênh không nói được hết câu, cũng chẳng biết nửa câu còn lại sẽ nói khỏi miệng như thế nào. Ước chừng hơn một năm trước, trước khi nàng theo Bạc Ngọc ly kinh, Thái hậu đã đề cập đến chuyện này với nàng một lần duy nhất, khi ấy thực khiến nàng kinh hãi.

Qua hơn một năm, vậy mà tưởng như đã qua gần cả đời người.

Ánh mắt Dư Sênh dừng lại trên gương mặt Thái hậu, cõi lòng tràn đầy thương tiếc xót xa. Khi còn tấm bé hai người thân như tỷ muội, sau này cách nhau bối phận nhưng cũng là chưa bao giờ thôi không thân thiết. Dư Sênh đã quen với tính tình của Nhan Y, hiểu rằng người này nội liễm ổn trọng đến thế nào, cũng cơ trí liều lĩnh ra làm sao. Ấy thế mà khi ấy hỏi nàng một câu kia lại ngây ngô như vậy, tuy rằng từng lời từng chữ đều là khéo lẹo lựa chọn, không hề vấp váp, nhưng cái run rẩy trong giọng nói lại bán đứng nàng, đủ để Dư Sênh hiểu được cõi lòng nàng bất ổn đến thế nào.

Tận mắt chứng kiến một người dần trưởng thành, đến một ngày kia người ấy lại sinh ra thứ tình cảm vốn là không nên tồn tại với mình.


Dư Sênh lại nghĩ, là do Nhan Y xưa nay coi trọng Tiểu Thất, đã coi trọng thì cũng sẽ dễ thứ tha. Thứ tha rồi, vậy thì vẫn sẽ đối xử như xưa, không có gì thay đổi. Nhưng thời gian trôi đi, bây giờ nhìn cục diện trước mắt, Dư Sênh lại hoài nghi có phải hay chăng mình đã dự đoán sai rồi?

Chỉ thấy Thái hậu nâng chén trà, hơi hé nắp chén, nhấp một ngụm trà Lan Tuyết. Hương trà quanh quẩn, vị trà chạm môi mang theo cả ngày đông tuyết đổ chốn thành phủ Kim Lăng. Quả thật, Kim Lăng nơi ấy, tuyết mang theo vị trà, mà trà cũng mang theo hương tuyết.

Nàng liễm mi, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ta đã từng phạm phải sai lầm, đã từng gây ra tội lỗi. Người vô tội vì sai lầm của ta mà vong mạng, bản thân ta luôn muốn chuộc lỗi đền tội. Rốt cuộc Tiểu Thất cũng chỉ là một người vô tội mà thôi, không phải sao? Nhưng thế sự là vậy, nếu ta đã kéo nàng vào thời cuộc, đã tự tay trói nàng ở nơi cung thành này, đã chủ định chặn hết đường lui của nàng, vậy ở nơi này ta sẽ bù đắp lại hết thảy. Nàng thiếu thứ gì ta sẽ đều cho nàng thứ ấy, để nàng có thể vui vẻ một chút.”

“Cứ như thế, bình an vô sự đến hơn mười năm, rồi chợt có một ngày ta nhận ra nàng thật sự trưởng thành rồi. Tiểu Thất trưởng thành rồi, ta lại thấy có chút mất mát, có lẽ là do nhận ra bản thân mình càng lúc càng già đi chăng? Sớm hay muộn, nàng rồi sẽ tìm được một người khác, một người sẽ ở bên nàng suốt quãng đời còn lại, mà nàng vốn cũng chẳng có sợi dây liên hệ gì với ta, rồi cũng sẽ càng ngày càng xa. Cảm thấy mất mát rồi lại cảm thấy an lòng, ta cũng chẳng thể giữ nàng lại bên mình cả đời.”

Những lời này là những lời nàng chôn trong lòng, chưa từng nói ra khỏi miệng. Đầu ngón tay vuốt ve lớp men sứ trên chén trà, nàng nói tiếp, câu từ nghe như tiếng than thở: “A Sênh, Trường Canh trưởng thành rồi, thứ duy nhất nàng thiếu ta lại chẳng biết mình có nên cho nàng hay không, có thể cho nàng hay không.”

“A tẩu…” Dư Sênh vì chuyện đôi mắt của Nhan Y mà khi nãy đã khóc một hồi, bây giờ mắt còn sưng đỏ, nói chuyện cũng bộc phát không cố kị, “Ngôi cửu ngũ người tranh người đoạt, ngài cũng đã giành lấy cho nàng, ngài còn lo mình làm chưa đủ? Xưa nay ngài chưa bao giờ nghĩ cho chính mình, ngay đến đôi mắt ngài cũng đã hi sinh, giờ còn muốn hi sinh cả thanh danh ngàn đời nữa đấy chăng?”

Nhưng Dư Sênh thấy người kia thờ ơ, nóng nảy thốt ra: “Nếu ngài thật sự muốn như vậy, chi bằng để nàng quay về nhận thân mẫu đi thôi. Như vậy xét về lí cũng khó mà chỉ trích.”

“Tiểu Thất nhận thân mẫu cũng sẽ phải nhận thân phụ, đến lúc ấy Đế vị không còn danh chính ngôn thuận, biết phục chúng thế nào?” Thái hậu lắc đầu, “A Sênh, Đế vị này một khi đã lên rồi sẽ chẳng thể xuống được nữa.” Bao đời lịch đại, kết cục của Phế đế luôn không tốt đẹp. Khác nhau, có chăng là khác ở thanh danh thể diện mà thôi.

Dư Sênh nghe Thái hậu nói, câu nào câu nấy cũng chỉ là tính toán suy nghĩ cho người kia, bỗng hoảng hốt trong lòng, run giọng mà hỏi: “A tẩu, nhưng tâm tư của ngài đối với Bệ hạ, phải chăng cũng là…”

Thái hậu im lặng giây lát, sau mới nhẹ giọng: “Có lẽ vậy.”


– —

Lại nói, Bạc Ngọc ở lại Đế kinh vài ngày, sau khi bàn xong chính sự mới theo Đường Oanh đi về phía Trường Nhạc điện. Mới tới trước đến chính điện đã nghe có tiếng huyên náo truyền tới từ phía Tây uyển, mơ mơ hồ hồ còn có thể nghe thấy tiếng người kêu khóc, rõ ràng là có điều bất thường.

Lo sợ chủ tử bị quấy nhiễu, Trì Tái liền cho nội thị tới kiểm tra, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Lát sau đã nghe Tây uyển yên lặng, lại có người đến bẩm: “Bệ hạ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Dịch đình có nô tì nhân giờ cơm trưa liều mạng muốn đào thoát, đã liền bị thị vệ bắt được rồi.”

Nội thị này dông dài: “Nô tì kia cho rằng mình từng là thiên kim đầu cành, thiên kim đầu cành gì chứ, sinh ra thân ở nơi dịch đình, mấy bận đánh quát răn đe mà cũng không biết ghi nhớ…”

Cung nhân, tối kị nhiều lời. Trì Tái dò xét nét mặt chủ tử, bèn cho nội thị kia một ánh mắt cảnh cáo, khiến cho hắn im bặt, quỳ rạp trên đất. Nhưng Đường Oanh cũng không để tâm, chỉ lưu ý tới thân phận của nô tì Dịch đình kia, cảm thấy có phần đặc biệt mới hỏi Trì Tái.

Trì Tái do dự, nói: “Ấy là nữ nhi của Trịnh Vương thế tử. Năm đó Trịnh vương mưu nghịch, Thế tử cũng theo cha đền tội, khi ấy Thế tử phi đang hoài thai, Điện hạ nhân từ, giảm miễn tội phạt, cho nàng ở lại Dịch đình.”

Trịnh Vương thế tử?

Đường Oanh gật đầu, vừa suy tư vừa đi về phía trước. Trì Tái thấy chủ tử nhíu mày, hiểu nàng đang lâm vào hồi tưởng. Chuyện đã qua nhiều năm, nhưng hoàng quyền vẫn luôn là hoàng quyền, huynh đệ tương tàn, tình thân còn lại được bao nhiêu?

—- Hết chương 74 —-

Điện hạ quả là rất “nhân từ”, không giết nhưng “nhân từ” đày Thế tử phi xuống Dịch đình. Rất là “nhân từ” quý vị ạ, không hổ là Điện hạ (• ◡•)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.