Đọc truyện Lưỡng Đô Ký Sự – Chương 6: An ủi
Tuệ cực tất thương
Thanh âm nghe vào tai lành lạnh, thế nhưng ngữ khí lại thân mật chế nhạo, Đường Oanh rất thích. Hoàng hậu ôm nàng đi ra ngoài điện, trên đường đi nhìn thấy vật gì cũng sẽ chỉ vào, giải thích cho nàng, ngữ khí bình thản chậm rãi.
Từng nghe trẻ nhỏ như trang giấy trắng, người lớn là một nét bút, dù nét bút này đậm sâu hay mờ nhạt, rồi cũng sẽ giữ lại không bao giờ phai.
Vòng qua hành lang, đi ra ngoài đình viện, cung nhân ngoài Thiên điện đã bày điểm tâm sáng ra xong xuôi.
Vóc người Đường Oanh nhỏ hơn so với những hài tử đồng trang lứa, Hoàng hậu cũng lo lắng nàng bệnh tật ốm yếu, thường xuyên cho truyền Y chính tới bắt mạch kê thuốc, thế mới yên lòng.
Điểm tâm sáng bày sẵn trên án, một đĩa bánh gạo từng khối hình vuông, một cốc sữa bò, cùng với một đĩa hoa quả tươi mới. Sau giờ điểm tâm sáng nửa tiếng sẽ tới giờ uống thuốc, chính là một bát thuốc đen kịt, đặc sệt, khó uống không thể tả.
Lúc đến bữa, Đường Oanh luôn luôn ngoan ngoãn, nhũ mẫu mang cái gì tới đều sẽ nhu thuận nhận lấy, không gào khóc không ầm ĩ. Chỉ có điều đến khi thuốc tới, nàng sẽ quay đầu che miệng, cơ hồ là phải có người bắt ép mở miệng mới chịu uống. Dù thế cũng chỉ là một bộ dáng uất ức tủi thân, hai mắt mông lung mà thôi.
Hoàng hậu chưa từng sinh cũng chưa từng ở cùng đứa trẻ nào còn nhỏ thế này, chỉ biết rằng khi còn là khuê nữ ở Kim Lăng Nhan gia, nàng đã chứng kiến các thúc bá trách phạt đám trẻ nhiều lần, cũng chỉ vì chúng khóc nháo đến mức khiến người ta nghe vào tai thực muốn phiền lòng khó chịu.
Cảm thấy kỳ lạ, hỏi nhũ mẫu mới biết, Đường Oanh đứa trẻ này từ khi chào đời rất ít khi khóc quấy, vô cùng ngoan, chăm sóc nàng cũng nhàn hạ vô cùng, khóc lên như hôm qua hồ như là chưa từng có. Vết đỏ trên má đã bay biến rồi, da dẻ lại trắng nõn mịn màng.
Hoàng hậu nhìn về nơi kia, ánh mắt bất động hồi lâu, lòng khẽ buông tiếng thở dài. Đoạn, đưa tay xoa đầu đứa trẻ, ôn nhu mà nói: “Hôm nay mẫu hậu cần phải xuất cung, ngươi ở trong cung với nhũ mẫu phải thật ngoan, thuốc tuy có đắng nhưng không thể không uống.”
Đường Oanh biết Hoàng hậu muốn tới Báo Quốc tự, ngày thường mọi người nói chuyện đều là nói trước mặt nàng, nàng có thể tình cờ nghe được mấy câu. Báo Quốc tự đã mở đàn tràng Thủy Lục được nhiều ngày, siêu độ vong linh cho Thái tử Hoằng, cũng cầu phúc cho Hoàng thất.
– —
Ngày nào Hoàng hậu cũng bận rộn, đặc biệt là những ngày trở lại đây. Dùng điểm tâm sáng xong liền đi, đến khi Đường Oanh chìm vào giấc ngủ rồi vẫn chưa hồi cung.
Theo lý mà nói, dù Hoàng hậu có đi đâu cũng không cần báo với Đường Oanh, mùa đông rét đậm, đương nhiên là trẻ nhỏ thì cứ an ổn ở trong cung với nhũ mẫu. Thuốc, trước nay chỉ có Hoàng hậu mới có thể ép Đường Oanh uống. Khi dỗ thuốc, Đường Oanh cảm tưởng như ánh mắt của Hoàng hậu nhẹ đến mức cơ hồ chỉ thiếu chút dịu dàng nữa thôi là liền có thể hóa thành một dòng nước, mà dòng nước này len lỏi vào trong lòng nàng, thuốc, bỗng chốc cũng không còn đắng như vậy nữa.
Chỉ là không biết vì sao hôm nay Đường Oanh còn chưa uống thuốc, Hoàng hậu đã muốn xuất cung, là việc gấp, nhưng rồi cũng không quên ôn tồn dặn dò một hồi mới thôi.
Đường Oanh vô cùng không thích uống thuốc, dường như là vì khứu giác và vị giác của trẻ con rất nhạy, thuốc đã khó uống còn càng trở nên khó uống. Nhưng chính là, nàng xưa nay sợ nhất việc trở thành một gánh nặng, đem liên lụy phiền tức đến cho người khác.
Nàng hiểu rõ, cho nên đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Hoàng hậu, gật đầu thật kiên định, bộ dạng thực trịnh trọng: “Sẽ nghe lời.”
Nhìn dáng vẻ này Hoàng hậu lại có chút ngơ ngẩn, rồi không nhịn được mà khẽ cười lên một tiếng. Cười một tiếng xong cũng nhanh chóng đứng dậy, ung dung ưu nhã mà từng bước đi ra, rốt cuộc, vẫn là quay đầu nhìn lại vài lần, lúc này bước chân mới nhanh lên mấy phần.
– —
Báo Quốc tự.
Cao tăng Nam – Bắc tề tụ, thiết đàn tụng kinh, siêu độ vong hồn. Chùa chiền đông đúc, vãng khách hành hương, dòng người vô tận.
Chú tiểu Sa Di, tay cầm Phật châu, mở cửa phòng ra. Tiêu Thận nói lời cảm tạ, cũng liền nhấc chân bước vào.
Trong phòng không có một bóng người. Trên bàn gỗ tử đàn có đặt một ấm trà, bên cạnh có hai chén sứ màu trắng, nước trà bên trong màu trong vắt, hẳn là trà vừa pha, bốc hơi nghi ngút, hương trà chậm rãi lan khắp phòng.
Trương Hiển Chiêu đã kể lại chuyện Hoàng hậu triệu mình tới đánh cờ, Tiêu Thận vuốt râu trầm ngâm, nói hắn hãy bày lại thế cục ván cờ. Trương Hiển Chiêu tuy rằng ôm một bụng nghi hoặc, thế nhưng cứ y lệnh mà làm, đến khi bày ra, quả nhiên, Tiêu Thận cũng đã hiểu ra dụng ý.
Trương Hiển Chiêu tự cho rằng mình là cao tài, thế nhưng không nghĩ tới câu núi ngày cao còn có núi khác cao hơn. Hoàng hậu chính là một ngọn núi cao hơn đấy. Xuất thân thế gia vọng tộc, lại sinh trưởng trong thời đại nữ tử không bị kìm kẹp đè nén, từ nhỏ đã thông minh xuất chúng, tinh tường lục nghệ, món cờ này cũng chính là thú vui cả đời người của Nhan Hoài Tín, hắn dụng tâm tỉ mỉ mài giũa nữ nhi, há lại không theo kịp Trương Hiển Chiêu?
Ngay cả khi Tiêu Thận cùng Trương Hiển Chiêu chơi cờ, cũng là biết người này tuổi trẻ ngông cuồng, vài bận cố ý nhường nhịn. Tới Hoàng hậu, quả thực cũng chẳng tốn mấy phần sức lực đã có thể thắng.
Tiêu Thận ngẫm nghĩ, quả đúng thế, đáp án nằm tại ván cờ. Quân đen quân trắng đan xen giao triền, vô thanh vô sắc tạo thành một thế cục, ẩn trong ấy là hai quẻ. Quẻ Tốn thuộc mệnh Mộc, Mộc làm chủ phương Đông, Báo Quốc tự vừa hay nằm ở phía Đông của Hoàng thành. Quẻ Ly thuộc mệnh Hỏa – Những năm Hỏa Đức, khai triều Hoàng đế tuyên Phật hiệu, cho xây Báo Quốc tự.
Một tiếng gõ cửa vang lên, một luồng Phật hương thoảng vào.
Tiêu Thận xoay người, hướng tới Liễu Trần đại sư, gật đầu thở dài.
Liễu Trần đại sư là Phương trượng của Báo Quốc tự, Phật hiệu Cao Thâm. Mi mắt chân mày đều đã bạc trắng, hẳn là đã qua trăm tuổi, thế nhưng phong thái khí khái vẫn chẳng khác khi xưa.
Liễu Trần đại sư chuyển một hộp gấm tới cho Tiêu Thận, động tác không nhanh không chậm, sau đó nắm lấy chuỗi Phật châu, khẽ niệm vài câu kinh, cũng liền quay lưng rời khỏi.
Đáy hộp có khắc chữ triện, là dấu của Hoàng cung.
Tiêu Thận mở hộp gấm, trong ấy có một bức thư, trong thư lại chỉ có ngắn ngủi vài chữ. Đôi mắt hắn trừng lớn, đồng tử giãn ra, ngoài dự liệu mà cảm thấy khiếp sợ. Hắn nhìn chằm chằm vào bức thư, ánh mắt đông cứng thật lâu, cuối cùng, lắc đầu thở dài, trầm giọng: “Tuệ cực tất thương.”[1]
[1]: Người quá thông minh xuất chúng ắt sẽ phải chịu tổn thương.
Ngôi Trữ quân chưa định, triều thần tất chẳng yên. Người con thứ bảy của Thọ Vương, năm nay mười tuổi, từ nhỏ đã được dạy dỗ, xưa nay có tiếng đoan chính nội liễm, tính tình rất giống với Thái tử Hoằng, chuyện được Hoàng đế yêu quý là điều hiển nhiên. Đích trưởng tử[2] của Tuyên Thành quận vương năm nay năm tuổi, tính cách hoạt bát đáng yêu, lạc quan vui vẻ, nếu như không phải do tuổi còn nhỏ, hẳn là cũng có năng lực cạnh tranh.
[2]: Vừa là con của đích thê, vừa là con cả, thân phận rất cao quý.
Và còn, đứa trẻ chưa rời nhũ mẫu kia của nhà Đoan Vương, xếp vào cho đủ mà thôi, không có ai coi trọng để ý.
Ráng chiều buông, trời nhá nhem, lúc ấy Hoàng hậu mới hồi cung.
Bên ngoài, gió đông ào ào, tuyết bay nhao nhao, Hoàng hậu đi vào, mang theo một thân khí lạnh. Nhẫn Đông hầu hạ, giúp cởi áo choàng xuống, thay thường phục.
Vòng qua bức bình phong đã thấy Đường Oanh đang tựa vào đầu giường, hồ như ngủ rất sâu, nhũ mẫu cầm sách đọc cho nàng nghe. Nhũ mẫu chẳng biết được mấy chữ, giọng nặng phương ngữ đất Cô Tô.
Hoàng hậu đi tới, nhũ mẫu nghe tiếng bước chân vội đứng lên hành lễ: “Điện hạ.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, Đường Oanh liền mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, đến khi thấy được người tới rồi, đôi mắt liền sáng lên, lấp lánh vui vẻ: “Mẫu hậu!”
Dường như… mỗi một ngày qua đi, Đường Oanh càng lúc càng bám dính lấy nàng. Cũng như Hoằng nhi khi ấy.
Nghĩ vậy, giọng điệu Hoàng hậu càng nhẹ nhàng, lại ngồi xuống bên cạnh đứa trẻ: “Đã ngoan ngoãn uống thuốc hay chưa?”
Tuy là hỏi, thế nhưng ngữ khí vô cùng bình thản, không hề mang theo một tia áp bức uy hiếp, thậm chí cũng không hề có ngờ vực, như là thực sự rất tin tưởng.
Đường Oanh gật đầu: “Đã uống rồi.”
Nhũ mẫu cười, bổ sung thêm: “Không những uống mà còn uống rất ngoan đấy, biết nghe lời hơn xưa nhiều rồi, cũng không để thừa thuốc.”
Lời này là thật, nhưng Đường Oanh lại chợt lo lắng. Lời nàng nói là vì muốn Hoàng hậu yên tâm, nhưng còn lời của nhũ mẫu… Vạn nhất sau này mẫu hậu không dỗ nàng uống thuốc nữa thì sao?
Nàng yêu quý Hoàng hậu, cũng thích cảm giác được thân cận với người này. Nàng có thể cảm nhận được, Hoàng hậu là thực lòng đối xử tốt với nàng đấy. Tuy rằng sự quan tâm kia không rõ ràng, đôi khi rất mờ nhạt, thế nhưng nàng có thể cảm nhận được, nàng cảm thấy an toàn, cũng cảm thấy tin tưởng.
Nghĩ nghĩ, tinh thần có chút sa sút. Đường Oanh cúi gục đầu, lại chợt nhìn thấy mu bàn tay đã phiếm hồng vì lạnh của Hoàng hậu. Bên ngoài rất lạnh, ở ngoài lâu như vậy, sao có thể không lạnh cho được.
Hoàng hậu cười nhẹ, mi mắt cong cong: “Ngoan.” Nàng nâng tay muốn xoa đầu đứa trẻ này, nhưng đến không trung lại đột ngột dừng lại, thu tay về, ý thức được tay mình lạnh.
Kết quả, đứa trẻ kia lại vươn đôi bàn tay nhỏ, bắt lấy bàn tay còn đang ở giữa không trung của nàng. Bàn tay nhỏ xinh cầm lấy, đưa tới trước miệng, không ngừng thổi thổi, khiến nàng cảm giác như bàn tay của mình bị bọc trong một cái lò lửa nhỏ.
Đường Oanh ngước lên nhìn nàng, ánh mắt tha thiết chân thành: “Mẫu hậu… lạnh… làm ấm một chút.”
Đáy mắt của Hoàng hậu lóe lên tia động dung, liền lập tức rút tay về. Tay trẻ con rất nhỏ, không bao trùm được bàn tay nàng, cho nên cũng chỉ có đầu ngón tay là ấm áp mà thôi, còn lại, vẫn lạnh lẽo. Nhưng rồi chút ấm áp ít ỏi nơi đầu ngón tay kia cũng đã đủ để đốt lên một ngọn lửa, một ngọn lửa nơi đáy lòng nàng, đặc biệt ấm áp.
Vừa lúc, Nhẫn Đông đem thủ lô tới. Hoàng hậu nhận lấy, lại lệnh cho Đường Oanh cất tay vào trong chăn, lúc ấy mới nói: “Không sao, mẫu hậu không lạnh.”
Đông Nhẫn đứng bên nhìn, khóe mắt không khỏi có chút ướt át. Cảnh tượng này thật quen thuộc vô cùng, dễ dàng chạm tới điểm yếu lòng của Hoàng hậu.
Từ khi Hoàng hậu nhập chủ Trung cung tới nay đã nuôi dạy giúp Hoàng đế bốn đứa trẻ, đều vong mạng.
Đứa trẻ thứ nhất, nói đến có chút nực cười. Khi ấy Tiên hoàng hậu băng thệ chưa lâu, Hoàng đế thương tâm đau lòng vô cùng, một bộ dáng gần đất xa trời khiến người ta sầu lo, cho nên phải chọn nhanh một Vương thế tử, tuổi tác chẳng kém Đế – Hậu là bao. Một đứa trẻ lớn như vậy, nuôi dạy thế nào?
Đứa trẻ thứ hai và cả đứa trẻ thứ ba, có lẽ là đã nghe nói có vị Thái tử trúng độc vong mạng ở Vị Ương cung này, cho nên nghi kị đề phòng Hoàng hậu, sao có thể thân cận được?
Đứa trẻ thứ tư, ấy chính là Thái tử Hoằng. Khi ấy, nhập cung năm sáu tuổi. Một đứa trẻ sáu tuổi mà lại rất thuần thục, trầm mặc ít nói, ngay đến Nhẫn Đông ban đầu cũng cho rằng đứa trẻ này mang một bụng nghi ngờ phòng bị. Nào ngờ hóa ra là một tiểu lang quân vô cùng biết quan tâm chăm sóc tới người khác, vừa yêu quý vừa kính trọng Hoàng hậu, không cho phép ai nói xấu về nàng nửa câu.
Đủ loại hồi tưởng luân chuyển trong đầu, Nhẫn Đông nâng mi mắt, nhìn về đứa trẻ đang nằm trên giường, dáng vẻ đáng yêu nhu thuận, nhiều ngày trở lại đây có nhiều hành động rất hiểu chuyện, xem ra tính tình cũng rất ấm áp, thường xuyên khiến Hoàng hậu nhớ lại Hoằng điện hạ ngày ấy.
Sự hiện diện của nàng, có lẽ là một sự an ủi đúng lúc.
– — Hết chương 5 —
Editor mạn đàm:
Ba điều ước lúc này – Mong Bệ hạ mau lớn, mong Bệ hạ đừng bán manh với Điện hạ, mong Điện hạ đừng dịu dàng như thế mà khiến Bệ hạ thực sự coi Điện hạ là dưỡng mẫu thì câu chuyện này biết dạt về phương nao…