Đọc truyện Lưỡng Đô Ký Sự – Chương 17: Khế ước
Tiểu thư Dư gia Dư Sênh đã có
ý trung nhân
Chuyện nói ra cũng không có gì phức tạp.
Hoàng đế phái Lưu Đạc tới núi Chung Sơn tìm ngọc mang về, ngọc thạch ở đâu thì đương nhiên chỉ có Trùng Vân Tử mới biết, vậy là Trùng Vẫn Tử dẫn dường phía trước, Lưu Đạc dẫn binh theo sau. Men theo đường mòn quanh sườn núi, tới một khe hở nằm giữa hai tảng đá lớn chênh vênh kia, quả thật bên trong có ngọc thạch đỏ rực. Trùng Vân Tử cẩn thận từng li từng tí mà lấy ra, Lưu Đạc nheo mắt nhìn, vật kia chỉ to bằng lòng bàn tay. Lưu Đạc cho người dâng hộp gỗ lên, bên trong lót gấm vóc vàng rực, đúng ở thời khắc Trùng Vân Tử nhoài người qua trao ngọc cho binh lính để đặt vào trong hộp, có một tiếng động lớn vang lên, đùng đoàng như sấm. Trùng Vân Tử giật bắn người, ngọc thạch bị hất khỏi lòng bàn tay, rơi thẳng xuống, vốn là có thể đáp xuống dòng suối bên dưới, thế nhưng cuối cùng đáp lên một tảng đá cuội, vỡ nát thành trăm mảnh.
Trùng Vân Tử sững người, kêu không ra âm thanh, khóc không ra nước mắt. Lưu Đạc từng nhậm chức tại Thượng Trực vệ, Thượng Trực vệ có ba đại doanh trực thuộc – Kỵ Binh doanh, Bộ Binh doanh, Thần Cơ doanh. Thần Cơ doanh là đơn vị chuyên chế tác chuẩn bị hỏa thương, tiếng vang kia, chắc mười phần là tiếng hỏa thương, nhưng nghe âm thanh vừa dứt khoát vừa thanh, ước chừng chính là loại hỏa thương Bạc Ngọc từng đề cử với Hoàng đế. Lưu Đạc cho rằng là vây cánh của Tiêu tướng bày mưu âm thầm phá rối, lập tức cho người soát núi, tìm cho bằng được thủ phạm. Núi Chung Sơn, địa hình không hiểm trở, phong cảnh đẹp tuyệt trần, cây cối tươi tốt nhưng không u ám, vẫn là nơi người sống trong nội thành Yến Kinh thường chọn làm chốn lui tới trong những ngày Hưu Mộc, tiết Thanh Minh. Nơi đây, quan binh cũng đã quen thuộc tới từng cây hoa ngọn cỏ.
Lưu Đạc thấy quả thật có người bị dẫn tới, là một tiểu nương tử chân yếu tay mềm. Nàng kia không đợi hắn lên tiếng chất vấn đã vung tay, roi ngựa trong tay bay lên, sượt ngang ngay trước mặt Lưu Đạc: “Lưu Đạc? Nhiều năm không gặp, bây giờ lông mày đã mọc dày thế kia rồi?”
Lưu Đạc hơi biến sắc, như thể là vừa nhớ lại ký ức gì kinh khủng lắm, theo bản năng đưa tay chạm vào chân mày mình. Hắn định thần, thở ra một hơi, bả vai căng lên, cao giọng quát: “Ngươi là ai! Dám ở đây gây kinh động, vật trời ban cũng bị ngươi phá rồi!”
“Ta là ai?” Nữ nhân kia vuốt dọc bờm ngựa, roi ngựa trong tay xoay chuyển, ánh mắt nhìn Lưu Đạc lộ mấy phần ai oán, ngữ điệu cũng như đang rất đỗi oán trách: “Ta nhớ kỹ huynh, ấy thế mà huynh chẳng để ta trong lòng, nói quên là liền quên. Sao lại tuyệt tình như thế?”
Tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Lưu Đạc. Thê tử của hắn, nữ nhi Nhan thị, quản rất nghiêm, Lưu Đạc lúc này chỉ thiếu điều quỳ xuống đây, hỏi – Ta biết ngươi sao tiểu muội muội? Cơm có thể ăn bậy, lời tuyệt đối không được nói bậy! Những ánh mắt xung quanh khiến hắn cảm thấy bức bách, cuối cùng nghiêm mặt mà hỏi: “Rốt cuộc cô nương là ai? Lưu mỗ quả thực chưa từng gặp.”
Hoa đào mới nở, gió thổi mây trôi, tán cây đung đưa xào xạc trên đỉnh đầu. Mỹ nhân nắm lấy roi ngựa, tay kia uyển chuyển vén tóc mai, cánh môi hé mở, thoát ra mấy lời: “Là người năm xưa cạo lông mày của huynh đấy.”
Bàn tay Lưu Đạc lạnh run, theo quán tính lùi về sau mấy bước, run giọng hỏi lại: “Dư… Dư Sênh?”
Hỗn thế Ma Vương này trở lại được bao lâu rồi? Tại sao lớn lên lại thành một bộ dáng yểu điệu dịu dàng như thế? Vậy có nghĩa Trưởng công chúa Xuất Vân cũng trở lại Đế kinh rồi?
Đáy lòng Lưu Đạc lập tức bay lên một loạt những câu hỏi, thẳng cho đến khi Dư Sênh đã lên ngựa cao chạy xa bay chỉ còn để lại bóng lưng và đất cát phía sau, lúc ấy hắn mới kịp hoàn hồn. Lưu Đạc thở dốc, quay lại vung lên mấy roi, quát: “Một đám ngu ngốc! Sao không ngăn cản!”
Phó tướng đứng sau, nghiêm nghị: “Tẩu tử muốn đi, ty chức sao dám ngăn cản.” Lại nghĩ, nhưng đây là nhân tình mà thôi, xưng tẩu tử có chút không hợp lẽ.
Lưu Đạc trừng mắt, tay đã nắm lấy chuôi kiếm bên hông: “Tẩu tử? Ngươi hồ đồ! Tẩu tử ở đâu ra!” Nói xong thầm mắng trong lòng, tức giận khó nguôi, liền tung người lên ngựa, quất mấy roi: “Về phục mệnh!”
Nơi đây, vùng ngoại ô Chung Sơn, từ đây về tới Hoàng cung Yến Kinh cũng phải mất nửa ngày. Vó ngựa chạy như bay, thông thẳng qua phố xá, thế nhưng tới nơi cũng đã muộn, đành thông qua nội thị báo chuyện ngọc thạch bị Dư Sênh phá nát tới cho Hoàng đế. Xong xuôi, vó ngựa phi thẳng về phía Nhan phủ.
Nhan Tốn quả thực gần như đã bị bức tới nước tức chết. Năm xưa Tiên đế u mê đạo thuật, cuối cùng hồn về tây thiên, cũng vì thế cho nên trước khi lâm chung Thái hậu đã nhắc nhở dặn dò Hoàng đế tuyệt đối không thể tin tưởng vào đám đạo sĩ. Hôm nay như thế, nếu như không phải Hoàng đế bệnh nặng dai dẳng, há lại phải triệu kiến Trùng Vân Tử? Thiết đàn cầu an, mấy tháng diễn trò, Hoàng đế vẫn là bán tín bán nghi, bây giờ nói có điềm lành lại không có chứng cứ, sao có thể thuyết phục được hắn? Vật duy nhất chứng minh được là ngọc thạch kia lại bị phá cho nát, thể diện của Nhan Tốn hắn cũng bị tổn hại rồi. Nhan Tốn giận tới mức nghiến tăng, ánh mắt âm u liếc qua nhìn Trùng Vân Tử, khiến Trùng Vân Tử chột dạ mà cười gượng gạo, muốn lấy công chuộc tội: “Nhan tướng, theo như bần đạo tính toán, chúng ta vẫn còn cơ hội khác, Nhan tướng đừng quá phiền não.”
Nhan Tốn ném chén trà trong tay xuống đất: “Vật trời ban! Vật trời ban, ngươi cho rằng là tảng đá bên đường, muốn cầm là cầm muốn nhặt là nhặt dễ như trở bàn tay? Hoàng đế là đứa trẻ ba tuổi để ngươi lừa gạt ư!” Nhan Tốn giận dữ oán trách, oán tên môn hạ nào tiến cử Trùng Vân Tử, tên ấy xứng ném xác cho heo ăn!
Trùng Vân Tử lui bước né tránh mảnh sứ vỡ, mồ hôi chảy ròng ròng, trốn phía sau lưng Lưu Đạc, đảo mắt dò xét, vừa cảm khái: “Bần đạo cũng không biết Lưu thống lĩnh lại sợ thê tử tới thế, cũng chỉ là một tiểu nương tử mà thôi, nói có mấy câu đã khiến Lưu thống lĩnh mất hồn mất vía…”
Đại sự chưa thành đã muốn châm ngòi nội chiến, Nhan Tốn căm ghét nhất loại người này. Vừa hay Trùng Vân Tử bây giờ đã thành vô dụng, Nhan Tốn quay đầu cho thủ hạ một ánh mắt, tả hữu xông lên kéo Trùng Vân Tử ra ngoài, ban loạn côn. Trùng Vân Tử trì độn, hẵng còn ngây như phỗng đã bị kéo ra ngoài, đến khi ra khỏi cửa mới kịp hoàn hồn: “Nhan tướng! Nhan tướng, bần đạo có kế…”
Chữ kế kia chưa kịp tròn vành rõ nét đã bị thay thế bởi một tràng những một tiếng la thất thanh.
Cục diện như vậy, Nhan Tốn không yên tâm, đứng dậy bước quanh bàn gỗ. Lại hỏi Lưu Đạc: “Người kia thực đúng là Dư Sênh? Đã mười năm không gặp, sao có thể chắc chắn?”
Tiên đế mất sớm, khi ấy Hoàng đế mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, Đế vị vốn là nên truyền lại cho thân muội của Tiên đế – Trưởng công chúa Xuất Vân. Thế nhưng Trưởng công chúa không nguyện, kiên quyết cự tuyệt, lúc ấy Đế vị mới về tới tay Hoàng đế. Thời điểm chưa tự mình chấp chính, vì để cho Hoàng đế và Thái hậu an tâm, Trưởng công chúa tự nguyện xuất cung rời Yến Kinh, về an cư ở Kim Lăng, sinh Trưởng nữ Dư Sênh. Mới đầu, cứ cuối năm Trưởng công chúa sẽ dẫn Dư Sênh vào kinh nhập cung, thế nhưng từ sau chính biến loạn Bát Vương, hàng năm Trưởng công chúa luôn viện cớ cáo bệnh, an phận yên ổn ở Kim Lăng, tính ra, cho tới nay đã được hơn mười năm.
“Nhất định chính xác.” Lưu Đạc tiến lên, chấm góc khăn lụa vào chén trà nguội, đưa lên lau nơi chân mày, chẳng mấy chốc mày kiếm kia biến mất, hàng chân mày lởm chởm không thành nét bây giờ mới lộ ra.
“Năm ấy tiểu tổ tông kia cạo lông mày của ta, ta một nam nhi đại trượng phu, chuyện này khó có thể mở miệng than thở với ai.” Ngụ ý, chuyện hắn bị Dư Sênh cạo lông mày là chuyện trời biết, đất biết, hắn biết, Dư Sênh biết, ngoài ra không còn ai khác biết.
Nhan Tốn, lúc này chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể chết vì tức tối. Khi xưa còn ở Kim Lăng, Dư gia và Nhan gia, hai phủ đệ chỉ cách nhau có một con đường, thường xuyên lui tới qua lại. Nhan Tốn hắn cũng có ấn tượng vô cùng không tốt với hỗn thế Ma Vương kia. Sau này hắn nhập quan, rời khỏi Kim Lăng, một trong những mong ước của hắn chính là – cuộc đời này từ nay về sau sẽ không phải gặp lại Dư Sênh thêm lần nào nữa. Rốt cuộc, không sớm không muộn, cố tình chọn lúc này mà tới, quả nhiên là khắc tinh của hắn! Nhan Tốn chỉ còn có thể đặt hy vọng ở chỗ Hoàng hậu, trông cậy Nhan Y thêm mắm dặm muối nói vài lời bên tai Hoàng đế. Dù sao Hoàng hậu và hắn cũng đứng cùng một chiến tuyến, không cần nói hẳn cũng biết nên hành động thế nào.
– —
Vị Ương cung.
Hoàng đế ngồi trên ghế dài, bàn tay vỗ lên án gỗ, chỉ vào Dư Sênh mà quát: “Ngươi đi từ Kim Lăng tới Yến Kinh, cần gì phải đi qua núi Chung Sơn? Còn ở đó ngụy biện hồ đồ, trẫm…” Hoàng đế nói đến đây lại không nói nên lời được nữa. Thân mẫu của Dư Sênh là Trưởng công chúa Xuất Vân, luận bối phận cao hơn Hoàng đế đã không nói, luận lễ nghĩa, ngôi vị Hoàng đế này cũng là gián tiếp nhờ có Trưởng công chúa mà mới về đến tay hắn.
Xưa nay Hoàng đế ôn nhã điềm tĩnh, hiếm có khi nào giận dữ như thế. Bây giờ nhìn Hoàng đế như thế, Hoàng hậu chợt hối hận khi nãy không ép Đường Oanh đi ngủ sớm, để đứa trẻ bây giờ ở đây chứng kiến cảnh này. Đường Oanh đứng một bên, bên cạnh Hoàng hậu, Hoàng hậu vỗ vỗ lưng nàng, tỏ ý trấn an, lại kéo đứa trẻ về phía sau lưng mình.
Dư Sênh quỳ xuống: “Không phải Kim Lăng, muội tới từ Hải Châu, phải đi qua núi Chung Sơn mới được. Lại nghe đồn rằng trong núi Chung Sơn thường có Bạch Hổ xuất hiện, muội muốn nhìn xem bộ dáng nó ra sao, cho nên mới nổ súng dẫn sự chú ý, ai ngờ… kinh động đến người khác.”
Cơn giận của Hoàng đế càng lớn, đứng dậy tiến lại gần mà quát: “Bạch Hổ là điềm lành, há là loài ngươi muốn gặp liền có thể gặp? Ngươi nổ súng, ngọc thạch đã bị ngươi làm cho nát rồi, tìm ở đâu được nữa!” Thân thể suy nhược, không có sức chấn hưng cải cách triều chính, chiến tích nơi sa trường cũng không nổi trội, Hoàng đế đang mong đợi vào điềm lành này, để tên mình có thể lưu danh sử sách đến trăm năm sau. Rốt cuộc vì một phát súng của Dư Sênh mà mong ước tan biến, lúc này lửa giận ngùn ngụt, Hoàng đế đang muốn tiếp tục mắng, chợt nghe Hoàng hậu lên tiếng: “Điềm lành xuất hiện là theo ý trời, ngọc thạch cũng là vật trời ban, nếu đã là thiên ý, Bệ hạ cần gì phải lo lắng?”
Thân là Hoàng đế, là Thiên tử, chưa từng nghe chuyện phụ thân ban tặng cho nhi tử vật quý rồi lại đổi ý không ban nữa. Ngọc thạch vỡ nát là do hành động của con người không đúng đắn, không phải Trời không muốn ban cho, mà nếu như thế, ngọc thạch rồi cũng sẽ xuất hiện lần nữa. Nếu đã đúng là vật Trời ban, sớm muộn gì rồi cũng sẽ về tay người xứng đáng có được nó.
Đường Oanh đứng sau Hoàng hậu, ló đầu ra nhìn, thấy sắc mặt Hoàng đế dần dịu đi, không khỏi tán thưởng trong lòng.
Không phải Hoàng đế không hiểu, nếu như hắn trách móc vì Dư Sênh mà không tìm được ngọc thạch nữa, vậy cũng chính là hắn đang tự nhận mình vô dụng bất tài, không siêng trị quốc, không giỏi an dân. Bình tâm nghĩ ngợi, vừa hay Hoàng hậu đưa cho hắn một chiếc thang, hắn cũng bằng lòng dùng để trèo xuống. Ho khan vài tiếng, Hoàng đế phất tay cho Dư Sênh đứng dậy, nhưng vẻ mặt cũng chẳng thể nào lập tức ôn hòa được, lạnh lùng nhìn hỏa thương nằm dưới đất, mũi giày đá đá: “Yến Kinh là nơi đế đô, muội mang theo bên mình thứ này làm gì? Nếu khiến người khác bị thương, mẫu thân muội ra mặt cũng chưa chắc đã bảo vệ được.”
Dư Sênh nhặt hỏa thương lên, cẩn thận dùng vạt áo lau đi, vừa lau khóe môi vừa cong lên, nụ cười tràn ngập: “A Ngọc tặng cho muội, đương nhiên muội phải mang theo.”
Dáng vẻ của một tiểu nữ nhi tình thâm ý trọng kia của Dư Sênh, đây là lần đầu tiên Hoàng đế nhìn thấy, không khỏi giật mình, hỏi: “A Ngọc? A Ngọc nào?” Xa cách mười năm, hắn không nghĩ tới biểu muội mình đã có ý trung nhân.
“Bạc Ngọc.” Dư Sênh nhấn mạnh từng chữ, cực kỳ trịnh trọng, cũng vô cùng vui vẻ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng. Nàng tiến tới cầm lấy tay Hoàng hậu, rồi lại nhìn về phía Hoàng đế: “Muội với A Ngọc đã ký khế ước rồi, biểu ca, a tẩu, hai người là trưởng bối, chủ trì giúp muội cầu hôn có được không?”
– — Hết chương 16 —
Editor mạn đàm:
Đáng lẽ ra nếu không có việc đột xuất thì mỗi ngày một chương, hôm nay update rồi thì không có nữa, cơ mà hai ngày cuối tuần vừa rồi dư được ra một chương này, giờ ngứa tay thôi update nốt *thở dài* *update nhanh cho Bệ hạ nhanh lớn* *sốt ruột bệ hạ vẫn cứ 5 tuổi*