Lương Điền Mỹ Thương

Chương 22: Chân xảy ra vấn đề


Đọc truyện Lương Điền Mỹ Thương – Chương 22: Chân xảy ra vấn đề

Sau đó, hai huynh muội tới khe núi phát hiện lúc trước bắt cá, lại kiếm một gùi củi, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối, đã đến lúc về nhà.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Lần này, hai người đều đi đường nhỏ, cũng không đụng phải người trong thôn.

Lúc sáng sớm, chuyện Vương Đông thừa nhận khi gã đi qua con đường nhỏ đã thấy “quỷ hồn Lý Noãn”, cùng với chuyện Lý Trụ sợ đến bị bệnh cũng truyền ra trong thôn, dù là Giang đạo trưởng đã buông lời, nói quỷ hồn Lý Noãn đã đi rồi, nhưng trong lòng mọi người vẫn có chút sợ, nhất thời cũng không có người nào dám đi con đường này, chứ đừng nói bây giờ sắc trời đã tối, thì càng không ai dám đi tới gần đó.

Vừa đi vào cửa, đã ngửi thấy mùi thơm bay trong không khí, Lý Noãn không nhịn được nói: “Thơm quá à, mẹ hầm thịt gà, còn có nấm hương.”

“Huynh còn bắt được cá, tối nay có bữa ăn ngon rồi.” Lý Văn cười nói.

Hôm nay, mục đích lên núi chủ yếu là bố trí cạm bẫy kia, ngoài ra đều là thứ yếu, về phần chuyện ngọc bội, hai huynh muội cũng ăn ý lựa chọn quên đi.

Lý Noãn gật đầu, hai người cõng củi đốt đi tới phòng chứa củi, lại thấy trong sân để mấy cái bình lớn, thịt heo mua về tối hôm qua chỉ để lại phần nhỏ nấu ăn, còn lại phần lớn đều ướp muối đặt vào trong bình, chỉ chờ sau khi thấm vị, qua hai ngày nữa rồi treo lên phơi thành thịt khô. Sau khi chất đống củi ở sau phòng củi, hai người cầm cá đi phòng bếp.

Vừa đi vào, đã nhìn đến Tô thị và Tương thị ngồi chung một chỗ, vừa làm việc nhà vừa nhìn lửa, nồi canh ở phía trên sôi ùng ục, từng mùi thơm của thịt gà tỏa ra ngoài, tràn đầy cả trong nhà.


“Mẹ, Tưởng bà bà, các ngươi đang nói gì đấy?” Lý Văn đặt cá vào trong chậu, cười hỏi một câu.

Tô thị quay đầu lại, thấy hai người lại bắt cá trở lại, cũng không hỏi bắt từ chỗ nào, chỉ ôn hòa cười nói: “Lại bắt cá trở lại à, cũng tốt, các con đều đang ở phát triển thân thể, đặc biệt là Noãn Nhi còn có bầu, cần ăn nhiều một chút, bổ nhiều một chút. Đúng rồi Noãn Nhi, thuốc dưỡng thai của con, Tương đại thẩm đã nấu giúp con rồi, đặt ở trong ngăn kéo, nếu lạnh, con lấy ra hâm một chút là có thể uống rồi.”

Vốn Lý Noãn chuẩn bị đi phía sau phòng bếp nấu thuốc thì dừng bước chân lại, kinh ngạc nhìn về phía Tương thị, Tương thị lại giúp mình nấu thuốc dưỡng thai? Chẳng lẽ Tương thị không biết, con của mình. . . . . .

Nghĩ đến đây, đuôi lông mày nàng giật giật, ánh mắt mang ý hỏi thăm nhìn về phía Tô thị, động tác giết cá của Lý Văn cũng dừng lại, quay đầu lại nhìn tới.

“Đứa nhỏ ngốc, không cần lo lắng, Tương đại thẩm đều đã biết tất cả, con an tâm.” Tô thị mỉm cười nói.

Tương thị nhìn dáng vẻ khẩn trương của Lý Văn Lý Noãn, thì mở miệng an ủi: “Noãn Nhi nha đầu, bà biết con là hạng người gì, tuyệt đối sẽ không làm chuyện hồ đồ, nhất định là nam nhân kia ức hiếp con! Noãn Nhi nha đầu, con đừng sợ, sau này khi đứa bé được sinh ra, con đừng lo lắng, để bà lão ta đây giúp con chăm sóc. Rất lâu không ôm hài tử, có một đứa để ôm cũng rất tốt.”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Lý Văn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giết cá, Lý Noãn sửng sốt một chút rồi lập tức cười lên nói: “Tương bà bà, về đứa bé này thì sau này con sẽ phải làm phiền bà và mẹ rồi, con cái gì cũng không biết.”

Lúc đang nói chuyện, nàng đã mở hộc tủ bưng thuốc dưỡng thai ra, sờ thấy vẫn còn ấm, liền trực tiếp uống vào, rửa sạch chén, muốn cùng nấu cá với Lý Văn, lại bị Tô thị đuổi ra ngoài, “Noãn Nhi, đại ca con sẽ nấu cá, lần trước chính nó nấu, con cũng đừng đụng vào những đồ tanh này, mùi quá nặng, không tốt cho đứa bé trong bụng con.”

“Mẹ là sợ con không cẩn thận nôn vào trong nồi chứ gì.” Lý Noãn dở khóc dở cười, phản ứng ốm nghén của nàng cũng không quá lợi hại, dưới tình huống bình thường cũng sẽ không nôn.

Hơn nữa loại làm và cách nấu con cá này, là nàng nói cho Lý Văn đấy, nếu không cả nhà cũng chưa từng ăn cá, làm sao có thể nấu được.

Tô thị khẽ gõ mi tâm của nàng, ôn hòa cười nói: “Nha đầu con ấy. Đúng rồi, cha con nói khi con trở về thì lập tức vào phòng một chuyến, mẹ hỏi ông ấy xảy ra chuyện gì, ông ấy cũng không nói.”

“Sau này mẹ sẽ biết.” Lý Noãn biết Tô thị muốn hỏi mình, thì cười ha ha, xoay người đi về phía gian phòng của Lý Đức.

“Cha, tìm con có chuyện gì, có hiệu quả rồi sao?” Đi vào cửa, Lý Noãn cười hỏi.


Nào biết sắc mặt Lý Đức lại khổ sở, thấy nàng đi vào, vội vàng nói: “Nhị nha đầu, chân của ta cũng sưng lên rồi lại còn rất đau!”

“Cái gì?!” Sắc mặt Lý Noãn hơi đổi, bước nhanh đi tới, “Cha, kéo ống quần lên cho con xem.”

Lý Đức lập tức kéo quần lên, lộ ra một cái chân vừa sưng vừa tím, những vị trí huyệt đạo kia có vẻ dọa người, xanh mét tím tái biến thành đen, lại nhìn mấy huyệt đạo trên cổ ông, cũng xanh tím đến dọa người.

“Cha, lúc cha ấn vào những huyệt đạo kia, là dựa theo những lời con đã nói sao?” Đuôi lông mày Lý Noãn giật giật, nghiêm túc hỏi.

“Cái này. . . . . .” Lý Đức nhất thời có chút chột dạ, một lát sau mới nói, “Nhị nha đầu, ta… ta cho là dùng sức một chút, ấn nhiều một chút, có thể rất nhanh. . . . . .”

“Cha, như cha vậy sẽ hoàn toàn bại liệt mất!” Lý Noãn vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, quả thật không biết nói cái gì cho phải.

Cha thật sự là một kẻ dở hơi, xoa bóp nhiều là có thể khỏe nhanh hơn? Ông ấy. . . . . . Thật sự xuất hiện suy nghĩ như thế sao! Những huyệt đạo kia, thậm chí liên quan đến an toàn tính mạng, tại sao có thể làm càn như ông ấy chứ? Thật may phát hiện sớm, nếu sợ rằng cái chân này sẽ hoàn toàn hỏng mất!

“Nhị nha đầu, con đừng tức giận, sau này cha đều nghe theo con tất cả. Con nói nhanh lên, hiện tại phải làm sao bây giờ?” Lý Đức vội vàng bảo đảm nói, chỉ chân mình nóng nảy hỏi.

Lý Noãn hít sâu hai cái, nhìn chằm chằm Lý Đức không nói lời nào, nhìn đến khi ông câm miệng không dám nói lời nào, một bộ dạng ngoan ngoãn như đứa trẻ, mới mở miệng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, trong vòng nửa tháng, đừng ấn vào những huyệt đạo kia, nghỉ ngơi thật tốt, nhớ rõ ràng, nửa tháng không được đụng vào.”


“Không động vào, tuyệt đối không động vào.” Lý Đức lập tức gật đầu, trải qua kinh sợ lần này, ông cũng không dám làm lung tung nữa.

“Sau đó thỉnh thoảng nâng chân nhúc nhích, nhẹ nhàng, đừng làm chuyện gì khác, nếu không con sẽ không chữa trị cho cha nữa.” Lý Noãn im lặng một lát, rồi mới nói ra câu nói thứ hai.

Lý Đức nhìn sắc mặt nàng không tốt, vội vàng đàng hoàng gật đầu, cười ngây ngô nói: “Nhị nha đầu, cha nghe theo con tất cả.”

Khóe miệng Lý Noãn co giật, đối mặt với một người cha nghe lời như vậy, nàng còn có thể nói gì sao?

Nín thật lâu, cuối cùng thở dài nói: “Cha, chân của cha nhất định sẽ khá lên, nhưng không thể gấp gáp, hơn nữa ngàn vạn lần không được biến thành như vậy nữa, nếu không bộ dạng như vậy, sợ là vĩnh viễn cũng không đứng lên nổi.”

“Nhị nha đầu, phải mất bao lâu thì cha mới tốt lên được? Cha nghĩ có thể đi được sớm một chút thì tốt biết bao, để làm niềm vui bất ngờ cho mẹ con.” Nhìn sắc mặt Lý Noãn hòa hoãn, Lý Đức lập tức cẩn thận hỏi, lúc nói đến Tô thị, da mặt từ từ đỏ lên. Mặc dù đã ở cùng nhau hai mươi năm, tình cảm của hai người cũng càng ngày càng tốt.

Lý Noãn cười nói: “Chỉ cần cha làm theo phương pháp con nói, con bảo đảm, trễ nhất mùa xuân sang năm là có thể đứng lên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.