Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 13


Đọc truyện Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 13

Vài ngày sau, Diệp Chi Châu ra viện, Vân Kha biến mất mấy ngày cuối cùng đã xuất hiện.

“Tiểu Dương.” Anh tiến lên vài bước ôm người vào trong lòng, vùi đầu ngửi hương vị nhẹ nhàng sau khi tắm rửa trên người cậu, hôn vành tai cậu,”Anh quả thật không muốn rời xa em.”

Thật không khéo là, điểm nhạy cảm của Diệp Chi Châu chính là vành tai. Trên mặt cậu nhanh chóng đỏ ửng, xấu hổ đẩy người ra, thầm hận bản thân không tiền đồ, “Nói là được rồi, đừng ôm loạn.”

Vân Kha thuận theo cậu buông ra, cười xoa đầu cậu,” Rất có tinh thần, xem ra mấy ngày nay nghỉ ngơi không tệ.”

Cậu nghiêng đầu tránh tay anh, căm giận xoay người tiếp tục thu dọn quần áo. Sau khi bày tỏ, bản lãnh ngon ngọt của Vân Kha càng ngày càng được nâng cao, đem lãnh huyết lạnh lùng mà hệ thống thiết lập ném đi! Không gặp thì còn tốt, cùng lắm chỉ là gởi một vài nhắn tin, cậu có thể làm bộ không thấy, gọi điện thoại cũng có thể không nhận, nhưng hôm nay gặp mặt … Hơn nữa Vân Kha còn bày ra một khuôn mặt dụ người phạm tội như vậy! Lực sát thương thăng cấp, căn bản chống không nổi!

Vân Kha cưng chìu nhìn cậu thở phì phì vòng tới vòng lui trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng cũng giúp đỡ một tay, sau khi nhận được vài ánh mắt xem thường của cậu thì cúi đầu cười khẽ, lần thứ hai tiến lên ôm người vào lòng, xoa xoa tóc cậu, “Tiểu Dương, thế này cũng rất tốt.” Có một người như thế ở cùng với mình, có thể thoải mái thương yêu, bảo hộ, ghi lại dáng vẻ hoạt bát mỗi ngày của cậu, thật tốt.

Giọng nói chứa sung sướng thỏa mãn của anh rất rõ ràng, Diệp Chi Châu đang tính đẩy người ra đột nhiên dừng lại, buồn bực nhéo mình một cái, ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ bản thân không có tiết tháo. Vân Kha dịu dàng dễ thỏa mãn như vậy thực sự khiến người ta cự tuyệt không được …. Chẳng lẽ mình cong rồi?

…. Không thể nào!

Sau khi mất tự nhiên về nhà ăn cơm trưa, Vân Kha ngăn cản Diệp Chi Châu muốn trốn lên lầu, đón lấy ánh mắt như đang nhìn sắc lang của cậu, hỏi, “Văn Triết Cương muốn gặp em, em có muốn gặp ông ta không?”

Văn Triết Cương? Diệp Chi Châu nhanh chóng tiến nhập vào hình thức báo thù, dùng sức gật đầu. Kẻ phá hoại này cậu đã sớm muốn gặp một lần, mặc dù đại thù đã được Vân Kha mạnh mẽ nhận làm hết, nhưng cậu không ngại cho thêm một ít “đồ” vào đầu đối phương đâu.


Văn Triết Cương là một thương nhân giàu có, nhưng bị thẩm vấn liên tục vài ngày, dùng mắt thường cũng có thể thấy được ông ta tiều tụy hẳn đi. Lúc Diệp Chi Châu vào cửa thì ông ta chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, giống như người quen cũ chào hỏi, “Cậu đã đến rồi.”

“Hẳn là nên tới sớm hơn.” Diệp Chi Châu ngồi đối diện, nhìn quanh phòng thẩm vấn, phối hợp chào hỏi, “Ở đây hoàn cảnh thế nào, đã quen thuộc chưa?”

Vân Kha không có theo vào, đối mặt với một thiếu niên gầy yếu mười mấy tuổi như thế, Văn Triết Cương rất thả lỏng, nghe vậy khẽ cười một tiếng, giơ đôi tay đang đeo còng lên, hỏi ngược lại, “Cậu cảm thấy tôi sẽ quen sao?”

“Sẽ quen thôi,” Cậu nhàn nhạt quan sát ông ta một vòng, cũng cười khẽ một tiếng, “Nhìn bộ dáng này của ông, năm đó ba tôi mắt mù mới xem ông là anh em, rõ ràng không phải là kiểu người giống nhau.”

Vóc người Văn gia không đẹp, tai to mặt lớn da đen, ăn mặc tệ thì như kẻ lang thang, ăn mặc tốt thì như nhà giàu mới nổi, so với tướng mạo của Đỗ gia quả thật như hai thái cực đối lập.

Nụ cười trên mặt Văn Triết Cương trầm xuống. Tướng mạo vốn là điểm chết của ông ta, loại chuyện so sánh với cha Đỗ như thế này càng là điểm chết trong điểm chết, từ nhỏ ông ta đã nghe quá nhiều người nói mình không bằng cha Đỗ, tâm lý đã sớm vặn vẹo.

“Trái lại cậu lớn lên cũng không giống cha cậu.” Ông ta âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Diệp Chi Châu, ánh mắt giống như rắn độc, “Tôi vẫn thích chị của cậu hơn, chỉ cần nhìn lướt qua thôi là có thể khiến cho người ta kích động.”

Ánh mắt Diệp Chi Châu lập tức trở nên sắc bén, sau đó nhanh chóng biến mất, không để ý đến suy nghĩ của ông ta, ngược lại đến gần ông ta, thấp giọng nói, “Nghe nói dù ông chết cũng sẽ không nhận tội phải không? Chắc ông còn chưa biết, đứa con riêng mà ông lén lút đưa ra nước ngoài kia đã nghiện ma túy, trở thành đồ bỏ rồi.”

“Đỗ Dương!” Văn Triết Cương lập tức nổi giận, vùng vẫy muốn đứng dậy, trong mắt tràn đầy kinh sợ và sát ý.

“Còn cô con gái bảo bối của ông nữa.” Cậu đón nhận ánh mắt giết người của đối phương, dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói, “Ông chân trước vừa vào cục cảnh sát, cô ta chân sau đã cùng một ông chủ than đá trốn đi mất, còn lấy đi khoản tiền mà ông trộm giấu đi, thế nào, thấy vui không? Con gái ông rất thông minh đấy.”


Hô hấp Văn Triết Cương trở nên nặng nề, con ngươi trợn lên, hiển nhiên bị tức không nhẹ, “Là tao xem thường mày, súc sinh!”

“Vẫn thua kém ông.” Tinh thần lực theo lời nói rót vào đại não đối phương, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, suy nghĩ một chút, lại hảo tâm nói, “Trước đó tôi có nhận được một tin, hình như vợ ông đã nộp đơn ly hôn rồi, sau cùng, chúc ông nửa đời sau đều sống trong mộng đẹp.” Nói xong nhàn nhã rời đi trong tiếng phẫn nộ rít gào của đối phương.

Vân Kha thấy cậu đi ra liền nhanh chóng nghênh đón, giơ tay lên xoa trán cậu, cau mày hỏi, “Đau đầu không? Có khó chịu ở đâu không?”

Diệp Chi Châu ngẩn người, sau đó trong lòng ấm áp trả lời, “Không có đau đầu, em …. Năng lực kia không có tác dụng phụ gì. Yên tâm đi, Văn Triết Cương sẽ nhận tội nhanh thôi.”

Vân Kha vẫn không yên lòng, thấy chung quanh không có người khác, tiếp tục hỏi, “Trước đó em bị ốm đi, là do có liên quan đến năng lực của em phải không?”

“Không phải.” Cậu lắc đầu, đột nhiên không biết nên đối mặt ra sao với Vân Kha quan tâm chu toàn như vậy, dứt khoát cúi đầu không nhìn anh nữa.

“Về nhà thôi.” Làm bộ không nhận thấy được cậu không được tự nhiên, Vân Kha cầm tay cậu, dẫn cậu ra ngoài.

Cậu cúi đầu nhìn tay hai người giao nhau, xuất thần.

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Lúc hai người đi ra cục cảnh sát thiếu chút nữa bị một người đàn ông tuấn tú đụng phải, đối phương lễ phép nói xin lỗi, sau đó cấp bách đi tới nơi tạm giữ phạm nhân.


Diệp Chi Châu nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông kia, híp mắt lại. Dương Uy, vị hôn phu của Bạch Lỵ, không nghĩ tới lại đụng phải hắn ta ở chỗ này. Hắn xuất hiện ở nơi này nhanh như thế, chắc là sau khi đã thấy email của mình nên liền vội vã xin nghỉ làm vi-sa trở về.

Hiện tại Bạch Lỵ vẫn đang bị tạm giữ, từ tinh thần lực trên người cô đến xem, tâm tình rất không ổn, cũng không biết sau khi Dương Uy nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì. Còn có người chú kia của Bạch Lỵ … cũng nên kiếm cho ông ta chút phiền phức, miễn cho đối phương nghe được tin tức lại chạy về, ngăn trở kế hoạch lấy hồn kỳ của mình.

Mấy ngày nay Bạch Lỵ đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm tình không thể khống chế, lúc bị thẩm vấn nói rất nhiều lời không nên nói. Bởi vì điện thoại bị lấy đi, cô không có cơ hội lén lút cầu cứu mẹ và chú. Bản thân lại đang ở trạng thái “mất trí nhớ”, không có cách nào thông qua cảnh sát báo tin cho người nhà, cũng không biết là thủ đoạn che giấu của chú quá lợi hại hay là cảnh sát quá vô dụng, vậy mà đến nay cũng không điều tra ra được thân phận của cô ….

Lúc nghe được có người muốn gặp mình, cô còn có chút lờ mờ, nhưng khi thấy Dương Uy từ ngoài cửa đi vào, nước mắt của cô liền chảy xuống. Rõ ràng là cần phải tiếp tục làm bộ mất trí nhớ, nhưng tâm tình lại không chống chế được, nước mắt nước mũi hòa với nhau, khóc hết sức chật vật, “Dương đại ca, rốt cục em cũng nhìn thấy anh, anh mau cứu em với, có người ức hiếp em, còn mưu hại em….”

Dương Uy đầu tiên là ngẩn người, sau khi xác định nữ nhân tiều tụy chật vật trước mắt chính là vị hôn thê của mình, bước lên phía trước ôm lấy cô, an ủi vài câu, hỏi, “Em làm sao lại biến thành như vậy, không phải trở về du lịch sao? Anh vẫn luôn không liên lạc được với em.”

Tiếng khóc của Bạch Lỵ dừng lại, sau đó nhanh chóng che giấu đi, lấy tay áo xoa xoa mặt, kéo ra một nụ cười miễn cưỡng nói rằng, “Em về nước không lâu sau thì bị tai nạn xe cộ, sau đó mất trí nhớ một đoạn thời gian, điện thoại di động đã mất lúc bị tai nạn, không nhớ rõ người thân ở đâu …. Dương đại ca, anh dẫn em ra ngoài đi, ở đây thật đáng sợ, em không muốn ở chỗ này nữa đâu.”

“Mất trí nhớ?” Dương Uy cau mày, giống trong email như đúc, hắn che lại ánh mắt do dự, hỏi, “Vậy bây giờ em … đã khôi phục trí nhớ rồi sao?”

“Chỉ khôi phục một chút, có thể nhận ra anh, biết anh là người quan trọng với em.” Trên mặt cô lộ ra nụ cười ỷ lại, cánh tay ôm lấy hông của hắn, nhớ nhung cọ cọ, “Dương đại ca, anh có thể tới đây, em rất vui.”

Dương Uy ôm lấy cô, rơi vào trầm tư. Kết hợp với tình hình ở chỗ cảnh sát và lời Bạch Lỵ vừa nói, mỗi việc đều phù hợp với nội dung trong email …. Nhớ tới mấy tin nhắn được ghi lại, hắn cau mày thật sâu.

Sau bữa cơm chiều, Diệp Chi Châu không để cho Vân Kha có cơ hội kéo mình đi, nhanh chóng trở về phòng khóa trái cửa.

Mở máy vi tính ra, cậu tìm kiếm email làm việc của ông Bạch và cha của Hà Trạch, gửi ghi chép thuê khách sạn của Hà Trạch và Hà Phương Phỉ đi, thuận tiện uyển chuyển nhắc nhở ông Bạch đi làm giám định cha con. Sau đó gửi tin tức Bạch Lỵ bị cảnh sát bắt cùng ảnh chụp cô với nam sinh khác thân mật đi chơi lúc ở nước ngoài cho mẹ Dương Uy.


Cảm ơn nữ chủ “ôn nhu săn sóc” và “mị lực vô biên”, lúc thu thập các tin tức vụn vặt, cậu đã thu hoạch được không ít.

Làm xong những thứ này, cậu thần thanh khí sảng tắt máy vi tính, duỗi người, đi đến phòng tắm. Ở bệnh viện mấy ngày nay cậu không được tắm thoải mái, ngày hôm nay nhất định phải ngâm mình cho đã.

Lúc này Bạch gia, Hà gia và Dương gia bị mấy email cậu gửi tới làm cho huyên náo bùng nổ, Dương Uy mới vừa nộp tiền bảo lãnh giúp Bạch Lỵ xong liền nhận được điện thoại của mẹ hắn.

“Tiểu Uy con đang ở đâu? Có phải con đi tìm Bạch Lỵ không? Lập tức mua vé máy bay trở về cho mẹ! Loại nữ nhân kia Dương gia không với nổi!”

Mẹ hắn cho tới bây giờ đều là bình tĩnh ôn hòa, hiếm khi gay gắt như thế, Dương Uy không rõ nguyên nhân, hỏi, “Mẹ sao vậy? Đúng là con đi tìm Tiểu Lỵ, cô ấy xảy ra chút chuyện, con….”

“Có ý định giết người mà bảo là xảy ra chút chuyện? Con có biết không, mấy năm nay lúc con bận làm nghiên cứu thì nó lén lút ở bên ngoài chơi đùa rất thoải mái! Con đừng xen vào chuyện của nó, lập tức trở về cho mẹ!”

Biểu tình Dương Uy trở nên nghiêm túc, giải thích, “Cũng không phải là giết người, hơn nữa Tiểu Lỵ cũng là mẹ nhìn lớn lên, con cảm thấy cô ấy sẽ không ….”

“Lúc đầu mẹ cũng không tin, thế nhưng mẹ cô ta như thế nào thì sẽ có loại con gái như thế đó, tự con xem đi!” Nói xong cúp điện thoại, vài giây sau vang lên tiếng email được gửi tới.

Sau khi mở ra, xuất hiện đầu tiên là hai tấm hình, bên trong là Bạch Lỵ và một người đàn ông xa lạ ôm hôn nhau, một tấm ảnh khác là Hà Phương Phỉ cùng một nam nhân nhìn quen mắt nằm ở trên giường vành tai tóc mai chạm vào nhau.

Đại não trong nháy mắt trống rỗng, từ lúc biết mình và Bạch Lỵ có hôn ước, hắn vẫn đối đãi với đối phương như là vợ tương lai, hết sức bảo vệ thương yêu cô, hắn cho rằng đối phương cũng như vậy, nhưng tấm hình này….

Còn bác gái, nếu như hắn nhớ không lầm, nam nhân kia chính là chú của Bạch Lỵ.

Tiếp tục kéo xuống liền bị số lượng ghi chép thuê khách sạn khổng lồ chiếm hết tầm mắt, năm phút sau hắn nhìn xong email, để điện thoại di động xuống, sợ run một lúc lâu, giơ tay lên ôm trán. Sau khi nhìn xong, hắn vô cùng xác định, hôn ước giữa hắn và Bạch Lỵ kết thúc rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.