Đọc truyện Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 126
Cố Nghị lại xoa đầu của cậu, “Kêu vẫn khó nghe như cũ.”
“Gâu (hỗn đản)!”
Thời Giản Hoa nhìn chằm chằm Diệp Chi Châu, siết tay lại, một bộ dáng vẻ muốn nổi điên.
“Bộ phó họa mà ông cậu thích, tớ có thể bán cho cậu.” Cố Nghị đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó không dấu vết nhét Diệp Chi Châu vào áo khoác của mình, “Còn có phòng làm việc cậu nhắc tới lần trước, tớ có thể đầu tư, nhưng tớ không phải là người coi tiền như rác, một năm sau, tớ muốn nhìn thấy tiền lời.”
Ánh mắt của Thời Giản Hoa lập tức chuyển từ cái đuôi bị ló ra của Diệp Chi Châu lộ sang trên mặt Cố Nghị, khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh bình thường, “Được, giá cả bộ họa kia tớ sẽ nâng lên 20% cho cậu, cám ơn đã bỏ vật yêu thích. Phòng làm việc bên kia thì không cần một năm, có Giản Văn, nửa năm là đủ rồi. Cậu chừng nào thì rảnh, Giản Văn muốn mời cậu ăn cơm.”
“Vậy cuối tuần đi.” Cố Nghị suy nghĩ hành trình của mình rồi trả lời, sau đó vỗ mông Diệp Chi Châu, “Đừng lộn xộn, ngoan nào.”
Diệp Chi Châu đang tính chui ra khỏi áo y liền đình chỉ giãy dụa, ở trong lòng gọi Thông Thiên, “Giúp tao sự quét trạng thái linh hồn của Cố Nghị, thuận tiện quét luôn tình trạng thân thể của Thời Giản Hoa.”
[Đang quét hình trạng thái linh hồn của Cố Nghị ….. Quét hình hoàn tất, độ phù hợp của thân thể cùng linh hồn là 100%, không có bất thường. Đang quét hình tình trạng thân thể của Thời Giản Hoa …… Quét hình hoàn tất, thể yếu bẩm sinh, cần tĩnh dưỡng. Đan dược thích hợp: Thập toàn đại bổ hoàn.]
Lại là 100%? Chẳng lẽ Cố Nghị cũng là biểu hiện giả dối do hồn kỳ tạo ra? Cậu nhịn không được bắt đầu uể oải, hình thức địa ngục thật sự rất lừa người ……
Cố Nghị nói chuyện với Thời Giản Hoa xong liền lấy cậu ra khỏi áo, sờ sờ cái đuôi nhỏ không tự giác rũ xuống của cậu, sau đó nhéo nhéo, “Nhếch cái đuôi lên nào.”
Diệp Chi Châu nâng mắt liếc y một cái, quay đầu, “Gâu (Hàng giả, không muốn để ý tới anh).”
Ánh mắt Thời Giản Hoa lại bắt đầu không được bình thường, tiến lên nói rằng, “Nó hẳn là đói bụng, trong phòng tớ có sữa cho động vật sơ sinh, vừa vặn có thể cho nó ăn.”
Cố Nghị vội nhét Diệp Chi Châu vào dưới áo, híp mắt cao thấp đánh giá hắn, “Giản Hoa, tớ phát hiện hôm nay cậu không bình thường …… Bình tĩnh lại đi, tớ đi trước, có thời gian thì tụ họp.” Nói xong xoay người nhanh chóng rời đi, hoàn toàn không cho Thời Giản Hoa cơ hội ngăn cản.
Ô tô dứt khoát chạy đi, cuồng nhiệt trong mắt Thời Giản Hoa dần dần rút đi, khôi phục lại bộ dáng bình thản. Hắn xoay người sờ sờ cẩu nhi tử nhà mình, khẽ nhíu mày, “Vừa nãy là xảy ra chuyện gì, sao tao đột nhiên lại muốn con chó kia …..”
Diệp Chi Châu bị hồn kỳ trêu chọc hai lần ỉu xìu nằm úp sấp ở trong lồng, dáng vẻ không còn gì luyến tiếc để sống.
“Đói bụng hả?” Cố Nghị dừng xe, mở lồng sắt ôm cậu ra, đưa đến trước mặt nhìn nhìn, đột nhiên nhíu mày, “Xấu quá.”
Diệp Chi Châu trợn mắt nhìn y.
“Thì ra là do bị mất thẻ tên.” Cố Nghị tự quyết định, giống như phép thuật từ trong túi lấy ra một thẻ tên, đeo lên cổ cậu, “Không sao, tao đã đặt làm nguyên một hộp, bảo đảm mỗi tháng đều khác nhau.”
“Gâu (Đồ ngốc).”
“Ngoan.”
“Gâu gâu (Tôi muốn ị trên xe anh).”
“Gọi ba đi.”
“Gâu (gọi tổ tông đi).”
“Lại đây, bắt tay.”
Diệp Chi Châu xoay người, dùng mông đối mặt với y.
“Xem ra còn cần dạy dỗ thêm.” Cố Nghị lại sờ soạng cậu một phen, sau đó ôm cậu đứng lên mở cửa xuống xe, “Đi, mang mày mua sữa bột.”
Trên vấn đề dân sinh g Diệp Chi Châu chưa bao giờ qua loa, vì thế cậu nhiệt tình lắc lắc cái đuôi.
Cố Nghị mở bản đồ trên di động tìm cửa hàng thú cưng gần nhất, sau khi xác định địa chỉ cùng đường đi thì quẹo vào một ngõ nhỏ, “Đi mua cho mày chút đồ lót dạ trước, buổi tối tao sẽ mua đồ ăn chính cho mày ở siêu thị, yên tâm, sẽ dưỡng béo mày.”
“Gâu (vậy thật sự cám ơn anh, nam chủ).”
Một người một chó vô cùng hài hòa xuyên qua ngõ nhỏ tới một khu phố khác, sau đó quẹo thêm một lần nữa, tiến đến ngã tư khu dân cư náo nhiệt. Lông trên lưng Diệp Chi Châu dựng thẳng lên, nơi này, cảnh tượng này, bảng hiệu “Lẩu XX” quen thuộc này….. Nơi này không phải là chỗ Cố Nghị nhặt được nhân vật chính sao! Cậu vội vàng mở kịch bản xem tuyến thời gian, sau đó kinh sợ phát hiện quả nhiên kịch bản đã phát triển đến đoạn nhân vật chính từ trong nhà Thời Giản Văn trốn đi!
Không được, không thể để cho nhân vật chính cùng Cố Nghị gặp nhau!
Xù lông lên, cậu ngưỡng cổ kêu, “Gâu gâu gâu (trên đường này có yêu quái, nam chủ mau đi đi)!”
“Mày không ăn lẩu được đâu.” Cố Nghị đè mớ lông cậu xuống, quay đầu cậu lại, nói lời thấm thía, “Ăn lẩu của mình liền sẽ biến thành nó luôn đấy.” Diệp Chi Châu lo lắng phẫn nộ dùng mũi phun khí, nâng móng vuốt cào y, “Gâu gâu gâu gâu gâu (tôi không muốn ăn lẩu, không đúng, tôi không đói bụng! Đừng đi mua đồ ăn, chúng ta đi về thôi)!”
“Đừng nóng vội.” Cố Nghị đè đầu của cậu lại sờ sờ bụng của cậu, khẽ nhíu mày, “Quả nhiên bụng đã xẹp lép, nhịn một chút, sắp đến cửa hàng thú cưng rồi.”
Hoàn toàn không có cách nào giao lưu, còn vô sỉ phi lễ một con chó nữa chứ, cái tên nam chủ này! Cậu tức giận cúi đầu gặm Cố Nghị một cái, sau đó dùng chân sau đạp đạp tay tặc của đối phương, ở trong lòng lo lắng hỏi, “Thông Thiên, có biện pháp để tao biến thành người không? Hoặc là có thể để tao nói tiếng người cũng được, thân thể này hoàn toàn không thể làm nhiệm vụ được!”
[Có muốn sử dụng phần thưởng là《Tử Hư công pháp》 hoặc Biến hóa đan không?]
Diệp Chi Châu sửng sốt, “A đúng rồi, tao còn một viên Biến hóa đan …… Không đúng, 《 Tử Hư công pháp 》 là sao! Tao có thể luyện?”
[Quyền hạn của kí chủ đã thăng cấp, giải trừ hạn chế bộ phận, mở ra tầng ba《Tử Hư công pháp》.]
“Tao có thể biết chân tướng hồn kỳ không?”
[Quyền hạn kí chủ không đủ, không thể lấy ra tư liệu.]
“…..”
[Đã mở phần trận pháp của《 Tử Hư công pháp 》.]
… Cậu không nhận trò vừa đánh một gậy lại cho một quả táo đâu, cám ơn.
Cậu tắt màn hình, trong lòng kiên định thêm một ít. May quá, cậu vẫn có thể biến thành người, nhiệm vụ có hy vọng rồi. Còn có 《 Tử Hư công pháp》, cậu đã học luyện đan cùng chế phù, hiện giờ lại thêm trận pháp ….. Khoan đã, luyện đan! Đời trước có người yêu ở bên chỉ dẫn, kỹ thuật luyện đan của cậu đột nhiên tăng mạnh, trước khi rời đi cậu vừa vặn luyện chế thành công một chai hoàn hồn đan! Nhân vật chính có thể cùng mấy vị nam chủ có quan hệ tất cả đều là do linh hồn của hắn nhập vào thân thể của một con mèo, vậy chỉ cần đưa linh hồn của hắn trở về vị trí cũ, không phải nhiệm vụ ở thế giới này liền lập tức trở nên đơn giản sao?
Trời không tuyệt đường người! Ông trời thật có mắt!
Cậu kích động lắc lắc cái đuôi, sửa lại dáng vẻ không hy vọng thấy nhân vật chính trước đó, thẳng người lên dùng ánh mắt đen lúng liếng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh đáng thương của nhân vật chính ở bên đường, ở trong lòng lạch cạch gõ bàn tính. Nhất định phải để Cố Nghị mang nhân vật chính về! Mang hắn về thì cậu mới cho nhân vật chính ăn hoàn hồn đan được! Cậu sẽ dùng hoàn hồn đan để linh hồn mèo nhỏ trở về vị trí cũ trước, sau đó mới nghĩ biện pháp đi tìm thân thể nhân vật chính, dùng hoàn hồn đan để linh hồn nhân vật chính trở về vị trí cũ ….. Cứ như vậy, bắt đầu từ Cố Nghị, tỷ lệ yêu nhau của mấy vị nam chủ sau này cùng nhân vật chính hẳn là sẽ giảm xuống! Quá đẹp!
Trong kịch bản có nói kỹ càng tỉ mỉ, Cố Nghị cùng nhân vật chính gặp nhau ở trước một thùng rác trong ngõ nhỏ, lúc ấy nhân vật chính thất hồn lạc phách vô cùng chật vật, Cố Nghị đúng lúc đi ngang qua, lòng thương hại nảy sinh, liền bế nhân vật chính về. Cho nên phải tìm được thùng rác …… Thùng rác ở đâu, thùng rác ….. Tìm được rồi! Ánh mắt cậu sáng ngời, quả nhiên ở bên kia thùng rác đã thấy được một thân ảnh nho nhỏ màu vàng, trên đầu thân ảnh kia còn có sáu hồn kỳ!
Là nhân vật chính không sai!
“Gâu (nhìn bên kia)!” Cậu nâng móng vuốt lay Cố Nghị đang chuyên tâm nhìn bản đồ tìm đường, hướng về thùng rác hưng phấn gọi vài tiếng.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Cố Nghị theo tầm mắt của cậu nhìn lại, sau đó nghiêm túc lắc đầu, “Không thể, cho dù là đói bụng cũng không thể đi lục thùng rác. Nhớ kỹ, mày là chó Cố Nghị nuôi, là một chú chó có tiền.”
“… Gâu (lục cái đầu anh)!”
“Ngoan một chút, sẽ cho mày ăn nhanh thôi.” Cố Nghị xoa đầu của cậu, hoàn toàn không nhìn nhân vật chính đáng thương, đi nhanh qua thùng rác, sau đó vứt thùng rác ra đằng sau.
[Tỷ lệ yêu nhau của Cố Nghị cùng nhân vật chính giảm xuống 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
F*… Kịch bản có chút không đúng!
Cậu càng sốt ruột lay áo Cố Nghị, nâng móng chỉ chỉ thùng rác, “Gâu gâu gâu (đừng đi, chân ái của anh còn đang đứng bên thùng rác kìa! Nhanh đi ôm hắn về đi)!”
Cố Nghị nắm móng vuốt của cậu nhéo nhéo, nghiêm mặt nhìn cậu, “Tiểu Cường, nghe lời.”
Đồ ngốc này!
Cậu căm giận rút móng vuốt về, nghiêng tính toán khoảng cách từ ngực Cố Nghị đến mặt đất, khẽ cắn môi muốn nhảy xuống, đột nhiên lại nhìn thấy một thân ảnh màu vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ Cố Nghị.
“… Gâu?” Sao nhân vật chính lại chạy tới? Phối hợp như vậy?
Cố Nghị ôm thân thể sắp ngã xuống của cậu trở về, theo tầm mắt của cậu quay đầu nhìn lại, nhíu mày, “Tiểu Cường, mày còn quá nhỏ, không thể cùng mèo hoang chơi đùa, sẽ sinh bệnh.”
Lúc này nhân vật chính vừa vặn chạy tới bên cạnh hai người, nghe vậy dừng cước bộ lại, ngửa đầu nhìn về phía Cố Nghị.
“Con mèo này thật xấu xí.” Cố Nghị lại bắt đầu vạn tiễn xuyên tâm, trên tên bắn còn nhúng thêm độc dược, “Đã vậy còn bẩn, không phải loài mèo đều yêu sạch sẽ sao?”
[Tỷ lệ yêu nhau của Cố Nghị cùng nhân vật chính giảm xuống 40%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu: “… Gâu gâu gâu?” Nam chủ, phản ứng của anh không đúng a, hơn nữa con mèo này là loại lông ngắn màu trắng, mặt tròn mắt sáng, rõ ràng là một con mèo xinh đẹp mà.
Cái đuôi nhân vật chính cứng lại, ngửa đầu nhìn Cố Nghị một hồi, đột nhiên ngồi ngồi xuống liếm liếm móng vuốt lau mặt, mềm mại kêu lên, “Meo ~ “
Diệp Chi Châu: “… Gâu.” Nhân vật chính, thiếp lập của ngài không giống với kịch bản a, Miêu đại gia đâu rồi …..
Cố Nghị lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm trình duyệt. Diệp Chi Châu tò mò nhìn thử, chỉ thấy y đang tìm phương thức liên lạc của tổ chức cứu trợ động vật.
Tên khốn này cư nhiên không hề có ý định thu dưỡng nhân vật chính! Nhân vật chính đã tự mình theo tới đây, còn bán manh nữa đó! Cậu vội vàng nâng móng vuốt đè tay nhấn chữ của Cố Nghị lại, cố gắng nghẹn ra một ánh mắt khát vọng nhìn về phía nhân vật chính, sau đó hướng Cố Nghị lắc đuôi, “Gâu (tôi thích con mèo này, chúng ta ôm nó về đi)!”
Nhân vật chính quỷ dị hiểu được ý tứ biểu đạt của Diệp Chi Châu, bước lên phía trước cũng lộ ra một biểu tình khát vọng, kêu meo meo.
Diệp Chi Châu bị hắn meo đến run rẩy, lông lại dựng đứng lên. Thiếp lập của nhân vật chính đã hoàn toàn sụp đổ, hơn nữa cử chỉ của nhân vật chính giống như là đã biết Cố Nghị là ai vậy, sau đó cố ý chạy tới bày ra dáng vẻ cầu Cố Nghị thu dưỡng.
“Không thể.” Cố Nghị hướng Diệp Chi Châu lắc đầu, vẻ mặt tàn khốc, “Đói bụng cũng không thể ăn thịt mèo được, mày còn nhỏ, ăn thịt không tốt cho tiêu hóa, hơn nữa nghe nói thịt mèo không ăn được.”
Nhân vật chính lại cứng ngắc.
Diệp Chi Châu không thể nhịn được nữa nâng móng vỗ Cố Nghị một cái, “Gâu (mắt bị mù đúng không, tôi không có ý này)!”
[Tỷ lệ yêu nhau của Cố Nghị cùng nhân vật chính giảm xuống 30%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
… Sao lại giảm rồi.
Một người một mèo một chó giằng co ở bên đường, một phút sau, Cố Nghị thỏa hiệp, nhíu mày xoa đầu của cậu hỏi, “Mày muốn con mèo này?”
Diệp Chi Châu vui vẻ lắc đuôi, “Gâu (nam chủ, rốt cục chỉ số thông minh của anh cũng online rồi)!”
“Được rồi.” Cố Nghị mặt không đổi sắc gật gật đầu, xóa số điện thoại của trung tâm cứu trợ động vật, ngồi xổm người xuống thả Diệp Chi Châu ở trên đùi rồi cởi áo khoác ra, sau đó bỏ nhân vật chính vào áo khoác, giống như đang xách túi plastic xách áo khoác lên, ôm lấy Diệp Chi Châu đi đến cửa hàng thú cưng, “Tiểu Cường, về sau muốn đồ chơi gì thì không được chọn vật sống, cũng không được chọn đồ bẩn, hiểu chưa?”
Nhân vật chính kháng nghị meo một tiếng, sau đó nhận được một câu đánh giá của Cố Nghị, “Kêu còn khó nghe hơn Tiểu Cường”.
[Tỷ lệ yêu nhau của Cố Nghị cùng nhân vật chính giảm xuống 20%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
“…..” Nam chủ, rốt cuộc anh có bao nhiêu ghét bỏ nhân vật chính thế hả! Không phải thiết lập của anh là miêu nô sao! Hơn nữa rõ ràng chuyện cũng đã phát triển theo như kịch bản, sao tỷ lệ yêu nhau của nam chủ cùng nhân vật chính lại giảm không giới hạn thế?
Tần Bách bị bọc bên trong giật giật người, nâng mắt nhìn con chó nhỏ trong ngực Cố Nghị, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Hắn nhớ rõ khi Thời Giản Văn gọi cho Thời Giản Hoa có nói qua, Cố Nghị không có thú cưng, nhưng con chó mặt ngu này là đã xảy ra chuyện gì thế? Nhìn bộ dáng Cố Nghị giống như là rất sủng nó ….. Trong đồng tử lam sắc của hắn đột nhiên hiện lên một tia ám trầm, nhưng lại biến mất rất nhanh.
Chỉ là một con chó bình thường thôi, không đủ gây sợ hãi. Hắn thu hồi tầm mắt nhắm mắt lại, nằm úp sấp xuống. Kết quả đoán trước cũng không sai, Cố Nghị đúng là vào lúc này sẽ xuất hiện ở gần ngay nhà mình, con chó này chỉ là ngoài ý muốn, hẳn là ảnh hưởng không lớn.
[Kiểm tra cho thấy có năng lượng dị thường dao động, có ý đồ quét hình thân thể kí chủ, hệ thống đã chặn lại, xin kí chủ chú ý! Xin kí chủ chú ý!]
Diệp Chi Châu sửng sốt, vội cúi đầu nhìn thoáng qua nhân vật chính đang bị bọc bên trong, hung hăng nhíu mày. Năng lượng dị thường dao động? Chẳng lẽ nhân vật chính đã thức tỉnh dị năng nhìn thấu? Nhưng rõ ràng trong kịch bản có nói nhân vật chính sau khi trở lại thân thể của mình mới thức tỉnh dị năng mà …..
“Thông Thiên, lại là bug đúng không?”
[Có lực lượng không rõ quấy nhiễu tín hiệu hệ thống, tư liệu có khả năng sai sót, xin kí chủ tự động phân biệt.]
Cư nhiên không phải là câu khách sáo “Xin tin tưởng hệ thống” ….. Tâm Diệp Chi Châu trầm xuống, lực lượng không rõ kia hẳn là hồn kỳ, vậy những bug ở trong kịch bản mấy thế giới trước có phải cũng là do hồn kỳ ảnh hưởng không?
Hình thức địa ngục chết tiệt.
“Tiểu Cường.” Cố Nghị đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng đâm đâm mông của Diệp Chi Châu, trong giọng nói mang theo nghi hoặc, “Sao tao lại cảm thấy mày rất thơm nhỉ, hình như ăn cũng ngon lắm.”
Diệp Chi Châu sửng sốt, sau đó kinh hãi, xù lông kêu lên, “Gâu gâu gâu (hình thức địa ngục cũng không có dã man như vậy! Cậu không hề muốn làm một cái lẩu thịt chó đâu)!”