Đọc truyện Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta – Chương 6
Tô Ức Cận suy sụp ngã xuống đất. Lời cảnh cáo của Lê Hi như biến thành một cây định ghim sâu vào trong ngực ả, khiến ả mỗi lần hô hấp đều cảm thấy đau đớn.
Tề Cảnh Hành, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Ngày thứ hai, Tề quận vương chưa kịp tới xin thiếp bái thì được Tề Nguyệt Như triệu kiến. Tề lão thái quân lập tức chuẩn bị hành trang chuẩn bị đi Túc vương phủ. Trước khi đi bà ta đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu hỏi thị nữ “Lưu Ly, Mạnh thị hôm nay thân thể có khỏe không?”
“Bẩm lão thái quân, quận vương phi hôm qua ngủ quá muộn, lại lo âu suy tư, có nhờ tiểu nữ truyền lời đến lão thái quân nói người có chút mệt.”
“Có thỉnh đại phu chưa?”
“Đã thỉnh, sáng sớm nay quận vương có mời Hồ đại phu đến bắt mạch cho quận vương phi. Nói là bệnh cũ tái phát, hảo tĩnh dưỡng là không có chuyện gì.”
“Ai, cũng thật đáng thương.” Vuốt ve chuỗi phật châu trong tay, Tề lão thái quân phân phó “Đem nhân sâm trăm năm của ta cho nàng bồi bổ, nói cho nàng biết vương phi và thế tử đều tốt, ta và quận vương trong lòng hiểu được, miễn cho nàng thêm ưu phiền.”
“Vâng.” Lưu Ly gật đầu đi đến khố phòng.
Nhìn Lưu Ly cầm phần thưởng của bà ta đến viện trạch của Tề quận vương phi, hai nhũ mẫu đỡ Tề lão thái quân đến đại sảnh. Đột nhiên một thân ảnh cao ngất ở ngoài viện trạch khiến bà ta chú ý tới.
Dung mạo thiếu niên diễm lệ, ngọc thụ lâm phong, hướng vào trong sân thành tâm quỳ gối khấu lạy. Hắn lạy xong ba lạy, miệng lẫm bẩm kinh phật rồi dẫn hạ nhân rời đi.
Tề lão thái quân nhìn thấy rõ ràng, biết thiếu niên kia là ai, chính là Lê Hi không bao giờ chủ động tới thỉnh an bà ta.
Tề lão thái quân nhíu mày, trong lòng có chút khó hiểu. Trong trí nhớ của bà ta, đứa cháu đích tôn này rất hiếm khi đến thỉnh an mình, cho dù có tới thì lúc nào cũng trầm mặt ít nói, không như những đứa cháu khác luôn hướng bà ta làm nũng, lấy lòng. Nhưng tại sao hôm nay lại ở ngoài viện trạch của mình mà bái lạy?
Nhũ mẫu đứng bên cạnh nhìn ra nghi vấn của lão thái quân liền giải thích “Thế tử gia lúc trước thân thể không được tốt, sợ lây bệnh cho người nên chỉ dám ở ngoài viện trạch bái lạy cầu phúc cho người, không muốn thị nữ nói cho người biết. Sau đó Sườn phi sợ người đau lòng vì thân thể của thế tử nên kêu thế tử không cần tới đây, mấy ngày sau thế tử không đến nữa. Nhưng thế tử vốn là người có hiếu, mặc kệ thân thể không tốt mà vẫn mỗi ngày tới đây bái lạy. Nhưng vì sợ người nổi giận trách thế tử không nghe lời của người nên không cho thị nữ truyền lời vào.”
“Nó đã làm thế trong bao lâu rồi…” Giọng nói của Tề lão thái quân có chút khô sáp.
“Bốn, năm năm đi.” Ngữ khí nhũ mẫu lộ ra vài phần thổn thức.
“Thật là một đứa nhỏ có tâm.” Trong lòng lão thái quân không khỏi có chút ngũ vị tạp trần. Nhớ lại Lê Hi đứng dậy lơ đãng vươn tay xoa bóp bả vai thì cảm thấy hai mắt có chút cay. Một đứa trẻ ổn trọng như thế mà lại bị bà ta hiểu lầm là đồ bất hiếu, xem ra bà ta già nên hồ đồ rồi.
“Ai.” Tề lão thái quân thở dài một tiếng “Ngọc Trúc, ngươi thay ta đến Tiền viện gặp mấy vị tiên sinh kia. Truyền lời của ta nói thế tử thân thể không được khỏe, đêm qua lại bị kinh hách, xin nghỉ mấy ngày, khỏe lại sẽ học bù sau.”
“Vâng.”
“Ai.” Lại thêm một tiếng thở dài nữa, thị nữ đỡ lão thái quân ra khỏi viện trạch.
Mà trong lúc này, Tề Tuấn Khôn cầm lệnh bài tới Túc vương phủ bị Tề Nguyệt Như đuổi về đang quỳ gối trong thư phòng của Tề quận vương nghe giáo huấn.
Gã bất luận thế nào cũng muốn hỏi rõ, tại sao gã vừa tới Túc vương phủ liền bị Tề Nguyệt Như phái hạ nhân bắt lại, còn bị nhốt lại trong phòng tối ở Túc vương phủ một đêm.
“Phụ thân, nhi tử không phục.” Tề Tuấn Khôn gân cổ cãi “Rõ ràng Tề Cảnh Hành ghen tị Ức Cận được sủng ái hơn hắn, cho nên đã bày mưu tính kế hãm hại nàng. Dung mạo đối với nữ tử vô cùng quan trọng a, thế mà Tề Cảnh Hành lại ngoan độc đến vậy, muốn hại nàng bị hủy dung. Thủ đoạn bỉ ổi ti tiện như thế mà phụ thân lại làm như không thấy, lại bỏ qua… lời giải thích của ta. Chẳng lẽ bởi vì Tề Cảnh Hành là đích tử, tỷ tỷ của hắn là vương phi, cho nên mọi việc làm độc ác của họ đều được bao che? Phụ thân, dù người có bịt miệng hết mọi người trong phủ nhưng không thể nào che dấu được chuyện Tề Cảnh Hành hại người!”
“Ngu xuẩn!” Tề quận vương tức đến không thở ra hơi “Uổng cho ngươi nhiều năm đọc sách thánh hiền! Rốt cuộc Tô Ức Cận cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì mà khiến ngươi không phân biệt được thị phi sai trái. Ta hỏi ngươi, tại sao dám lấy trộm lệnh bài của ta đi thỉnh ngự y?”
“Ta thấy mọi người trong nhà đều cầm lệnh bài đi thỉnh ngự y, tại sao Ức Cận lại không được?”
“Hỗn láo!” Tề quận vương bị gã làm tức giận quăng tách trà xuống đất “Ngươi cũng biết là người trong nhà mới được phép, nhưng Tô Ức Cận lại không phải! Chỉ là một nữ tử mồ côi ăn nhờ ở đậu mà thôi!”
“Ức Cận tài nghệ phi phàm lại thông minh hơn người, sao người có thể hạ thấp nàng như vậy? Huống chi Thất hoàng tử còn đối nàng chung tình, chính phi lại nhận nàng làm nghĩa nữ, nếu trong tương lai Thất hoàng tử kế thừa vương vị thống nhất đất nước thì Tề gia chúng ta có tới hai quý phi, thanh danh Tề gia sẽ lên như diều gặp gió, cớ sao người lại trách ta?”
“Ngươi im miệng cho ta!” Tề quận vương tiến lên đá gã một cước, phân phó hạ nhân “Lôi tên nghiệt tử đại nghịch bất đạo này ra ngoài đánh 30 roi cho ta. Sau đó ném nó vào trong viện trạch của mình, cấm không được để bất kỳ ai tới thăm! Nếu còn không tỉnh ngộ ra thì cả đời này cứ ở trong đó luôn đi! Tề gia ta không dư của dưỡng phế vật!”
Hạ nhân tuân lệnh bịt mồm Tề Tuấn Khôn lôi gã ra ngoài.
Đảo mắt một cái, sự việc hương liệu kia đã trôi qua hơn nửa tháng. Sườn phi và Tề Tuấn Khôn lần lượt bị thất sủng, quyền chưởng quản nội vụ Tề gia lại nằm trong tay Mạnh thị. Hiện tại không đề cập đến mẫu tử Tề Tuấn Khôn nữa, Tô Ức Cận bây giờ cũng sống trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Ả ta đã không còn được sủng ái như lúc mới về Tề quận vương phủ nữa.
Hai thị nữ hầu hạ bên cạnh sau khi phạt roi xong liền bị cắt lưỡi rồi đem bán, mà hạ nhân trong viện trạch cũng thay đổi người mới, toàn là những người chất phác ngu ngốc. Lại có thêm hai nhũ mẫu lúc nào cũng kề cạnh bên ả không rời nửa bước, chỉ cần ả lộ ra chút hành động hay lời nói không đúng quỷ củ thì sẽ mở miệng răng dạy.
Đến cả chi phí ăn mặc cũng bị cắt xén. Dần dần tất cả mọi thứ đều thay đổi, từ đầu vốn là gấm vóc thượng hạng sau biến thành tố y vải bố, son bột nước giờ thành phấn trang điểm thứ phẩm.
Y phục, trang điểm thì không nói gì, đến cả đồ ăn cũng biến thành củ cải trắng và đậu hủ, không có chút thức ăn mặn nào, lá trà thượng hạng cũng biến thành thứ phẩm mốc meo. Tô Ức Cận rốt cuộc chịu không được cuộc sống giống như tu hành như thế, không thèm để ý ả còn bị cấm túc liền lao ra ngoài tính chạy đến viện trạch của lão thái quân náo loạn.
Ai ngờ vừa bước chân khỏi cửa thì đã bị Lê Hi sai người ngăn cản.
“Tề Cảnh Hành!” Tô Ức Cận hung hăng trừng hắn, nếu không phải vì bị hai nhũ mẫu lôi kéo thì ả đã xông đến tát hắn một cái rồi.
Lê Hi nhíu mày lui về phía sau một bước “Ức Cận tỷ tỷ làm sao vậy? Lớn to đầu rồi mà tính tình như trẻ con. Mấy ngày nữa là đến tết Trung Nguyên, tổ mẫu nhờ ta đến đây nhìn tỷ một cái, thuận tiện đưa đến cho tỷ mấy cuốn kinh thư để tỷ tu tâm dưỡng tính.”
“Không cần ngươi ở đây ba xạo, ta muốn gặp ngoại tổ mẫu!” Tô Ức Cận rút cánh tay bị nhũ mẫu kiềm chặt ra chỉ vào mũi Lê Hi mắng “Đều tại tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi hại ta ra nông nỗi này, ta chẳng qua là bị cấm túc, vậy mà ngươi lại sai sử hạ nhân bạc đãi ta, ngươi không sợ ta cáo trạng với ngoại tổ mẫu sao?”
“Ta khi nào đối xử khắt khe với tỷ?” Lê Hi nghi hoặc trả lời “Tô Ức Cận, nói có sách mách có chứng.”
“Chứng cớ?” Tô Ức Cận cười lạnh “Tất cả mọi thứ trong phòng ta đều là chứng cớ! Từ lúc ta dưỡng bệnh tới giờ, ngươi dẫn đi hai thị nữ của ta rồi đưa đến hai ả nhũ mẫu này. Hạ nhân trong viện từ nhỏ đến lớn không một ai hầu hạ tận tâm. Chi phí ăn mặc không còn như lúc trước, mỗi ngày đều là canh nhạt nước lã. Đến ngay cả lá trà cũng biến thành trà cũ mốc meo. Ngươi nhìn xem y phục trên người của ta đi, y phục mặc dù nhìn tinh mỹ nhưng đường may lại vụng về, vật liệu rẻ tiền thô ráp, ngay cả da thịt của ta đều bị mài mòn!”
Liếc mắt nhìn Lưu Ly đứng sau lưng Lê Hi, Tô Ức Cận càng khóc không thành tiếng “Tề Cảnh Hành, Tô Ức Cận ta tuy rằng miễn cưỡng được xưng một tiếng biểu tiểu thư nhưng tốt xấu gì ta cũng là cháu ngoại của lão thái quân, ngày ngày hầu hạ bên cạnh người. Vậy mà ngươi lại đối xử với ta như thế, có khác nào bất kính với lão thái quân chứ? Dân gian có câu tục ngữ, đánh chó thì cũng nể mặt chủ. Lão thái quân còn đây, ngươi làm vậy coi sao được?”
“Tỷ cảm thấy mình bị đối xử hà khắc?” Lê Hi nhíu mày có chút khó hiểu, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Ly đang đứng phía sau.
“Chẳng lẽ không phải?” Tô Ức Cận giận đến mắc cười, lau khô nước mắt, vươn tay đẩy Lê Hi sang một bên, đi đến trước mặt Lưu Ly giơ cánh tay lên cho nàng ta nhìn cánh tay bị chà xát đến sưng đỏ của ả.
Thấy Lưu Ly nhíu mày, Tô Ức Cận thầm nghĩ đây là thị nữ thân tín nhất của lão thái quân, ả mà đem chuyện này nói cho nàng ta thì cũng giống như nói với lão thái quân vậy. Huống chi ả cũng phải có chừng mực, không cần nháo quá lớn để tránh phiền lòng đến người.
Dùng khăn tay lau đôi mắt đỏ hoe, Tô Ức Cận thấp giọng khẩn cầu “Lưu Ly tỷ tỷ, hơn tháng nay Ức Cận sống quá khổ sở, mong tỷ tỷ có thể làm chủ giúp Ức Cận cáo trạng với ngoại tổ mẫu. Tề Cảnh Hành kia khinh người quá đáng! Tô Ức Cận ta xin đội ơn tỷ tỷ!”
Giống như bị lời của ả dọa, thần sắc Lưu Ly vô cùng kinh ngạc, trầm mặc một lúc, nàng ta sai người đưa danh sách các hạ nhân trong viện trạch cùng với sổ sách chi tiêu.
Xem ra đúng là giúp ả thanh lý môn hộ rồi!
Tô Ức Cận nghĩ vậy, lau đi nước mắt liếc nhìn Lê Hi, khóe mắt cong lên lộ ra tia đắc ý.
Nhưng Lê Hi chả thèm để ý tới ả, hắn tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, thậm chí còn sai thị nữ rót trà cho mình.
Điều này làm cho Tô Ức Cận vô cùng bất mãn.
Giống như vung tay tát mà để đối phương tránh được vậy, cái loại cảm giác thất bại này khiến ả vô cùng khó chịu. Ả trầm mặc một hồi rồi mím môi nói “Thế tử có vẻ không thèm bận tâm tới nhỉ? Chẳng lẽ đã che giấu rất tốt rồi cho nên mới không sợ hãi?”
Lê Hi không nói tiếng nào lắc đầu. Lưu Ly ngồi một bên lạnh mắt nhìn, tựa hồ là rất bất mãn.
Phút chốc, một thị nữ mang hai cuốn sách dày cộm về. Lưu Ly tiếp nhận cẩn thận lật xem, sau đó đưa cho Tô Ức Cận “Biểu tiểu thư, người xem nội dung trên đây ghi có đúng không? Có điều gì sai khác trong chi phí ăn mặc của người không?”
Tô Ức Cận xem qua một lúc thì gật đầu.
Phần này sổ sách đều ghi lại rõ ràng, chữ viết sạch sẽ, nhìn là biết vừa mới sửa đổi lại, vô cùng tỉ mỉ. Nhìn trên đó viết vải bố thượng hạng, gạo tẻ thượng hạng, Phỉ Thúy Bạch Thái (cải trắng =))), Tô Ức Cận không khỏi phẫn nộ.
Tên Tề Cảnh Hành này đúng là to gan lớn mật, ả vốn tưởng hắn đã động tay động chân với sổ sách nên mới ung dung như thế. Không nghĩ tới hắn lại chỉnh sửa đặt cái tên cao nhã cho những món thứ phẩm, giá cả tùy tiện, ý đồ lừa dối mọi người, hãm hại ả.
Tưởng rằng ả chưa gặp qua thủ đoạn như vậy sao?
Tô Ức Cận trả sổ sách lại cho Lưu Ly, căm giận nói “Lưu Ly tỷ tỷ cũng thấy rồi đấy, Tề Cảnh Hành thực sự đáng giận mà. Không chỉ tùy tiện mua thứ phẩm, cắt xén chi tiêu, lại còn dám đổi tên giả cho đám thứ phẩm đó nữa chứ. Mong tỷ tỷ làm chủ cho Ức Cận cáo trạng ngoại tổ mẫu.”
Lưu Ly vô cùng bất đắc dĩ “Biểu tiểu thư, người hiểu lầm thế tử gia rồi. Thế tử gia là một nam tử, sao có thể nhúng tay vào việc của nội vụ được? Hôm nay lão thái quân phó thác người qua đây hỏi biểu tiểu thư tết Trung Nguyên có dự tính gì không, có cần chuẩn bị nhang đèn, vàng mã đi viếng mộ phụ mẫu không. Còn về phần biểu tiểu thư nói những thứ phẩm này đều là do lão thái quân tự mình chọn lựa rồi mới đưa đến viện trạch cho người.”
“Cái gì?” Tô Ức Cận quá sợ hãi “Ngoại tổ mẫu luôn thương yêu ta, sao có thể làm vậy được?”
“Biểu tiểu thư, luật pháp Đại Chu đã quy định. Phàm những ai chịu tang ba năm đều phải kiêng cữ rượu thịt, không trang điểm, không ăn mặc diêm dúa, ở yên trong phòng không giao tiếp nhiều. Lúc trước người mới tới đây, lão thái quân đã cho may sẵn tang phục cho người, lo người quá đau buồn nên không nỡ bắt người tuân theo quy củ. Hiện tại người đã quen với cuộc sống ở kinh thành, theo lý nên chịu tang phụ mẫu.”
Lưu Ly chỉ chỉ y phục trên người Tô Ức Cận, tiếp tục nói “Y phục trên người biểu tiểu thư là vải bố tốt nhất trong cung. Cả phủ từ trên xuống dưới chỉ có chính phi mới được dùng. Bời vì lo lắng thân thể biểu tiểu thư mỏng manh sẽ bị vải bố thứ phẩm thô ráp làm bị thương nên mới đem cho người mặc. Về phần gạo tẻ và Phỉ Thúy Bạch Thái cũng đều do ngự ban, là cực phẩm trong cực phẩm. Loại Phỉ Thúy Bạch Thái này cũng chỉ có ở thôn Bắc Duyện ở quận Xương Hà, rất khó trồng, mỗi năm chỉ thu hoạch được mấy trăm cân. Mà ngay cả nước tưới cũng phải tinh khiết, có trộn thêm các loại thuốc đông y cực quý như Hầu Tham, Hoàng Kỳ, Cẩu Kỳ. Số lượng của một loại thuốc đã cực ít rồi, cung không đủ cầu, chứ đừng nói chi đến những thứ khác. Biểu tiểu thư, lão thái quân yêu thương ngài như thế, sao biểu tiểu thư lại hiểu lầm người hà khắc?” Lưu Ly nói xong, ánh mắt thất vọng nhìn ả.
“Là ta ngu ngốc không hiểu chuyện, mong Lưu Ly tỷ tỷ tha thứ.” Tô Ức Cận mặt mày tái nhợt, vô lực giải thích.
“Quên đi, thời gian không còn sớm, nếu biểu tiểu thư không có chuyện gì tiểu nữ xin phép về trước. Mong biểu tiểu thư sớm hiểu chuyện ra, ngày ngày nghe lời nhũ mẫu khuyên dạy, lão thái quân đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi người gây sức ép nhiều lần nữa đâu.” Lưu Ly nói xong hành lễ với Lê Hi, sau đó mang theo hạ nhân rời đi.
Xem náo nhiệt xong rồi, Lê Hi mĩ mãn đặt tách trà lên bàn, cũng tính toán rời đi. Liếc mắt thấy Tô Ức Cận vẫn còn ngồi đó ngây ngốc, hắn chậm rãi cảm thán một câu “Đúng là trà dành cho người tu hành có khác, hương vị thật đặc biệt. Ức Cận tỷ tỷ đúng là có phúc nha, cho dù đang bị cấm túc mà vẫn được lão thái quân quan tâm tận tình đến vậy.”
“Ngươi cố ý!” Tô Ức Cận nghiến răng nghiến lợi, tức giận bất bình.
Lê Hi nhếch khóe môi, đôi mắt đá mèo hắc bạch phân minh chứa đầy ý cười “Sao lại là cố ý? Giữ tròn đạo hiếu là bổn phận của con cháu, ta bất quá là quan tâm tỷ thôi mà, nên mới nói cho tổ mẫu biết. Huống chi…” Lê Hi ngừng lại tiến lại gần Tô Ức Cận, cúi đầu kề sát bên tai ả thấp giọng nói “Cho dù ta cố ý tính kế hại ngươi nhưng lại không công khai, ngươi có năng lực gì gây khó dễ cho ta?”
“Ngươi!” Tô Ức Cận tức đến muốn xỉu, phẫn hận trừng mắt hắn “Sớm muộn gì ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”
“Tốt!” Lê Hi cúi đầu cười “Ta chờ ngươi đó!”
Giọng nói thiếu niên khàn khàn tràn ngập từ tính, mang theo sự khờ dại cố làm càn khiến Tô Ức Cận lạnh cả sống lưng, ngồi bệt xuống đất.
Lần này, là thua cả một nước cờ.
Lê Hi rời đi chưa bao lâu thì Tô Ức Cận nhận được lời trách cứ của Tề lão thái quân. Thậm chí còn phái hai nhũ mẫu tăng cường trông coi.
Loại cuộc sống không làm chủ được khiến Tô Ức Cận sắp phát điên lên rồi, nhưng ả lại chẳng có biện pháp gì.
Cho tới giờ khắc này, Tô Ức Cận mới sâu sắc cảm nhận được quyền thế quan trọng biết bao nhiêu.
Sớm biết như vậy, lúc Thất hoàng tử sinh ra hứng thú với ả liền tiến vào Túc vương phủ cho rồi. Nhưng đã để mất cơ hội, hiện tại ả như chim nhốt trong lồng, không có năng lực phản kháng dù chỉ một chút, đành mặc người ta bài bố.
Suy tư thật lâu, cuối cùng ả cũng nghĩ ra được biện pháp giải vây.
Ả nhớ mang máng có nghe qua cuộc đàm luận chính sự của Thất hoàng tử với môn khách. Tuy rằng lúc ấy không có để trong lòng nhưng giờ nghĩ lại thấy có thể lợi dụng điểm này để mưu đồ.
Phải biết rằng, bất cứ nam nhân nào cũng có dã tâm và tham vọng. Cũng giống như Thất hoàng tử rất chấp nhất với vương vị vậy. Nếu ả có thể trợ giúp gã thì chắc chắn sẽ giải quyết được khốn cảnh trước mắt.
Đối với phương pháp chiến đấu của thời cổ đại, Ức Cận nắm rất rõ.
Con đường tranh chấp vương vị có hai trở ngại lớn, thứ nhất là về sự ủng hộ của các vị đại thần trong triều, hai là có được vũ lực tối thượng!
Dưới thời Đại Chu chưa phát minh ra hỏa dược. Nếu ả giúp Thất hoàng tử làm ra nhất định sẽ được gã coi trọng. Trong lòng có tính toán khiến Tô Ức Cận an tâm rất nhiều. Dựa vào trí nhớ của mình, ả viết ra phương pháp chế tạo hỏa dược, sau đó lao tâm khổ tứ mua chuộc được một nhũ mẫu bên người, nhờ bà ta chuyển phong thư này đến Túc vương phủ.
Sau khi Thất hoàng tử xem phong thư cũng không khỏi chấn động. Gã không tin được cái gọi là ‘hỏa dược’ gì đó có sức mạnh kinh thiên động địa như Tô Ức Cận nhắc tới trong thư. Nhưng thà rằng tin cái có thật chứ không tin cái hư vô. Thất hoàng tử trầm ngâm thật lâu, sau đó sao chép lại thư tín của Tô Ức Cận đưa cho một môn nhân mà gã tín nhiệm nhiều năm.
Môn nhân đó xem xong không khỏi hô to thần kỳ, nói trời ban phước lành.
Thất hoàng tử lộ vẻ vui mừng, lập tức tìm một địa phương bí mật cho gã ta nghiên cứu chế tạo, để xem hiệu quả có đúng như lời nói của Tô Ức Cận không. Đồng thời cũng sinh thêm một tia nghi ngờ với Tô Ức Cận, ả ta bất quá chỉ là một tiểu thư thuộc dòng dõi thư hương bình thường, sao lại có bí mật nghịch thiên đến vậy?
Thất hoàng tử suy nghĩ nát óc cũng không thể lí giải nổi, gã sai người xuống phía nam điều tra rõ ràng thân phận của Tô Ức Cận.
Mà giờ khắc này ở Tề quận vương phủ, Lê Hi cũng nhận được một cái phong thư giống y chang của Thất hoàng tử, lộ ra nụ cười thần bí.