Bạn đang đọc Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh – Chương 88
Chương 88: Ngoại quốc
Gửi tin nhắn xong, Kỳ Ngôn nắm lấy điện thoại rất lâu không động đậy, trong mắt chầm chậm nổi lên hơi nước.
Cái gọi là càng yêu càng dễ bị tổn thương, những lời cãi nhau ngày đó vẫn luôn văng vẳng bên tai cô, cho dù thật sự tới “chân trời góc bể”, cũng sẽ bất cẩn nhớ lại, mỗi lần nhớ lại, trái tim liền đau thêm một lần.
Nhưng cô biết, sớm muộn gì bản thân cũng tha thứ cho Lục Tri Kiều.
Cố chấp hiện tại có lẽ cũng chỉ là một cơn giận, có lẽ vì không ăn được kẹo ngọt nên làm loạn, có lẽ vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cho dù thế nào, tới cuối cùng hai người đều sẽ quay về bên nhau.
Chỉ là không ngờ trong thời điểm này, cô lại yếu đuối – trong từ điển cuộc đời chưa từng xuất hiện từ này, hết lần này tới lần khác va vào trái tim cô.
Bởi vì sợ hãi, yếu đuối, không dám bước chân về phía trước, cho dù Lục Tri Kiều đi về phía cô, đều không khống chế được suy nghĩ lùi về sau.
Đây thật sự là cô sao?
Người trước kia từng không kiêng dè quyến rũ phụ nữ trong quán bar, người từng mạnh dạn trêu đùa Lục Tri Kiều, người lúc nào cũng “giở trò lưu manh”, từng người từng người đều đã biến mất.
Như thể lột bỏ lớp da ngụy trang, tầng tầng lớp lớp, cuối cùng lộ ra bản thân trốn ở nơi sâu nhất.
Giống như từ “thích” mà chính miệng Lục Tri Kiều nói ra, rồi lại kể tới một đống khuyết điểm của bản thân, dáng vẻ kháng cự muốn lùi về sau.
Cuối cùng Kỳ Ngôn có thể hiểu được loại cảm nhận ấy.
Lần này ra ngoài giải tỏa, là muốn tìm về cảm giác không sợ hãi trước kia.
Cô có thể tiếp nhận một mặt yếu đuối của bản thân, nhưng không cho phép bản thân cứ mãi yếu đuối như thế.
Hơi nước trong mắt tản đi.
Kỳ Ngôn nhìn thấu bầu trời xanh thẳm, căn nhà màu trắng, con đường nhỏ vắng lặng, nhìn thấy những con thiên nga kết thành bầy trên mặt biển, con cá voi nhảy lên mặt nước để trao đổi khí bên bờ vịnh, tầm mắt dần trở nên rõ ràng.
Cô thở một hơi thật dài, bưng cốc cà phê lên uống cạn, đứng dậy thu dọn máy ảnh cùng hành lí, chuẩn bị di chuyển tới thành phố tiếp theo.
Tháng Bảy, là mùa đông ở châu Phi, nhiệt độ bình quân khoảng mười mấy độ, không tính là lạnh.
Bầu trời xanh như bức tranh sơn dầu, sạch sẽ thuần khiết hiếm thấy, không khí thoáng đãng, đi bên ngoài có thể thấy từng dòng người nhàn nhã tản bộ trên vạch kẻ đường.
Hơn ba giờ chiều, Kỳ Ngôn tới được Johannesburg, vì nơi này thường xuyên xảy ra cướp bóc, đi dạo một mình không quá an toàn, cô liền thuê một chiếc xe van cũ thay vì đi bộ.
Ông chủ cửa hàng cho thuê xe là một ông chú trung niên người Trung Quốc, nhìn rất nhiệt tình, nói đủ chuyện trên trời dưới biển với cô.
Trước kia Kỳ Ngôn ở nước ngoài, cho dù là đi học hay đi du lịch, nhiều khi bị đồng bào lừa gạt, thế là lưu tâm một chút, khi làm thủ tục tỉ mỉ xem hợp đồng, âm thầm ghi âm lại.
May mà là bản thân nghĩ nhiều, không xảy ra bất kì chuyện gì, thuận lợi thuê được xe.
“Cô gái này, tới trung tâm thành phố tuyệt đối đừng tỏ ra là mình giàu có, đừng mở cửa sổ, tốt nhất tìm người đi chung với cháu.” Lúc sắp rời đi, ông chủ tốt bụng nhắc nhở.
Kỳ Ngôn đang nhìn bản đồ trên tay, nghe xong ngẩn ra: “Vâng, cảm ơn chú.”
Nghe nói an ninh trật tự ở Nam Phi không được tốt, nhưng không được mở cửa sổ xe…!có chút khoa trương.
Trong lòng cô ngứa ngáy, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời ông chủ, cẩn tắc vô áy náy.
Quy định bên này lái xe bên trái, ghế lái nằm bên phải, Kỳ Ngôn đã quen với xe trong nước, có chút không quen, cho nên không dám lái quá nhanh, chậm chạp đi trên đường, coi như thưởng thức quang cảnh của thành phố.
Kiến trúc khu vực nội thành phần đông là nhà mái bằng cùng nhà thấp tầng, gần như không thấy những tòa nhà cao chọc trời, nhà dân được sử dụng màu xanh cùng trắng làm màu sắc chủ dạo, phần lớn các căn nhà đều mang đậm phong cách nguyên thủy của châu Phi, phong cách trang trí đa dạng, đủ mọi sắc màu.
Mặt đường rất sạch sẽ, không tắc đường, rất ít người đi bộ, tổng thể mà nói tương đối hiện đại, phá vỡ ấn tượng nguyên thủy lúc trước của Kỳ Ngôn.
Trên đường sóng yên biển lặng.
Khách sạn Kỳ Ngôn đặt phòng rất gần trung tâm thành phố, đi theo biển chỉ dẫn, còn hơn hai trăm mét nữa, rẽ ở ngã rẽ phía trước là tới.
Chiếc xe dừng lại đợi đèn đỏ, cô vặn nắp chai uống nước, đột nhiên nhìn thấy mấy người da đen đi tới, cầm súng, đưa tay gõ cửa xe phía trước.
Xe phía trước không phản ứng, trên mặt người da đen gõ cửa hiện lên biểu cảm mất kiên nhẫn, cầm súng dùng sức đập một cái, cửa xe “toang” lập tức vỡ tan tành, sau đó dùng sức đập thêm hai cái, cửa xe triệt để vỡ ra.
Người da đen cầm súng chỉ vào người trong xe, quát lên mấy câu không rõ.
Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, mở to mắt, tay run lên, chai nước khoáng rơi xuống chân, nước bắn lên làm ướt cả quần, hơi lạnh thấm qua vải vóc, xông lên gáy.
Có một cánh tay run cầm cập thò ra từ bên trong cửa xe bị vỡ, nắm lấy tờ tiền mặt cùng hai chiếc điện thoại, một người da đen cầm súng khác nhanh chóng phối hợp cướp đi, nhìn về phía sau một cái.
Trái tim Kỳ Ngôn hung hăng nhảy lên, lông tơ dựng đứng, đúng lúc này đèn xanh sáng đèn, cô lập tức khởi động xe đánh lái vô lăng, giẫm chân ga, lách qua chiếc xe đi thẳng trước mặt rẽ vào ngã rẽ, suýt chút nữa va vào chiếc xe đi tới từ phía đối diện.
Lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, trơn trượt, hai tay Kỳ Ngôn nắm chặt lấy vô lăng, giảm tốc rẽ, không quan tâm tới việc có vi phạm luật giao thông hay không, cắm đầu cắm cổ lái xe về phía khách sạn.
An toàn tới được khách sạn, đỗ xe xong, đi làm thủ tục nhận phòng.
Kỳ Ngôn xách hành lí về phòng, đặt mông ngã ra giường, nhìn chằm chằm trần nhà, thở dốc từng ngụm.
Trước kia khi đi học ở Canada, tháng nào cũng xảy ra vụ án dùng súng.
Bố mẹ mua cho cô một căn nhà ở khu vực ngoại ô dành cho người giàu, cùng một chiếc xe.
Ban ngày cô đi học, rảnh rỗi đi dạo phố, buổi tối không ra ngoài, bình thường thường hẹn đi chung với mấy người bạn, cũng coi như là “bảo bối ngoan” nghe lời khiêm tốn, tháng ngày rất an toàn tự do.
Kỳ Ngôn tưởng rằng cái gọi là “trị an không tốt” ở châu Phi, cũng giống như Bắc Mỹ, ban đêm trong thành phố lớn có nguy hiểm, sau chín giờ không ra cửa có thể tránh được nguy cơ gặp nạn.
Không ngờ ở nơi này, ban ngày ban mặt cũng có người dùng súng đập vỡ cửa để cướp bóc, trắng trợn, không chút kiêng nể.
Nếu ông chú da đen cao to vạm vỡ cầm khẩu AK chỉ lên đầu cô…
Đó là súng thật!
Cô sẽ không thể gặp lại bố mẹ, không thể gặp lại Kiều Kiều và Nữu Nữu.
Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, nằm một lúc mới bò dậy, cả người đều là mồ hôi, quần ướt nhẹp, rất khó chịu, liền đứng dậy đi tắm rửa, thay quần áo.
Nghỉ ngơi một lúc, cảm xúc của cô dần ổn định lại, đi quanh phòng một vòng.
Mở cửa sổ ban công ra, dưới tầng là đường phố rộng rãi thẳng tắp, hai bên đường được trồng cây thấp, kiến trúc cửa hàng cửa hiệu bằng phẳng nhưng tương đối thấp, quán ăn, quán rượu, siêu thị…!sau lưng là nhà dân cao thấp lồi lõm không đồng đều.
Không có quá nhiều người đi bộ trên phố, có người phụ nữ đạo Hồi quấn tóc khoác bộ quần áo màu đen trên người, có người già da trắng mặc áo gió lưng đeo balo leo núi, còn có mấy khuôn mặt châu Á.
Một con chó hoang co ro trong góc, ngậm cục xương bẩn thỉu, tầng hai nơi góc phố treo một lá Quốc kì Nam Phi, màu sắc rực rỡ.
Ngẩng mắt nhìn lên, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, ánh nắng chói chang.
Là dáng vẻ trong tưởng tượng của cô.
Kỳ Ngôn cầm máy ảnh lên chụp bầu trời, hơi đói bụng, lấy điện thoại tìm kiếm quán ăn, chuẩn bị đi ăn cơm.
Cách khách sạn hai chục mét có một quán ăn, cô nhìn máy ảnh bảo bối, cảm thấy để ở trong phòng không an toàn, dứt khoát cất vào ba-lô mang theo người, ăn cơm xong lập tức quay về.
Xuống tầng rẽ trái, đi thẳng.
Kỳ Ngôn ngẩng đầu lên, một tay đặt lên balo, ánh mắt lướt qua bảng tên bên đường.
Đột nhiên có một thằng nhóc da đen nhào tới, hung dữ cướp lấy balo của cô, cô ngẩn ra, vô thức ôm lấy balo, cơ thể loạng choạng, dùng tiếng mẹ đẻ hét lên theo bản năng: “Cướp!”
Những người rải rác trên đường không hẹn mà gặp đều nhìn về bên này, nhưng bước chân ngày càng nhanh, sợ hãi tránh xa.
Thằng nhóc da đen rất khỏe, cổ Kỳ Ngôn bị quai balo thắt lấy đau đớn, cô ra sức bảo vệ máy ảnh, ôm lấy balo không buông tay, miệng vừa kêu, vừa co đầu gối dùng sức thúc lên hạ bộ của thằng nhóc kia.
Chỉ nghe thấy thằng nhóc kia “a” một tiếng, nhưng không buông tay, không biết lấy đâu được con dao, đâm về phía cô.
Kỳ Ngôn còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy hai người đàn ông với khuôn mặt châu Á xông tới, nhanh chóng vật thằng nhóc da đen xuống đất, liên đới tới cô cũng choáng váng ngã ra.
Thùng!
Cánh tay khuỷu tay nặng nề đập xuống mặt đường bê tông, tê dại.
Balo cũng bị đập xuống, Kỳ Ngôn không quan tâm tới cơn đau từ cánh tay, vội vàng ôm lấy balo vào lòng, vừa quay đầu, liền nhìn thấy ba người đã đang đánh nhau, con dao “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Thằng nhóc da đen biết không thắng được, trong lúc dây dưa ra sức thoát khỏi hai người đàn ông còn lại, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.
“Chạy em gái mày! Thằng chó!” Một người đàn ông trong số đó mở miệng chửi một câu tiếng Trung Quốc.
Là tiếng Trung Quốc quen thuộc!
Đồng hương!
Kỳ Ngôn thở hổn hển bò dậy, giọt mồ hôi to bằng hạt đỗ lăn từ trán xuống cổ, hai anh chàng đồng hương đi tới, đánh giá trên dưới Kỳ Ngôn một lượt: “Cô không sao chứ?”
Kỳ Ngôn lắc đầu, nhỏ tiếng nói: “Cảm ơn.”
“Ở đây hay có cướp, tốt nhất ra ngoài đừng đeo balo, dễ bị chúng nhắm vào.”
“…!Vâng.”
Kỳ Ngôn hoảng loạn gật đầu, cảm ơn bọn họ thêm lần nữa, sau đó quay người đi về phía khách sạn.
Xảy ra chuyện này, nào còn tâm trạng ăn uống, cô vội vã về phòng, lại vào trong nhà tắm, tắm rửa một phen, mệt mỏi ngã ra giường.
Tới nơi này chưa được nửa ngày, gặp phải hai vụ cướp, một lần tận mắt chứng kiến, một lần xảy ra với chính bản thân, thật sự quá đen đủi.
Tuy người không sao, nhưng bị hoảng sợ không thôi, Kỳ Ngôn ngã ra giường phờ phạc, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, từ lúc mặt trời mọc tới nửa đêm, chưa ăn uống gì, xương cốt như nhũn ra, không muốn dậy, không muốn động đậy, càng không có cơn buồn ngủ.
Hơn 12 giờ đêm, cô bò dậy, uống chút nước, cầm điện thoại lên lướt Wechat.
Bố mẹ hỏi cô chơi có vui không, có ăn cơm không.
Kỳ Ngôn gửi hai tấm ảnh chụp bằng điện thoại trả lời.
Trung Quốc lúc này đang là sáng sớm.
Cửa sổ trang cá nhân hiển thị một ảnh đại diện xa lạ, Kỳ Ngôn liếc một cái, nhấp vào, nhìn thấy ghi chú “Kiều Kiều”, ngẩn ra, hoang mang phản ứng lại, người kia đã đổi ảnh đại diện.
Con Shiba nhỏ màu đen, rất đáng yêu.
Nửa tiếng trước, Lục Tri Kiều đăng một trạng thái, là bức ảnh tự sướng khi mặc váy ngủ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Vành tai trắng trẻo đáng yêu, gò má ửng đó, mái tóc đen láy rủ xuống xương quai xanh, thấp thoáng ham muốn, khiến người ta nghĩ nhiều.
Kỳ Ngôn ngắm nghía giây lát, khóe mắt ươn ướt, hai ngón tay phóng to bức ảnh, nhích môi tới, khẽ hôn một cái lên màn hình.
Cuối tháng, Giang Thành đón chào một cơn mưa giông sau những ngày nhiệt độ cao liên tục.
Bầu trời xám xịt, tia sét xuyên qua màn mây, như muốn rạch ra một khe hở, tiếng sấm rền vang, những giọt mưa to bằng hạt đỗ rả rích rơi xuống, chôn vùi cả thành phố giống như lũ lụt.
Gió lạnh thổi tới, không khí ngột ngạt.
Phòng khách có chút hỗn loạn, trên sàn bày một chiếc vali siêu lớn, bên trong đã đựng quần áo nửa tháng, vẫn còn dư thừa không gian.
Trong tivi đang chiếu một bộ phim thần tượng thanh xuân, nam chính nữ chính trẻ tuổi xinh đẹp, cô gái nhỏ ngồi trên sô-pha xem rất chăm chú.
Lục Tri Kiều ra khỏi phòng ngủ, đặt túi đồ dùng tắm rửa trong tay vào vali, ngẩng mặt lên nhìn con gái, nói: “Nữu con, đợi lát nữa mẹ đi rồi, con ở nhà một mình không được chạy lung tung, dùng điện dùng ga đều phải chú ý, biết chưa?”
“Biết rồi, biết rồi.” Lục Uy xua tay, mắt vẫn dán vào tivi.
Nam chính nữ chính đang hôn nhau.
Nụ hôn khó lòng tách rời.
Lục Tri Kiều nhìn lên màn hình, đỏ ửng mặt, vô thức muốn lấy điều khiển đổi kênh, vừa đưa tay ra, lại khựng lại, nhanh chóng nghĩ tới quyết định mấy ngày nay của bản thân, chần chừ giây lát, lại rụt về.
Những thứ càng che càng đậy, càng khiến con trẻ hiếu kì, phim truyền hình ngày nay có vô số cảnh ôm hôn, cô ấy hình thành thói quen, không chuyện bé xé ra to, đồng nghĩa với việc buông tha cho bản thân.
Lục Tri Kiều muốn thử chầm chậm buông tay, để con gái tự cảm nhận thế giới này.
Gạt bỏ ý định, Lục Tri Kiều cúi đầu tiếp tục sửa sang hành lí, vì thường xuyên đi công tác, nên thu dọn đồ rất thành thục nhanh nhẹn, không tới nửa tiếng đồng hồ đã sắp xếp hợp lí, cô ấy dựng vali để sang một bên, đứng dậy vào nhà bếp.
Trong tủ lạnh có tích đồ ăn, có chay có mặn, có thực phẩm đông lạnh, Lục Tri Kiều cố ý chỉ mua lượng thức ăn đủ trong ba ngày, đợi tới khi không đủ ăn nữa, thì để con gái tự xuống siêu thị dưới nhà mua đồ ăn.
Cô ấy đã dạy con gái làm những món đơn giản, nếu thật sự không biết nữa thì có thể cho vào nồi luộc, hoặc là dùng lò nướng, cho thêm chút gia vị là có thể ăn.
Nếu không ổn nữa thì có thể gọi đồ ăn ngoài, tóm lại chính là rèn luyện cuộc sống.
Lần này đi công tác một tuần, không dài không ngắn, nếu nói là hoàn toàn yên tâm thì không hẳn, Lục Tri Kiều trao đổi với Ôn Tử Long, cách đôi ngày tới đây thăm con gái, cũng nói với con gái, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho chú Ôn.
Cô gái nhỏ vui vẻ không thôi, một mình ở nhà muốn làm gì thì làm đó, bắt đầu giục mẹ đi từ tối hôm kia.
Trẻ con suy cho cùng vẫn là trẻ con.
Lục Tri Kiều kiểm tra điện nước ga xong, đi một vòng quanh nhà, quan sát các ngóc ngách, sau đó lấy điện thoại thông minh của con gái, “Nữu con, cho con điện thoại, mỗi ngày ăn gì phải chụp ảnh gửi cho mẹ.”
“Ô chao, con biết rồi, biết rồi, lắm lời quá đi.” Lục Uy cầm lấy điện thoại, không ngẩng mí mắt.
Nhìn khuôn mặt mất kiên nhẫn của con gái, Lục Tri Kiều bất lực thở dài một tiếng, trong lòng chua xót.
Làm mẹ luôn khiến con trẻ chê bai.
Bên ngoài mưa dần nhỏ đi, sắc trời sáng lên, tiếng sấm cũng càng ngày càng yếu ớt.
Không lâu sau, mưa ngừng lại.
Lục Tri Kiều ra khỏi cửa nhà.
Chân trước mẹ vừa đi, chân sau Lục Uy đã nhảy khỏi sô-pha, chân tay loạn xạ rút sim điện thoại từ điện thoại cục gạch sang điện thoại thông minh, sạc pin bật máy, ngắm về phía bàn ăn, chụp một bức ảnh, gửi cho Kỳ Ngôn.
[Cô Kỳ]
[Mẹ em lấy ảnh của cô làm thành khung ảnh, bày trên bàn ăn, cô xem này!]
Chuyến đi tới Galleon châu Phi lần này gồm Lục Tri Kiều và một giám đốc kĩ thuật, sáu người quản lí trong nước, tổng cộng năm mươi người.
Cả đoàn xuất phát từ Giang Thành, quá cảnh tại Dubai, sau đó bay tới thủ đô Cavill của Galleon.
Giữa trưa theo giờ địa phương, cả đoàn người đáp xuống sân bay, chi nhánh công ty cử chiếc xe buýt lớn tới đón, không khí có chút long trọng.
Galleon nằm ở miền tây châu Phi, gần