Bạn đang đọc Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh – Chương 82
Chương 82: Buổi trình diễn
Một bữa thịnh soạn trong tưởng tượng, Lục Tri Kiều chìm đắm bên trong, say sưa nhễ nhại.
Lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng trên cả cơ thể, có chút khô khốc.
Cô ấy nhắm mắt, nằm yên một lúc, lấy đồ chơi nhỏ ra, rút khăn giấy lau qua loa một lượt, đặt sang bên cạnh, đứng dậy đi vào nhà tắm lần thứ hai.
Sau khi giải tỏa có chút buồn ngủ, nhưng toàn thân thả lỏng, con người cũng thoải mái.
Trước kia khi Lục Tri Kiều làm chuyện này, luôn mang theo cảm giác tội lỗi, cho dù một mình ở nhà cũng phải che đậy nghiêm ngặt, như thể sợ bị không khí nhìn thấy.
Mà hiện tại đã dần dần tiếp nhận, hơn nữa cũng đã quen, không tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, chỉ coi trọng vấn đề thỏa mãn bản thân.
Nhưng vì đối tượng tưởng tượng là Kỳ Ngôn, người kia còn ở đối diện, Lục Tri Kiều vẫn không tránh khỏi chút ngượng ngùng.
Nước ấm làm cơ thể thoải mái, nhất thời Lục Tri Kiều tham lam, đứng dưới vòi hoa sen lâu thêm một lúc, nhắm mắt, vô thức tưởng tượng làn nước lướt qua da thịt thành tay Kỳ Ngôn.
Ấm áp, cẩn thận, càn rỡ trêu đùa.
Sao cô ấy lại phải khổ tới vậy chứ?
Chỉ cần mặc gợi cảm một chút, đi gõ cửa phòng đối diện, nói đôi câu dễ nghe, chủ động một chút, sẽ không nhất thiết phải dùng tới máy móc lạnh giá an ủi bản thân.
Nhưng đó là Kỳ Ngôn, là người mà bản thân trân trọng để trong tim, không phải là công cụ thỏa mãn dục vọng của cô ấy.
Lục Tri Kiều cố gắng đối diện với dục vọng, nhìn nhận nó giống như nhu cầu ăn cơm uống nước bình thường nhất, chính là để một ngày nào đó hai người tình nguyện, khi thiên thời địa lợi, cô ấy sẽ không xấu hổ, không gượng gạo, mà có thể thoải mái hưởng thụ vui vẻ, cho bản thân cũng là cho đối phương một trải nghiệm hoàn hảo.
Nếu có ngày đó…
Càng tắm càng nóng, Lục Tri Kiều tắt nước, không lau người, trực tiếp khoác áo tắm ra ngoài, đợi khô tự nhiên.
Cô ấy rửa sạch sẽ đồ chơi nhỏ, dùng khăn khử trùng tỉ mỉ lau một lượt, đặt lại vào vali, chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Là tiếng từ phòng bên cạnh.
Sau đó liền nghe thấy âm thanh của Kỳ Ngôn: “Giang Ngu, mở cửa đi.”
Lục Tri Kiều ngẩn ra, nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cửa, dính lên lắng nghe.
Bên ngoài lại vang lên thêm mấy tiếng gõ cửa, lúc này cửa mới mở ra, dường như hai người nhỏ tiếng nói gì đó, nghe không rõ.
Sau đó cửa đóng lại.
Trái tim Lục Tri Kiều cũng treo lên.
Kỳ Ngôn vào phòng Giang Ngu?
Quả nhiên…
Không đợi cô ấy nghĩ nhiều, phía đối diện truyền tới tiếng đóng cửa.
“…”
Ồ, cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Có lẽ là trả đồ chăng?
Lục Tri Kiều thở ra một hơi thật dài, ấn ngực, nhịp tim vẫn nhanh, lại loạn, trào lên cảm giác lo lắng, xì xì nổi bọt như nước ngọt có ga.
Giang Ngu…
Cái tên này giống như quả bom nổ chậm của Lục Tri Kiều, không nắm bắt được khi nào nó sẽ bùng nổ trong lòng, khiến bản thân lo lắng không biết làm sao.
Nhớ tới khi tối ở trong nhà vệ sinh, Giang Ngu đưa áo tới, dáng vẻ chần chừ của Kỳ Ngôn, Lục Tri Kiều liền biết trong lòng người kia vẫn có cô ấy, vẫn để ý cô ấy, vẫn quan tâm tới cảm nhận của cô ấy.
Đó là một loại phản ứng hoàn toàn không khống chế được, vô cùng tự nhiên.
Từ sau khi hai người cãi nhau, Kỳ Ngôn lúc xa lúc gần Lục Tri Kiều, có lúc rất gần, giống như đưa tay ra là có thể chạm vào, có lúc lại rất xa, cách cô ấy cả ngàn dặm.
Lục Tri Kiều không nắm chắc được suy nghĩ của Kỳ Ngôn, chỉ có thể cẩn thận tiến về phía trước, thăm dò, không ngừng dằn vặt bản thân.
Tuy Lục Tri Kiều đang cố gắng tự cảnh tỉnh, nhưng trong chuyện tình cảm vẫn như con gián mất đầu, không hiểu theo đuổi thế nào, không biết phải dùng thủ đoạn gì, chỉ dựa theo trực giác và bản năng để đi về phía trước, loạng chà loạng choạng.
So với Giang Ngu, rõ ràng cô ấy vụng về biết bao.
Tối nay Lục Tri Kiều có chút không cam tâm, cứ nghĩ nếu bản thân mặc áo khoác thì tốt biết bao, như vậy sẽ không có chuyện cho Giang Ngu, Kỳ Ngôn cũng sẽ không đi gõ cửa phòng Giang Ngu, mà là gõ cửa phòng của cô ấy.
Giang Ngu cố ý chăng? Không, thật ra người ta nói không sai.
Nhưng tại sao cứ phải vào nhà vệ sinh ngay đúng lúc đó? Nhìn thấy Kỳ Ngôn vào trong, Giang Ngu cũng vào trong, đi theo sao? Lẽ nào phát hiện quan hệ của cô ấy và Kỳ Ngôn? Cả bữa tiệc, Lục Tri Kiều chỉ vô ý chạm mắt nhau mấy giây với Kỳ Ngôn, không có bất kì giao lưu nào, có thể phát hiện điều gì?
Hiện tại có quá nhiều nhân tố không thể xác định, Lục Tri Kiều không biết liệu Giang Ngu còn có ý với Kỳ Ngôn hay không, cũng không biết bản thân có nên thẳng thắn quan hệ của mình và Kỳ Ngôn trước mặt Giang Ngu hay không – đồng nghĩa với việc tuyên bố mọi chủ quyền, tuy rằng rất ấu trĩ.
Cô ấy và Kỳ Ngôn, có quan hệ gì?
Trái tim Lục Tri Kiều nặng nề, hơi thở có chút gấp gáp.
Thì ra vòng đi vòng lại, chẳng qua lại quay về điểm xuất phát mà thôi.
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng, trên đảo, Giang Thành, và cả Tokyo.
Một chiếc Limousine chầm chậm đi trên con đường nhỏ vào thôn, tài xế ngồi ở bên phải, chuyên tâm điều khiển vô lăng, mặt mày nghiêm túc.
Có một người phụ nữ ngồi ở ghế sau, tóc xoăn đen, môi mỏng quệt chút đỏ, da trắng, mặc cả bộ đồ đen, nhắm mắt, nhìn nghiêm túc trầm lặng, giống như viên ngọc không bị vùi trong tối tăm.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, từng nhịp từng nhịp, đột nhiên mở to mắt.
“Còn bao lâu nữa thì tới nơi?”
Đôi môi đỏ cử động, cất lên tiếng Nhật lưu loát, âm thanh lạnh lẽo như băng.
“Không tới năm phút nữa.” Tài xế nghiêm túc trả lời.
Cô khẽ gật đầu, không lên tiếng.
Hai hôm trước, Thư Mẫn Hy tới Nhật Bản, trước tiên tới Osaka, thăm khỏi khách hàng, sau đó nhớ ra đối tác hợp tác nhiều năm, gia đình Aoki, nên thuận đường tới Tokyo thăm hỏi.
Nhà Aoki, Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Tensei.
Trước kia từng nghe nội bộ Tensei tranh quyền kịch liệt, lãnh đạo cấp cao náo loạn chia rẽ, lại đúng lúc chủ tịch Aoki lâm bệnh nặng, công ty lung lay chực đổ, đã không còn dáng vẻ năm xưa.
Hôm qua, Thư Mẫn Hy tới nơi thăm hỏi, mới biết công ty đã đóng cửa, chủ tịch Aoki qua đời vì bệnh tật, phần lớn tài sản trong nhà bị bán tháo, vẫn còn nợ một khoản lớn, con cái không rõ tung tích.
Ông già Aoki, người mà Thư Mẫn Hy từng coi là bố vợ.
Tiếc là thứ gọi là “bố vợ”, lúc còn sống đã chia tách gia đình nhỏ hai người của cô.
Chết rồi, cũng tốt.
Thư Mẫn Hy gọi tới số máy đã lâu chưa gọi.
Chiếc xe hướng về một góc của thành phố, cách xa sự phồn hoa cùng huyên náo của khu vực thành thị, kiếm tìm một nơi yên tĩnh.
Rất nhanh đã tới được địa chỉ trong điện thoại, dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
Thư Mẫn Hy xuống xe, đứng trước cổng đánh giá.
Căn nhà nhỏ tường trắng gạch đen, chóp nghiêng, bên ngoài được xây một bức tường cao bằng cơ thể người, bờ tường có chút rơi rụng, rêu xanh mọc đầy trong khe tường nứt.
Bảng tên bên ngoài không có chữ, cánh cổng được làm bằng gỗ, không khóa, bên trong tường bao có cây thấp thò đầu ra ngoài, xanh tốt um tùm.
Thư Mẫn Hy bảo tài xế đứng chờ bên ngoài, bản thân trực tiếp đẩy cổng vào trong.
“Mẹ ơi, mẹ đuổi theo con đi!”
“Đừng chạy nhanh quá, Izumi, cẩn thận ngã.”
Hai bóng dáng một lớn một nhỏ chơi trò đuổi bắt trong sân.
Cô gái nhỏ buộc tóc con cừu, ôm một quả bóng da màu hồng trong lòng, chạy qua chạy lại quanh bồn hoa, cười khúc khích không ngừng.
Saki đuổi theo ở phía sau, chiếc váy liền màu nâu thấp thoáng tung bay một góc theo cơn gió, khuôn mặt đong đầy nụ cười dịu dàng.
Saki vòng qua bồn hoa chạy tới phía trước, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đứng trong sân, khựng lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thùng!
Con gái nhỏ va phải người mẹ, bị quả bóng da trong lòng làm bật ra, cô bé ngẩng đầu lên, mở đôi mắt to tròn, hiếu kì nhìn người phụ nữ xa lạ.
Tiếng lá cây xào xạc vang lên, sợi tóc vương tán loạn.
Saki ngẩn ra giây lát, đôi mắt ửng đỏ, khuôn mặt mộc toát lên mấy phần bất lực, “Chị tới rồi…” Đôi môi Thư Mẫn Hy khẽ động đậy, nhìn vẻ mặt không biết là kích động hay thất vọng, nhất thời không thể nói hết, “Vào đi…!vào trong ngồi đi.”
Nói xong, chiếc váy trên người bị cô gái nhỏ kéo lấy, Saki vội vàng cúi đầu, cười cười với con gái, nhỏ tiếng nói mấy câu.
Cô gái nhỏ gật đầu, ngoan ngoãn gập người chào hỏi Thư Mẫn Hy, âm thanh giòn tan chào một tiếng cô.
Ánh mắt Thư Mẫn Hy lướt một vòng trong sân, quay về hai mẹ con, ánh mắt có chút trầm ngâm, không khí dường như đè nén xuống mấy độ.
Một lúc sau, cô thu ánh mắt về, không lên tiếng, cất bước đi vào trong nhà.
Căn nhà nhỏ nhìn rất cũ, có lẽ đã có tuổi, nhưng bên trong được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, đồ đạc được bày ngay ngắn, rộng rãi, màu sắc phối hợp hài hòa, môi trường xung quanh cũng mát mẻ, thích hợp dưỡng già.
Thư Mẫn Hy không quen ngồi quỳ, liền dịch tấm lót hình vuông bên chiếc bàn thấp ra một chút, ngồi duỗi thẳng chân, tùy tiện thoải mái.
Saki pha trà xong, bưng lên, đặt trước mặt Thư Mẫn Hy.
Thư Mẫn Hy cũng không nói cảm ơn, chăm chú nhìn lá trà xanh vàng tan vào nhau trong chén, lông mi khẽ rung lên, bưng chén thổi thổi, uống trà giống như uống rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn.
Cách uống trà vô cùng bất lịch sự.
Nhưng Saki cười lên, khẽ nói: “Chị vẫn là chị.”
Bức tường được thiết kế cả một mặt gương, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của Thư Mẫn Hy, chỉ là sau câu nói kia, vẻ mặt có chút ấm áp.
Cô nhìn về hướng khác, khẽ nói: “Chuyện nhà em, tôi đã nghe cả rồi.”
Nụ cười ấy đông cứng trên khóe môi, rất nhanh liền nhạt đi.
“Sống với con gái ở đây?”
“Ừm.”
Cô gái nhỏ ở trong phòng, Thư Mẫn Hy vô thức nhìn một cái.
Nhìn cách bố trí của căn nhà này, diện tích, bày biện trong nhà, cùng cách ăn mặc của hai mẹ con, nào giống như thiên kim đại tiểu thư trước kia.
Gia đình sa sút, nghèo khó nản chí, còn nợ nần, còn phải đèo bòng, chỉ nghĩ thôi cũng biết ngày tháng vất vả nhường nào.
Đáy lòng trào lên cảm xúc phức tạp, có chút đau đớn, nhưng không nói rõ được là mùi vị gì.
Có lẽ cảm nhận được, Saki nhỏ tiếng mở lời: “Có tiền nuôi dưỡng, không nhiều, nhưng đủ để em và Izumi sinh hoạt.”
Thư Mẫn Hy quay đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Saki, phát hiện khổ sở ẩn sâu trong đáy mắt cô ấy, còn có một tia nhẫn nhịn, trái tim đột nhiên đau đớn, phải quay mặt đi, chuyển chủ đề.
“Chị Ninh Ninh qua đời rồi.”
Saki sửng sốt: “Khi nào thế?”
“Tháng Năm.”
Thư Mãn Hy nhẹ bẫng nói.
Cơ thể Saki run lên, chầm chậm mở to mắt, đột nhiên nhào tới ôm lấy cánh tay cô, kích động nói: “Tại sao không nói cho em?”
Không khí vốn dĩ hòa bình, lại đột nhiên bị phá vỡ vì tin tức đột ngột này.
Thư Mẫn Hy nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo, hất tay Saki ra, khiến cả cơ thể Saki bị đẩy tới loạng choạng một cái, nhìn cô ấy cười lạnh: “Nói cho cô làm gì, để cô tới tang lễ chị ấy bày tỏ tình yêu à?”
Saki chật vật bò trên sàn, tóc tai tán loạn, khẽ thở dốc một hơi, trong mắt lộ ra tia hoảng loạn.
“Không phải đã là quá khứ rồi sao? Chị còn để ý cái gì…”
“Không sai, cô thoải mái nhẹ nhàng thì là quá khứ.”
“Em không thoải mái hơn chị, khi đó em cũng gánh áp lực rất lớn, hơn nữa nhiều năm như thế rồi, hai người ấy cũng đã đi, nhắc lại cũng còn nghĩa lí gì?”
Hai người cãi nhau.
Cô gái nhỏ chạy ra khỏi phòng, không biết chuyện gì nhìn cả hai, oa một tiếng khóc lên.
Thư Mẫn Hy trầm mặt, quay đầu hung dữ lườm cô gái nhỏ một cái, tay thõng bên người nắm chặt thành quyền.
Chỉ cần nghĩ tới đứa trẻ này là con của Saki và tên đàn ông chó má, trong lòng Thư Mẫn Hy liền nổi điên, vết thương nhiều năm trước không những không bị bào mòn, không tốt lên theo thời gian, ngược lại loét ra càng sâu, thứ lưu lại cho cô, chỉ là nỗi đau thấu xương.
“Izumi…”
Nghe thấy tiếng khóc, Saki hoảng hốt, vội vàng đi dỗ dành đứa trẻ.
Ánh mắt dịu dàng chiều chuộng ấy, cùng âm thanh khẽ khàng tỉ tê.
Thư Mẫn Hy cười lạnh đứng dậy, quay người rời đi.
Ánh nắng trên đảo chói chang, đang là mùa du lịch, du khách đông như dệt cửi.
Buổi trình diễn này chia thành hai phần nội y và lễ phục, lần lượt được tổ chức trọn một ngày, hôm nay là trình diễn nội y, ngày mai là trình diễn lễ phục, tới khi kết thúc tất cả còn phải kí kết hợp đồng.
Buổi sáng bố trí sân khấu, lắp đặt thiết bị, trang điểm cho người mẫu, lên tạo hình, trang điểm thử, diễn tập.
Tất cả mọi người trong đoàn đội đều trở nên bận rộn.
Kỳ Ngôn dậy từ sáng sớm, thử máy ảnh, trao đổi với nhân viên ánh sáng, vào phòng hóa trang nói chuyện với người mẫu.
Cô rất giỏi giao tiếp, cũng rất biết cách giao tiếp, đôi ba câu liền hòa đồng với mọi người, những người trước kia có ý kiến với Kỳ Ngôn hiện tại đều giống như mất trí nhớ.
Buổi trình diễn lần này, Giang Ngu đích thân lên sân khấu.
Người kia ngồi trước gương, mặc bộ đồ lót màu xanh đen đính kèm viền ren màu đen, tóc xoăn dài xõa sau lưng, lộ ra góc nghiêng lạnh lẽo, mê hoặc, xa cách, còn cả nét hoang dại.
Những người mẫu khác trong phòng hóa trang cũng rất đẹp, nhưng Giang Ngu ngồi ở đó, yên lặng, đã tạo ra một loại ma lực khiến người ta không thể di chuyển tầm mắt, lặng lẽ trở thành tâm điểm.
Kỳ Ngôn nói chuyện với mọi người, nói mãi nói mãi, ánh mắt vô thức lướt qua.
Phì phì!
Thân hình không tệ.
Nhưng khe ngực không rõ ràng.
So sánh với Kiều Kiều, rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều.
Kỳ Ngôn di chuyển tầm mắt, tiếp tục nói cười với người mẫu.
Buổi trưa diễn tập, chỉ có phía nhãn hàng có mặt, sân khấu yên tĩnh rộng rãi, nhàm chán vô cùng.
Tuy người mình diễn cho người mình xem, nhưng mỗi chi tiết đều yêu cầu nghiêm ngặt hoàn hảo, cho nên không ai dám hời hợt.
Lượt diễn tập cuối cùng, cánh tay Kỳ Ngôn có chút mỏi.
Cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, cúi đầu lướt điện thoại, không cẩn thận lướt vào trang chủ Wechat, lướt xuống từng dòng từng dòng, bất ngờ nhìn thấy ảnh Lục Tri Kiều đăng tối qua.
Bộ lễ phục hở vai màu đen, khí chất nghiêm trang, sợi dây chuyền với mặt ngọc lục bảo, cùng kiểu dáng với khuyên tai, rất có cảm giác thiết kế.
Thật ra kiểu phối hợp như vậy rất khó chế ngự, đặc biệt thử thách khuôn mặt cùng khí chất.
Giống như quần áo màu tím thẫm, người bình thường mặc nó, nếu không cẩn thận sẽ trở thành trang phục của các bà thím trung niên “bán chạy trên ứng dụng Taobao”.
Nhưng Lục Tri Kiều có thể dễ dàng toát lên hương vị trí thức, cho người ta cảm giác thần bí lại cao quý, có phong thái, không dung