Đọc truyện Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh – Chương 117: Ngoại Truyện 9
Ngoại truyện 9: Sau khi trưởng thành (Lục Uy x Nhan Thư Dao)
Mẹ nhỏ nói, ghen chính là thích.
Lục Uy không ngờ bản thân sẽ tỏ tình như thế.
Cô hít một hơi, nước mắt đọng trên lông mi, trong suốt lóng lánh, nhìn vô cùng đáng thương, sau đó một giây lại hung hăng lau mặt, hừ lạnh một tiếng, quay đầu xuống xe.
Mất mặt chết mất!
Sao có thể khóc chứ?
Mẹ nhỏ nói, tỏ tình phải khí thế, không được sợ.
Nhưng ngộ nhỡ Nhan Thư Dao không thích cô.
Lục Uy đi về phía trước giống như giận dỗi, đầu óc suy nghĩ hỗn loạn, đón lấy gió đêm thổi đến, da thịt dính nước có chút lạnh, bước chân cô khựng lại, phát hiện sau lưng không có động tĩnh, càng thêm tủi thân, chuyển phương hướng đi ra khỏi khu nhà.
Mẹ nhỏ nói, mềm nắn rắn buông thích hợp mới thú vị.
Một bước, hai bước, ba bước…
“Nữu Nữu!” Sau lưng truyền tới tiếng gọi của người kia.
Lục Uy lập tức đứng lại, đôi môi mím chặt cong lên, sau đó nghe thấy tiếng bước chân vội vã, cổ tay bị nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp.
Bóng người cao ráo chặn lấy ánh đèn đường.
Nhan Thư Dao đứng trước mặt Lục Uy, khuôn mặt đứng ngược sáng không thể nhìn rõ biểu cảm, âm thanh có chút run rẩy: “Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa được không…”
Lực tay dần dần mạnh thêm.
Đột nhiên Lục Uy chột dạ, ngẩng đầu, phồng má lên, đôi mắt bị nước mắt gột rửa long lanh sạch sẽ.
Ban nãy bản thân là “cảm xúc thắng lá gan”, quá mức tủi thân mới bỏ mặc tất cả nói ra những lời đó, lúc này lại nhát gan, bình tĩnh lại rất khó mở lời.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Nhan Thư Dao, dường như Lục Uy lại hiểu ra điều gì đó.
Lẽ nào…
Chị Dao Dao cũng thích cô?
Mẹ nhỏ nói, không được sợ, gan phải lớn, mặt phải dày.
Lục Uy chớp mắt, nói từng câu từng chữ: “Em nói, chỉ có em được thích chị.” Môi nhỏ của cô chu ra, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, mặt dày hơn tường thành.
“Loại thích nào?” Nhan Thư Dao cẩn thận hỏi.
Lục ngốc nghếch ngẩn ra, quay mặt đi, mi mắt đọng nước rung lên.
Cô không tin Nhan Thư Dao biết rõ còn cố hỏi, càng không cần phải lừa cô, cô nói đủ rõ ràng, mặt đủ dày, người này còn ngốc hơn cô.
Đồ ngốc, hừ!
“Không biết, lên nhà thôi” Lục Uy hất tay ra, quay đầu muốn đi.
Nhan Thư Dao kéo người lại, giữ trong vòng tay, “Nữ sinh kia ở câu lạc bộ của bọn chị, có bạn trai rồi.”
“Chị nói chuyện này làm gì?”
“Giải thích.”
“Không cần giải thích với em.” Môi Lục Uy chu ra tới nỗi có thể treo được chai dầu.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Lục Uy, một lọn tóc rủ xuống, Nhan Thư Dao giơ tay vén ra sau tai cho cô, khẽ nói: “Vì em để ý chuyện này, cho nên chị bắt buộc phải giải thích.”
“Ai để ý chứ? Em không…” Đồ ngốc đột nhiên xù lông, mạnh mẽ quay đầu đi, không ngờ hai người đứng quá gần, đôi môi bất cẩn chạm lên mặt Nhan Thư Dao, rất khẽ.
Hai người đồng thời ngẩn ra.
Khoảng thời gian chạm mắt ngắn ngủi, Lục Uy cắn môi dưới, ánh mắt liếc quanh bốn phía, cứng rắn nuốt lại những lời còn chưa nói phía sau, cô hừ một tiếng bằng giọng mũi, hất tay chạy về phía cửa.
“Nữu Nữu…”
Nhan Thư Dao vội đuổi theo, nhớ ra chưa khóa xe, chỉ đành mở to mắt nhìn đồ ngốc chạy vào trong tòa nhà, biến mất không thấy tăm hơi.
Cô ấy xách túi, đóng cửa xe, khóa lại, vội vàng đi vào trong toà nhà.
Trong nhà tắm thấp thoáng truyền ra tiếng nhạc.
Lúc tắm rửa Lục Uy thích nghe nhạc, vì thế nên mua một chiếc điện thoại chuyên dùng làm “máy phát nhạc trong nhà tắm”, tắm rửa cộng thêm gội đầu mất ít nhất nửa tiếng, tắm mãi tắm mãi liền chìm đắm trong âm nhạc, thường xuyên quên thời gian.
Nhan Thư Dao ngồi trên sô-pha ngoài phòng khách chờ đợi.
Nghe thấy tiếng nước tí tách, những tiết tấu hỗn loạn kia dường như lọt vào trong tim Nhan Thư Dao, cảm giác ngứa ngáy lan tràn dày đặc, cô ấy cầm lòng chẳng đặng cong khóe môi, con ngươi sâu như biển, trào lên bọt sóng vui vẻ, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng.
Nhan Thư Dao chỉ lớn hơn Lục Uy một tuổi, nhưng có cảm giác chính tay nuôi lớn vợ, dường như bản thân là trưởng bối, nhìn đồ ngốc từ lúc non nớt tới thành niên, chầm chậm trưởng thành.
Lúc nhỏ, cô ấy không nghĩ nhiều như thế.
Hồi cấp ba, mỗi lần nhìn thấy Lục Uy, trong lòng Nhan Thư Dao liền trào lên cảm giác vô cùng vi diệu, nhưng không diễn tả được, cũng không để tâm, cô ấy luôn loang quanh ở “đường ranh giới”.
Nhớ tới ngày trước khi bản thân rời khỏi Giang Thành tới trường đại học trình diện, đồ ngốc ôm cô ấy khóc tới đau lòng, không nỡ tách rời, sau đó thề nhất định phải thi cùng trường với cô ấy.
Lúc đó Nhan Thư Dao không coi là thật, chỉ muốn khích lệ Lục Uy kiên trì nốt năm cuối cùng, nên luôn miệng đáp ứng.
Nhưng đồ ngốc thật sự tới rồi.
Lúc đó ranh giới liền trở nên mơ hồ, Nhan Thư Dao cẩn thận bước qua, liền không thể quay lại.
Còn chuyện gì đẹp đẽ hơn chuyện người mình thích cũng thích mình?
Nhan Thư Dao chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ý cười nơi khóe môi càng ngày càng sâu, không để ý tiếng nước trong nhà tắm đã dừng từ lúc nào, sau một phen im lặng, Lục Uy khoác áo tắm ra ngoài, mái tóc ướt át xõa ra, lúc đi qua phòng khách lén la lún lút nhìn Nhan Thư Dao một cái, sau đó chuồn về phòng mình.
Không tới nửa giây…
“A…”
Trong phòng ngủ truyền ra tiếng hét.
Nhan Thư Dao nhanh chóng hoàn hồn, đứng dậy xông tới: “Sao thế?”
“Có gián!” Đồ ngốc oa oa kêu loạn chạy ra ngoài, đụng phải ngực Nhan Thư Dao, ngẩng khuôn mặt nhỏ đã nhăn nhúm lên, đôi mắt ửng đỏ, “Con gián to lắm! Biết bay! Oa oa oa, dọa chết em rồi…”
Thành phố này nằm ở tận cùng phía nam, khí hậu ẩm ướt, mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, các loại côn trùng rắn rết sinh trưởng, những con gián lớn vốn là “đặc sản phương nam” đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Trong kí túc xá trường học đã gặp nhiều, lá gan càng luyện càng nhỏ.
Nhan Thư Dao: “…”
Thật ra Nhan Thư Dao cũng rất sợ gián, chủ yếu là cảm giác buồn nôn, chỉ tưởng tượng cũng thấy tê liệt da đầu.
Nhưng…
Đồ ngốc trong lòng đang run lẩy bẩy, mà cảm giác sợ hãi sẽ lây truyền, cho dù Nhan Thư Dao có sợ cũng không thể biểu hiện ra, còn phải an ủi người trước.
“Không sao không sao, chị đi đánh nó, ở đâu thế?” Nhan Thư Dao dịu dàng dỗ dành.
Lục Uy hu hu nói: “Tường bên bàn…”
Nhan Thư Dao buông Lục Uy ra, tới tủ giày lấy chiếc dép lê xỏ mùa hè, khí thế hừng hực đuổi giết vào phòng.
Xuất phát từ tâm lí bảo vệ đồ ngốc, dường như khiến nỗi sợ gián của cô ấy không còn kịch liệt, cầm dép lê, đi theo ánh sáng một nhát lấy mạng con vật xấu xí nhảy nhót như chơi bóng bàn.
Giải quyết gián xong, Lục Uy vẫn còn sợ, nói thế nào cũng không chịu về phòng ngủ.
“Sang phòng chị ngủ nhé?” Nhan Thư Dao dỗ dành.
Lục Uy trả lời không hề do dự: “Vâng.”
Lớn tới chừng này, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung.
Trong đêm tối, không khí yên lặng, Nhan Thư Dao quy củ nằm đó, nhưng không nhịn được những suy nghĩ hỗn loạn, dường như từ khi bản thân vượt khỏi ranh giới tâm lí kia, làm bất kì chuyện gì cũng phủ lên màu sắc ám muội.
Cô ấy nghe thấy tiếng hít thở của Lục Uy gần ngay bên tai, kích động muốn ôm người kia vào trong lòng, rất mãnh liệt.
Không được…
Sẽ dọa Nữu con.
Nhan Thư Dao nghĩ, thầm gọi người kia bằng xưng hô mà chỉ có người cực kì thân mật mới có thể gọi.
Không chỉ muốn ôm.
Còn muốn hôn.
Suy nghĩ lan tràn, càng khó khống chế, ngứa ngáy như vuốt mèo cào.
Đột nhiên, Lục Uy lật người, ôm lấy cô ấy.
“!”
“Chị Dao Dao…!chị thơm quá…” Đồ ngốc ngửi ngửi, vùi mặt vào hõm cổ cô ấy, lẩm nhẩm.
Tách!
Dây đàn căng chặt đột nhiên đứt đoạn.
Nhan Thư Dao cứng người, trái tim thình thịch đập loạn, nghiêng người sang như ma xui quỷ khiến, bàn tay không chịu khống chế đưa ra, cẩn thận ôm lấy vai người kia, dùng chút sức, đẩy vào trong lòng mình.
“Ưm.”
Người trong lòng nỉ non một tiếng, nhanh chóng làm trái tim Nhan Thư Dao mềm nhũn, cơ thể cũng tê dại.
“Em cũng rất thơm.”
Tiết Thanh Minh, Lục Uy bị các mẹ gọi về nhà, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói cho cô.
Đó là đả kích cực lớn mà lần đầu tiên Lục Uy phải chịu trong đường đời.
Cô được dẫn tới công viên nghĩa trang, tảo mộ cho một đôi vợ chồng xa lạ, được thông báo đôi vợ chồng ấy là bố mẹ đẻ của cô, mà người bản thân gọi mẹ suốt mười tám năm, đột nhiên biến thành cô ruột.
Bố trong khung ảnh, không phải là “người chồng đã sớm qua đời” của Lục Tri Kiều, mà là anh trai.
Bố cô tên Lục Tri Bác, mẹ tên Dương Duyệt Ảnh, cô còn ông bà nội, có ông ngoại, cô biết trận hỏa hoạn kia, hiểu ra tất cả.
Nhưng Lục Uy không có cách nào tiếp nhận cách gọi Lục Tri Kiều là “cô”.
Kì nghỉ tiết Thanh Minh kết thúc, Lục Uy không về trường, cô xin nghỉ một tuần ở nhà điều chỉnh, buồn bã không vui, bỏ ăn bỏ ngủ, mỗi ngày nằm trên giường như người chết.
Hai mẹ vô cùng sốt ruột, đặc biệt là Lục Tri Kiều tự trách không thôi, ăn không ngon ngủ không yên, Kỳ Ngôn đau lòng người lớn, lại đau lòng cho trẻ nhỏ, dỗ dành hai bên, cuối cùng tự Lục Uy thông suốt…!Mẹ chính là mẹ, cô có hai người mẹ, trước giờ không tồn tại người nào là “cô ruột”,
Chỉ cần nghĩ như thế sẽ có thể khiến bản thân thoải mái hơn một chút.
Dường như Lục Uy trưởng thành sau một đêm, đột nhiên có thể hiểu được lúc bản thân còn nhỏ tại sao mẹ lại bận như thế, tại sao lại lạnh lùng, tại sao lại xem bản thân quan trọng tới vậy.
Những thứ đó đều được gọi là “trách nhiệm”.
Sau khi quay về trường, Lục Uy vùi đầu học tập, vô cùng bận rộn.
Cô nói chuyện ấy với Nhan Thư Dao, có một người ở bên để tâm sự cũng không đến mức khó chịu, sau khi tâm sự, tâm tình tự nhiên cũng thông suốt, suy cho cùng tất cả rồi sẽ qua đi.
Hai người lên kết hoạch tới thành phố bên chơi vào kì nghỉ.
“Ôi, không còn lấy một tấm vé tàu cao tốc, chỉ có ngồi ghế cứng tàu hỏa, nhưng em không thích đi tàu hỏa, cảm giác cứ bẩn bẩn…” Lục Uy mặc váy ngủ hai dây bò ra giường, nhìn màn hình điện thoại thở dài một tiếng.
Hai người đột nhiên nổi ý, cách kì nghỉ ngắn ngắn không tới một tuần, người người nhà nhà tranh nhau vé tàu vé xe, sớm đã bán sạch.
Mà máy bay không có đường bay thẳng, thời gian trung chuyển giữa trạm bay tốn thời giờ sức lực, vô cùng giày vò.
Mặt mày Lục Uy khổ sở.
Đôi chân nhỏ trắng thon cong lên, không ngừng lắc lư.
Vạt váy rất ngắn, từng chút từng chút nhích lên theo động tác của Lục Uy, từ phía sau nhìn tới có thể thấp thoáng nhìn thấy màu sắc của quần lót.
Nhan Thư Dao ngồi sau lưng Lục Uy, ánh mắt bất cẩn liếc tới, mặt mày nóng lên, cô ấy đặt iPad trên tay xuống, bò tới đầu giường kéo ngăn kéo ra, lấy ra một quyển sổ nhỏ, đặt trước mặt Lục Uy.
“Đây là gì?” Đồ ngốc ngẩn ra.
Trọng lượng nặng trình trịch đè xuống, hơi thở bên tai nóng bỏng, từng đợt từng đợt phả tới, âm thanh khàn khàn mềm mại: “Giấy phép bay”.
Nói xong dừng lại giây lát, “Giấy phép điều khiển máy bay cá nhân.”
Trên bìa quyển sổ có viết chữ mà!
Sau tai Lục Uy ngứa ngáy, vô thức run lên, vành tai ửng đỏ, đầu óc chậm chạp của cô chưa kịp phản ứng, nghi hoặc hỏi: “Chị thi lúc nào thế?”
“Nghỉ hè năm nhất.” Nhan Thư Dao không nhịn được hôn lên tai Lục Uy.
“Ngày kia chúng ta lái máy bay bay thẳng tới đó.”
Đồ ngốc rất mẫn cảm, giống như chạm vào điện, muốn tránh, nhưng bị Nhan Thư Dao đè chặt, khống chế trong vòng tay không thể động đậy.
Lục Uy xấu hổ đỏ ửng mặt, cầm lòng chẳng đặng hừ một tiếng, “…!Ừm, nhưng máy bay ở đâu chứ?”
Nhan Thư Dao không đáp, cúi đầu hôn lên đôi môi ấy..