Bạn đang đọc Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh – Chương 110: Ngoại Truyện 2
Ngoại truyện 2: Ly biệt là vĩnh viễn (Mẫn Hy x Saki)
Nhận được hoa cưới trong hôn lễ không lâu, Mẫn Hy gặp được bạn gái hiện tại.
Cô ấy tên là Nghê Duyệt, giáo sư khoa Quản trị Kinh doanh của đại học Giang Thành, mới từ Anh trở về không lâu, bằng tuổi với Mẫn Hy, sinh ra trong gia đình học thức, bố mẹ đều là giáo viên.
Cao một mét bảy, cao hơn Mẫn Hy một chút, khuôn mặt trong trẻo, thích mặc đồ màu nhạt giản dị, khi cười hai má hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Hai người quen nhau trong một hoạt động giao lưu.
Mẫn Hy đứng trước hành lang, ngẩng đầu thưởng thức tác phẩm của một họa sĩ danh tiếng, nhập tâm, không phát hiện bên cạnh có người tới gần, chỉ nghe thấy một giọng nữ nhè nhẹ truyền tới bên tai.
“Cô cũng thích bức vẽ này à?”
Mẫn Hy nghiêng đầu, đón lấy ánh mắt mang theo ý cười của người phụ nữ kia, ngẩn ra giây lát, trong đầu lóe lên một tia pháo hoa, vô thức gật đầu.
Hôm đó Nghê Duyệt mặc chiếc áo ngắn tay cổ chữ V màu ngọc lục bảo, cùng chiếc quần dài ống suông màu trắng, tóc đen dài ngang vai, trên người mang theo khí chất học thức.
Sau hai năm quen biết, hai người qua lại.
Kỉ niệm một năm yêu nhau, Mẫn Hy cùng bạn gái đi du lịch ở một thành phố phía nam.
Địa điểm du lịch nổi tiếng nhất của địa phương là hang động và thạch nhũ, đúng vào mùa vắng, không quá đông khách, rất thích hợp để chậm rãi tham quan.
Vì có du khách Nhật Bản và Hàn Quốc nhiều, trên biển chỉ dẫn lớn nhỏ trong khu du lịch ngoài được chú thích bằng song ngữ Trung Anh, còn thêm cả tiếng Nhật và tiếng Hàn, lúc nào cũng có thể bắt gặp đoàn du lịch của hai nước Nhật Hàn.
Núi cao trập trùng nối tiếp nhau, thác nước rộng lớn chảy ra từ khe núi, bốn phía được mây mù bao bọc, nhìn như tiên cảnh.
Hướng dẫn viên du lịch địa phương thao thao bất tuyệt giới thiệu sự tích của địa điểm, trong giọng điệu ngập tràn vẻ tự hào.
Sau khi xuống xe, Mẫn Hy nắm lấy tay bạn gái.
Nhiệt độ ở địa phương khoảng 36 độ, nóng như lò thiêu, khoảnh khắc vào trong hang động, một hơi lạnh phả tới, cái lạnh xuyên thấu từng lỗ chân lông, nóng lạnh đan xen.
Trong hang động có con đường hẹp cùng bậc đá, nơi nhỏ nhất chỉ đủ để hai người sánh vai cùng đi, bên trong có vô vàn tảng đá to nhỏ, thạch nhũ từ trên đỉnh rủ xuống, ở dưới đất cũng có rất nhiều măng đá sắc nhọn trồi lên, dài ngắn, dày thưa, hiện lên vẻ đẹp lộng lẫy khác lạ trong ánh đèn đủ các loại màu sắc.
Hai bên con đường hẹp là những cột đá lớn nhỏ dựng đứng, bên trên còn có hoa văn tinh tế phức tạp được hình thành tự nhiên, vô cùng thần kì.
Mẫn Hy nắm lấy tay bạn gái, đi sát theo hướng dẫn viên, phía sau có một đoàn khách du lịch Nhật Bản, hướng dẫn viên mang theo máy tăng âm giải thích bằng tiếng Nhật, âm thanh rõ ràng lọt vào trong tai Mẫn Hy.
Đi tới giữa động, ánh đèn biến thành sắc cầu vồng, bao quanh lấy cột đá chống trời khổng lồ giống như trăm ngàn ngôi sao vây quanh mặt trăng, hùng vĩ tráng lệ.
Nhìn thấy mấy du khách chụp ảnh, Nghê Duyệt buông tay Mẫn Hy ra, cười nói: “Chụp giúp chị một tấm.”
Cô ấy đi tới một góc không bắt mắt, tùy tiện đứng đó.
Mẫn Hy giơ máy ảnh lên, điều chỉnh góc độ, chụp cho Nghê Duyệt mấy tấm.
Chụp xong, Nghê Duyệt vẫy tay với Mẫn Hy, chỉ sang cột đá bên cạnh nói: “Chị qua bên đó xem thử còn góc nào có thể chụp ảnh không nhé.” Sau đó quay người đỡ lấy lan can đi qua.
Mẫn Hy cười đáp một tiếng được, cúi đầu nhìn ảnh, đột nhiên bắp chân bị thứ gì đó đụng phải, cô nghiêng đầu, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ bị ngã bên chân mình.
“Izumi!” Người phụ nữ bên cạnh nhỏ tiếng gọi, vội vàng đỡ đứa trẻ dậy, “Không sao chứ?”
Thanh âm dịu dàng lại tỉ tê, đang nói tiếng Nhật, rất quen thuộc.
Cơ thể Mẫn Hy chấn động, ngây ra nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu lập tức hiện lên một bóng dáng.
Người phụ nữ kia nắm lấy tay đứa trẻ đứng dậy, miệng nói xin lỗi, vừa ngẩng mặt lên, âm thanh liền nghẹn trong cổ họng.
Ánh mắt giao cắt, im lặng nhìn nhau.
Mẫn Hy tưởng rằng, lần đó ly biệt là vĩnh viễn, gạt sạch Saki cùng quá khứ, sau này sẽ không còn gặp lại nhau.
Gần bốn mươi tuổi, đuôi mắt Saki đã có thêm vết nhăn, nhìn tiều tụy hơn rất nhiều, trên khuôn mặt vốn dĩ có chút ý cười, đã lập tức biến mất không thấy tăm hơi vào khoảnh khắc nhìn thấy Mẫn Hy, thay vào đó là ngạc nhiên, vui mừng, thất vọng…
“…!Mẫn Hy?” Đôi môi Saki động đậy, cất lên cái tên đã lâu không xuất hiện nhưng vẫn thân thuộc nhường nào, trong mắt nở rộ ý cười, “Trùng hợp vậy.”
Mẫn Hy im lặng nhìn Saki, không lên tiếng, chỉ gật đầu mang tính lịch sự, đáy lòng không nổi lên bất kì gợn sóng nào.
Ban nãy vào khoảnh khắc nhìn nhau, Mẫn Hy có chút thấp thỏm, sợ bản thân không thể quên đi toàn bộ, sợ trái tim mình sinh ra rung động dù chỉ một chút nhỏ nhoi, mà lúc này cô thở phào một hơi, như buông được gánh nặng.
Cô đã buông được rồi.
Vết thương nơi đáy lòng đã khép lại.
Gặp lại người cũ cũng chẳng qua là một câu “trùng hợp”.
“Chị…” Saki còn muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy trước mặt có người gọi một tiếng “Mẫn Hy”, vô thức nhìn quá đó, nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy xanh đứng bên cột đã vẫy tay về phía bên này.
Người đó gọi một tiếng, sau đó ngừng lại, đi về bên này.
Saki nhìn người kia đi từng bước tới gần, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, cổ họng giống như bị bàn tay vô hình bóp lấy, bóp chặt tới mức bản thân không cách nào hít thở.
“Mẫn Hy?” Nghê Duyệt níu lấy cánh tay bạn gái, hiếu kì nhìn Saki một cái, “Hai người quen nhau à?”
“Không quen.” Mẫn Hy không cần suy nghĩ nói.
Saki nắm chặt lấy tay con gái.
“Mẹ ơi, đau…” Cô gái nhỏ nhíu mày.
Saki vội vàng buông lỏng, cúi mặt nhìn con gái.
“Bên kia có bia tưởng niệm, chúng ta qua đó chụp một bức đi.” Nghê Duyệt không nghĩ nhiều, níu lấy tay Mẫn Hy đi về phía cột đá ở một bên.
Saki mạnh mẽ ngẩng đầu, muốn gọi Mẫn Hy, nhưng đôi môi hé mở như thể bị đông cứng, người trong tầm mắt không hề lưu luyến quay người đi, đưa tay ra, ôm lấy vai người phụ nữ bên cạnh.
Cơm trưa, Mẫn Hy và Nghê Duyệt quay về khách sạn, thuê một phòng ăn.
Đi bộ tham quan vô cùng tiêu hao thể lực, hai người vừa mệt vừa đói, đồ ăn lần lượt được bưng lên, gần như sạch đĩa, chỉ còn lại đĩa tôm đất hấp để lại tới cuối cùng, làm đồ ăn vặt.
Kích thước tôm vừa vặn, thịt tươi ngon, trước giờ Nghê Duyệt rất thích ăn, cũng vì thế, Mẫn Hy đã luyện được kĩ thuật bóc tôm thuần thục, bóc hết vỏ từ đầu tới chân chỉ mất năm giây, không bao lâu đã bóc đầy một đĩa.
“Chị ăn trước đi, em đi rửa tay đã.”
“Đợi em về rồi ăn.”
Nghê Duyệt dùng ánh mắt sùng bái nhìn Mẫn Hy, bản thân cô ấy bóc tôm không thành thạo, cho dù có bóc bao nhiêu lần cũng không thành thục, luôn bóc nát con tôm.
Mẫn Hy có thiên phú hơn cô ấy, bóc mấy lần liền thành thục, kĩ thuật vô cùng hoàn hảo.
Nhưng Nghê Duyệt không biết, rất lâu về trước, Mẫn Hy đã từng nắm chắc kĩ thuật bóc tôm nhanh.
Cho nên, mới có thể thích ứng nhanh như thế.
Nhà vệ sinh ở một đầu khác của đại sảnh, phải di qua mười chiếc bàn tròn ở giữa, vào mùa du lịch, tới giờ ăn, bàn tròn đều đầy ắp người, phần đông là khách du lịch.
Hiện tại là mùa vắng khách, chỉ có lưa thưa mấy bàn ăn, đều là khách du lịch, trong đó có một lá cờ viết tiếng Nhật.
Lúc đi qua, Mẫn Hy nghiêng đầu nhìn một cái, vừa nhìn liền thấy Saki ngồi ở một góc trên bàn tròn, đang gắp đồ ăn cho con gái, trên khuôn mặt là ý cười dịu dàng vô hạn.
Thu ánh mắt về, bước chân của cô không ngừng lại, đi tới nhà vệ sinh rửa sạch tay, lúc đi ra chọn đi đường vòng, tránh khỏi chiếc bàn trong nhà ăn kia.
Ăn xong, hai người về phòng ngủ một lúc.
Hai rưỡi rời giường xuất phát tới bến sông, ngồi thuyền tham quan sông nước.
Mặt nước trong như gương, phản chiếu núi non trập trùng hai bên, chiếc thuyền chầm chậm đi tới giữa sông, đuôi thuyền tạo lên lớp bọt sóng trắng xóa.
Tiên cảnh nhân gian, đẹp như tranh vẽ.
Nghê Duyệt thích chụp ảnh, suốt cả đường chụp rất nhiều, nhưng phong cảnh hai bên bờ tương đối giống nhau, ngoài núi thì là sông, rất nhanh liền thấy ngấy.
Cô ấy đi lên boong tàu, ôm lấy Mẫn Hy từ phía sau, hôn lên gò má cô như chốn không người.
Tới độ tuổi trung niên, sớm đã không còn những cảm xúc kích động như thời trẻ, phần lớn thời gian, đôi bên giống như bầu bạn bên nhau, lấy tình cảm dài lâu tưới nhuần cho quãng đời còn lại.
Mẫn Hy nghiêng đầu, nắm lấy bàn tay trên eo, cười nói: “Cẩn thận bị người khác nhìn thấy.”
“Vậy thì sao chứ?” Nghê Duyệt không quan tâm, đưa cổ tới hôn lên đôi môi của Mẫn Hy.
Hai người đều đã chán nản với những tháng ngày thận trọng.
Ra ngoài thăm thú, không quen biết ai, muốn làm gì thì làm đó.
Tham quan trên sông gần nửa tiếng, chiếc thuyền dừng ở một bến sông, lại là một điểm tham quan, có lác đác mấy người xuống thuyền.
Cửa hàng cách đó không xa có bán kem đặc sản của địa phương, Nghê Duyệt kéo tay Mẫn Hy, hỏi: “Ăn kem không? Chị đi mua.” Trong lúc nói chuyện, cổ họng trượt xuống, nuốt nước bọt.
Mẫn Hy nhìn cô ấy, phì cười một tiếng, gật đầu.
Rõ ràng là bản thân muốn ăn.
Mọi người đang xếp hàng trước cửa tiệm, không đông người, nhưng cũng phải chờ một lúc.
Mẫn Hy nhìn bóng lưng của bạn gái, khóe môi cầm lòng chẳng đặng cong lên, cô tìm một nơi mát mẻ ngồi xuống, nghỉ ngơi chờ đợi.
“Oa oa oa…”
Bên bồn cây truyền tới một loạt tiếng khóc, Mẫn Hy vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái nhỏ đi qua đi lại bên đó, quần áo cùng bóng lưng đều có chút quen thuộc.
Cô gái nhỏ chừng tám chín tuổi, mặc chiếc váy liền họa tiết hoa, đầu đội chiếc mũ cỏ màu trắng, lưng đeo balo hình cún, dáng vẻ loli đáng yêu.
Cô bé đang đi qua đi lại bên bồn hoa, vừa khóc vừa nhìn xung quanh, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng gọi mẹ, vừa quay người, khuôn mặt đẫm nước mắt lọt vào trong tầm mắt của Mẫn Hy.
Izumi?
Mẫn Hy ngây ra, đứng dậy nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Saki, nghe thấy tiếng khóc của cô bé, trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, hai chân không chịu khống chế đi tới.
“Bạn nhỏ, cháu là Izumi phải không?” Mẫn Hy biết rõ còn cố hỏi, tiếng Nhật vô cùng lưu loát.
Izumi mở to mắt, đôi mắt được nước mắt rửa sạch trong suốt sáng rõ, chần chừ gật đầu: “Sao cô biết…” Nói xong khựng lại, “Cô ơi, cô cũng là người Nhật ạ?”
Nhìn cô bé, trong lòng Mẫn Hy không hề có oán khí, chỉ cầm lòng chẳng đặng cười lên, lắc đầu nói: “Không phải.
Mẹ cháu đâu?”
Năm đó cô từng hận đứa trẻ này nhường nào…
Cô gái nhỏ sụt sịt mũi, giơ tay lau nước mắt, âm thanh mềm nhũn: “Cháu không biết…!không thấy mẹ đâu nữa…”
Hai mẹ con đi thuyền tới đây, mọi người đều đang ở trong phòng nghỉ đợi thuyền, Izumi muốn đi vệ sinh, liền đi theo hướng mẹ chỉ.
Nhưng nhà vệ sinh có hai cửa ra vào, một trước một sau, giống hệt nhau, cô bé không hiểu tiếng Trung, cảm giác phương hướng lại tệ, ra ngoài liền không tìm được đường cũ.
Không quan tâm tới người phụ nữ xinh đẹp này có phải người xấu hay không, Izumi vẫn kể hết đầu đuôi câu chuyện, cô bé nghĩ, dù sao người này biết nói tiếng mẹ đẻ của cô bé, có lẽ có thể giúp được cô bé chăng?
Hơn nữa, cô này rất quen mặt.
Không chỉ gặp trong hang động vào buổi sáng, dường như trước đây cũng từng gặp, chỉ là Izumi không thể nhớ ra.
Nghe cô bé nghẹn ngào nói hết, Mẫn Hy nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa tiệm.
Nghê Duyệt vẫn đang xếp hàng, sắp tới lượt.
Cô suy nghĩ giây lát, nắm lấy tay Izumi, nói: “Cô biết phải đi thế nào, đi thôi, cô đưa cháu đi.”
Cô gái nhỏ rất ngoan, nghe lời đi theo Mẫn Hy.
Phòng nghỉ cách đó không xa, chỉ cách bồn hoa một bức tường, nhưng đường đi có chút vòng vèo, đối với người không có cảm giác phương hướng mà nói, quả thật rất dễ lạc đường, huống hồ là một đứa trẻ không đọc được biển chỉ dẫn.
Bên trong không đông người, chỉ có một đoàn khách.
Mẫn Hy vừa nhìn liền thấy được Saki đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại.
Người kia dường như không biết đã xảy ra chuyện gì, không hề phát hiện, ánh mắt nhàn nhã thoải mái.
Mẫn Hy còn chưa kịp gọi Saki, cô gái nhỏ đã giãy tay ra, chạy tới: “Mẹ ơi!”
Saki nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, hoang mang nhìn con gái, “Sao thế, Izumi?”
“Ban nãy con đi vệ sinh bị lạc đường.” Cô bé nhỏ tiếng nói, giơ tay chỉ về phía cửa, “Là cô đó đã đưa con về đây.”
Ánh mắt Saki nhìn theo cánh tay con gái.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dòng máu nóng hổi trong lồng ngực trào lên, nhanh chóng sục sôi, Saki đột nhiên đứng dậy, nhưng nhìn thấy người trước cửa quay người đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay người đó.
“Mẫn Hy!”
Một giây sau, tay của Saki bị tách ra.
Mẫn Hy lùi nửa bước ra sau, trong con ngươi hiện lên đôi mắt ửng đỏ, nuốt xuống những lời chua ngoa trào lên miệng, cô khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Ra ngoài thì trông con cho kĩ.”
“…!Cảm ơn.” Saki nghẹn ngào nói, không khống chế được cơn run rẩy trên vai.
Mẫn Hy quay người muốn đi.
“Mấy năm qua chị vẫn khỏe chứ?”
Âm thanh sau lưng như bụi cây lan tràn, trói buộc lấy đôi chân Mẫn Hy, khiến cô không thể động đậy.
Trái tim cô bình lặng như nước, hờ hững đáp một câu: “Rất ổn.
Gần đây được nghỉ, dẫn bạn gái ra ngoài chơi.”
“Chị…!có bạn gái rồi à?”
“Ừm.”
Cơ thể Saki chấn động, lòng bàn tay nắm chặt lấy váy, vải vóc nhẵn nhụi bị nắm thành vết nhăn.
Saki không thốt được thành lời, không phát ra bất kì âm thanh nào nữa, đôi vai cứng nhắc đột nhiên sụt xuống, mở to mắt nhìn người kia đi từng bước từng bước ra xa, mãi tới khi biến mất ở ngã rẽ nơi góc tường…
Hai mươi năm sau.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, một khoảng trắng toát lọt vào mắt, trong không khí lan tỏa mùi thuốc nhàn nhạt.
Người già nằm trên giường, khó khăn thở dốc, mí mắt nhắm lại, bàn tay thò ra khỏi chăn gần như que củi khô.
Dù đã đeo mặt nạ dưỡng khí, nhưng dường như thở không ra hơi, bàn tay tử thần bóp chặt lấy cổ bà, không thể bà ở lại thêm một giây một phút.
Bà nhìn thấy rất nhiều người thân qua đời, nhìn thấy con đường đen đặc không có điểm cuối.
Bà còn nhìn thấy khuôn mặt luôn tồn tại trong đầu.
Cổ họng người già phát ra những tiếng hừ hừ, giống như là đang gọi, nhưng tiếc là bà không thể thốt lên một câu hoàn chỉnh.
Bà cảm thấy rất mệt.
Muốn ngủ.
Ngủ rồi, cũng không muốn tỉnh lại.
Bà nhắm mắt lại.
Mấy phút cuối cùng, trong đầu lướt qua những cảnh tượng vụn vặt giống như hồi quang phản chiếu, có chuyện vui, có chuyện buồn, còn cả chuyện hối hận.
[Nếu em bằng lòng, thì về Trung Quốc cùng tôi, nếu em không bằng lòng, chúng ta sẽ không liên lạc nữa.]
Bà hối hận rồi.
Cho dù vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ cốt cách, cũng không muốn mất đi người đó.
Nhưng bỏ lỡ rồi, không cách nào hối hận, ly biệt chính là vĩnh viễn, cuối cùng bà không nắm được cơ hội cuối cùng, mất đi người yêu.
Bà bằng lòng…
Gợn sóng trên máy điện tâm đồ hóa thành một đường thẳng.
Bà mở to mắt, há miệng thật to, nhưng đồng tử đã rã rời.
Mấy hôm sau, Izumi ở nhà dọn dẹp di vật của mẹ, tìm thấy một chiếc hộp nhỏ có khóa, chìa khóa nằm trong ngăn kéo tủ bàn trang điểm của mẹ.
Mở album ra, bên trong hộp có một chồng ảnh dày, mấy bức thư, còn cả một số đồ chơi nhỏ.
Trên ảnh là hai người phụ nữ trẻ tuổi.
Ôm nhau, hôn nhau, khuôn mặt nồng nàn tình cảm.
Izumi nhận ra, một người là mẹ mình, một người là…
Quen mặt, nhưng không nghĩ ra..