Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 74: Hôn Lễ 3
Ánh mắt Cố Hàn Đình lạnh lẽo, lòng bàn tay dần dần siết chặt, vô luận là lúc nào, chỗ nào, cho đến bây giờ, hắn đều không phải là người không kiểm soát được thời cuộc, nghiêm nghị, chậm rãi xoay người, lập tức nhìn thấy Hạ Giao mặc váy dài màu nude hấp dẫn, thong dong mỉm cười dựa vào bên người Cố Hành Kiêu thậm chí hai người nhìn nhau mỉm cười say đắm, lúc bước lên phía trước, khuôn ngực của cô dán nhẹ vào cánh tay Cố Hành Kiêu, giống như đây là một loại dựa dẫm, lồng ngực của hắn giận dữ như muốn nổ tung!!!
Lúc Hạ Giao cùng Cố Hành Kiêu vừa nói vừa cười đi về phía trước, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, cô sững sờ, thân thể cứng ngắc trên thảm đỏ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Cố Hàn Đình đang đứng ở phía trước, trong tròng mắt đang ẩn chứa lửa giận, không thể tin được, nhìn mình, vẻ mặt của cô thản nhiên, lồng ngực thịch một cái, hít một hơi sâu.
Tần Thư Lan cũng tay níu chặt Cố Hàn Đình, không khách khí nhìn về phía Hạ Giao.
Hạ Giao nheo mắt nhìn ánh mắt nóng rực của Cố Hàn Đình, vẫn không thể dời đi, nhớ đến trước khi bọn họ trở về anh dịu dàng nói với cô:
“Trước khi mọi chuyện được giải quyết, đừng rời xa anh, anh chỉ yêu mình em.”
Cố Hàn Đình lại nhìn cô chòng chọc, tròng mắt hơi híp lại.
Tần Tĩnh cười vui vẻ nhìn Cố Xuyên và Bách Noãn giới thiệu:
_ Đây là con gái của Tần Tĩnh tôi, Tần Ngọc Giao là em gái của Tần Thư Lan và chị gái của Tần Thư Linh.
Hôm nay nó chịu về tham dự hôn lễ của chị nó là phúc phận của tôi.
Sắp đến tôi sẽ công khai thân phận thiên kim tiểu thư Tần gia của nó với mọi người.
Tần Tĩnh lại mỉm cười hết cỡ nhìn sang Hạ Giao nói:
_ Con gái, mau chào anh Cố Xuyên chị Bách Noãn cùng anh Hàn Đình và chị gái con đi.
Hạ Giao nở nụ cười tiêu chuẩn:
_ Anh Cố Xuyên, chị Bách Noãn, anh rể, chị Thư Lan.
_ Chào em Tần Ngọc Giao, chúc mừng bác Tần.
Mời bác Tần và Ngọc Giao vào trong nghênh tiếp khách quý.
Bách Noãn nhẹ nhàng lên tiếng, vui mừng khi thấy Hạ Giao.
_ Cố Hành Kiêu, cám ơn chú nể mặt tôi.
_ Em chỉ nể mặt Hạ Giao.
_ Ngông cuồng.
Cố Xuyên nói xong, đỡ Bách Noãn bước đi liếc ngang Cố Hành Kiêu.
Cố Hàn Đình vẫn nhìn Hạ Giao, cắn răng, khí thế bức người.
Tần Thư Lan lại mỉm cười nhìn về phía Hạ Giao, dịu dàng nói:
_ Tần Ngọc Giao, em chịu nhận Bố Và Tần gia rồi sao? Chị vui mừng quá, cứ nghĩ suốt đời em sẽ hận bố, không quay về nhà, cũng sẽ không tham dự hôn lễ của chị cùng anh rể em.
Hạ Giao nhìn về phía Tần Thư Lan, nhớ đến những lời nói cạch mặt giữa hai người họ, liền nói:
_ Em là con gái rượu của cha, thì phải trở về Tần Gia chứ, phiêu du bên ngoài cũng chán, đã đến lúc sống cuộc sống giàu sang của Tần tiểu thư chứ?
Hạ Giao lại mỉm cười, ôm chặt cánh tay Cố Hành Kiêu:
_ Chúc mừng chị và anh rể trăm năm hạnh phúc.
Sắc mặt của Tần Thư Lan co rút, cũng không lên tiếng, chỉ tựa sát vào người Cố Hàn Đình, nói:
_ Em có chút không thoải mái, anh đỡ em vào trong.
Cố Hàn Đình nghe hai từ ” anh rể ” cái cái miệng anh đào đáng ghét kia, vẫn chăm chú nhìn Hạ Giao, nghe Tần Thư Lan nói vậy, ánh mắt hơi chớp một cái, mặt lạnh nhẹ kéo cô xoay người, từng bước, từng bước rời đi.
Nếu anh còn ở lại, khẳng định sẽ bóp chết cô tại chỗ.
Hạ Giao căng thẳng nhìn về phía bóng lưng của hắn.
Margaret đứng ở sau cột đá, mặt hơi nghiêng, bóng mắt màu đồng nhấp nháy, bắn ra ánh sáng quỷ dị.
Cao Phú Quý, trong 10 người nổi tiếng giàu có ở Cảnh Thành, nhiều năm qua giao thiệp khá nhiều với chính khách, dường như có ý tứ muốn tham chính, cho nên cùng giới chính khách nói chuyện nhiều hơn, nhất là hắn và Margaret, cùng em trai ruột vương phi trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Cao Phú Quý vừa nói chuyện với vương tử, ánh mắt vừa không nhịn được nhìn về tấm lưng trắng bóng của Hạ Giao, còn có bộ ngực tuyệt vời kia như ẩn như hiện, hắn nhân lúc Cố Hành Kiêu đang nói chuyện với chính khách, không khỏi đi đến bên Hạ Giao thì thầm bên tai cô, nói:
_ Cháu gái, cháu thật là tao nhã có một không hai, nữ tân khách toàn thành phố, cũng không quyến rũ động lòng người như vậy.
Đã chịu trở về Tần gia sao? Có gì khó khăn cần giúp đỡ cứ nói với cậu.
Hạ Giao, mỉm cười nhìn về phía hắn, người được cô hạ nockout trong vụ đua xe thể thao, nằm nghỉ mệt ba tháng qua, đối với người đàn ông không có hứng thú này cô ghét cay ghét đắng, ánh mắt cô ta không nhịn được nhíu mày.
_ Không cần!!! Tần Ngọc Giao tôi trở về, những ngày tháng hưởng thụ ở Tần thị của các người chính thức kết thúc.
Cao Phú Quý lắc lắc ly rượu chát trong tay, nắm lấy bàn tay trắng như tuyết của cô, xoa nhẹ:
_ Bảo bối, Anh đợi em.
Hạ Giao liền rút ra một chiếc khăn ướt lau sạch, như vừa vây phải một thứ bệnh truyền nhiễm.
Bên trong đại sảnh
Margaret nhìn về phía Cố Hàn Đình,cao ngạo thanh lãnh, đang đứng trong đám người, phát ra khí phách đặc biệt hấp dẫn, đang cùng một số khách nói chuyện, uống rượu đỏ, ánh mắt cũng đang di chuyển, nhìn lại.
Margaret tiếp xúc được ánh mắt Cố Hàn Đình, lập tức dùng một loại ánh mắt rất mập mờ đáp lại hắn, đây là một loại ám hiệu, lời mời gọi, một loại mê hoặc.
Cố Hàn Đình đang cầm rượu đỏ, lúc nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt giống như con đại bàng phát ra ánh sáng, chiếm đoạt, xé rách và giết chóc, ánh sáng nóng rực, hôm nay ánh mắt Margaret vô cùng mê ly, cô ta không che giấu chút nào, giơ lên ly rượu trong tay về phía hắn.
Cố Hàn Đình cũng giơ lên ly rượu trong tay, nhìn về phía cô ta.
Hai người giống như cạn ly, cùng nhau nhìn chằm chằm nhìn đối phương, uống.
…Tần Thư Lan đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, nhìn thấy cử chỉ của Cố Hàn Đình nâng ly uống rượu với Margaret như vậy, nghĩ tới tin đồn phụ nữ muốn quan hệ với Cố Hàn Đình trong quá khứ, não bộ cô như thiếu dưỡng khí, đi tới, vươn tay nhét vào trong khuỷu tay Cố Hàn Đình mỉm cười nói:
_ Chúng ta đến ghế sofa nghỉ ngơi đi
Cố Hàn Đình vẫn là người vô tình, khi anh theo đuổi tư tưởng, nhất định sẽ tàn nhẫn đối với rất nhiều người, anh khẽ gật đầu, xoay người rời đi, sau đó đi về phía cầu thang xoắn ốc trong đại sảnh bữa tiệc, đi tới chỗ ngồi dành cho khách quý cao cấp nhất, những vị trí đó có thể nhìn xuống cả đại sảnh bữa tiệc xa hoa, nhưng lúc hắn mới vừa đỡ Tần Thư Lan đi về phía bữa tiệc khách quý, liền nhìn thấy Hạ Giao đang cười cười nói nói cùng Cao Phú Quý.
Cố Hàn Đình siết chặt ly rượu vang,đưa lên đôi môi mỏng đã mím chặt từ lúc nào, uống cạn.
Hai tiếng sau.
Sau khi tiếp rất nhiều quan khách quý.
Lại thấy cô đi cùng Cố Hành Kiêu, Mạc Dông Quân cũng đi vào trong sảnh, họ cùng Phương Lăng nói chuyện Tiza và Phương Linh, ánh mắt cô hơi tối.
Cố Hành Kiêu vừa ôm eo Hạ Giao ngồi xuống sô pha, vừa nâng một ly rượu cocktail màu vàng, đưa đến bờ môi cô, dịu dàng nói:
_ Uống chút cocktail, điều chỉnh lại cảm xúc.
Phương Linh sẽ tốt thôi, đã có anh trai em lo lắng cho cô ấy.
Chúng ta vào bên trong đi.
_ Thật không? Anh nhìn ra tâm tư anh trai em à?
Hạ Giao liếc mắt nhìn Cố Hành Kiêu, khẽ mỉm cười, cúi đầu hớp nhẹ một ngụm rượu, lập tức có cảm giác cay và kích thích, làm cô ho nhẹ một tiếng, Cố Hành Kiêu thấy thế, lại đưa tay ôm nhẹ eo Hạ Giao, tay dán vào da thịt nhẵn bóng của cô, cúi đầu ở bên tai của cô nhẹ nhàng hôn, nói:
_ Phải.
Tần Thư Linh thầm mến mộ Cố Hành Kiêu nên ngồi hóng chuyện.
Hai tròng mắt Cố Hàn Đình chứa đựng tức giận, ánh mắt chợt lóe lên, đỡ Tần Thư Lan đi về phía bữa tiệc khách quý, ngồi xuống chậm rãi nói:
_ Nghe nói Cố Nhị lập công lớn ở phía Tây, giới chính khách đang tán thưởng, sao rảnh rổi tham dự hôn lễ của em trai mình?
Hạ Giao thấy Cố Hàn Đình cùng Tần Thư Lan ngồi đối diện với mình, cũng không cố kỵ chút nào, phóng túng không khách khí nhìn mình, sắc mặt cô bình tĩnh, mỉm cười, thân thể không nhịn được tựa vào trong lồng ngực ấm áp của Cố Hành Kiêu.
Cố Hành Kiêu lại mỉm cười nhìn về phía Cố Hàn Đình nói:
_ Giới chính khách xem trọng công việc của anh, cùng bọn họ nâng ly trò chuyện với nhau thật vui, chẳng qua cũng chỉ là lời xã giao khách sáo.
Không có giai nhân bên cạnh, càng làm lòng anh xao động …….
có cô ấy, anh có cả thế giới.
Vẻ mặt Cố Hàn Đình lạnh lùng đông cứng.
Ánh lửa chớp lên, cơn sóng ngầm cuồn cuộn trổi dậy.
Người hầu liền đi tới, cung kính:
_ Tần Ngọc Giao tiểu thư, Tần lão gia gọi người.
_ Được
Hạ Giao mỉm cười đứng lên, nhìn mọi người nói:
_ Xin lỗi, em không tiếp được rồi, lúc nảy muốn ba muốn em xuống chào hỏi một vài vị phu nhân, mọi người từ từ tán gẫu.
Cô vừa nói xong, vội vàng muốn nhanh chóng rời đi nhưng vì lúc rời khỏi, đi quá nhanh, cả người loạng choạng một chút, muốn té ngã, cô sợ hãi kêu lên một tiếng …….
một bàn tay giống như gọng kềm, kìm chặt cánh tay của mình, đau quá ……..
cô thở hắt ra, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Cố Hàn Đình phát ra tức giận, hắn chậm rãi nhìn cô, thâm ý nói:
_ Cẩn thận một chút ……..
đi nhầm một bước, té ngã, sẽ bị thương.
Hạ Giao nhìn về phía hắn, sâu kín nói:
_ Tôi là bác sĩ chút vết thương nhỏ nhặt có đáng là gì? Chỉ cần không sợ bị thương, là có thể đi về phía trước, trong cuộc đời của tôi bị té ngã nhiều lần, cũng không đáng sợ.
Cô nói xong, liền vươn tay nhẹ trùm trên tay hắn, cố sức rút tay kia ra, ngẩng mặt đứng thẳng người bước đi, đi qua hàng ghế xa hoa, để lại một bóng lưng lãnh diễm, tuyệt tình.
Cố Hàn Đình cắn chặt răng, gắt gao nhìn Hạ Giao kéo nhẹ váy, từng bước, từng bước tao nhã đi xuống bậc thang đi, vóc người xoay đi, gợi lên cảm giác mê hoặc và trêu chọc người ta, trong óc của hắn xẹt qua hình ảnh đã từng cùng cô ở trên giường dây dưa các kiểu xé rách, ánh mắt xẹt qua đau đớn hơn là hận ý, nhìn lại hướng cô đi, đã thấy cô ở dưới lầu, tay nâng rượu đỏ, đang cùng Tần Tĩnh và một số một nam tân khách nói chuyện với nhau, ánh mắt những nam nhân kia, không cách nào rời khỏi người Hạ Giao.
Cố Hàn Đình nâng một ly rượu đỏ, uống một hơi cạn sạch.
Cố Hành Kiêu cũng mỉm cười xoay người, cánh tay nhẹ đặt trên ghế sa lon, nhìn Hạ Giao dưới đại sảnh bữa tiệc, hài lòng nói:
_ Lúc nào cô ấy cũng quyến rũ như vậy, mê hoặc mọi người ……….
lần đầu tiên lúc tôi nhìn thấy cô ấy, trông cô ấy rất nổi loạn.
Không ngờ lại là một bác sĩ Tâm lý giỏi.
Phốc!
Phương Linh là người ngây thơ, nở nụ cười, nhìn Cố Hành Kiêu sảng khoái nói:
_ Em nghe cha nói lúc nhỏ chị ấy đã xinh đẹp, nhưng là một con nhím con, thân mình mọc đầy gai góc, nên Tần gia không bao giờ được tiếp cận chị ấy.
Tần Thư Lan ngồi trên ghế sa lon, hai mắt xẹt qua một chút mất mát, nhìn ánh mắt dịu dàng của Cố Hành Kiêu dành cho Hạ Giao, cô sâu kín nhìn về phía Cố Hàn Đình đang lạnh lùng ngồi đó, vẻ mặt không chút thay đổi sát sao nhìn Hạ Giao, trái tim của cô bị bóp chặt, chợt cảm thấy trong tim đau đớn dữ dội, liền vươn tay nắm chặt cánh tay Cố Hàn Đình, kêu nhỏ:
_ Hàn Đình …….
Lúc này Cố Hàn Đình mới quay đầu, nhìn về phía Tần Thư Lan, điềm đạm hỏi:
_ Thế nào?
_ Em có chút không thoải mái, hơi xây xẩm mặt mày, anh đưa em đến phòng nghỉ ngơi một chút ……
Cô khẽ xoa thái dương, thở nhẹ nói.
_ Đi thôi ……..
Cố Hàn Đình lập tức đỡ Tần Thư Lan đi xuống lầu, đi qua đại sảnh bữa tiệc, đi tới phòng nghỉ ngơi phía sau đại sảnh bữa tiệc, nhưng Tần Thư Lan vừa đi, vừa chợt cảm thấy cả người mềm nhũn không còn hơi sức, sắc mặt tái nhợt dựa vào người Cố Hàn Đình.
Không còn cách nào khác, anh liền bế cô lên.
Lúc này Bách Noãn nghe nói thân thể Tần Thư Lan không tốt, cũng đã vội vàng chạy đến, cùng nhau đỡ cô nằm xuống, Bách Noãn biết bữa tiệc sắp bắt đầu, liền nói với em chồng:
_ Em ra ngoài trước đi, hôm nay quan khách rất đông, chúng ta không thể thiếu sót được.
Cố Hàn Đình đứng bên mép giường, nhìn Tần Thư Lan đã nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn mình, mỉm cười gật gật đầu nói:
_ Anh đi ra ngoài đi …….
em không sao, nghỉ ngơi một chút, em sẽ ra đón khách cùng anh…
Cố Hàn Đình suy nghĩ một chút, gật đầu, nhìn cô nói:
_ Em nghỉ ngơi cho tốt, chút nữa, anh vào xem em.
Có lẽ bác sĩ riêng sẽ tới ngay thôi …… đừng lo lắng ……
Tần Thư Lan nhìn hắn, khẽ mỉm cười..