Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 65: Trung Tâm Thương Mại 3
Phương Linh nhìn thấy được Tiza thì mỉm cười, nhưng nước mắt rơi nhiều hơn.
Tiza trầm giọng:
_ Thả cô ấy ra, cô ấy vô tội.
Anh muốn làm gì tôi cũng được, đừng tổn hại cô ấy.
_ Cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi.
Thật may cho tao hai năm nay lẩn trốn cảnh sát, cuối cùng mày cũng xuất hiện.
Tao không phải hung thủ giết người, tao và cô ấy rất yêu nhau…
Người thanh niên cầm dao kích động nhìn Tiza.
Mọi người thật không ngờ trong chuyện này còn ẩn tình như vậy, ánh mắt nhìn người thanh niên cầm dao bỗng hơi đồng tình.
Có lẽ hắn và bạn gái rất yêu nhau, bằng không thì đã chẳng điên cuồng vì cái chết của bạn gái đến mức này.Nhưng mặc dù chuyện này có nguyên nhân, mọi người có thể hiểu được lý do người thanh niên này điên cuồng, nhưng vẫn không đồng tình.
_ Dù vậy thì cậu cũng không nên giết người, cậu có thể báo cảnh sát để họ giúp đỡ cậu mà.
Không biết ai trong đám đông hô lên, khiến đôi mắt của người thanh niên vừa mới tỉnh táo được một chút lại lập tức đỏ quạch.
Hạ Giao thầm nghĩ không hay rồi, chắc hẳn đã chọc giận anh ta rồi.
Quả nhiên, người thanh niên cầm dao cứa vào cổ Phương Linh, một vệt máu đỏ tươi tươm ra.
_ Báo cảnh sát? Hắn đã xóa sạch dấu vết, tạo hiện trường giả, mọi chứng cứ bất lợi đều đổ dồn về tôi…Tôi mặc dù có mười cái miệng cũng không thể minh oan cho mình, chỉ biết lẩn trốn.
Tâm trạng của người thanh niên cầm dao rất kích động.
Hạ Giao thấy sắc mặt của Phương Linh càng lúc càng tái nhợt, tay cô ấy còn nắm lại, vẻ mặt hối hận và đau đớn.
Người thanh niên cầm dao vẫn rất điên cuồng.
_ Tao không chống lại thế lực của mày, ông trời có mắt,không uổng công tao theo dõi mày hai năm qua, biết được mày và con nhóc này có qua lại? Dù sao tao cũng không muốn sống nữa, đúng lúc sẽ kéo cô ta chôn cùng.
Ha ha ha ha!”
Giọng cười điên cuồng vang dội khắp.Tiza cũng mất bình tĩnh trước sự điên cuồng của hắn, anh hạ giọng:
_ Thả cô ấy ra đi, anh muốn gì tôi cũng đồng ý, thậm chí là cả mạng sống của tôi.
Cô ấy vô tội.
_ Phải!!!.
Tao cần mạng của mày, tao muốn mày trải qua cái chết đâu đớn như cô ấy gấp trăm lần, tao còn muốn chứng minh mình trong sạch, tao không muốn người nhà cô ấy căm hận tao…Mày quỷ kế da đoan, nếu mày cử động một cái tao sẽ khiến nó ngừng thở ngay lập tức.
Vừa nói hắn lại khứa vào cổ Phương Linh.Tiza cứng người, giây phút ấy tim anh như ngừng thở.
Trong đám đông, hình như có người cũng nhỏ giọng khóc nức nở, nhưng lại không một ai dám tiến lên.
Thậm chí Hạ Giao còn thấy có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, quay phim.Mắt cô lạnh đi, nhìn người thanh niên cầm dao, từ từ tiến lên một bước.
_ Anh cứ lẫn trốn, không chịu hợp tác với cảnh sát điều tra thì làm sao minh oan cho cô ấy và mình.
Để đảm bảo an toàn, tôi sẽ cùng anh về đồn.
Thả cô ấy ra đi, cô ấy không có lỗi gì với anh.
Giọng nói du dương xuyên qua đám đông, lọt vào tai người thanh niên và tất cả những người có mặt ở đây.Ánh mắt của mọi người đồ dồn về phía phát ra giọng nói lạnh lùng kia, không ngờ người lên tiếng lại là một cô gái còn trẻ đến thế.
_ Cô là ai? Làm sao tôi có thể tin cô giúp được tôi.
Người thanh niên cầm dao liếc nhìn Hạ Giao, ánh mắt hung ác.
_ Tôi là ai không quan trọng.
Quan trọng là tôi có thể giúp được anh.
Nếu anh có oan tình cả thế giới đều quay lưng với anh, nhưng còn gia đình anh, họ sẽ tin anh, còn có tôi, tôi sẽ giúp anh.
Hãy đặt niềm tin ở tôi.
Nhìn ánh mắt Hạ Giao rất chân tình.
Người thanh niên cầm dao không nói gì, nhưng vẻ mặt đã hơi buông lỏng.
Hạ Giao đứng ở đó, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói thản nhiên, cứ như kẻ trước mặt không phải là một tên côn đồ hung ác tàn bạo.
_ Cảnh sát đến rồi.
Chẳng biết ai trong đám đông la lên, sau đó mười mấy người mặc đồng phục cảnh sát vây quanh bốn phía, bao vây cửa hàng.
Người thanh niên cầm dao vốn dĩ sắp bỏ dao xuống, bỗng thấy cảnh sát ập đến, vẻ mặt hắn lập tức biến đổi, bàn tay nắm con dao thật chặt.
_ Bỏ vũ khí xuống, thả người phụ nữ kia ra.
Một người có vẻ là đội trưởng lên tiếng, trên tay còn cầm thanh súng đã lên nòng, họng súng chĩa vào người thanh niên cầm dao.Người thanh niên cầm dao như thể chẳng nhìn thấy họng súng đang chĩa vào mình, chỉ cười điên cuồng khi thấy cảnh sát ập đến nhanh như vậy.
_ Chuyện tôi đề nghị, anh thấy sao?
Hạ Giao không nhìn những cảnh sát kia, mà quay sang nói với người thanh niên cầm dao.
_ Được, cô qua đây, tôi muốn đi cùng cô đến đồn cảnh sát.
Nhưng tôi có một cái điều kiện, bảo bọn họ cút ra xa cho tôi.
Hạ Giao vốn không còn chút hy vọng nào nữa, nghe người thanh niên nói vậy, cô hơi dừng lại, nhìn sang vị đội trưởng kia.
_ Ngài cảnh sát này, phiền ông dẫn người của ông lui ra sau một chút.
Ông ta nghe vậy liền liếc nhìn Hạ Giao, đáy mắt có vẻ coi thường và phiền hà:
_ Cô gái trẻ, đừng ở đây quấy rối nữa.
Giọng điệu của ông ta rất mất kiên nhẫn, tình huống lúc này đã rất phiền phức rồi, vậy mà cô gái trẻ này còn làm loạn thêm.
_ Các người còn không mau tránh ra, không thấy con tin bị uy hiếp sao?
Tiza nhìn thấy cảnh sát thì rất kích động, nắm chặt bả vai ông ấy.Vị cảnh sát kia cũng không hất tay anh ta ra mà chỉ bình tĩnh nói,
_ Chúng tôi nhất định sẽ cứu được cô ấy, trước tiên anh hãy chờ một bên đã.
_ Ở đây xảy ra chuyện gì?
Trần Khải Hà thấp giọng hỏi người cảnh sát.
Ông ta vốn đang bực mình, nhưng khi thấy anh lấy thẻ nghành trong túi ra thì lập tức kính nể, khẽ giọng giải thích tình hình khái quát cho anh.Cuối cùng, Hạ Giao thậm chí còn có thể cảm thấy ánh mắt của vị cảnh sát kia đang nhìn sang cô, chắc là đang nói với anh chuyện cô muốn làm con tin thay.
Sau đó, Hạ Giao cảm nhận có một ánh mắt rất sắc bén rất rõ ràng nhìn về phía cô.
Ngay lúc đó Ali cũng tìm được Hạ Giao, cô nheo mắt nhìn Hạ Giao.
_ Nhanh lên, bảo mấy tên cảnh sát này cút ra xa cho tôi, bằng không tôi sẽ giết chết người phụ nữ này.
Người thanh niên cầm dao thấy cảnh sát không có hành động gì một lúc lâu nên vô cùng sốt ruột, gào to.
Hạ Giao lại nhìn thấy chất lỏng màu đỏ đã chảy ra từ trên cổ bạn mình nếu không đưa đến bệnh viện ngay thì e rằng Phương Linh sẽ gặp nguy hiểm.
Phương Linh nước mắt đầm đìa không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn Tiza và người bạn thân không màng nguy hiểm.
Hạ Giao tiến lên một bước, nhưng bị Trần Khải Hà kéo tay lại.
Hạ Giao nhìn vào đôi mắt nặng nề của anh trai mình, ở đó đen nhánh, không nhìn ra được cảm xúc.
Cô nháy mắt với anh trai bảo sẽ không sao.
Trần Khải Hà dời mắt đi, không muốn nhìn cô nữa, nhưng vẫn nắm tay cô buông ra.
_ Làm theo lời tôi, lui về phía sau.
Trần Khải Hà trầm giọng lên tiếng, sắc mặt rất khó coi.
Viên cảnh sát ngẩn ra:
_ Thưa ngài, chuyện đó…!
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.
Sủng Bảo Bối Thành Nghiện
4.
Yêu Anh Là Em Sai Sao?
=====================================
Trần Khải Hà lặp lại một lần nữa:
_ Lui về phía sau.
Anh vốn có khí thế mạnh mẽ, bây giờ còn đanh mặt lại nên càng uy nghiêm hơn.
Viên cảnh sát phất tay một cái, mấy cảnh sát kia liền lui về phía sau.
_ Cảnh sát đã lui ra sau, bây giờ tôi sẽ qua đó.
Anh nói lời phải giữ lời, thả cô ấy ra, cô ấy mất máu nhiều lắm rồi.
Hạ Giao quay sang nói với người thanh niên cầm dao bằng giọng điệu bình tĩnh, không chút khẩn trương hoảng loạn.
_ Cô qua đây trước.
Người thanh niên cầm dao nhìn những cảnh sát sau lưng cô chằm chằm, kề sát con dao lên động mạch cổ của người Phương Linh dí sâu, không mảy may xê dịch.Hạ Giao cất bước, từ từ đến gần người thanh niên cầm dao.
Sau lưng cô, Trần Khải Hà chăm chú nhìn, hai tay nắm chặt.
Thật ra anh có thể ngăn không cho Hạ Giao làm chuyện này, chỉ là vừa rồi trong giây phút nhìn vào đôi mắt cô, trong lòng Trần Khải Hà xuất hiện một cảm giác nể phục, cứ thế buông tay cô ra.Tất cả mọi người có mặt đều dõi theo Hạ Giao, liền thấy bước chân của cô rất ổn định, đi từng bước vững vàng về phía người thanh niên cầm dao.
Người thanh niên cầm dao cũng nhìn Hạ Giao chằm chằm, thấy cô không cầm theo thứ gì mới thấy yên tâm hơn.
Nhưng bàn tay nắm con dao của anh ta vẫn không lúc nào lơi lỏng, mắt hắn vẫn đỏ ngầu, rõ ràng tâm trạng vẫn còn rất kích động.
Vẻ mặt của người Phương Linh càng lúc càng đau đớn, trên trán đầy mồ hôi hột, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Tay cô ấy càng siết mạnh hơn, máu trên cổ chảy mỗi lúc một nhiều hơn, đã đọng một bãi nhỏ trước ngực.
_ Gọi cứu thương chưa?.
Trần Khải Hà hỏi.
Thật không ngờ Ali chỉ đi cất đồ một lúc, quay về đã nhìn thấy cảnh Hạ Giao chủ động xin đi làm con tin.
Trong giây phút đó, cô khác xa với cô gái nũng nịu khi ở cùng Cố Hàn Đình.
Đâu mới là con người thật của cô.
Đầu óc của viên cảnh sát u mê, chưa kịp trả lời câu hỏi của Trần Khải Hà thì có một người trong đám đông bên cạnh nghe vậy, bèn đáp.
_ Vừa rồi đã có người gọi cấp cứu, lúc này chắc cũng sắp đến rồi.
Khoảng cách không còn xa, Hạ Giao đi tới trước mặt người thanh niên cầm dao,
_ Tôi đến rồi, anh thả cô ấy ra đi.
Người thanh niên cầm dao vẫn không nhúc nhích, mà nhìn về phía cảnh sát.:
_ Các người lui ra sau thêm đi, còn tên kia nữa, chính là tên đang cầm súng, ném khẩu súng xuống đất cho tôi.
Viên cảnh sát hơi lưỡng lự, bọn họ lúc này đã cách người thanh niên khá xa, không thể nhanh chóng tiếp cận được, muốn cứu con tin, chỉ có thể nổ súng chế ngự người thanh niên kia trong khoảnh khắc trao đổi con tin, nếu không có súng…
_ Làm theo lời hắn đi.
Trần Khải Hà từ từ lên tiếng, hai tay nắm thật chặt, ánh mắt nhìn bóng lưng Hạ Giao chằm chằm, không dám dời đi dù chỉ một giây.Viên cảnh sát theo lời anh, dẫn cấp dưới lại lui ra sau mấy bước, đặt súng xuống bên chân mình.
Nếu như động tác nhanh nhạy, ông ta vẫn có thể chớp cơ hội nổ súng.
_ Cô qua đây.
Người thanh niên cầm dao nói với Hạ Giao, nhưng lại nhìn cảnh sát.
Phương Linh cũng nhìn Hạ Giao với ánh mắt ngập tràn cảm động.
Hạ Giao khẽ mỉm cười với Phương Linh, trấn an nhìn cô ấy, rồi đến gần người thanh niên cầm dao đang từ từ thả Phương Linh ra.
Bỗng, lợi dụng điểm mù của người thanh niên, bước chân của Ali đột nhiên tăng tốc, cô chạy mấy bước thật nhanh, sau đó bay lên chiếc bàn lộn vài vòng trên không.
Chỉ chớp mắt đã đến sau lưng người thanh niên cầm dao, xoay cổ tay một cái.
Sau đó, nương theo âm thanh răng rắc là tiếng thét đau đớn của hắn ta, con dao sắc nhọn nhuộm đỏ máu cũng rơi xuống đất..