Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 54: Cho Chết Luôn
Hạ Giao càng cảm thấy lo sợ hơn.
Tính tình của Bake cũng phần nào hiểu được.
Con người này bình thường rất tao nhã phóng khoáng.
Ngoài mấy chuyện quan trường, thì thường ngày cô thật sự cảm thấy anh ta rất dịu dàng, rất dễ nói chuyện.
Vậy mà hôm nay đến Bake cũng nói như vậy thì đủ biết hành động của cô “phiêu ” đến cỡ nào.
Cô vô thức nhìn ra cửa, nét mặt suy sụp.
Toi đời rồi, không biết Cố Hàn Đình xử cô thế nào? Nhưng Bake ta lập tức xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Bake khẽ nhíu mày, thở dài:
_ Em đã quyết?
Chỉ ba chữ ngắn gọn nhưng Hạ Giao hiểu anh muốn hỏi gì, cô đáp không hề do dự:
_ Phải.
Vừa dứt lời, cô liếc nhìn thấy Cố Hàn Đình đứng ngay lối ra vào, trên tay anh cầm một thau nước nóng.
Nhưng anh không tiến lên, cứ đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn cô.
Bake cũng đã nhìn thấy Cố Hàn Đình, nhưng chẳng mấy quan tâm.
Anh ta quay lại phía Hạ Giao, giọng càng trầm hơn:
_ Anh đã không còn tư cách theo đuổi em, nếu sau này em mệt mỏi, nghoảnh lại, anh vẫn ở yên một chỗ đợi em.
Hạ Giao cúi gầm mặt, không biết nói gì? Đột nhiên Bake liền đặt một nụ hôn lên trán cô.
Hạ Giao bỗng thấy khó xử nhiều hơn là cảm động, cô nắm tay lại.
Ngay sau đó, Cố Hàn Đình liền cất giọng nhẹ tênh:
_ Nếu có chuyện quốc gia đại sự cần bàn, mời Ngài đến phòng hội nghị, Cố Hàn Đình tôi sẽ tiếp đãi thật chu đáo.
Tìm tôi ở nơi riêng tư thế này, e rằng không hợp lễ nghĩa.
Bake nghe xong bật cười, đứng lên đối mặt với anh,nhìn Cố Hàn Đình đang bê thau nước nóng và khăn mặt, trở lại vẻ phong độ thân sĩ thường ngày:
_ Người đàn ông thao lược như anh đây, cuối cùng cũng có điểm yếu?
Hạ Giao chợt cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.
Hai người đàn ông cao lớn, đối mặt nhau, không tính đang khiêu khích nhau như thế, chỉ tính riêng chiều cao cũng đủ khiến người ta nghẹt thở.
Cố Hàn Đình bước đến vài bước:
_ Tôi cũng chỉ là người thường mắt thịt.
Nếu không đảm bảo an toàn cho ai đó, thì không cần phải nói đến chuyện yêu đương.
Cố Hàn Đình ngồi bên cạnh Hạ Giao, vén tóc cô,vắt khăn nóng chườm vào những vết thâm tím trên gương mặt cô.
Bà quản gia và người giúp việc đứng xớ rớ một bên nhìn ông chủ mình.
Liền chạy đến định giành lấy, thì bắt gặp ánh mắt rét lạnh của anh.
_ Tình yêu đối với tôi trân quý như viên pha lê dễ vỡ, tôi nâng niu trên tay còn sợ lỡ đánh rơi.
Bake nhún vai, thâm ý nói:
_ Cố Hàn Đình anh trở về nước tôi không đến tiễn được, sau khi quay về Cảnh Thành e rằng không đơn giản đương đầu với sóng gió thương trường đâu nhỉ?
Bake nhìn Hạ Giao một lần nữa, rồi dứt khoát rời đi, lần này anh đã rời xa người con gái anh yêu mãi mãi.
Cố Hàn Đình nói đúng,anh không bảo vệ được cô, thì làm sao đủ tư cách nói tiếng yêu cô.
_ Cố Hàn Đình…!Em
Cô đang định lên tiếng, chiếc khăn mặt của anh lại di chuyển xuống miệng cô.
Lần này anh di di một chỗ, ngăn cản cô phát biểu.
Mặt cô gần như dễ chịu, đỡ đau hơn rất nhiều.
Lau mặt xong, anh lại đón lấy thau nước ấm từ tay người làm.
Hạ Giao như có tật rục rịch, nhìn mãi theo đôi bàn tay anh.
Gương mặt nhợt nhạt của cô sau màn lau ấm vừa rồi của anh đã hồng hào thêm chút.
Mấy lần cô định nói gì đó nhưng phát hiện Cố Hàn Đình sa sầm mặt lại cũng không dám nhiều lời.Khi anh lau đến tay cho cô, vừa chạm vào cô đã nhíu mày.
Anh ngước mắt lên nhìn.
Cô mỉm cười với anh, như muốn làm hòa.
Nhưng anh không hề bị nữ sắc quyến rũ.
Bây giờ anh mới hỏi người làm một câu vô thưởng vô phạt:
_ Cánh tay thiếu phu nhân bị làm sao?
Câu nói thật nhẹ nhàng,nhưng khiến người làm vô cùng khẩn trương, cúi gằm mặt.
_ Này, em không sao.
Chân mọc trên người em, sao họ quản được?
Hạ Giao khó chịu nhìn anh, lúc nãy chỉ mải tìm anh đâu còn quan tâm tới chỗ nào bị đau nữa? Cố Hàn Đình thấy vậy không nói gì, kéo cánh tay cô lại, xắn tay áo ngủ lên, sau đó lập tức nhăn mặt.
Hạ Giao, thấy mặt anh như con tắc kè bông đổi sang màu trùng khớp với vết sưng trên cánh tay cô, giật nảy mình.
Cô cúi đầu, chớp chớp mắt.Cố Hàn Đình hơi cao giọng.
_ Mọi người trông chừng cô ấy như thế nào?
_ Dạ, thưa ông chủ…thiếu phu nhân kích động không cho chúng tôi đến gần, cô ấy chạy rất nhanh…chúng tôi sợ làm tổn thương cô ấy, nên chạy theo phía sau.
Ai ngờ…!
Hạ Giao cố nín nhịn, nhìn gương mặt nơm nớp lo sợ của người làm thì tự trách vô cùng:
_ Đã nói em không sao mà.
Sao anh không nói lý lẽ mà đi trách họ.
Anh là ông chủ khó khăn, ai thèm làm cho anh.
Cô đùng đùng đứng lên, chạy thật nhanh vào phòng ngủ.
_ Ra ngoài hết đi.
Lần sau phiền mọi người chú ý cô ấy giúp tôi.
Cố Hàn Đình đứng lên, trầm mặc nói với người làm, sau đó đi vào trong.
Ngày đầu tiên nhận việc, họ đã lĩnh hội được sự cưng chiều vợ của anh.
Họ nhận ra ông chủ mình rất dễ chịu với mọi thứ điều kiện là bà chủ họ lành lặn.
Nếu không khó sống.
Khi anh vừa bước vào phòng, thẳng thừng nói một câu:
_ Cởi quần áo ra!
_…
_ Nghe anh nói không hiểu? Mau cởi ra, không sót thứ gì!
_…
_ Không cởi, thì anh tự cởi.
Anh nghiêm khắc nói từng câu từng chữ.
Hạ Giao giựt giựt khóe môi, miệng méo xệch trước yêu cầu vô lý của anh.
Gương mặt cô có chút phẫn nộ.
Đang yên đang lành tự nhiên kêu cởi đồ, còn trưng bày ra bộ mặt lạnh tanh, chẳng biết đâu mà lần.
Nhớ lại mấy lời của Bake, cũng hiểu sự nhẫn nhịn của Cố Hàn Đình, cô bèn kéo tay anh, nịnh nọt, muốn giải tỏa bầu không khí ngượng ngập:
_ Mặt mày em như cái đầu heo anh vẫn muốn em thoát y? Gu anh cũng mặn nhỉ?
Ai ngờ, câu nói nghịch ngợm của cô không cứu vãn được hành động Cố Hàn Đình, ngược lại anh càng nghiêm túc hơn.
Anh nói là làm, liền cởi tuột áo ngủ ra.
Hạ Giao lăn người vào góc giường.
Ánh mắt anh chưng hửng:
_ Anh đã cởi xong à? Lăn ra đây.
Cô nhìn anh, vẻ mặt ủy khúc.
_ Không hiểu cởi không sót thứ gì là thế nào à?
Khi liếc nhìn thấy đầu gối cô thâm tím, mắc cá chân sưng lên sắc mặt anh càng xuống màu thậm tệ.
_ Em…em…em
Trên thân thể trắng tuyết chỉ còn bộ nội y, cô nói nửa ngày vẫn chưa xong.
Hạ Giao nhìn chân mình, thì ra là đầu gối cũng đỏ đến thế.
_ Này…em là con gái đấy.
Anh có biết liêm sỉ hay không, có ai mới gặp đã kêu cởi hết ra.
Cố Hàn Đình không nói gì, mặt vẫn lạnh, kéo cô về phía mình.
Anh cởi thẳng quần cô xuống, lật người cô lại kiểm tra hết lượt.
Sau khi thấy không còn chỗ nào thâm sưng đỏ nữa anh mới hạ nhiệt xuống, kéo chăn đắp lên người cô.
Đứng lên bước ra ngoài.
Hạ Giao đưa tay ôm lấy eo anh:
_ Em đã nói hững chỗ khác em không bị thương thật mà.
Cố Hàn Đình, anh đi đâu?
_ Có ai dám kêu tên anh, lôi luôn cả tên, cả họ tôi ra kêu như em không?
Nói xong anh quay đi.Hạ Giao thò đầu ra, không nhịn được, lẩm bẩm một câu:
_ Em sexy thế này mà anh cũng không có phản ứng gì? Có phải mấy này qua vị hôn thê của anh đã rút cạn tinh lực? Hay anh chê em “bẩn”.
Câu nói ấy khiến Cố Hàn Đình dừng bước.
Anh quay lại nhìn cô.
Hạ Giao trùm chăn kín cơ thể qua khỏi đầu.
Hồi lâu sau anh chỉ hờ hững đáp:
_ Anh ở gần vị hôn thê của mình dĩ nhiên sẽ sinh ra phản ứng.
Em…!cho dù sạch hay bẩn, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh.
Hai ngày nay đúng là anh chẳng nhàn rỗi gì, chỉ riêng việc chăm sóc cô sau khi mang từ dinh thự Ji_Bake về đã đủ sức cùng lực kiệt rồi.
Hạ Giao lại vùi đầu trong chăn, mắt chớp đỏ hiểu lầm hàm ý của anh.
_ Vậy anh đi tìm vị hôn thê của mình đi, dây dưa với em làm gì? Em sẽ tìm một người đàn ông yêu em thật lòng.
Cố Hàn Đình nheo mắt lại, nhấn mạnh:
_ Em thử tìm xem? Anh có bóp chết em không?
Hạ Giao run lên trong chăn.
Anh không nói nữa, đi ra khỏi phòng ngủ.
Chưa đầy một lúc sau, Hạ Giao dỏng tai lên, hình như nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói vẫn xa cách, vẫn lạnh lùng như như thế:
_ Đúng thế! Lấy một số thuốc mỡ bôi vết thương và mấy viên thuốc tiêu viêm, giảm đau cho tôi.
Hạ Giao bĩu môi, giả vờ tử tế với cô làm gì?
Chẳng mấy chốc, bà quản gia đã mang các loại thuốc cần thiết lên theo lời dặn dò.
Bà ta còn tích cực dò hỏi, có cần mời bác sỹ chuyên khoa tới khám không, nhưng Cố Hàn Đình nói không cần.
Sau khi bảo bà ấy đi, anh cầm hộp thuốc quay vào phòng ngủ.Hạ Giao nằm trên giường, quấn chặt chăn quanh người.
Cố Hàn Đình sau khi ngồi xuống bên cạnh cô, anh kéo chân có đầu gối bị sưng đỏ của cô từ trong chăn ra.
Hạ Giao vốn đã uất ức từ nãy giờ, liền rút chân lại:
_ Đừng chạm vào em.
Anh cứ thế đổ thuốc mỡ ra tay, xoa lên đầu gối cô.
Cô nằm gọn trong chăn cũng được một lúc rồi, đôi chân lạnh cóng dần dần cũng được xoa ấm, cô ngọ nguậy muốn tránh anh.
Giọng nói mang ý cảnh cáo của Cố Hàn Đình lập tức vang lên trên đỉnh đầu:
_ Không yên được?
Nằm trong chăn cô bình tĩnh nghĩ lại.
Cố Hàn Đình chẳng bao giờ vô cớ tức giận, bực bội như vậy chắc chắn là quan tâm tới cô.
Nghĩ sâu một chút, cô cũng nhận ra ít nhiều gì, cô cũng tác động đến anh.
Vì mẫu người đàn ông như Cố Hàn Đình luôn có bản lĩnh khống cảm xúc, không dễ gì biểu lộ ra ngoài.
Đứng trước cô, anh mất hết bình tĩnh, mặt biến sắc như vậy, chứng tỏ anh có để tâm đến cô.
_ Cố Hàn Đình, người ta lạnh mà.
_ Giờ em mới biết lạnh?
_ Người ta chỉ tỉnh dậy không thấy anh, nên hơi hoảng sợ.
Cô liền ngồi trong lòng anh, hai chân rúc lên, lấy tay cuốn chăn quanh người, lú đầu ra.Thế là, Hạ Giao bèn dựa vào thứ lý luận đó để làm nũng anh, dù sao cũng là sở trường của cô.Những người đàn ông thành công, tính tình càng khác lạ.
Nhất là những người trước nay luôn khó gần, hà khắc như Cố Hàn Đình.
Anh yêu cầu rất cao với công việc, sao có thể để phụ nữ vô lý gây sự với mình? Nói trắng ra anh chính là một con mãnh thú, cẩn trọng và kiêu hãnh, muốn được anh yêu thì phải học cách lạt mềm buột chặt.
Khi cần thiết phải trở thành một tiểu bạch thỏ đáng yêu, thảm hại nhất, chủ động chạy tới trước mặt anh làm kẻ liễu yếu đào tơ.
Người đàn ông nguy hiểm này, hoặc là tránh anh ta thật xa, hoặc là khiến anh ta yêu đến chết đi sống lại.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi câu nói nũng nịu đó như một sợi lông nhét vào tai Cố Hàn Đình, Hạ Giao lén ngước mắt nhìn, thấy bờ môi mím chặt của anh đã dãn ra không ít.
Trong lòng cô đương nhiên rất vui sướng.
Xem ra, cô cũng nắm bắt được anh đấy chứ.
Với con mãnh thú cố chấp này muốn thuần chủng, phải biết ngồi vuốt ve, chải lông cho nó mới được.Cố Hàn Đình vẫn chưa ngẩng đầu lên, nên đương nhiên không nhận ra những suy nghĩ quỷ quái của Hạ Giao.
Bàn tay cầm lọ thuốc mỡ của anh hơi khựng lại, rồi anh đổ thẳng dầu ra lòng bàn tay, chà mạnh hai tay vào nhau, một lúc sau mới xoa lên chân cô.
Cô ngước mắt nhìn hành động người đàn ông trước mặt, cổ họng tắc nghẹn, ra sức cắn chặt môi.
Sự im lặng của cô ngược lại đã khiến Cố Hàn Đình chú ý.
Anh ngẩng đầu, thấy cô cắn môi bèn khẽ hỏi:
_ Đau à?
_ Không…có.
_ Sao lại trưng ra vẻ mặt như thế?
Thật ra cô không hề cảm thấy đau, cũng chỉ có ấm áp, vui sướng.
Nhưng lúc này Hạ Giao phải vẹo chảy nước trước mặt người đàn ông thế nào đây? Cô căng não suy nghĩ.
Mắt cô sáng lên cắn mạnh vào môi dưới, nhờ vào một chút đau đớn nơi cánh môi, sống mũi cay cay, cô sụt sùi, hai mắt cũng đỏ lên, nhìn anh, gật đầu với vẻ đáng thương, mếu máo nói:
_ Vâng… Hàn Đình … Em đau lắm…
Cô không tin, nước mắt lưng tròng thế này mà không lay động được con tim sắt đá của anh?
Cố Hàn Đình nhíu mày nhìn bờ môi còn in hằn dấu răng của cô, rồi tới đôi mắt ngấn nước, càng giận dữ nói:
_ Cho chết luôn.
Ngữ khí có vẻ gay gắt nhưng rõ ràng sự xót xa đã ngập tràn nơi ánh mắt, liền sau đó, anh cũng nhẹ tay hơn.
Hạ Giao chọn cách im lặng, gục mặt xuống.
Cố nặn ra vài giọt nước mắt, lã chã rơi.
Cố Hàn Đình nhìn điệu bộ đó của cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Mấy giây sau anh đầu hàng, bề ngoài tuy còn trách móc nhưng đã nhẹ nhàng đi nhiều:
_ Em sống trong rừng à? Điện thoại không biết gọi? Không biết nhờ ai tìm anh? Chân trần chạy ra ngoài lỡ như bị cảm lạnh hay xảy ra chuyện gì thì làm sao? Làm gì có ai xốc nổi như em…
_ Vừa ngủ dậy, em nhìn tất cả người trong nhà đều không thân quen.
Nên cuống lên.
Sợ anh đi mất, còn nghĩ ra việc gì nữa? Thanh Nhã, Thanh Nhi đâu không thấy?
Cố Hàn Đình lặng yên không nói..