Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 52: Ranh Giới Mỏng Manh
Bên dưới tầng hầm tên đầu đàn theo hệ thống cảm ứng với Galan đã mở cửa mật thất.
Trong tay Cố Hành Kiêu không có một thứ vũ khí gì, lại thêm một người phụ nữ vướng víu.
Nhanh chóng ba người bọn họ liền bị uy hiếp.
Cố Hành Kiêu lưng bị đập mạnh một phát, mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, sau lưng vô cùng đau rát.
Anh hít một hơi sâu, mím môi cố chịu đau ngẩng đầu nhìn Hạ Giao đang rướm nước mắt.
Bọn họ không thể làm gì khi những tên cảm tử hung tợn này đều có súng tiểu liên trong tay.
Hạ Giao bị giữ lấy, bị túm tóc ra phía sau, Vợ của Ji_ Bake đã ngất từ lâu.
Bọn họ lành ít dữ nhiều.
Tên đầu đàn nhìn vào màn hình hô lớn:
_ Ji_ Bake mày thả Galan ra liền, nếu không vợ mày sẽ chết.
Cùng hai tên này…nhanh lên.
Một tên cảm tử liền lên tiếng:
_ Đại ca, em giết con nhỏ này trước cảnh cáo bọn nó.
Cố Hành Kiêu run lên, anh liền nói ngay:
_ Đừng giết cô ấy, giết tôi đi.
Tôi xin các người.
Hạ Giao bị bọn chúng nhét giẻ vào miệng, nước mắt trào ra.
_ Mày nói nhiều quá.
Tao giết nó trước rồi đến mày liền.
_ Khoan, con này đẹp quá, để tao hưởng thụ nó trước khi chết, xong đến bọn bây, rồi giết nó chưa muộn.
Ji_ Bake, Bake không thể làm gì khi vợ, mẹ bị uy hiếp, chỉ cần họ phản kháng người phụ nữ trung niên kia liền bị giết.
Lúc này lính cảnh vệ đã điều một số đi xuống trửa cửa tầng hầm, đợi lệnh.
Tên đầu đàn đang trừng mắt nhìn Hạ Giao, hắn chỉ tay sờ vào mặt cô.
Hạ Giao lắc đầu nguầy nguậy.
Không một ai nói chuyện.
Hạ Giao đưa mắt nhìn Cố Hành Kiêu.
Ánh mắt lộ vẻ khích lệ và bi thương.Tên đầu đàn mở miệng nói điều gì đó với cả đám, Hắn khoảng 40 tuổi trông rất tráng kiện bước tới.
Hắn nắn chân nắn tay Hạ Giao, đột ngột tát mạnh vào má Hạ Giao.
Bake, và Cố Hành Kiêu cắn răng, hàm bạnh ra,bàn tay nắm lại thật chặt, nổi đầy gân xanh.
Nhìn người con gái mình yêu bị hành hạ,sắp bị làm nhục, mà không thể làm gì.
Bake nói trong nước mắt:
_ Gem, cố gắng lên, chỉ cần mẹ và em còn sống, chúng ta sẽ vượt qua tất cả.
_ Hạ Giao hứa với anh em phải sống.
Cố Hành Kiêu vùng vẫy, liền bị báng súng đập vào đầu, chưa bao giờ anh thảm bại thế này.
Chỉ biết dùng ánh mắt đầy tia máu khích lệ Hạ Giao.
Cố Hành Kiêu quỳ xuống:
_ Anh cầu xin em phải sống, có được không?
Galan cười lên lộ tia âm độc nhìn Bake.
Chứng kiến cảnh này, đội quân cảm tử sôi nổi hẳn lên, chúng hò hét lớn tiếng,Hạ Giao chỉ cảm thấy cú đánh vừa rồi khiến đầu óc cô muốn nổ tung.
Cô còn chưa kịp phản ứng, thân hình bị lắc đi lắc lại, cô bị tên đầu đàn xách người lên.
Phải Hạ Giao cần phải sống, cô còn đứa em khờ dại cần che chở, còn có…!Hạ Giao chết lặng…
Thấy Hạ Giao không có bất cứ phản ứng nào ngoài khuôn mặt vô cảm, tên đầu đàn sầm mặt.
Hắn tiến lên vài bước, nhấc người Hạ Giao ném cô thẳng xuống sàn gạch lạnh lẽo.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức Hạ Giao không có thời gian phản kháng.Hạ Giao than thầm trong lòng, chân lùi lại phía sau.
Tên đầu đàn tay nhanh như tia chớp, năm ngón tay sắc nhọn của hắn túm lấy người Hạ Giao, xé toạc áo, kéo rách một mảnh trên người rồi ném sang một bên.
Hạ Giao hốt hoảng giơ hai tay ngăn cản hành động của tên đầu đàn.
Tuy cô không thể đọ sức với hắn nhưng hắn chỉ có một tay lại không có ý định giết Hạ Giao nên hai bên giằng co qua lại.
Vài giây sau, áo sơmi của Hạ Giao bị tên đầu đàn xé tơi tả.
Mặc dù vậy, hắn vẫn không thể túm lấy người Hạ Giao.Tên đầu đàn nổi giận giơ chân đạp mạnh cô.
Hạ Giao bị đạp bắn về một góc.
Tên đầu đàn lập tức lao vào người Hạ Giao.
_ Khô..ng…đ.ư..ợc…, tr..á..nh…!r.a.
Hạ Giao ú ớ hét lớn, hai tay nhanh chóng che đậy khoản đầy đặn trước ngực.Tên đầu đàn có tốc độ và sức mạnh kinh hồn.
Hạ Giao chưa kịp phản ứng, toàn thân cô đã bị tên đầu đàn ép chặt.
Người hắn đè mạnh lên người cô, bàn tay sắt thép của hắn nhấc một bên đùi Hạ Giao lên cao.
Ánh mắt Hạ Giao lóe lên một tia khác thường.
Cô đột ngột giơ hai tay ôm cổ tên đầu đàn, rồi cắn thật mạnh vào cổ tên hắn bằng tất cả sức lực.
Động tác của Hạ Giao nhanh đến mức tên đầu đàn không kịp phản ứng.
Hắn điên tiết tát điên cuồng vào mặt Hạ Giao.
Một tên khác chĩa nòng súng vào thái dương cô, còn tên đầu đàn thì bắt đầu cởi quần cô.
Cố Hành Kiêu đau khổ nhắm mắt lại.
Anh rơi lệ vùng vẫy trong nỗi tuyệt vọng, trên người đầy vết thương, trán thì bị dí súng.
Bake sốc nặng tán liên tiếp vào mặt Galan, anh chưa đối xử tàn nhẫn với ai như thế:
_ Vừa lòng cô chưa, cô ấy có tội gì? Con người cô còn thua cầm thú.
Tôi sẽ cho người cưỡng bức cô ngay tại đây.
Balan nhếch mép, mỉm cười, không lên tiếng.
Hạ Giao không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt, quần cũng bị xé toạc, cô nhắm mắt lại.
Chỉ có nhắm mắt lại thì mọi chuyện sẽ qua rất nhanh.
“Cô phải…!sống! Hạ Kỳ đang chờ cô, đừng cắn lưỡi Hạ Giao.
Mày còn đứa em gái trên cõi đời này!”
***********
Đoàng…đoàng…đoàng.
Qua kính hồng ngoại nhìn trong đêm của mình, Cố Hàn Đình chỉ thấy những bóng người dựa vào tường trong dinh thự, thình lình văng máu tung tóe,nhanh chóng bắn tỉa hạ gục những tên ngông cuồng, anh không bắn chết người, nhưng nửa đời sau e phải ngồi xe lăng.
Cố Hàn Đình nhanh chóng đi xuống tầng hầm.
Bởi vì anh chỉ có thời gian chưa đến mười phút bắt buộc phải tìm được Hạ Giao.
Một viên đạn bắn xuyên qua bộ khóa kép, ngay cửa dưới tầng hầm.Cả quân đội không ai có thể đọ kỹ thuật ngắm bắn tỉa với anh, dù là súng bắn tỉa hạng nhẹ hay hạng nặng đều không có đối thủ.
Thân là bá chủ một cõi,hiển nhiên biết sử dụng thuần nhục súng, không có gì lớn.
Bốn cận vệ hỗ trợ phía sau.
Cánh cửa vừa mở ra
Nghe tiếng súng đúng lúc Hạ Giao trợn mắt nhìn móng vuốt tên đầu đàn bổ xuống chiếc quần lót của cô, máu văng tung tóe ngã rạp xuống người cô.
Kể cả tên dí súng vào đầu cô chưa kịp bóp cò, cũng bị đổ xuống, phún máu tươi trên mặt Hạ Giao.
Trong chốc lát, Hạ Giao chỉ nghe tiếng ngón tay kêu răng rắc.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, toàn thân phủ một chiếc áo khoát che ngang người.
Sau đó, một bóng người vụt qua cô tung một cước về tên đầu đàn đang còn nằm bất động, tạo thành tiếng động kịch liệt.
Hự.
Bị một lực mạnh xách lên, cô xây xẩm mặt mày mới lấy lại thăng bằng.
Hạ Giao còn chưa ngẩng đầu, một tiếng súng nổ thật lớn và tiếng vật nặng đổ xuống đất vang lên bên tai cô, do tứ đại cận vệ động thủ.
Hạ Giao liền ngước nhìn, thế giới trước mắt cô không còn bóng dáng của những tên đáng sợ, ghê rợn.
Một thân hình cao lớn bá đạo nhanh chóng ôm chặt cô vào lòng.
Nhìn thấy người đó, nỗi vui mừng bao phủ lên toàn thân Hạ Giao.
Người đó sải bước dài ra cửa tầng hầm, đôi mắt cô đột nhiên cay xè, hai hàng lệ từ từ rơi xuống.
Cô tháo chiếc giẻ ra khỏi miệng:
_ Cố Hàn Đình…
Cố Hàn Đình ôm Hạ Giao vào lòng, hắng giọng:
_ Em quậy đủ chưa?
Vừa nói, hắn lạnh lùng sải những bước đi thật nhanh.
Ở đằng sau lưng, tên đầu đàn gục ngã, máu tuôn xối xả từ ngực hắn, một mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp không gian.
Tứ đại cận vệ nhanh chóng thu thập các tên “điên “còn lại.
Sau đó, khiêng Cố Hành Kiêu và người phụ nữ kia, nhanh chóng thoát ra ngoài.
Không quên ra dấu trên màn hình bảo họ nhanh chóng rời đi.
Vì dinh thự này còn mười phút nữa sẽ nổ tung.
Trong lòng Cố Hành Kiêu, Hạ Giao vẫn không thể kìm chế tiếng nấc nghẹn ngào:
_ Cố Hàn Đình…em…
Tay cô ôm chặt cổ Cố Hàn Đình, giống như chỉ cảm nhận được sự tồn tại của anh, Hạ Giao mới nhận thức rằng cô vẫn còn sống.
Cố Hàn Đình ôm chặt Hạ Giao.
Hạ Giao xảy ra những chuyện gì, hắn đều thấy rõ qua chiếc điện thoại kết nối với Eden, chỉ có điều anh không thể liên lạc với cô.
Cố Hàn Đình tưởng Hạ Giao sẽ chết ngay lúc bọn chúng tiến vào, nào ngờ cô can đảm như vậy.
Ở vào thời khắc nguy hiểm nhất, Hạ Giao bình tĩnh chống trả, khiến anh có thể đến cứu cô kịp thời.
May mà mọi việc vẫn chưa muộn, Hạ Giao của anh vẫn còn sống.
Cô nép vào lòng Cố Hàn Đình.
Cô đã ngừng khóc, chỉ im lặng đưa tay sờ cằm Cố Hàn Đình trong lúc hắn vẫn ôm cô chạy nhanh.
Hạ Giao không hiểu tại sao cô lại bật khóc khi thấy Cố Hàn Đình.
Anh đâu là gì cửa cô, cũng không phải phải thân thích, nhưng cô không thể cầm nước mắt trước mặt Cố Hàn Đình, trong khi đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm, bị tên kia suýt cưỡng bức như vừa rồi, Hạ Giao không rơi một giọt lệ.
_ Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, anh đã chạy khá xa rồi còn gì.
Nhìn từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Cố Hàn Đình, Hạ Giao cất giọng giọng khẽ khàng, Anh bế cô chạy ra ngoài dinh thự rộng cả ngàn mét vuông, không nói cũng biết anh mệt đến mức nào.
_ Nếu nghỉ ngơi một lát, chúng ta sẽ banh xác.
Cô bật cười, há miệng nên động đến xương quai hàm bị đánh lúc nãy.
Ánh mắt Cố Hàn Đình toàn là sát khí khi thấy vết thương trên đôi gò má trắng mịn kia.
Hắn giơ tay vuốt nhẹ vết thương trên mặt cô.
“Đau quá”.
Hạ Giao rùng mình, cô bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Cố Hàn Đình.
Hắn đưa hai tay, giữ vai và khớp gối Hạ Giao rồi lại ôm cô vào lòng.
_Đau lắm à?
Chứng kiến vẻ mặt trắng bệch của Hạ Giao, Cố Hàn Đình nhíu chặt đôi lông mày.
Hạ Giao hít một hơi, mỉm cười với anh.
Cô nói khẽ:
_ Đau, nhưng em có thể chịu được.
Nếu bây giờ dinh thự nổ tung, em vẫn mãn nguyện vì được chết trong tay anh.
Cố Hàn Đình phát hiện Hạ Giao dù đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt cô sáng ngời khác hẳn ngày thường.
Đáy mắt cô ánh lên sự tin tưởng, sự nương tựa vào hắn.
Cố Hàn Đình cất giọng trầm trầm:
_ Bậy bạ, anh còn chưa có con nối dõi đâu.
Vừa nói anh vừa cụng lên trán cô, mỉm cười.
Tất cả mọi người lập tức chạy ào ra khỏi dinh thự.
Đúng mười phút, khi mọi người vừa ra đến bên ngoài, dinh thự nổ tung.
Ngọn lửa từ bên trong điên cuồng lan ra cửa chính, sức nóng làm tan chảy toàn bộ đồ trang trí dinh thự xa hoa.
Ngon lửa ngùn ngụt, Khói đen bao trùm, đất đá và mảnh thủy tinh vỡ bay tứ tung.
Hiện trường đâu cũng có tiếng kêu gào rên la thảm thiết tàn dư của đội quân cảm tử.Hạ Giao chỉ cảm thấy một tiếng nổ lớn đến mức khiến cô ù tai.
Cô sợ hãi nép mình trong lòng Cố Hàn Đình, vùi đầu vào bộ ngực rắn chắc như sắt thép của anh.
_ Lái xe.
Người của Cố Hàn Đình lập tức xông lên đón anh khi anh vừa ra ngoài.
Cố Hàn Đình bế Hạ Giao ngồi lên xe, nhanh chóng rời khỏi dinh thự đổ nát.
Còn tứ đại cận vệ không cần đợi Cố Hàn Đình ra lệnh, chỉ cần một cái liếc mắt của anh, ở lại hiện trường để giải quyết sạch hậu họa.
Từ trước đến giờ, chưa một ai có thể sống sót sau khi ra tay với Cố Hàn Đình.
Không phải…
Từ trước đến giờ, chưa một ai có thể sống sót sau khi ra tay với Hạ Giao, tâm cang bảo bối của anh..