Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 49: Dinh Thự Ji_ Bake
Dù Hạ Giao không thích phong cách bày biện, sắc trắng trang trí trong phòng, nhưng tất cả đồ đạc đặt trong căn phòng này đều được chuẩn bị cực kì để tâm.Tất cả đều là mặt hàng giá trị, có mấy món đồ còn là vật cổ xưa., một số món còn mang đậm tính lịch sử, những tấm phù điêu điêu khắc tinh xảo, gốm sứ từ thế kỷ 15_16…, những bức ảnh các nhà khoa học nổi tiếng.
Căn phòng được bày trí theo cách đối xứng.
Nữ bác sĩ Galan khám xong cho cô liền nói:
_ Xem ra chỉ bị cảm nhẹ, nghỉ ngơi một buổi tối, sáng mai sẽ ổn.
Tôi đã rút kim tiêm, cô nghỉ ngơi nhé.
_ Cám ơn Bác Sĩ Galan.
_ Không cần khách sáo, đó là nhiệm vụ ngài Ji_ Bake giao phó.
GaLan vỗ nhẹ vào vai cô
_ Đây là một căn phòng khép kín, phía sau thông ra hoa viên, nên đêm đến sẽ có gió lùa cô, tôi đóng cửa sổ lại giúp cô.
Nơi đây canh phòng đặc biệt nghiêm ngặt, an ninh đảm bảo 24/24.
Cô ta vừa nói chuyện vừa cài chốt cẩn thận.
_ Viện trưởng Cố cùng Ngài Bake còn trao đổi một số chuyện.
Tôi báo cáo tình trạng cô Cho ngài Ji_ Bake nhé, ông ấy chắc đang đợi.
Cô ngủ sớm đi.
Giường đặt ở phía đông, trên hai tủ đầu giường hai bên đều là đèn ngủ với tạo hình con lật đật.
Cô sốt vừa hạ nên thật sự quá mệt mỏi, Hạ Giao mới chỉ ăn chén tuyết lê khi sáng, sau đó thiếp đi cô chưa ăn gì cả, ngay cả nước cũng không uống.
Hạ Giao ngẫm nghĩ, vẫn không nên gây phiền phức cho Cố Hành Kiêu thì hơn, dù sao thì một lúc nữa trời sáng là cô có thể ăn bữa sáng được rồi.
Cô cầm quần áo mà Luxy chuẩn bị và sữa tắm vào phòng tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, cô lại càng cảm thấy đói bụng hơn.
Hạ Giao ra ngoài phòng khách nhỏ trong phòng tìm kiếm một hồi, tìm được nước khoáng và bánh crep trong tủ lạnh.
Hạ Giao ăn một ít bánh,lấy chai nước khoáng uống một hơi hết nửa bình, lúc này cơn đói mới tạm nguôi đi.Uống nước xong, Hạ Giao nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ nên quay trở lại chiếc giường của mình trong phòng ngủ, nằm xuống là ngủ luôn.
Sáng nay ngâm mình quá lâu trong nước, còn trải qua những biến đổi cảm xúc, cũng một phần uống nhầm thuốc ngừa thai, nên cơ thể trở nên yếu ớt, sốt cao.
Cô như kiệt sức ngã xuống giường, ngủ mê mệt như ngất đi luôn vậy.
Đêm đã về khuya, cuối cùng ánh đèn trong dinh thự Bake cũng tiếp nối nhau tắt đi một số.
Cố Hành Kiêu sau khi nói chuyện cùng Bake, mang tâm sự đi từ tầng ba xuống, xem tình hình Hạ Giao trước.
Thấy cửa phòng cô khép hờ, trong phòng không có động tĩnh gì, anh biết cô đã ngủ thiếp đi nên, bảo người hầu mang đến một ly sữa nóng, trở về phòng cô, đỡ Hạ Giao ngồi dậy chăm cô uống sữa.
Hạ Giao biết là Cố Hành Kiêu đang cho mình uống sữa, nhưng mở mắt không lên, sau đó trườn xuống nệm, ngủ thiếp đi.
Anh mỉm cười, điều chỉnh hệ thống sưởi ấm, cảm thấy hơi ngạt nên mở cửa sổ, kéo rèm lại, sau đó bước ra ngoài.
Trong phòng khách dành cho anh được phối đơn giản bằng hai màu xanh và trắng, giản dị mà phóng khoáng, nhưng cũng đầy vẻ nghiêm túc, trang trọng.
Cố Hành Kiêu cởi thắt lưng, đi phòng tắm.Anh bật máy tính lên kiểm tra hộp thư điện tử, thấy Nhã Trúc mail cho anh ba tin:
“Một là phía bên hình cảnh quốc tế mong anh cử người họp tác điều tra vụ án trọng điểm phía khu resort Tây Cảnh Thành, vụ án đã khiến cộng đồng mạng ở các nước dậy sóng vì hành vi tàn bạo của hung thủ ”
” Hai là hàng loạt án mạng liên hoàn xảy ra ở các tiểu bang nhỏ gần khu vực Pattonne.”
” Ba là Hạ Kỳ đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, nhưng cô ấy khá là trầm lặng.
Nhã Trúc mong anh sớm quay về.
Cũng mong anh đừng báo cho Hạ Giao biết, sẽ làm cô lo lắng “
Cố Hành Kiêu đọc hết một lượt, gửi lại một điều cần thiết cho các phó giám đốc bệnh viện điều hành, sau đó tắt máy tính, lên giường đi nghĩ ngợi.
Xem ra anh sẽ trở về Mỹ một chuyến xử lý hai vấn đề bên ấy.
Còn Hạ Giao sẽ phụ trách vụ án phía Tây kia.
Cả dinh thự Bake, lúc này chỉ còn có ánh đèn loáng thoáng mơ hồ trên tầng ba.
Nhưng khi tấm màn cửa dày bị kéo lại thì không còn thấy gì nữa.
Hạ Giao lại nằm mơ.
Trong mơ cô thấy sinh nhật 16 tuổi của, mình ngồi trước một cái bàn ghế đá cùng mẹ và em gái, phía trên bày đầy các loại bánh kem, pudding nho, còn có nước kiwi cô thích, sữa chua và một con gà nướng nóng bốc khói nghi ngút.
Hạ Giao mơ thấy mẹ xé đùi gà đưa cho hai chị em cô, mỗi đứa một cái.
Cô và em mỉm cười thật tươi.
Trước kia mẹ từng nói khi bọn họ tới Cảnh Thành, nhất định phải đưa Hạ Kỳ và cô đi ăn thật nhiều món ngon ở đó.
Hạ Kỳ lại mỉm cười thật tươi.
Mẹ lại cắt bánh kem cho hai chị em cô ăn, cả ba nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, mặt hai chị em bị cô dính kem lên mặt, mẹ đưa tay lau lấy, tay mẹ rất lạnh, quá lạnh…
Trong giấc mơ này, Hạ Giao cũng như ngửi thấy được mùi thịt gà nướng thơm lừng vậy.
Nhưng trong tiềm thức, tay mẹ rất ấm, không giá lạnh như thế, là Ai? Cô nhíu mày, mơ sao? Vừa mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung, cô chợt trông thấy có một người mặc quần áo màu trắng đang ngồi bên giường nhìn mình.
Trong phòng vốn phải tối đen như mực, nhưng khi Hạ Giao tỉnh lại, phát hiện ra có ánh sáng xuyên qua màn cửa tới giống như còn có cả cơn gió lạnh thổi qua vậy.
Người đó ngồi ngược sáng, căn bản không nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Một cơn gió lạnh chạy quanh thân, toàn thân Hạ Giao cứng ngắc như bị bóng đè vậy, không thể nào động đậy được.
Cô cố gắng mở to hai mắt, cố gắng thích ứng với những tia sáng trong căn phòng tối tăm, cuối cùng cũng mơ hồ nhìn thấy hình dáng của người đó.
Hóa ra là một người phụ nữ!
Lại còn là một người phụ nữ phương Tây xinh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Hạ Giao toát mồ hôi đầy đầu, ra sức muốn động đậy, nhưng vẫn không thể nào đưa tay lên nổi.
Trong khoảnh khắc ấy, thậm chí cô còn nghi ngờ rằng có phải mình vẫn đang trong mơ hay không? Là mơ trong mơ sao, nghĩ rằng mình đã tỉnh nhưng thực ra vẫn chưa tỉnh.
Lúc này, người phụ nữ kia bỗng vươn tay ra, sờ lên mặt Hạ Giao.
Ngón tay của người đó lạnh như băng, vừa chạm tới khóe môi của Hạ Giao đã khiến cô rùng mình một cái.
Cái rùng mình này khiến cho Hạ Giao phát hiện ra mình có thể cử động được.
Cô liền gọi hỏi:
_ Bà là ai? Nơi đây lính tuần tra nghiêm ngặt, sao bà vào được? Nếu bà không ra khỏi đây, họ sẽ bắt bà.
Cô không biết tiếng bản xứ lớ ngớ của cô có thể khiến bà nghe hiểu hay không?
Người phụ nữ kia nhất định giống ở nơi này, nhưng sao cô chưa từng thấy, nghe đến lính tuần tra giống như bị giật mình hoảng sợ vậy, vội vàng đứng vụt dậy.
Nhờ vào ánh sáng mông lung hắt vào từ tấm màn được xốc lên kia, Hạ Giao trông thấy người phụ nữ đó mặc một chiếc áo choàng bằng nhung màu trắng, đi chân đất, cứ như vậy rời khỏi giường cô, chạy về phía cửa sổ sát đất kia.
Nhờ vào ánh sáng mông lung hắt vào từ tấm màn được xốc lên kia, Cố Niệm Chi trông thấy người phụ nữ đó mặc một chiếc áo choàng lông cừu màu trắng, đi chân trần, cứ như vậy rời khỏi phòng cô chạy về phía cửa sổ sát đất kia.
Đèn đường bên ngoài cửa sổ đột nhiên tắt hết cả trong và ngoài phòng đều tối đen.
Lúc này, Hạ Giao nhận thấy kỳ lạ, cô vội vàng hấp nhảy xuống giường, mở cửa chạy ra khỏi phòng, gọi:
_ Hành Kiêu…Hành Kiêu
Người phụ nữ kia có vẻ vô hại, nhưng cô muốn biết chuyện gì xảy ra, rời khỏi phòng ngủ tìm Cố Hành Kiêu ngay lập tức.
_ Hành Kiêu, Hành Kiêu, anh ở đâu?!
Đi ra phòng khách lớn, ngoài phòng khách lớn.
_ Cô Gem,Có chuyện gì thế?
Đôi trưởng cảnh vệ dẫn theo một đám người gác đêm lập tức ôm súng ống vọt vào, bật đèn lên.
Một mình Hạ Giao đứng trong phòng khách, cũng đi chân trần, chỉ mặc một bộ váy ngủ suông màu hồng xếp ly, khuôn mặt xinh đẹp.
Mái tóc dài của cô xõa tung sau lưng, gương mặt trắng như sứ,hiện ra dưới ánh đèn hồng nhuận.
Đám lính cảnh vệ thấy đây là khách quý của ngài Ji_ Bake thì thở dài một hơi,ôm súng chỉ thiên, hỏi Hạ Giao:
_ Cô sao thế? Có cần tôi gọi Ngài Ji _ Bake không?
_ Có một người phụ nữ trung niên rất đẹp, xuất hiện trong căn phòng của tôi.
Đội trưởng cảnh vệ vô cùng ngạc nhiên, nói chắc chắn:
_ Cô Gem có lẽ là nằm mơ, nơi đây làm gì có người phụ nữ trung niên nào?
_ Tôi chắn chắc, không thể nào nằm mơ được, tôi muốn minh chứng lời nói của mình, phiền các anh cho người soát.
Bác sĩ Galan là người đầu tiên chạy từ trên tầng xuống.
Thấy Hạ Giao đứng lẻ loi một mình trong phòng khách lớn, lại bị mấy người lính cảnh vệ vây quanh, cô ta vội vàng nói:
_ Các anh mau thu súng lại, đừng làm cô ấy sợ.
Lính cảnh vệ không nhúc nhích, không hề nghe cô ta.
Bac sĩ Galan có chút xấu hổ, quay lại trông thấy Ji_ Bake đã tới liền nói ngay:
_ Cậu, Cậu bảo bọn họ hạ súng xuống đi.
_ Đã xảy ra chuyện gì?
“Giọng nói Ji_ Bake rất nghiêm khắc.
_ Gem sao thế? Bake đâu? Xảy ra chuyện thế này mà nó còn ngủ được sao?.
Bác sĩ Galan càng ngại ngùng hơn, hắng giọng một cái rồi nói:
_ Cậu à, khả năng cách âm của phòng mọi người rất tốt, hệ thống cảm ứng họ không báo thì e sẽ không nghe thấy.
_ Vậy báo hệ thống đi.
_ Ngài Bake, con thấy bóng dáng một người phụ nữ trung niên rất đẹp, chạy vào phòng con.
Bake chấn động, run run cầm tay Hạ Giao:
_ Con nói thật chứ?
Bác sĩ Galan điềm đạm giải thích:
_ Ngài Bake, thứ lỗi cho con đã sắp xếp cho cô Gem nghỉ ngơi tại phòng của đệ nhất phu nhân quá cố Ji_ Bake.
Nên có lẽ cô ấy bị ảo giác.
_ Tôi bị ảo giác? Cô Galan nên biết không có chứng cứ tôi sẽ không nói bậy.
Ji_ Bake nhịn sự kích động xuống,
Tất cả lính cảnh vệ kia thu súng lại, đội trưởng cảnh vệ lấy điện thoại ra kết nối với hệ thống bảo an của dinh thự báo động phòng của Bake và Cố Hành Kiêu.
Cố Hành Kiêu vừa mới chợp mắt, hệ thống báo động vang lên anh đã tỉnh ngay.
Cố Hành Kiêu mở to mắt định thần lại, nhìn đồng hồ mới ba rưỡi sáng.
Anh không khỏi nhíu mày:
” Xảy ra chuyện gì? Bên dưới lầu Hạ Giao chỉ có một mình”
Vén chăn xuống giường, mặc đồ ngủ ra ngoài.
Anh đi vào phòng khách, thấy Hạ Giao giận run,kích động nhìn mọi người.
Bác sĩ Galan, Ngài Ji_ Bake và Bake, Luxy cũng có mặt đông đủ.
Khóe miệng Cố Hành Kiêu giật giật mấy cái, sải chân bước nhanh tới, vươn tay ra:
_ Hạ Giao, em làm sao thế?
Hạ Giao ngẩng đầu lên, nhìn anh, vui mừng.
Cố Hành Kiêu bế ngang Hạ Giao trong lòng, thấy trên người cô lạnh như băng, anh cũng không kịp hỏi gì, vội vàng bế cô vào phòng ngủ của mình.
Mọi người quay sang nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bake nhìn Bác sĩ Galan trầm giọng.
_ Rốt cuộc cô Gem bị sao thế?
Bác sĩ Galan nhíu chặt mày,
_ Đang yên đang lành sao lại thành thế này? Cô ấy mơ thấy…Mơ thấy…
Bake mất kiên nhẫn lặp lại:
_ Mơ thấy gì?
_ Cô Gem nói có một phụ nữ trung niên xông vào phòng ngủ cô ấy
Đội trưởng đội lính cảnh vệ nói
_ Vừa rồi cô ấy cứ nói như thế.
_ Có người xông vào phòng ngủ cô ấy sao?! Làm gì có chuyện như thế được?
Bake cũng chấn động, bỡ ngỡ nhìn sang cha mình? Như muốn nói gì đó, thấy ông cũng đang bất động ngồi trên sô pha.
Luxy nhìn sang bác sĩ Galan
_ Chị Galan, phòng ngủ đó là một bộ phòng khép kín, nếu như khóa bên trong lại thì người ngoài có chìa khóa cũng không vào được.
Khi cô vào thăm bệnh cho cô ấy có mở cửa sổ ra không?
_ Không có, tôi đã cẩn thận đóng kín.
Bác sĩ Galan thở dài:
_ Tôi chắc chắn đã đóng kín nếu không chúng ta tới phòng ngủ đó xem thế nào đi?
Một người lính cảnh vệ tiến lên một bước chặn bọn họ lại.
_ Mời mấy vị trở về phòng mình, ngài Bake sẽ xử lý chuyện này.
Ji_ Bake do xúc động nên ông hơi mệt, không nói gì, quay người đi lên tầng.
Ông ta không phản đối, đó chính là dấu hiệu ủng hộ Bake xử lý.
Bác sĩ Galan cũng không tiện nói gì thêm, đi theo Bake lên tầng.
Bake và Luxy cùng nhau đi đến phòng Hạ Giao đang nghỉ ngơi.
_ Ngài Bake thật sự người phụ nữ trung niên tới phòng của Gem đó sao?”
Luxy cố gắng nói rất khẽ, nhưng Bác sĩ Galan đi trước vẫn có thể nghe.