Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 46: Nhờ Vả
Sáng sớm
Tần Thư Lan mặc áo ngủ tơ tằm hai dây, khoát bên ngoài áo lông choàng màu vàng nhạt,vừa mở túi xách, cầm một thỏi son kiêu hãnh thoa vào môi, ngắm mình trong gương, một cô gái gương mặt V- line đúng chuẩn, xinh đẹp, trang nhã.
Phòng khách Vip du thuyền Gem.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
_ Vào đi
Một giọng nói trầm thấp, nghiêm vang lên lan nhanh vào khung cảnh yên tĩnh.
Viên trợ lý nhẹ nhàng đi vào, đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn Cố Hàn Đình mặc âu phục kẻ sọc trắng, ngồi trước bàn làm việc màu vàng cánh gián sáng bóng, phê duyệt văn kiện, gương mặt sắt bén, đẹp hút hồn, khí thế vương giả làm cho người ta có chút lo sợ, Viên trợ lý mỉm cười, cung kính đi tới trước mặt của Cố Hàn Đình nói:
_ Tần tiểu thư muốn gặp ngài? Nói có chuyện muốn gặp ngài, bây giờ đang chờ trước cửa, Cố tổng, ngài muốn gặp không?
Cuối cùng, Cố Hành Kiêu đang chăm chú nhìn đống tài liệu, cũng ngẩng đầu lên, nhìn Viên trợ lý, ánh mắt hơi chớp, suy nghĩ một chút nói:
_ Mời cô ấy vào đây.
_ Vâng!
Viên trợ lý nhanh chóng đi ra ngoài
_ Khoan đã, Hạ Giao thế nào?
_ Thưa Cố tổng, người hầu báo cáo, cô ấy vẫn ở trong tòa thành ạ.
_ Tốt, tiền thưởng cuối năm nay của anh mất hết.
Viên trợ lý xanh mặt ” Tôi làm gì nên tội, Boss tổng”
******
Cố Hàn Đình ngồi trên ghế gỗ, suy nghĩ một lúc.
Tần Thư Lan xuất hiện tại trước phòng làm việc, cẩn thận gõ cửa, sau đó bên trong cửa truyền ra tiếng:
_ Mời vào
Vẻ mặt của Tần Thư Lan ngẩng mặt lên, nhìn cánh cửa, một tia nắng sớm nhợt nhạt lên trên khuôn mặt đẹp tà tứ, ngay sau đó cô mỉm cười uyển chuyển từng bước vào phòng, nhìn Cố Hàn Đình mặc âu phục trắng kẻ sọc đèn, giống như vương tử quyền quý, nở nụ cười mê người, trái tim của cô đập thình thịch, thật yêu sâu sắc ông trùm kim cương này.
_ Anh, em có phiền anh làm việc không, chúng ta xuống sảnh ăn sáng nhé.
_ Anh còn xử lý tài liệu.
_ Em sẽ chờ anh.
Người hầu mang lên hai tách trà nóng và một dĩa bánh Táo
_ Không cần phiền toái như vậy, em đói thì xuống dưới cùng bạn bè ăn buffet đi, thuyền cặp bến, anh sẽ đón em.
Tần Thư Lan mỉm cười cuối xuống, bưng một tách trà lên, cổ áo hơi trễ, lộ ra khuôn ngực hấp dẫn, dịu dàng nói:
_ Em muốn chờ anh cùng ăn sáng.
_ Anh thường không có thói quen ăn sáng…!Huống chi anh uống nước no rồi.
Tần Thư Lan nhìn một lượt khắp phòng, chỉ có tách trà trên bàn vừa mới bưng vào.
Nước đâu anh uống?
_ Em có thể thương lượng với anh về chuyện của Thiên Kim.
Cố Hàn Đình nghe xong, gật đầu đồng ý, anh tao nhã ngồi trên gỗ huyết long, hai tay đan nhau, nhìn Tần Thư Lan.
Cô nhìn Cố Hàn Đình mặc âu phục tôn quý, ngự trị nơi đó, càng thể hiện thân phận cao quý và khí thế bá vương của anh, cô quá diễm phúc khi có được người đàn ông này, Hai mắt Tần Thư Lan lấp lánh, ánh mắt như biết cười nhìn Cố Hàn Đình có chút bất đắc dĩ nói:
_ Sáng nay em nhìn thấy Thiên Kim đang khóc, em cảm thấy đau lòng nên tới đây, dù sao cô ấy cũng là bạn thân của em.
Cố Hàn Đình nhàn nhạt nhìn Tần Thư Lan, anh không thích xen vào chuyện nữ nhi thường tình, nhưng người cô chèn ép lại là tâm cang bảo bối trong lòng anh, làm sao anh có thể bỏ qua được.
Anh cũng chưa làm gì cả.
_ Chuyện đó không do anh quản.
Em cứ trực tiếp nói với Bake.
Tần Thư Lan thở dài nhìn Cố Hàn Đình.
_ Nếu không phải, cô gái xấu kia gây chuyện, thì Thiên Kim đâu bị nát gương mặt kia, phụ nữ trọng sắc như mạng.
Bake lại bênh vực cô ta.
Em cùng Thiên Kim từ nhỏ đến giờ vẫn rất thân thiết lại học cùng trường,, cô ấy xảy ra chuyện như vậy, em mong anh nói một câu giúp cô ấy.
_ Được.
Cố Hàn Đình cười khẽ, nhíu mày, hơi đổi tư thế.
Tần Thư Lan không khỏi say đắm nhìn, nói:
_ Mọi người đều bàn tán cô gái kia tuy không đẹp nhưng lại có mối quan hệ không đơn giản với ngài Bake, còn qua lại với Cố Hành Kiêu anh trai anh.
Có hai người đó chống lưng Thiên Kim sẽ bị thua thiệt.
Nên em mong anh đứng về phía cô ấy.
Cố Hàn Đình suy nghĩ vài giây, môi mỏng tà tứ nhếch lên.
Tần Thư Lan có chút căng thẳng nhìn Cố Hàn Đình nói:
_ Có người nhìn thấy,tối hôm qua, Cô gái kia còn vào phòng của anh Cố Hành Kiêu thật lâu, khẳng định là muốn quyến rũ anh ấy, nhưng em tin anh trai anh không bị cô ta làm loạn.
Cô ta quá xấu ngược lại Nhã Tịch thập phần xinh đẹp.
Cố Hàn Đình lắng nghe, vẫn im lặng, trong đôi mắt sâu hun hút lan ra ánh sáng mê người, nhưng lại làm cho người ta không đoán ra được anh đang nghĩ gì.
Anh châm một điếu thuốc từ tốn hỏi:
_ Không ngại anh hút thuốc chứ.
_ Vâng, anh cứ tự nhiên.
Cố Hàn Đình rít một hơi thuốc, hương bạc hà thoang thoảng xung quanh,Tần Thư Lan nhìn thái độ Cố Hàn Đình như vậy, lo lắng, nói:
_ Anh tức giận em sao? Nơi anh đang làm việc, em lại nói những chuyện này.
Nhưng cô ta quả thật không xem ai ra gì? Phụ nữ không có sắc thì chỉ biết dựa vào thân thể, có thể sau lưng chúng ta, cô ấy sẽ làm những điều còn tồi tệ hơn.
Nghĩ lại cũng thật đáng thương.
Anh trai anh qua lại với hạng người như thế, thân là em dâu, em muốn khuyên nhủ.
Phòng làm việc thật yên tỉnh, thật yên tỉnh.
Chỉ có làn khói trắng lượn lờ.
Cố Hàn Đình yên lặng nghe Tần Thư Lan nói, cô lại yên lặng chờ anh lên tiếng.
Tia sáng mặt trời len nhẹ qua khung cửa sổ,vương nhẹ trên sóng mũi cao vút của Cố Hàn Đình, người ta nói sóng mũi của người đàn ông cùng kích cỡ với nơi ấy, sóng mũi anh to và cao vút khẳng định nơi ấy rất dũng mãnh.Tần Thư Lan ngồi nhìn Cố Hàn Đình thật sự quá mê người rồi.
Anh ở trên ghế lớn, đang uy tư, lúc đôi mắt quyến rũ khẽ chớp, đôi chân mày sắc bén,lông nheo dày và rậm,không khỏi căng thẳng, thậm chí có chút lo lắng, nhẹ giọng ói:
_ Anh giận em sao? Can thiệp quá sâu vào gia đình anh? Chúng ta cũng sắp kết hôn, em đã xem mình như dâu con trong nhà anh.
Lúc này, Cố Hàn Đình mỉm cười, hai tay đan nhau đặt ở đầu gối, nhìn Tần Thư Lan, chậm rãi, nói:
_ Cám ơn em, hôm nay đã nói cho anh biết những chuyện này, Cố Hành Kiêu biết em quan tam anh ấy nhất định sẽ rất vui nhưng chuyện tình cảm của anh ấy, hãy để anh ấy cảm nhận và tự giải quyết, anh không tiện can thiệp.
Tần Thư Lan lập tức mỉm cười nói:
_ Anh không giận em là em yên tâm rồi.
Hàn Đình mẹ em có gọi điện báo,mọi thứ chuẩn bị cho hôn lễ đã chuẩn bị xong hết.
Em cũng đặt tour chụp ảnh cưới 6 địa điểm ở châu Âu.
Cuối tuần này nếu anh rảnh thì chúng ta đi nhé, em sợ sẽ không kịp.
Còn nhiều thứ phải lo lắm.
Cố Hành Kiêu gật đầu nói:
_ OK, anh sẽ nói lại với trợ lý sắp xếp lịch trình.
Đi nhiều nơi như vậy em sẽ rất vất vả.
_ Không vất vã đâu, chỉ cần anh và em có thể ở bên nhau, khó khăn đến đâu em cũng sẽ chấp nhận.
Tần Thư Lan mỉm cười duyên dáng đứng lên, nói:
_ Vậy em không quấy rầy anh nữa, em về phòng mình đây.
Cố Hàn Đình cũng đứng lên nhìn Tần Thư Lan mỉm cười nói:
_ Được anh tiễn em.
Tần Thư Lan xoay người bước đi, nhưng dường như cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, cả người muốn té xuống đất, Cố Hàn Đình nhanh chóng đỡ cô hỏi:
_ Em làm sao vậy?
Tần Thư Lan tựa vào trong khuôn ngực săn chắc Cố Hàn Đình mệt mỏi, thở dốc một hơi, nuốt cổ họng khô khốc, nói:
_ Tối hôm qua vì vui quá nên em uống rượu hơi nhiều, có chút chóng mặt.
Em nghĩ ngơi một chút sẽ không sao.
Cố Hàn Đình đỡ Tần Thư Lan, có chút bất đắc dĩ, nói:
_ Lỗi cũng do anh không chăm sóc tốt cho em.
Sắc mặt của Tần Thư Lan hơi tái, nói:
_ Đêm qua mọi người đều say đến quên trời quên đất, cũng may anh dìu em về đến phòng mình.
Em lại không thể làm gì cho anh.
Cố Hàn Đình có chút mất tự nhiên, mỉm cười nói:
_ Sau khi chăm sóc vị hôn thê của mình xong, thì anh cũng về phòng.
Anh vừa nói xong, muốn đỡ Tần Thư La đi tới ghế xa _ lông nằm, đôi tay ngọc ngà vươn tới ôm cổ của anh, khi hắn vừa bước đi, giày cao gót vô tình hay cố ý vờ loạng choạng mất thăng bằng, cuốn vào trong chân Cố Hàn Đình, Anh thuận thế trượt chân, ôm Tần Thư Lan ngã thẳng lên ghế xa_ lông hình có độ dốc uốn lượn, cuối cùng, cả người anh ngã trên người của Tần Thư Lan mà chiếc áo choàng ngủ rơi ra từ lúc nào, đôi vai tuyết trắng hiện ra, cánh môi mềm mại của cô mút nhẹ lấy đôi môi bạc mỏng của cố Hàn Đình.
Hương bạc hà nhàn nhạt.
Tần Thư Lan đột nhiên ngây người, trợn to hai mắt nhìn đối phương, không khí lập tức yên lặng, cô cũng không dám động, cho đến khi khuôn ngực đẹp đẽ cô phập phồng lên xuống.
Cố Hàn Đình bình tĩnh nhìn cô mỉm cười, đứng lên, cô hơi đỏ mặt, ngồi trên ghế xa _ lông, bẽn lẽn cùng ngại ngùng.
Cô mặc váy ngủ hai dây tơ tằm, bên trong không mặc gì cả, nơi tròn đầy làm bỏng mắt nhất là hai điểm hạt đỉnh hồng đội lên sau lớp tơ lụa, Cô thật muốn kéo dài nụ hôn sâu hơn nữa.
Cố Hàn Đình ngồi trên ghế gỗ huyết long, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô.
_ Không phải em cố ý, không biết tại sao lại bị ngã.
Tần Thư Lan lập tức lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười, đứng lên:
_ Anh trăm công ngàn việc em đã chiếm lấy thời gian củ anh khá nhiều.
Em về phòng mình.
Cô lập tức có chút gấp gáp đứng dậy, cố ý với lấy áo choàng dưới sàn, bầu ngực mềm như đậu hũ trọn vẹn lộ ra trước mắt Cố Hàn Đình, sau đó xẹt qua bên cạnh anh, vừa muốn xông ra ngoài, lại đột nhiên vừa bị mắt hoa, chóng mặt, cả người lại đi lảo đảo ngã xuống.
Lúc này vai áo rơi xuống, để lộ một nửa bầu ngực đẹp đẽ.
Cố Hàn Đình rít một hơi thuốc, ngửa đầu nhìn làn khói lượn lờ trên không trung, chớp đôi mắt phượng sắc bén rồi lại nhìn cô qua làn khói mỏng, ngồi trên ghế gỗ huyết long, thuận tay ôm lấy hông của cô, cúi đầu, nhếch môi, cười hỏi:
_ Đã đỡ hơn chưa?
_ Hàn Đình, em không đi nổi, không phải bị gì chứ.
Sắc mặt Tần Thư Lan tái nhợt, hít thở khó khăn, hốc mắt đỏ lên.
Cố Hàn Đình chỉnh dây áo cô ngay ngắn lại, choàng áo lông lên người cô,để cho cô buông cổ của mình ra, đặt cô trên ghế xa_ lông, nhẹ nhàng nói:
_ Em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là say rượu chưa tỉnh thôi.
Đưa em về phòng nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe thôi.
Anh làm xử lý văn kiện.
Tần Thư Lan đột nhiên níu chặt cánh tay Cố Hàn Đình, dùng ánh mắt mị hoặc cầu khẩn anh:
_ Đừng bỏ em một mình, sợ lắm.
Em có thể nằm nghỉ trong phòng anh không?
Cố Hàn Đình gỡ tay cô ra, an ủi, vỗ nhẹ vai cô:
_ Được.
Anh nói xong, lập tức ôm Tần Thư Lan lên, bước vào phòng ngủ, Tần Thư Lan ôm cổ của Cố Hàn Đình, mặt tựa vào bờ vai của anh, hưởng thụ hương bạc hà thật mê người của người đàn ông này, ánh mắt lấp lóe của cô sáng loáng, đắc ý, hả hê cười nhẹ, lúc Cố Hàn Đình sắp bước ra cửa, cô ôm cổ của anh, hơi có chút mất mát, nói:
_ Anh xử lý công việc xong thì vào với em nhé.
_ Được
Cố Hàn Đình nói xong, dứt khoát rời đi ra khỏi phòng.
Dù sao anh cũng chưa từng nằm trong đó.
Quăng cô vào nhốt lại, nhây nhây, anh sợ cô sẽ thoát y tại chỗ.
Nếu lỡ, Hạ Giao nhìn thấy, anh dù có mười cái miệng cũng không minh oan cho trinh tiết của mình..