Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 4: Kỳ duyên
Kiến Vũ vội vã chạy đến phòng ngủ, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Bảo túm chặt lấy chăn. Bởi vì chăn trùm qua mặt, khiến hắn hít thở không thông. Khó trách tiếng khóc của hắn có chút quái, hóa ra bị cách bởi lớp chăn.
“Ngươi xác định hắn đã ngủ?” Thẩm Lương nghi vấn.
“…” Kiến Vũ không nói gì. Rõ ràng hắn đã nhắm mắt, lẽ nào lại không ngủ?!
Thẩm Lương thấy thế lại một lần nữa hỏi: “Ngươi xác định vẫn muốn nuôi dưỡng hắn?”
Đều không phải hắn không nể tình, nhưng cái phương pháp nuôi dưỡng này, hắn nghĩ sinh mệnh của Hạ Bảo sẽ không được đảm bảo an toàn a.
“Ngươi cũng không phải là heo vấn đề này còn muốn xác định.”
“…”
“Phốc… Khái ~” Tuấn Kiệt không nể tình cười nói: ” Thẩm Lương ngươi đừng hỏi lại nữa. Hạ Bảo tỉnh cũng tốt, chúng ta sẽ cùng đi a.”
Thẩm Lương bất đắc dĩ than thở, đành im lặng tán thành. Hắn còn có thể nói cái gì, hiện tại lão bà hắn cũng đứng về phía Kiến Vũ.
Kiến Vũ kiểm tra tã lót của Hạ Bảo một chút rồi mới xuất môn.
Bên ngoài mặt trời đã sắp lặn, gió có chút lạnh. Hoàn hảo hắn đã dự kiến trước, đem Hạ Bảo bao kín lại. Hạ Bảo tại hắn trong lòng mơ mơ màng màng, hắn có lẽ đã đi gặp chu công rồi.
Thẩm Lương mở cửa xe, lúc mọi người vào hắn đóng sập cửa khiến Hạ Bảo suýt nữa giật mình tỉnh giấc. Nhưng may mắn, thân thể hắn khẽ run lên một chút nhưng vẫn đang ngủ.
Tuấn Kiệt ở kính chiếu hậu nhìn Kiến Vũ cùng Hạ Bảo hỏi: “Kiến Vũ, vì sao ngươi đặt tên hắn là “Hạ Bảo”?”
Bị người khác hỏi khiến thân thể hắn có chút chấn động, tỏ ra bình tĩnh trả lời: “A, ta là chơi trò chơi, trong đó có một hài tử, cũng tên như thế này, nên…”
Tuấn Kiệt cùng Thẩm Lương biết hắn thích chơi game online trên Internet, nghe câu trả lời của hắn cũng có chút lưu ý.
Kiến Vũ cũng không có yêu thích gì đặc biệt, chỉ là đối với võng du rất thích. Tại đại học thì nếu không phải có người yêu cầu hắn học Tài chính, nếu không có lẽ bây giờ hắn sẽ làm ở một công ty trò chơi cũng nên. Tuy nói hai công việc hoàn toàn khác nhau, nhưng ở đời có mấy ai đem yêu thích trở thành công việc a.
Thẩm Lương trêu ghẹo hỏi: “Yêu, có phải hay không có người cùng ngươi nuôi dưỡng? Cha của hài tử là ai, mau nói thật đi.”
Nếu không phải vì Thẩm Lương đang lái xe, Kiến Vũ tuyệt đối sẽ đập cho hắn một trận. Người này thật là cái gì cũng dám nói. Còn có, vì sao lại hỏi cha hài tử là ai mà lại không phải mẹ là ai? Lẽ nào ngươi xác định ta là vai nữ?!
Tuấn Kiệt cười cười: “Kỳ thực Kiến Vũ, ta thấy cũng tốt. Ngươi ở bên trong trò chơi thực sự là nữ đi?” Hắn nghĩ hẳn là như vậy.
“…” Kiến Vũ thấy đôi này đeo bám nhất đinh không tha liền rầu rĩ nói: “Ân, là nữ. Cha của Hạ Bảo hắn tên… Vương Thanh.”
Thẩm Lương sách một tiếng: “Cái tên này, thật đúng là sợ có người không biết các ngươi là cùng một nhà mà?”*
Trong xe đột nhiên an tĩnh lại, bầu không khí trở nên nặng nề.
Thẩm Lương và Tuấn Kiệt cảm giác có gì không đúng liền ngậm miệng không nhắc tới chuyện này, ngược lại thay đổi trọng tâm câu chuyện.
Nửa dặm so ra có vẻ dài hơn, Kiến Vũ sờ sờ túi áo phát hiện mình vẫn nhớ tốt rốt cuộc không lấy ra nữa. Hắn có thể dựa vào trí nhớ mà mua sắm.
Khách hàng thấy hắn ôm hài tử chọn đồ dùng của trẻ sơ sinh nên có chút hiếu kỳ. Trên thực tế ba ba mang theo hài tử đến đây mua mấy thứ này rất ít.
Hắn cũng không lưu ý đến ánh mắt của người khác, hắn mua là việc của hắn, cảm thấy có bị người khác nhìn hay không cũng không quan trọng, cũng sẽ không bị mất miếng thịt nào.
Đi qua đủ mọi khu, rốt cục cũng có thể xếp hàng tính tiền.
Kiến Vũ lấy ra một tập tiền, nhưng Tuấn Kiệt lại không cho hắn trả. Hắn nói: “Về sau Hạ Bảo coi như là con nuôi của ta với Thẩm Lương, lần này để chúng ta trả.”
Thu ngân cười đợi chờ, với các nàng việc khách hàng tranh nhau trả tiền đã thành quen.
Kiến Vũ cũng không chối từ, dù sao cũng là chỗ thân thiết.”Ta đây thay nhi tử nói tiếng cảm tạ.” Hắn nghĩ, dù sao bọn họ cũng làm ăn tốt.
Kiến Vũ kỹ thuật rất tốt, cha mẹ qua đời hắn vẫn một mình sống tốt, ngày trước hắn thích nhìn mama nấu ăn thế nên tay nghề làm bếp cũng tiến bộ nhiều. Miễn là không khó lắm cơ bản hắn đều có thể làm, hơn nữa mùi vị cũng rất giống.
“Được rồi, chúng ta có nên mua nhiều đồ ăn một chút?” Tuấn Kiệt đột nhiên đề nghị.
“A đúng nga, việc này lại quên mất.” Kiến Vũ trong lòng thầm kêu mình đúng là óc heo, “Đồ vật nhiều lắm, chúng ta trước hết đem lên xe, sau đó quay lại chọn.” Việc chọn nguyên liệu trong ba người thì hắn lành nghề nhất.
Bọn họ đem hết túi lớn túi nhỏ cho lên xe. Hoàn hảo xe mua hàng có thể đẩy ra ngoài siêu thị, vì bãi đỗ xe cũng hơi xa.
Khóa kĩ cửa xe rồi quay lại siêu thị. Nghĩ thầm muốn mua chút rau, Kiến Vũ đem xe mua hàng đẩy đến chỗ chọn nguyên liệu. Cuối cùng muốn lấy một bao gạo. Hóa đơn hắn đưa cho, hai người bên kia mỗi người một tính, đang tranh nhau trả.
Hạ Bảo vẫn rất ngoan, cho dù khó chịu cũng chỉ hừ hừ hai tiếng, không có khóc. Lúc lên xe hắn mở mắt, con mắt to đen bóng nhìn Kiến Vũ, hồn nhiên nói không lên lời.
Thẩm Lương mở chút nhạc nhẹ, thanh âm rất nhỏ. Cũng đủ tràn ngập trong xe một cảm giác ấm áp đầy sức sống, rất tốt. Kiến Vũ tự nhiên thấy giống như bản thân mình bây giờ rất tốt, đột nhiên lại nghĩ như vậy.
Lắc đầu xua tan ý nghĩ kia, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc cách chừng năm thước, hắn là nam nhân lần trước giúp y tìm xe. Bất quá lần này chỉ có một mình, mua gì đó giống như trưa hôm trước.
Thẩm Lương lái xe chậm rãi dời đi, hắn cười cười cũng không để ý ngoài kia.
Kiến Vũ thực sự là không nhìn lầm, người mang cái hộp lớn ở ngoài kia đúng là Vương Thanh. Lần trước mua thuốc bộ này cho nãi nãi hắn uống, kết quả là lão thái thái nhìn thấy nói muốn mua mấy hộp làm quà tặng cho bằng hữu ở hội thái cực quyền, cho nên muốn hắn đi mua. Hắn tuy rằng rất muốn nói một tiếng “Nãi nãi ta thực sự bề bộn rất nhiều việc”, nhưng cuối cùng vẫn đi mua.
Khi còn bé cha mẹ ly hôn, mẹ chạy theo người khác, cha hắn lấy một người phụ nữ trẻ tuổi, cấp cho hắn cùng tỷ tỷ một mẹ kế. Bọn họ sống với nhau không hòa hợp, cũng may có nãi nãi thương bọn họ. Hắn và tỷ tỷ còn thân thiết với nãi nãi hơn cả cha mẹ mình, tình cảm rất tốt.
Có thể nói cha hắn hiền hậu sau khi kết hôn cũng không muốn sinh thêm hài tử, có người nói có thể là lúc đó cha hắn đã nói chuyện với với người phụ nữ kia. Nói vậy cha hắn chắc cũng không mong muốn con cái mình sau này tranh nhau chiếm tài sản.
Nghĩ tới đây Vương Thanh cười mỉa mai, nói không muốn tranh cùng chị em hắn tranh đoạt thì mẹ kế kia là đèn dầu kiệm mỡ. Vào cửa một hai năm mà bắt đầu tính toán.
Cầm đống thuốc bổ đến nơi ở của nãi nãi và tỷ tỷ, Vương Thanh cũng không vội vã mà nhìn một chiếc xe cách đó không xa. Người ngồi sau kia có điểm quen mắt. Nam nhân thanh tú ôm hài tử, cái loại khí chất không giống ba ba mà thấy giống mama. Hiếm thấy.
Kiến Vũ cũng không biết được hắn một lòng thích người này. Bất quá hắn đã quên mua đường trắng, bảo Thẩm Lương dừng xe lại. Vốn có nói bọn họ trở về trước đi, kết quả Tuấn Kiệt nói sẽ chờ hắn.
Vội vội vàng vàng nói lời cảm ơn hắn ôm Hạ Bảo chạy tới cửa hàng bán lẻ. Rõ ràng cũng không xa khu nhà của hắn lắm, nhưng bằng hữu cũng không muốn hắn chịu vất vả, thật là tốt.
Vương Thanh lần thứ ba tới tiểu khu này, bởi vì nơi này mới mua không lâu. Vốn là ở cùng hắn và cha hắn, nhưng nãi nãi thực sự ghét người con dâu mới. Nàng thân thế khỏe mạnh, không cần phải suốt ngày nhìn sắc mặt con dâu. Trước đây là bởi vì con trai luôn giữ lại, hiện tại nàng cũng không muốn nhịn nữa. Vừa vặn cháu trai cũng không chịu thua kém, mua cho nàng một căn nhà tốt, cháu gái cũng hiếu thuận, tới nơi này cùng nàng.
“Nãi nãi, người xem cái này đều không ít hơn mười lần, thật sự thích như vậy a?” Tỷ tỷ Vương Thanh chỉ vào diễn viên trên TV.
“Ai nha, ta thực sự thích xem chương trình của Tào Lam, pha trò rất vui a.” Lão thái thái trong tay cầm miếng táo cũng không ăn, mắt nhìn chằm chằm vào TV.
“Vương lão thái thái, ta đã nói ngươi có cháu gái hiếu thuận a, nhà của ta cũng không được như thế này a. Ai ~” Lão nhân cùng luyện thái cực quyền ngắt lời.
Thời đại này, người già muốn gặp cháu trai cháu gái cũng khó khăn, con cháu hạnh phúc, nhưng không được gặp mặt con cháu thì còn gì là hạnh phúc. Trơ trọi cô độc, cả ngày không âu lo, cũng là một chút lạc thú.
“Này, như nhau như nhau, cháu gái ta bận bịu thời gian gặp gỡ cũng khó. Cháu trai ta lại càng không phải nói.” Vương lão thái thái khoát khoát tay, nửa thật nửa giả nói. Nàng chỉ muốn bằng hữu vui vẻ.
Chuông cửa truyền đến. Vương lão thái thái mừng rỡ: “Chắc là cháu trait a đã trở về. Hy Anh a, ra mở cửa cho đệ đệ ngươi.” Lão thái thái chỉ vào cánh cửa nói với cháu gái.
Vào quả nhiên là Vương Thanh. Một đám lão thái thái nhìn hắn cầm trong tay thuốc bổ đều lộ ra vẻ ước ao, càng không ngừng nói rằng đây là một đứa cháu trai tốt vô cùng.
Vương Hy Anh cười: “Các nãi nãi không cần khen hắn, hắn bình thường đều lạnh như băng, cuối cùng vẫn là cái tủ lạnh.”
Lão thái thái nghe vậy đều bưng răng giả cười liên tục.
Mặc kệ ở bên ngoài kia, Vương Thanh thấy nãi nãi luôn luôn cười rất nhẹ nhàng tựa ánh dương quang.
Vương Hy Anh viết: lão đệ, ngươi chỉ có lẽ chỉ đối với nãi nãi là giống một người bình thường.
Vương Thanh mỗi lần đều cam chịu. Hắn không phải là người nóng tính, nhưng hắn luôn tạo ra khoảng cách giữa mình và mọi người. Xã hội bây giờ rất phức tạp, không biết ai là thật tâm, ai là thực lòng, nếu tin tưởng sẽ bị thương thôi.
Trong trò chơi hắn rất thích tìm kiếm cái cảm giác ấm áp rất mông lung. Không gặp mặt, không để lại liên hệ, chỉ là tại trò chơi giả tạo nhưng dường như lại rất chân thực. Cách một tầng kính mờ cũng rất khoái nhạc, rất buông lơi, không phải sao? Tựu như lần trước cùng Kiến Vũ vậy, không biết nhiều lắm, chỉ là cảm thụ mặt tốt nhất của đối phương.
Đi làm thì ăn mặc tây trang ngay ngắn, được mọi người theo đuổi. Thì tính sao? Đã không có lợi ích thì tất cả sẽ không giống như vậy nữa.
Cùng mấy lão thái thái hảo hảo nói chuyện, Vương Thanh trở về phòng ngủ của hắn.
Thỉnh thoảng không muốn ở một mình sẽ đến nơi của nãi nãi, cùng với hai người phụ nữ quan trọng trong đời mình xem TV, cùng làm việc nhà.
Mở máy vi tính di chuột vào trò Tiên Tích, vẫn là do dự một hồi mới mở ra. Nhưng mà hắn cũng không tiến nhập trò chơi, mà nhìn một lúc người phụ trách, nghĩ một hồi lôi điện thoại di động ra gọi đến công ty kỹ thuật.
———–