Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 34: Rạp Chiếu Phim Tư Nhân 1
Chuyến bay suốt một ngày cộng thêm gặp chuyện lúc nãy, khiến cho Hạ Giao mệt lã, thiếp đi trong vòng tay Cố Hàn Đình.
Về đến nhà, thả cô lên giường, nhìn cô mơ màng ngủ.
Bên trong căn phòng rộng lớn, một người đàn ông chất giọng trầm ấm, có chút cưng chìu nhẹ nhàng hát một ca khúc bằng tiếng Anh.
Những người hầu gái và giúp việc đứng ở đầu bên kia nghe chủ nhân hát bài hát này bằng tiếng Anh, cũng không dám đi qua, vì họ đã biết chủ nhân họ cưng vợ như thế nào, trước khi cô tỉnh giấc, bất cứ người nào cũng không được quấy rầy, ở trong lâu đài này, từng người giúp việc đều phải hiểu rõ……
Những người quản lý tập đoàn đang đợi dưới sảnh.
Thanh Nhi lên tầng trên định thông báo cho Cố Hàn Đình, nhìn thấy người giúp việc nhẹ nhàng chắp tay,áp lên má nghiêng đầu sang bên,Thanh Nhi nhìn bọn họ một cái, gật gật đầu, cẩn thận nhẹ bước, sau đó đi theo đường nhỏ như một mê cung.
Quả nhiên nhìn thấy Cố Hàn Đình mặc Tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra phong thái tao nhã của một vị vương tử, ngồi trên chiếc giường, ánh trăng dịu nhẹ chiếu trên sườn má của anh, đôi mắt sâu thẫm đầy quyến rũ, ánh sáng vàng nhạt làm cho tất cả mọi thứ xung quanh anh tỏa sáng.
Nhưng người đàn ông này lại ở trước mặt cô gái nhẹ nhàng hát một bài tình ca tiếng Anh, tay nhẹ nhàng đặt xuống trước vai cô, chậm rãi vỗ về giấc ngủ cô.
Thanh Nhi bước tới trước mặt Cố Hàn Đình, vừa định khom lưng nói chuyện, Cố Hàn Đình lại nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên miệng, đáy mắt không vui như bị quấy rầy, tiếp tục nhàn nhạt hát.
Thanh Nhi hiểu ý, chỉ đành phải lui ra ngoài, đi xuống đại sảnh, nhìn đám người bên dưới nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không nên quấy rầy:
_ Xin các vị chờ thêm một lúc.
Cố tổng đang có việc quan trọng.
Cố Hàn Đình tiếp tục dựa trên giường, cạnh cửa sổ, vừa vỗ nhẹ vai cô, hát nhỏ, vừa cúi xuống nhìn cô gái trong lòng mình, anh đã thay một bộ váy khác cho cô, nhàn nhạt ngủ, hai tay thiếu cảm giác an toàn nhẹ nắm mép chăn lông.
Lông mi thật dài bao trùm mí mắt bên dưới, mái tóc dài màu hạt dẻ rơi bên vai, tản mát ra màu sắc kỳ dị của anh túc, hơi thở nhẹ nhàng.
Nhưng Cố Hàn Đình thấy cô khẽ nheo hàng mi yên giấc, mày của anh cau lại,
dựa gần bên cô, Cố Hàn Đình chú ý tới trạng thái của cô, vừa muốn hôn lên tay của cô.
Lại nhìn thấy Thanh Nhã tay cầm điện thoại, đi tới trước mặt mình, ý bảo nghe điện thoại, nhìn vẻ mặt thì biết chắc là Cố Xuyên anh trai mình, Đang ở Bộ ngoại giao gọi điện thoại tới, anh khẽ chớp mắt, gật đầu, cẩn thận buông tay gối đầu cho nàng, sau đó có chút không đành lòng đứng lên, một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần, chậm rãi đi ra ngoài
Cô gái nằm trên giường cung điện lớn như tiếp tục ngủ thiếp đi, trong mơ nơi đồng quê hẻo lánh khung trời tự do rộng lớn, ngồi bên cạnh mẹ và em gái, khăn lụa đỏ tung bay theo gió, đùa giỡn với em gái, rong chơi khắp nơi……
Cô rốt cuộc trong hơi thở chậm rãi mở hai mắt, giống như một đứa trẻ nhìn tất cả không gian xa hoa, giật mình nhớ lại mình đã sang Pháp.
Cô khẽ chớp mắt mệt mỏi, nhấc chiếc chăn lông, nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh đèn màu vàng hắt nhẹ trên gương mặt cô,……Có lẽ cảm giác trong giấc mơ cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, chậm rãi quay đầu, nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ chợt hồi tưởng mình năm năm trước cô đã nói qua nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ và em cô.
” Cái chết của mẹ, và tuổi thơ bị cường bạo của Hạ Kỳ.
Là ai? “
Trong lòng đã có đáp án, nhưng cô muốn chứng thực một cách chắn chắn không để kẻ tiểu nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Hốc mắt cô đỏ lên, kích động đưa chân xuống, bàn chân trần xinh đẹp trắng tinh chạm trên mặt thảm, đứng lên.
Trên người bộ váy đã được thay từ lúc nào, váy dài màu trắng này, theo kiểu đuôi cá ôm sát người, rũ nhẹ, phần đuôi voan mỏng lượn sóng, khẽ che đôi chân trắng như tuyết, hai tay cô nhẹ vuốt bộ váy dài, bước tới cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen.
*************
Cố Hàn Đình và các lãnh đạo cấp cao tập đoàn đang mở cuộc thảo luận đặt công ty khai khoáng bên Nam Phi.
Thanh Nhã chậm rãi bước đến nhìn tất cả, rồi ái ngại nhìn Cố Hàn Đình.
_ Đã thức dậy?
Cố Hàn Đình cầm điện thoại di động đứng lên, phảng phất hơi thở tôn quý, chỉ thấy anh nhẹ nhàng day day mi tâm
Khuôn mặt có chút mệt mỏi ra lệnh:
_ Hôm nay bàn đến đây thôi, mọi chuyện cứ tiến hành theo bản kế hoạch.
********
Nhìn vào đồng hồ quả lắc, mười hai giờ.
Hạ Giao muốn ngủ tiếp nhưng không cách nào ngủ được.
Đành lên tầng ba, tìm đĩa CD phim tài liệu ra xem.
Hiệu ứng âm thanh vô cùng tốt, không thua gì rạp chiếu phim.
Hạ Giao làm ổ trên ghế sô pha, xem phim trắng đen thời xưa, nhưng lại có cảm giác rất riêng tư, thoải mái.
Xem được một nửa, người giúp việc gõ cửa mang thức ăn lên cho cô.
Hạ Giao không cảm thấy đói chút nào, khéo léo từ chối, tiếp tục chăm chú coi phim.
Không được bao lâu, lại có người đến, anh tựa lưng vào cánh cửa tay cầm áo lông choàng, ngắm cô.
Một thân ảnh thiếu nữ thanh thuần đang ngồi trên sô pha, chiếc váy hai dây ôm lấy khuôn ngực non mịn vun cao, đôi chân trần bạch ngọc lả lướt.
Chăm chú nhìn vào màn hình lớn, phim tâm lý hành động tội phạm.
Nhìn cô mỏng manh yếu đuối không ngờ đêm khuya thanh vắng lại xem cái này.
Cố Hàn Đình đi tới chiếc ghế dài, cầm lấy áo khoác tơ tằm, choàng nhẹ trên vai cô, chậm rãi nói:
_ Không có anh, dường như em ngủ không được ngon giấc.
_ Hàn Đình em chỉ là choáng ngợp trước lâu đài lộng lẫy này, hơi khó ngủ.
_ Thức khuya không đói sao, để anh làm món gì đó cho em.
Cố Hàn Đình? Nửa đêm nửa hôm, anh đến đây làm gì? Anh biết nấu ăn?
Nửa giờ sau, người đàn ông bên ngoài đi thẳng vào.
Trên tay ôm một chai rượu vang và món sườn áp chảo, soup hải sâm thêm một đĩa cải mầm trộn.
Bộ đồ tây trên người đã được thay bằng áo ngủ, không thể diễn tả được sự thoải mái và ấm cúng.
Hạ Giao cảm thấy khó hỉu:
_ Anh làm?
Cố Hàn Đình nhếch mếp:
_ Anh là mẫu đàn ông lý tưởng đấy.
Em phước ba đời mới gặp được anh.
Nhưng cô gái đó không phải là cô.
Cô nhìn Cố Hàn Đình:
_ Anh muốn làm gì?
Tất cả khay đồ ăn trên tay anh, được đặt trên bàn trà, thờ ơ ngồi xuống, liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói bâng quơ.
_Xem phim!
Xem phim? Với cô?
Anh làm động tác im lặng bằng tay, ánh mắt nhìn vào màn hình chăm chú.
Đừng nói chuyện nữa!
Anh chậm rãi chăm cô ăn khuya, dịu dàng gắp vài món vào chén cho cô, đôi lúc còn đưa lên tận miệng ép cô ăn.
Từ đây nhìn qua, Cố Hàn Đình cực kỳ quyến rũ.
Chiếc áo choàng ngủ màu đen khó che đi hết khuôn ngực trắng trẻo đang mở ra, từng múi cơ bắp cuồn cuộn.
Anh khẽ nhấp một ngụm rượu.
Khung cảnh làm tan ra những đường nét ma mị trên gương mặt anh, trông nó không còn lạnh băng như trước nữa.
_ Nửa đêm nửa hôm, xem phim giết người chặt xác.
Tinh thần em cũng thép đấy.
Không sợ sao?
_ Sợ?
” Chỉ xem thôi thì có là gì, cô từng đến hiện trường chứng kiến các vụ án còn ghê rợn hơn nhiều”
_ Xem ra anh phải đổi cách nhìn khác về em.
_ Em chỉ không ngủ được xem một tý phim hành động cho dễ ngủ.
Chiếc áo lông choàng rộng rãi vừa đủ che kín váy tơ lụa, chỉ để lộ ra đôi chân thướt tha trắng trẻo.
Da dẻ cô như đóa hoa lan, cho dù chỉ nhìn từ xa cũng tựa như tỏa ra một mùi hương thanh mát.
Mái tóc được vén sang một bên, mấy sợi tóc mai rơi xuống, trông lại đầy vẻ phong tình.
Anh nhìn cô, mỉm cười cưng chiều:
_ Thật sao? Muốn xem phim cho dễ ngủ? Em chắc chứ?
Còn chưa dứt lời, màn hình lại đổi cảnh, xuất hiện một hình ảnh sắc nét.
Trong phim là một cô gái, vô cùng xinh đẹp thuần khiết, trông có vẻ vẫn là sinh viên ba lô trên vai:
Hạ Giao thắc mắc, chân mày chữ đại,
_ Người này là người Nhật?
“Đây là phim tài liệu của Pháp mà.”
Lúc nói cô cũng không nhìn lên màn hình, chỉ đợi câu trả lời của anh.
Không ngờ ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chuyển thành một vẻ cười cợt.
Anh chống tay che miệng, như đang cố nhịn cười.
Cô càng thấy khó hiểu.
Anh lại chỉ tay, ý muốn cô nhìn lên màn hình.
Hạ Giao đưa mắt nhìn theo ngón tay anh.
Chỉ là các tài liệu vụ án giải mã tâm lý tội phạm thôi mà.Không xem không căng thẳng, chỉ mới liếc mắt hai con ngươi của cô lập tức đứng hình.
Cô gái trong phim ưỡn ngực, dùng các kiểu gợi tình nhất, cùng mấy gã đàn ông cao to đang đè xuống dưới sàn, quần áo trên người tự lột sạch.
Cùng với khung cảnh ấy là những thanh âm hoan ái.
Tất cả các bộ phận trên cơ thể họ đều hoàn toàn lộ ra trước mắt Hạ Giao, không chút che đậy.
Tiếng thân thể cọ sát hòa cùng những tiếng thở dốc kích thích cả căn phòng.
” Chuyện gì thế này?”
Cô ngồi thẩn thờ trên ghế, bất giác nuốt vài ngụm nước bọt, ngăn cho mình không bị nôn.
” Cô gái này có phải là người không? một mình chịu bao nhiêu người cưỡi lên.
Kinh khủng “
Vội vàng, Hạ Giao che mắt lại nép vào lòng ngực Cố Hàn Đình.
Ánh mắt kinh ngạc của Cố Hàn Đình nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nụ cười như có như không.
Anh từ trên nhìn xuống, hỏi cô:
_ Em chắc đã dễ ngủ?
Bị anh trêu ghẹo hỏi đến nỗi cứng họng không trả lời được.
Anh không hề có một chút ý định nhường chỗ nào, giống như một bức tượng, ngồi im không nhúc nhích.
_ Muốn, muốn uống rượu.
Lúc này cô cảm thấy khát khô cả cổ, vội đổ một ly rượu, cứ như uống nước, uống một hơi.
Uống quá vội, nên bị sặc vài lần.
“Khụ khụ…..khụ khụ”
_ Em…có cần lúng túng vậy không?
_ Tua qua đi.
Cô với tay lấy remote trên cánh tay anh, cách nào cũng không lấy tới.
Để tránh khỏi mất mặt nữa, cô không dám lộn xộn, ôm lấy Cố Hàn Đình, hai chân co lên, không dám xem nữa.
Hai má cô ửng hồng không biết vì kích tình trên màn hình hay vì men rượu.
Mười phút trôi qua……màn hình ảnh nam nữ hoan ái còn kịch liệt hơn.
Hạ Giao hé mắt xem, liền không kiên nhẫn.
_ Em bảo là tua qua đi mà..