Bạn đang đọc Lưới Tình – Chương 2: Hạ Bảo
Vây quanh Kiến Vũ là một tầng khói xám, hắn không biết bản thân mình là hút rất nhiều.
Dụi thuốc vào gạt tàn đã đầy ắp đầu lọc thuốc, nhăn mặt nhìn những hộp vứt đầy dưới sàn nhà, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.
Hai ngày nay, hắn chỉ uống, cũng không muốn ăn cơm. Ngoại trừ làn khói xám, nếu không căn bản hắn không giống như người còn sống.
Xóa bỏ ID hắn không hối hận, thế nhưng trong ngực trống rỗng, giống như mất đi thứ gì đó.
Ba năm trước hắn cũng như vậy chán nản, khi đó hắn mất đến nửa tháng mới khôi phục lại được, lúc này đây…
“Leng keng” tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang bầu không gian tĩnh mịch.
Kiến Vũ cả người vô lực, nghĩ quyết định quên đi cái chuông cửa. Nhưng mà sau một vài giây, âm thanh chói tai lại truyền đến, liên tục liên tục.
Bất đắc dĩ đứng dậy ly khai phòng ngủ, lúc xuống lầu còn thấy lảo đảo. Đầu đau lợi hại, may mắn nằm lấy tay vịn bên cạnh.
Mở cửa, chỉ thấy cái mông………. của tiểu hài tử ở trước cửa.
Kiến Vũ lấy lại tinh thần, đem tiểu hài tử ôm vào trong lòng. Tuy rằng tháng tám thời tiết vẫn nóng nhưng đá hoa dưới mặt đất kia dường như rất lạnh.
“Ngươi ở đâu ra hả tiểu tử kia?” Hắn vuốt mái tóc mềm của tiểu tử nằm trong lòng.
Đương nhiên, tiểu bảo bảo (bé nhỏ) không có khả năng trả lời hắn, bởi vì ngay cả răng còn chưa có đương nhiên làm sao có thể nói.
Trước cửa nhà không một bóng người, mà hài tử nhỏ như vậy cũng không có thể ấn chuông cửa. Khả năng người đem hắn đặt ở đây có lẽ cũng đã đi.
Kiến Vũ liếc mắt nhìn, quả nhiên có một phong thư.
Cái khu này trị an rất tốt, nếu như không phải là người trong khu dân cư thì căn bản là không vào được, trừ phi có người đi ra ngoài tiếp. Nói cách khác hài tử này chắc chắn là của nhà nào đó trong khu.
Ngoại trừ phong thư ra thì cũng không có gì. Trên thư viết
《 Phùng tiên sinh:
Hài tử này sinh ngày 27 tháng 3, hắn rất khỏe mạnh, chỉ là một mình ta không có khả năng nuôi nấng hắn. Hắn rất ngoan, sẽ không làm phiền ngươi nghỉ ngơi. Ta biết ngươi cũng chỉ có một mình, cũng biết ngươi là người thiện lương. Nếu như có thể, ta mong ngươi có thể nuôi nấng tiểu hài tử này. Nếu thực sự không có khả năng, ta phiền ngươi mang hắn đến cô nhi viện. 》 ( dã man T^T)
Kiến Vũ cầm bức thư hồi lâu.”Phùng tiên sinh” ba chữ này chắc chắn là viết cho hắn. Hắn từ lúc nào là người thiện lương? Hắn thế nào không biết??
Đần độn mà đem hài tử ôm vào nhà, hắn mở thư một lần nữa xem lại nội dung.
Tiểu bảo bảo hai tay siết chặt lấy áo hắn, mắt đen to tròn nhìn hắn chớp mắt một cái.
Hắn điểm điểm vào cái mũi nhỏ xíu: “Sách, nhìn cái gì vậy, nhìn nữa ta cũng không có khả năng lưu ngươi!” Dứt lời đem khối thịt nhỏ đặt lên giường, đặt gối đầu ở xung quanh hắn để hắn khỏi ngã xuống giường, sau đó tiến vào phòng tắm.
Tắm rửa quần áo chỉnh tề, tìm một cái chăn mỏng cuốn lấy tiểu hài tử ôm ra ngoài.
Mục tiêu: Cục cảnh sát.
Tiểu bảo bảo dọc đường rất yên tĩnh, chỉ là cái đầu hắn không an phận. Nhìn phải nhìn trái, hình như trong mắt hắn mọi thứ đều mới mẻ.
Kiến Vũ đem tiểu hài tử ôm rất chắc chắn, tay trụ tại cái mông nhỏ của hắn.
Vẫy một chiếc taxi, tài xế hỏi nơi đến thì hắn vô thức nói “Cục cảnh sát “. Cái gì mà đưa đến cô nhi viện, hắn gặp phải loại sự tình điều đầu tiên nghĩ đến là cục cảnh sát.
Tiểu hài nhi vẫn là rất an tĩnh, hắn tựa đầu vào cổ Kiến Vũ mà ngủ.
Tài xế rất nhiệt tình, từ lúc bọn họ lên xe đã không ngừng nói chuyện. Hiện tại thấy hài tử ngủ, hắn cũng dừng lại. Hắn đóng cửa sổ xe lại để hài tử không bị gió lạnh, quan sát qua kính chiếu hậu hắn nói: “Hài tử này lớn rất hảo, là con cậu à?”
Kiến Vũ nghe vậy giải thích: “Không phải, tôi thấy hắn ở khu dân cư, không có cha mẹ nên nghĩ đem hắn đến cục cảnh sát.”
Tài xế nga một tiếng rồi không nói nữa, nhìn biểu tình có vẻ không tin lắm.
Cũng không trách hắn được, vừa mới nhìn qua tiểu hài tử này có con mắt rất giống người đang ôm nó. Đen bóng to tròn tựa như bảo thạch.
Tới cục cảnh sát, Kiến Vũ thanh toán tiền rồi xuống xe, đứa nhỏ trong lòng hắn khẽ động mắt. Lông my thật dài, bởi vì vừa ngáp mà mắt ngấn lệ, trong suốt như giọt sương. Không hiểu thế nào mà hắn nghĩ ngay đến tiểu Hạ Bảo trong trò chơi.
Cũng không biết thế nào, hắn xóa bỏ ID, phỏng chừng hài tử cũng sẽ biến mất…
Hạ Bảo đích thật là biến mất. Từ lúc đó Vương Thanh cũng không xuất hiện. Huyền Vũ thỉnh thoảng lại lôi chuyện này ra nói lúc trà dư tửu hậu, có lẽ đã hai ngày. Nếu như không phải chuyện liên quan đến người có tiếng, có lẽ chuyện này đã không được nhắc đến.
Sương Tẩm vẫn còn, tuy không có đội trưởng nhưng cũng không dễ tan vỡ.
Kiến Vũ nhìn cửa của cảnh cục bất giác có chút do dự. Hài tử trong lòng thật sự rất nhỏ, có lẽ nếu không tìm được ba mẹ nó có lẽ cũng sẽ bị đưa đến cô nhi viện, hoặc an bài tìm một gia đình cho nó. Hẳn là như thế…
Loại sự tình này hắn cũng gặp qua.
Nếu như vậy để chính mình dưỡng, mặc dù không thể nói trước hắn có thể dưỡng hài tử này tốt, nhưng hắn là toàn tâm toàn ý vì nó. Tiểu tử kia rất khả ái, hắn lại sống một mình, hơn nữa tài sản cha mẹ để lại cho hắn cũng khá, nuôi thêm một đứa nhỏ chắc cũng không vấn đề gì.
“Ta gọi ngươi là Hạ Bảo có được hay không?” Hắn che nắng cho đứa nhỏ trong lòng, cười nhạt.
Tiểu tử kia một cái răng cũng không có cười lên trong rất đáng yêu. Chẳng hiểu sao sự lo lắng trong lòng Kiến Vũ cũng tan biến.
“Quyết định như vậy đi.” Dứt lời xoay người ngẩng đầu, thấy tài xế kia vẫn đứng đó chưa đi.
Lúc này, một thanh âm nữ trẻ tuổi vang lên.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi có cần hỗ trợ gì không?”
Kiến Vũ không được tự nhiên quay lại cười nói: “Không có, cảm tạ.”
Nữ cảnh sát trẻ tuổi thoạt nhìn phi thường nhiệt tình. Thế nhưng Kiến Vũ mười giây trước đã thầm quyết định, hài tử này hắn sẽ dưỡng.
Nhẹ nhàng bước đến, mở cửa xe, tài xế ngữ điệu chắc chắn nói: “Quả nhiên cậu quay lại.”
Kiến Vũ cũng không giận, ngồi trên xe đóng cửa: “Có lẽ bác sẽ cười, nhà của ta ở chỗ khác, đương nhiên phải quay về.”
Tài xế nhẹ giẫm chân ga: “Hài tử này con mắt giống cậu như đúc, cứ coi như là duyên phận.”
Kiến Vũ nhìn con mắt Hạ Bảo, thực sự rất giống hắn. Trên mặt hắn không có gì đặc biệt, chỉ có con mắt đen bóng. Hạ Bảo cũng như vậy.
“Vừa nãy là nói đùa với bác, thật tình ta tới đây là để mang hắn đến gặp mama hắn.” Kiến Vũ tâm tình rất tốt bắt đầu tán gẫu: “Bác xem nữ cảnh sát ta nói chuyện ban nãy? Nhất định là mẹ nó.” Khái, hắn thực sự xấu xa.
Tài xế cười to: “Thanh niên hiện nay quả nhiên, cái gì cũng dám nói đùa.”
Dọc đường hai người tán gẫu, Hạ Bảo vẫn ngủ. Hắn hình như rất thích được Kiến Vũ ôm trong lòng, chính vì thế rất ngoan không nháo.
Vốn có dự định về nhà, nhưng vừa nghĩ về đến nhà lại không có gì cho hài tử ăn, Kiến Vũ liền nói: “Trong nhà cũng hết sữa, bác tài dừng xe ở đây đi.”
Trước cửa một siêu thị lớn, tài xế nhẹ nhàng phanh lại.
Kỳ thực gần nhà cũng có siêu thị, bất quá không lớn như ở đây. Hơn nữa hình như không có nhiều đồ trẻ con.
Ôm Hạ Bảo đến khu chuyên bán đồ trẻ con, Kiến Vũ nhìn một loạt nhãn hiệu sữa mà chóng mắt. Hắn làm sao biết loại nào tốt, loại nào không tốt!!
May mà, có nhân viên chuyên nghiệp phục vụ. Kiến Vũ quay đầu nhìn vị nữ nhân viên độ 30 tuổi: “Vị đại tỷ này cho ta hỏi, hài tử ba tháng tuổi thì ăn gi?” Thái độ khiêm tốn cẩn thận, quả nhiên bị đại tỷ cho rằng là hảo ba ba.
Đại tỷ nhìn bảo bảo trong lòng Kiến Vũ một chút, đem mấy loại sữa bột giới thiệu. Từ Gesfatro đến Dialuck Anfa, lại từ Vinamilk đến Cô Gái Hà Lan… ^^….
Kiến Vũ lần lượt nghe rồi so sánh, cuối cùng quyết định chọn Gesfatro. Hắn chọn là bởi vì nghe nói nhiều bà mẹ mua loại này cho con mình.
Cảm ơn vị đại tỷ dễ mến, Kiến Vũ đem 3 hộp nữa đặt vào xe đẩy, lại đi lấy bình sữa với yếm dãi rồi đi tính tiền.
Đem Hạ Bảo ôm vào lòng một chút, đột nhiên cảm thấy một trận ám nóng truyền đến. Kiến Vũ nhíu nhíu mày, tựa hồ phát hiện ra nguyên nhân.
Hạ Bảo… Thầm than thở T-T
Hoàn hảo không có ai nhìn thấy, hắn nhanh chóng đẩy xe ra lấy mấy bịch tã.
Khi trở về cũng không có gặp ai. Ngày hôm nay không phải cuối tuần, hiện tại cũng không phải thời gian nghỉ, khách hàng đi siêu thị không nhiều.
Lau mồ hôi, Kiến Vũ may mắn hôm nay xuất môn mang theo đủ tiền.
Xốc lại đứa nhỏ trên tay, hai ngày chưa ăn cơm đàng hoàng hắn có chút lơ mơ. Thế nhưng vừa nhìn khuôn mặt phấn nộn đáng yêu của tiểu Hạ Bảo, hình như tất cả đều đáng giá.
Giơ tay vẫy xe, nhưng hai chiếc xe đi qua đều không chú ý đến hắn, ngược lại bên người lại xuất hiện âm thanh khụ khụ đầy tiếu ý
Kiến Vũ quay đầu lại là một nữ nhân xinh đẹp, không biết nói cái gì cho phải. Không bao lâu bên cạnh nữ nhân xuất hiện một nam nhân cao lớn, đưa cho nàng một hộp thuốc bổ lạnh lùng nói: “Ngươi trước tiên cầm lấy, ta đi lấy xe.”
Nữ nhân tiếp nhận thuốc bổ kéo nam nhân, tái chỉa chỉa vào Kiến Vũ: “Ngươi giúp vị tiên sinh này tìm một chiếc xe đi, ngươi xem hắn mang nhiều đồ lại ôm một tiểu hài tử thực không tiện.”
Nam nhân trừng mắt kéo người của hắn, không thích nàng xen vào chuyên người khác. Vốn mấy ngày hôm nay tâm tư phiền não, không nên kéo hắn đi này nọ, hiện tại còn bắt hắn giúp một người xa lạ a?! Thái dương lớn như vậy, tử nữ nhân cũng không ngại phơi nắng!
Không hờn giận, nhưng hắn cũng đến tạm xe cách đó không xa cản một chiếc xe lại, hắn mở cửa xe. Kiến Vũ liên tục nói lời cảm tạ, xe bắt đầu chuyển bánh.
Nữ nhân nhìn chiếc xe taxi ly khai nói: “Dù sao cũng có cảm giác sẽ gặp lại người này a.”
Nam nhân cầm túi đồ hướng bãi đỗ xe: “Buồn chán.”
Nữ nhân đang cầm đống hộp lớn hét chói tai: “Vương Thanh! Ngươi đứng lại đó cho ta!”