Bạn đang đọc Lười Thê Của Tổng Tài: Chương 54
Cả buổi chiều hôm đấy, trong đầu Y Thượng Tĩnh chỉ vang lên lời Tiền Duy Nhã: “Hai người các cậu có phải đang thầm thích nhau không—— hai người đều có ý với nhau, nhưng vẫn chưa nói ra??”
Thật sự là có tâm tư khác với Bùi Nhĩ Phàm sao? Y Thượng Tĩnh không ngừng thầm hỏi chính mình, nếu như không có, vậy thì tại sao khi anh ta hôn mình thì tim lại đập như trống, hơn nữa mỗi khi anh ta nhích lại gần mình thì đều không nghĩ ngợi được gì nữa?
Không thể nào có loại tình cảm này! Anh ta nhỏ hơn mình hai tuổi, trước giờ, mình không phải đều ghét đàn ông nhỏ tuổi hơn sao? Sao có thể đi thích một tên nhỏ tuổi hơn mình chứ?
Thế nhưng, rõ ràng là có cảm giác với anh ta, đây là chuyện có thật không thể bàn cãi! Nhìn thấy anh ta, tim sẽ đập nhanh; nhìn thấy anh ta, sẽ có thứ cảm giác gọi là an toàn xao xuyến trong lòng; nhìn thấy anh ta, toàn thân sẽ không tự chủ được mà trở nên thoải mái, rồi ngủ trước mặt anh ta; nhìn thấy anh ta, trong lòng thoải mái, sẽ đấu võ mồm với anh, sẽ cùng anh đấu trí, sẽ cùng anh… Y Thượng Tĩnh, chết mày rồi, mày đã yêu một tên đàn ông nhỏ tuổi hơn mày! Hơn nữa còn là một tên từng giờ từng phút bắt nạt mày! Quan trọng nhất là, anh ta cũng không phải là một người độc thân, anh ta có một cô bạn gái xinh đẹp hơn mày gấp trăm lần! Lần này, chết mày thật rồi!
Lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Tiền Duy Nhã: Nhã, cậu nói xem, có phải có rất nhiều thư ký thích cấp trên của mình không? Nếu cấp trên đã có người mình thích, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Tin nhắn trả lời: Không biết à! Hẳn là có rất nhiều! Dù sao mình nghe nói, rất nhiều thư ký chỉ có hai con đường: thư ký tốt số, thì trở thành bà xã của cấp trên; còn số không tốt, thì trở thành tình nhân của cấp trên.
Cậu hỏi cái này để làm gì?
Trả lời: Không có gì, thuận miệng hỏi một chút thôi.
Y Thượng Tĩnh thở dài: tình huống của mình bây giờ hẳn là chưa đến mức thảm, ít nhất còn chưa tới mức làm tình nhân. Ngay lúc này cất giấu hết tất cả cảm xúc, hẳn là còn kịp—— phần tình cảm không nên có này cũng coi như phát hiện ra sớm, nếu không thì sẽ gây sai lầm. Đúng vậy! Không chấp nhận làm kẻ thứ ba, loại tình huống như Nhã nói cũng sẽ không thể xảy ra! Không đúng, kỳ thật biện pháp giải quyết tốt nhất có hai cái: hoặc là từ chức; hoặc là mau chóng tìm bạn trai, như vậy sẽ không phạm sai lầm. Nhưng sau khi từ chức, có thể dễ dàng tìm được một chỗ làm mới như vậy sao? Nhưng tìm bạn trai, thì đi nơi nào để tìm một người mà mình có thể chấp nhận, đặc biệt là trong tình huống lòng mình có người khác, quen với bất kì ai cũng đều không công bằng đối với người đó.
“Thư ký Y, làm ơn pha giúp tôi ly cà phê.” Đường dây trong vang lên, cắt đứt ý nghĩ đang miên man của Y Thượng Tĩnh.
Năm phút sau, Y Thượng Tĩnh bưng một tách trà vào phòng làm việc của Bùi Nhĩ Phàm. “Phó tổng, trà của ngài.” Giống như mọi lần, bình tĩnh nói, nụ cười chuyên nghiệp lại hiện lên trên mặt, nếu quyết định muốn cất giấu phần tâm tư không nên có này, vậy phải làm cho thật chu đáo.
“Thứ tôi muốn là cà phê!” Bùi Nhĩ Phàm tiếp tục công việc trong tay, cũng không ngẩng đầu lên.
“Tôi biết! Nhưng phó tổng hôm nay đã uống hai tách cà phê rồi. Cho nên tôi thay phó tổng rót chén trà.” Y Thượng Tĩnh kiên định nói.
Bùi Nhĩ Phàm nhướng mày, hôm nay Y Thượng Tĩnh xảy ra chuyện gì vậy, cô luôn luôn chỉ biết nghe lệnh hôm nay lại bắt đầu quản chuyện khác rồi? Trước kia bất luận anh một ngày muốn uống mấy tách cà phê, cô cũng không để ý tới, chỉ cần anh lên tiếng, cô sẽ bưng vào một tách “cà phê” nhạt thật là nhạt—— tuy rằng rất nhạt, nhưng nhất định vẫn là cà phê.
Ngẩng đầu, nhìn ánh mắt kiên định của cô, vài phần nghi hoặc vài phần cao hứng: vừa không hiểu cô hôm nay vì sao lại khác thường, nhưng thật cao hứng vì cô cư nhiên lại chú ý anh uống mấy tách cà phê, đây là không phải cho thấy anh ở trong lòng cô trừ bỏ cấp trên ra, còn có địa vị khác sao.
“Đưa đây!” Bùi Nhĩ Phàm để cây bút trong tay xuống, khóe miệng giương nhẹ, thư thái cười, giơ tay tiếp nhận tách trà trong tay Y Thượng Tĩnh, “Được chứng kiến năng lực pha cà phê của thư ký Y, lần này để nếm thử trà nghệ của thư ký Y như thế nào—— hi vọng Y thư ký không đem lượt nước đầu cho tôi uống!” (HMC : pha trà thường bỏ nước đầu, gọi là tráng qua, bắt đầu uống từ nước thứ hai)
“Không muốn uống thì đưa lại cho tôi, không cần phải xỉa xói tôi!” Y Thượng Tĩnh trợn mắt, nhưng vẫn bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, đưa tay phải ra.
“Aizz! Cô mang đến, tôi sao có thể không uống? Mọi lần đều uống hết, cho dù thật sự rất khó uống, thì thêm một lần cũng chẳng sao.” Bùi Nhĩ Phàm bưng tách trà, ngửi ngửi, ừm, quả thực được lắm, là trà Vân Vụ Lư Sơn mà anh thích—— không ngờ, cô ngay cả sở thích của anh cũng biết, trong phòng giải khát có ba loại trà: Trúc Diệp Thanh, Vân Vụ cùng Hoa Trà. Nhấp một ngụm, không tệ, có vài phần thơm ngọt.
“Cũng không tệ lắm!” Bùi Nhĩ Phàm buông tách, “So với kĩ thuật pha cà phê của cô thì tốt hơn nhiều.”
Đó là đương nhiên! Pha trà đã nhiều năm rồi, mà pha cà phê mới học có một tháng. Y Thượng Tĩnh thầm đắc ý một phen.
“Cô lại đi mua kính mắt?” Khó trách hôm nay không thấy cô ấy ngủ ở phòng làm việc! Bùi Nhĩ Phàm nhìn mắt kính với cái gọng đen to trên mặt Y Thượng Tĩnh, nhíu mày, thật khó nói, mặt bị che hơn phân nửa, cùng bộ váy của cô không hợp chút nào.
“Đúng vậy! Cái trước rớt mất rồi, đành phải mua cái khác.” Chẳng lẽ mình đi mua kính mắt cũng phải xin chỉ thị cấp trên hay sao?
“Cái kính trước của cô đang ở chỗ của tôi —— hôm thứ bảy, rơi ở quán rượu, tôi mang về, để ở nhà, mai ta mang cho cô, cô bỏ cái kính này đi, dùng cái kính cũ ấy.
Cái kính đang đeo thật sự là khó coi chết đi được.”
Khó coi? Nói khó coi à! Nói cách khác trình độ thưởng thức của mình rất kém sao! “Đây là do ông chủ cửa hàng giới thiệu, với lại hiện tại rất nhiều nhân viên văn phòng đều dùng loại này!” Y Thượng Tĩnh mặt tối sầm lại, nhưng còn phải làm bộ như đang bình tĩnh, “Kính mắt này có giá tám trăm đồng đấy, tuyệt không rẻ, làm sao có thể nói bỏ liền bỏ?
Còn nữa, cho dù tìm được cái kính trước kia, tôi cũng không muốn đeo!”
Cái gì! Ý của cô là sau này cô muốn đeo cái kính mắt xấu xí đó đi lại trước mặt anh cả ngày sao? “Tôi cho cô tám trăm đồng, vứt nó đi!” Ngữ khi đầy ra lệnh, không chút đưa đẩy.
“Không cần!” Y Thượng Tĩnh giở tính tình bướng bỉnh, “Anh chỉ là cấp trên của tôi, không có quyền đòi hỏi nhân viên anh là tôi đeo kính mắt loại nào!” Quản thật nhiều chuyện!
“Tôi chỉ là cấp trên của cô?” Bùi Nhĩ Phàm cười khẽ, thân thể ngả về đằng sau, vuốt vuốt bút, chậm rãi nói, “Cô bây giờ tùy tiện hỏi một nhân viên trong công ty , không ai cho rằng quan hệ giữa chúng ta chỉ là cấp trên cấp dưới.”
Không đề cập tới chuyện này còn đỡ, nhắc tới nó, trong lòng Y Thượng Tĩnh liền có một ngọn lửa vô danh, cô thích anh cũng không sao, quan trọng nhất là, anh đã có bạn gái, cảm giác cô như là người thứ ba vậy. Lại nghe đám bà tám trong công ty xì xầm, người sau nói còn khó nghe hơn người trước. Tuần trước vốn định làm cho Bùi Nhĩ Phàm trở thành nhân vật chính của tin đồn, kết quả, mục đích đạt được, nhưng lại đem bản thân đẩy xuống nước chung, hơn nữa còn là nhân vật khó có khả năng nhất, “Bọn họ nói mặc họ, tôi biết tôi không phải là được!” Y Thượng Tĩnh có chút vô lực nói, “Từ sau khi trở thành thư ký của anh, tôi vẫn là nữ nhân vật chính trong tin các tin đồn ở công ty này, cũng quen mất rồi! Nếu Bùi phó tổng cảm thấy phiền, có thể mời bạn gái của anh đến công ty dạo nhiều vài vòng, hai người cứ ân ái trước mặt mọi người, tôi nghĩ tin đồn này rất nhanh có thể lắng xuống.”
“Ừ, đó có thể được xem là một biện pháp tốt!” Bùi Nhĩ Phàm gật gật đầu, “Nhưng không cần thiết a! Làm chuyện đó, tôi cũng không thu hoạch được gì, huống chi những người đó cũng không dám nói trước mặt của tôi, tôi để ý tới làm gì? Còn có, xin thư ký Y nhớ kỹ một câu, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Không cần vì những người đó mà ảnh hưởng đến công việc!”
Sẽ không nói trước mặt của anh, nhưng sẽ nói ở trước mặt của tôi đó! Cả ngày bị đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, tính tình cho dù có tốt đên mấy, cũng sẽ không chịu nổi! Nhưng cô bây giờ thật sự là trong lòng có quỷ, bán thanh không trọc, ngày hôm nay sao có thể qua? Y Thượng Tĩnh phiền lòng, mặc dù cô không sợ lời đồn đãi, nhưng mỗi ngày đều bị người ta bàn tàn, rất không thoải mái!
Sáng hôm nay thật sự là một sai lầm lớn, tại sao lại dựa vào anh ta mà ngủ? Cơn buồn ngủ chết tiệt, thật sự là hại cô thật thảm mà!
“Phó tổng nói rất đúng!” Y Thượng Tĩnh áp chế cơn lửa giận trong lòng, bình tĩnh đáp trả, “Nếu phó tổng không còn chuyện gì khác, tôi ra ngoài trước; còn nữa, hôm nay tôi có chút không thoải mái, muốn xin tan làm sớm, phó tổng có thể cho phép nghỉ không?”
Tuy rằng Y Thượng Tĩnh làm bộ như đang bình tĩnh, nhưng sự mất bình tĩnh trong đôi mắt sớm đã bán đứng tâm tư của chính cô.
Bùi Nhĩ Phàm gật gật đầu: “Ừm, tôi cũng muốn tan làm sớm, lát nữa cùng đi thôi!”
Còn cùng đi à? Hiện tại nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi, lại còn đi cùng nhau, chẳng phải là bắt đi nhảy Thái Bình Dương sao? Y Thượng Tĩnh không nói gì, chỉ thở phì phì ra khỏi văn phòng.
Bốn giờ chiều, Bùi Nhĩ Phàm dùng đường dây nội tuyến gọi Y Thượng Tĩnh, nhưng chuông kêu năm tiếng vẫn không có người bắt máy, nhìn ra cửa, Y Thượng Tĩnh sớm đã thu thập xong tất cả đồ đạc, không thấy bóng dáng. Tuy rằng sớm đoán cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mà đợi mình cùng nhau tan tầm, cho nên liền kết thúc công việc sớm một giờ, gọi cho cô, nhưng không nghĩ tới tốc độ của cô còn nhanh hơn mình, sớm đã không thấy bóng dáng rồi! Bất quá, đèn chỉ thị máy tính còn chưa tắt hẳn, chắc mới đi không lâu, còn có thể đuổi theo.
Một lát sau, Y Thượng Tĩnh vừa ra khỏi cửa lớn công ty, cầm lấy điện thoại chọn một số điện thoại: “Thiếu Ương, có thể gặp anh không?”
20 phút sau, quán cà phê Duyên.
“Thượng Tĩnh, em tìm tôi có việc gì? Lúc này còn chưa tới giờ tan sở đâu, em sao lại trốn việc rồi?” Dịch Thiếu Ương trêu đùa Y Thượng Tĩnh, sau đó cao thấp liếc mắt đánh giá cô một lượt, “Hửm, đổi tính rồi, mặc váy đi làm? Em không phải là đã sớm có kế hoạch muốn gặp tôi, mới cố ý không mặc đồ công sở đi làm chứ!”
“Ừ, cứ xem là vậy đi!” Y Thượng Tĩnh cười nói, “Gọi anh ra, không quấy rầy công việc của anh chứ!”
“Không có, dù sao hôm nay tôi cũng không có tâm tình đi làm, coi như là nghỉ sớm đi” Dịch Thiếu Ương thuận miệng nói xong, “Cái gì gọi là cứ xem như vậy?”
“Là có vẻ đúng rồi đấy!” Y Thượng Tĩnh vui vẻ, “Anh nghĩ đi, nếu tôi trả lời không phải, cho thấy tôi chỉ là nhất thời muốn hẹn anh gặp mặt, đây chẳng phải là nói rõ rằng anh thực không có mị lực? Nếu trả lời đúng vậy, anh có thể cao hứng vì lại thành công khi có một nữ nhân quỳ gối dưới gấu quần của anh!”
“Ha! Em nói cũng có vẻ đúng nha!” Dịch Thiếu Ương không chút để ý cười nói, “Bất quá, nếu em thật sự quỳ gối ở dưới gấu quần của tôi, đã sớm quỳ gối rồi, còn phải chờ đến bây giờ sao?”
“Ừm ! Anh hiểu được là tốt rồi a!” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, vẻ mặt đồng ý, sau đó chuyển lời, “Bất quá, trước kia không có, cũng không có nghĩa là về sau không có a!”
“Khụ…” Dịch Thiếu Ương đang uống cà phê bị những lời này của Y Thượng Tĩnh dọa cho, đem cà phê phun ra cả.
“Này! Anh không sao chứ!” Y Thượng Tĩnh vừa rút giấy ăn ra, vừa cười nói, “Anh cũng không cần phải như vậy đâu, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi mà! Hơn nữa, vóc người anh tốt, tính tình cũng tốt, của cải cũng nhiều, đối mặt với người ưu tú như thế, có cô gái nào không động tâm a!”
“Nhưng trong những cô gái đó cũng không bao gồm em!” Dịch Thiếu Ương vừa lau miệng vừa nói, “Chúng ta quen biết đã bao lâu rồi, tính tình của em tôi có thể đoán ra bảy tám phần, cái em vừa mới nói cũng không phải là yêu cầu, nhưng cái quan trọng là cảm giác!”
“Tôi đây bây giờ đối với anh có cảm giác không được sao?” Y Thượng Tĩnh tiếp lời, nửa thật nửa giả nói.
“A!” Dịch Thiếu Ương có chút thất thần rồi, “Thượng Tĩnh em hôm nay có chỗ nào không khỏe sao, có phải hay không phát sốt rồi? Cho tôi xem nào!” Nói xong liền giơ tay đi sờ trán Y Thượng Tĩnh, lại bị Y Thượng Tĩnh lanh tay lẹ mắt cản lại.
“Tôi không sốt!” Y Thượng Tĩnh thở dài nói, “Hôm chúng ta xem mắt, anh không phải hỏi tôi, chúng ta có thể quen thử được không sao?” “Ách . . . Ngày đó tôi có nói như vậy! Nhưng, em không phải đã từ chối sao? Tôi không cho rằng hai ngày trước em không có cảm giác với tôi, đến hai ngày sau liền có cảm giác, hơn nữa hai ngày này chúng ta đều không có gặp mặt lần nào.” Dịch Thiếu Ương thu tay về, “Còn có, kỳ thật tôi…” Liếc mắt, thấy bàn bên cạnh, có một người đang ngồi, người đó phi thường quen, bản mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn mình đăm đăm, Dịch Thiếu Ương bỗng nhiên khẽ nở nụ cười, nhướng lông mày với anh ta, sau đó đem những lời định nói ra thu về, một phen kéo tay Y Thượng Tĩnh đang gõ nhẹ mặt bàn, thâm tình nhìn Y Thượng Tĩnh: “Thượng Tĩnh, em nói thật sự sao? Em thật sự muốn quen tôi?”
Ách . . . Y Thượng Tĩnh bị Dịch Thiếu Ương lôi kéo như vậy, có chút phản ứng không kịp, kỳ thật Thượng Tĩnh tìm đến Dịch Thiếu Ương, chỉ là muốn nhờ anh giúp cô một chút, không có việc gì thì đến Phỉ Hoa nhiều một chút, sau đó là có thể làm bộ thực thân mật cùng đi với cô, lấy đó để bình ổn lời đồn đãi, cuộc sống sau này cũng có thể trôi qua thanh nhàn một chút; đồng thời, nếu bạn gái Bùi Nhĩ Phàm có đến, cũng có thể giải quyết tốt. Nhưng hiện tại, dường như nội dung vở kịch có chút xa rời. Aizz, thật sự là hối hận, vì sao ngay từ đầu không nói rõ ý định của cô với anh, hiện tại thì hay rồi, lại để cho người ta hiểu lầm, việc này nên làm thế nào đây?
“Thiếu Ương, anh hãy nghe tôi nói.” Y Thượng Tĩnh vừa nói vừa dùng sức muốn rút tay của mình về, đáng tiếc khí lực quá nhỏ, tay phải bị nắm, vẫn bị anh ta nắm như cũ, không làm gì được, ngẩng đầu, thành thật nhìn khuôn mặt nhích lại phi thường gần mình, Dịch Thiếu Ương bộ dạng rất tuấn tú, nhưng lại có khí thế hoàn toàn bất đồng với Bùi Nhĩ Phàm: Bùi Nhĩ Phàm là kiểu thư sinh ôn nhã, mà Dịch Thiếu Ương cũng là kiểu thiếu gia ôn nhã; Bùi Nhĩ Phàm không phải lúc nào cũng lộ ra khí phách, nhưng trên người Dịch Thiếu Ương lại lúc nào cũng có khí phách, tựa hồ là người lãnh đạo trời sinh.
“Thiếu Ương, kỳ thật tôi hôm nay tìm anh chỉ là muốn nhờ anh giúp một việc…” Bởi vì nhích lại gần rất gần cô, cho nên cũng không còn cần phải nói quá lớn, còn có thể tiết kiệm một chút khí lực, vì thế có thể xem là thì thầm bên tai.
Còn chưa nói được một nửa, Y Thượng Tĩnh đột nhiên cảm giác được nhẹ buông tay, sau đó lại bị gắt gao lôi đi, tiếp theo là dùng sức kéo dậy, liền đứng lên.
“Này! Người anh em, anh vẫn phải thương hương tiếc ngọc một chút, đừng dùng sức quá mạnh!” Dịch Thiếu Ương vừa uống cà phê, vừa cười nói.
Y Thượng Tĩnh bị nắm dậy, quay đầu nhìn người tới, trợn mắt: “Hả! Bùi Nhĩ Phàm! Anh đang làm cái gì vậy?
“Buông tay a!” Dùng sức vung ra, đáng tiếc không thể.
Bùi Nhĩ Phàm không để ý tới Y Thượng Tĩnh đang giãy dụa, cũng không nhìn liếc mắt nhìn cô một cái, tối sầm mặt, nói với Dịch Thiếu Ương: “Ai là anh em với anh? Làm lơ sự cảnh cáo của tôi, càng ngày càng quá mức!”
“Anh có cảnh cáo tôi sao?” Dịch Thiếu Ương cười cười vô tội, “Tôi chỉ biết anh nhìn tôi, nhưng tôi cũng không phải con giun trong bụng anh, tôi nào biết anh muốn biểu đạt ý gì? Còn nữa, tôi làm gì quá mức? Tôi chỉ là cùng bạn học cũ của tôi cũng chính là thư ký của anh uống tách cà phê mà thôi, có chỗ nào quá mức sao?”
Không biết mới là lạ! Bùi Nhĩ Phàm không nói ra, chỉ là trừng mắt liếc anh ta một cái, sau đó liền kéo Y Thượng Tĩnh bước đi.
“Này, Bùi Nhĩ Phàm, anh thật sự là khó hiểu! Anh kéo tôi làm gì? Không phải đã tan tầm rồi sao? Mau buông tay ra! Anh muốn kéo tôi đi đâu?… “
Dịch Thiếu Ương cười cười lắc lắc đầu, aizz, Bùi Nhĩ Phàm, việc tôi có thể giúp, đã giúp rồi, về phần những cái khác, thì phải xem anh thế nào, cũng đừng làm cho tôi thất vọng nha!